Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 109

Trên xe cứu thương, bác sỹ đi theo giúp Tần Lạc đơn giản cố định chỗ bị thương ở cổ chân, để tránh trên đường xóc nảy tăng thêm thương thế.

Tần Lạc nằm ở trên cáng chỉ cảm thấy mồ hôi không ngừng chảy, đau đớn trên cổ chân khó nhịn...

May mà xe cứu thương một đường chạy nhanh, rất nhanh thì an toàn đến bệnh viện.

Sau khi bác sỹ kiểm tra, phán cổ chân Tần Lạc gãy xương nhỏ, cần lập tức tiến hành phẫu thuật.

Lương Tinh nghe thấy vậy vô cùng lo lắng: “Bác sỹ, sau khi phẫu thuật phải mất bao lâu mới có thể bình phục?”

Bác sỹ trầm tư một chút: “Tình hình bình phục của mỗi người tùy thuộc vào bản thân, sau khi chân bị thương nhất định phải lấy nghỉ ngơi làm chính, không nên đi lại quá nhiều, Tần tiểu thư còn trẻ, không cần quá lo lắng.”

Lương Tinh cảm khái không thôi, thật không nghĩ đến lần này Tần Lạc ngoài ý muốn ngã xuống mà gãy xương cổ chân, cẩn thận nhớ lại, lúc ấy tư thế ngã xuống của cô ấy quả thật là...

Chân hơi cong, gấp lại...

Cũng là xui xẻo!

Bởi vì là tiểu phẫu, rất nhanh thì từ phòng phẫu thuật ra ngoài, lúc đó Tần Lạc bị gây tê phần chân, còn chưa đau đớn, thấy Lương Tinh còn ở bên ngoài, có chút cảm kích cô ấy.

“Cám ơn trời đất, cô không có việc gì thì tốt rồi! Muốn gọi điện thoại trong nhà không?”

“Không cần.”

“A..., đây là túi sách của cô.”

Mặc dù Lương Tinh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không có hỏi nhiều, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng, có lẽ Tần Lạc không muốn để cho cha mẹ lo lắng...

Tần Lạc thật xin lỗi nói: “Làm hại cô cùng tôi rời khỏi đợt huấn luyện...”

Lương Tinh “Ai ôi” một tiếng: “Tất cả mọi người là đồng nghiệp lâu như vậy, còn nói lời khách sáo như vậy để làm gì? Bây giờ cô phải nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt.”

Bỗng nhiên Tần Lạc nghĩ đến cái gì hỏi han: “Tôi ở trong huấn luyện bị thương, công ty cần phải chi trả chứ?”

Lương Tinh nở nụ cười “Xì” một tiếng: “Đương nhiên rồi! Phúc lợi công ty chúng ta vẫn luôn rất tốt.”

Tần Lạc mỉm cười trả về với cô ấy một cái, trong lòng ổn định rất nhiều.

Nếu lần bị thương này công ty không chi trả, vậy thì số tiền cô tiết kiệm rất không dễ dàng lại phải tiêu hết rồi.

Nghĩ một chút cũng đau lòng không dứt!

Tần Lạc ở bệnh viện vừa vặn là chỗ Bùi Tử Ninh làm, cô gọi điện thoại cho bạn tốt, mới vừa nhận được điện thoại mắt phải Bùi Tử Ninh nhảy không ngừng, trong lòng cô buồn bực không thôi: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không tốt?

“Tử Ninh, mình ở khu nội trú khoa ngoại tầng 11 phòng bệnh số 5 của bệnh viện cậu.”

“What! Cậu ở đó làm gì?”

Giọng nói Bùi Tử Ninh kích động không thôi, mới vừa còn có dự cảm không tốt, kết quả một giây sau liền nhận được điện thoại của Lạc Lạc nằm viện!

Có cần linh nghiệm như vậy hay không!

Tần Lạc biết bạn tốt sẽ có phản ứng này, đành phải nói: “Gặp mặt nói tỉ mỉ sau!”

Bùi Tử Ninh lập tức gác tất cả mọi chuyện trên đầu lại đi đến khu nội trú khoa ngoại, vô cùng lo lắng chạy tới phòng bệnh số 5, khi thấy chân phải bạn tốt bó thạch cao lại càng kinh ngạc không thôi: “Cái sợi len! Hôm nay không phải cậu đi tham gia huấn luyện dã ngoại mở rộngcủa công ty các cậu sao? Đức hạnh làm saomàtrở thành thế này hả?”

Tần Lạc thở dài: “Chính là khi tham gia huấn luyện ngoài ý muốn từ trên cầu thăng bằng rơi xuống, năm hạn!”

Bùi Tử Ninh đỡ trán: “Khoan hãy nói, vận khí năm nay của cậu quả thật không tốt! Việc lớn việc nhỏ đều đã qua, đến cuối năm này, lại làm ngã gãy xương chân, ngày khác mình cùng cậu đi đến Tự Miếu bên cạnh thắp hương! Phù hộ năm nay cậu bình an đi qua.”

Tần Lạc trợn trừng mắt: “Đến mức đó sao?”

Bùi Tử Ninh gật đầu: “Đương nhiên đến mức đó rồi! Cậu không nhìn lại năm nay cậu đã gặp phải chuyện gì, đầu tiền không giải thích được ở lại cục cảnh sát 24 giờ, sau đó lại bị mọi người hắt nước bẩn...”

Cô liên tiếp liệt kê một đống lớn, Tần Lạc nghe mà đau đầu, nhưng quả thật có chuyện như vậy.

Vận khí năm nay quả thật không tốt!

Cũng không biết là đụng phải tà vận gì rồi!

...

Lương Tinh thấy Tần Lạc có bạn ở bệnh viện thì rời đi trước, cô ở lại ngược lại làm cho giữa bạn tốt người ta nói chuyện phiếm không được tự nhiên.

Cô ấy vừa đi, Bùi Tử Ninh liền hạ giọng: “Vậy cậu muốn nói cho... người nào đó không?”

Tần Lạc xoắn ngón tay: “Đợi lát nữa đi!”

Trong mắt Bùi Tử Ninh tỏa ra trái tim hồng: “Ha ha... Xem ra phát triển không tệ!”

Mặt Tần Lạc đỏ đến mang tai: “Bình thường thôi! Bản thân mình cảm thấy rất kì quái.”

Bùi Tử Ninh phân tích nói: “Mặc dù anh ta có con riêng, nhưng ít ra là người độc thân, nhưng vẫn còn chờ khảo nghiệm, chuyện cả đời tuyệt đối không thể qua loa!”

Tần Lạc giận dữ trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: “Chuyện tương lai thì nói sau! Bây giờ thuận theo tự nhiên.”

...

*****

Mới vừa họp xong Hoắc Kỷ Thành đang chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, trợ lý Trình Sâm bỗng nhiên bước nhanh đi đến cạnh anh: “Boss, mới vừa nhận được tin tức, Tần tiểu thư ở huấn luyện dã ngoại mở rộng ở hạng mục thứ ba ngoài ý muốn rớt xuống dẫn đến chỗ cổ chân gãy xương rất nhỏ, lúc này đã đưa đến bệnh viện rồi.”

Hoắc Kỷ Thành hơi nhíu mày: “Ngoài ý muốn rớt xuống?”

Trình Sâm gật đầu: “Đúng, huấn luyện dã ngoại mở rộng vốn tồn tại loại ngoài ý muốn này, những năm qua cũng có nhân viên tử trên cầu thăng bằng té xuống, nhưng cũng không nghiêm trọng, tối đa cũng chỉ bị trặc cổ chân.”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Ở bệnh viện nào.”

“Bệnh viện nhân dân.”

“Gửi địa chỉ cho tôi.”

“Vâng.”

Trình Sâm đang chuẩn bị chấp hành thời điểm, lại nghe Boss bổ sung một câu, “Gọi điện thoại cho viện trưởng.”

“Vâng.”

...

Hoắc Kỷ Thành thẳng đến số phòng bệnh mà Trình Sâm nói cho anh, dọc theo đường đi, khí chất vương giả sẵn có của anh hoàn toàn hấp dẫn không ít nữ y tá cùng nữ bệnh nhân vây xem, rối rít nhìn về phía anh.

Nhưng anh hờ hững, mặt trầm như nước đẩy cửa phòng Tần Lạc ra.

“Làm sao bị thương?”

“A?”

Tần Lạc có chút kinh ngạc sao anh đột nhiên đến đây, cô đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh, kết quả anh đã đến đây...

Bùi Tử Ninh có chút ngoài ý muốn, sau đó rất biết điều đứng dậy rời đi.

“Lạc Lạc, mình còn có chút việc, đi trước!”

“Ừ.”

Trước khi đi, Bùi Tử Ninh còn nháy mắt ra hiệu với bạn tốt, ý tứ rất rõ ràng, Tần Lạc làm như không phát hiện...

囧!

Sau khi cô ấy rời đi, Hoắc Kỷ Thành lập tức ngồi ở bên giường: “Làm sao không cẩn thận như vậy?”

Tần Lạc ủy khuất mếu máo: “Em cũng không muốn! Khi ngã xuống đoán chừng là chân trụ không đúng cách, cho nên mới dẫn đến gãy xương.”

Hoắc Kỷ Thành lại hỏi: “Có người cố ý đẩy em?”

Tần Lạc không muốn vì thế mà dẫn phiền phức đến, cũng không muốn gây thù hằn, vội vàng lắc đầu: “Không có, mọi người chơi trò chơi mà thôi, đều muốn thắng, khó tránh khỏi sẽ có người từ phía trên ngã xuống.”

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái, mặc dù không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra lắm, nhưng chi tiết cụ thể anh sẽ bảo Trình Sâm làm cho rõ ràng.

Nhìn từ điểm đó, Tần Lạc không phải là người sẽ ỷ có anh cưng chiều thì cáo trạng lung tung, bản chất của cô vẫn rất lương thiện, tình nguyện để bản thân chịu uất ước cũng sẽ không kéo người khác làm đệm lưng...

“Không có thì tốt, lần sau lại có người dám khi dễ em, trực tiếp nói cho anh biết, ngay cả Hoắc Cẩm Dương cũng không thể!”

“Ừ...”

Trong nháy mắt Tần Lạc có chút thất thần, mỗi một câu nói của anh đều êm tai như thế, nhất là giọng nói bá đạo của anh, thật sự là rất đẹp trai...

Còn như vậy nữa, cô thật sự sẽ yêu anh...

Bỗng nhiên, Hoắc Kỷ Thành xốc chăn trên người cô lên rồi ôm lấy thắt lưng cô.

Đột nhiên tập kích như vậy Tần Lạc sợ tới mức ôm chặt cổ của anh, kêu lên: “Anh làm gì vậy?”

“Đổi bệnh viện.”

“Em cảm thấy nơi này rất tốt!”

“Anh tin Ước Hàn hơn.”

“...”

( ̄_ ̄)

Tần Lạc rất bất đắc dĩ bị anh ôm xuất bệnh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến chôn trong lòng anh căn bản không dám ngẩng lên, mãi đến khi ra khỏi bệnh viện.

Trên đỉnh đầu mới truyền đến chế nhạo trêu chọc: “Em muốn buồn bức chết mình sao?”

Tần Lạc: “...”

Còn không phải do anh ép!

Dọc theo đường đi, không gian nhỏ hẹp khiến cho Tần Lạc vô cùng không thoải mái, sau khi mông quay tới quay lui thay đổi mấy tư thế vẫn khó chịu...

“Đừng nhúc nhích!”

Hoắc Kỷ Thành khàn khàn giọng nói đầy khát vọng.

Cô gái nhỏ chết tiệt! Nhất định cô cố ý!

Tần Lạc lập tức uất ức không dám động, chân cô bị băng bó thẳng tắp không thể lộn xộn nhiều khó chịu! Mông xoay vặn không phải rất bình thường sao?

Đại Ma Vương đáng ghét!

Sau khi lặng im, Tần Lạc nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Em không thoải mái.”

Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lung: “Anh càng không thoải mái.”

Tần Lạc kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn về phía anh, oán giận nói: “Nói không cần đổi bệnh viện! Ngộ nhỡ càng ngày càng nghiêm trọng, chân trị không khỏi làm sao bây giờ?”

“Không có khả năng!”

“Ưm...”

“Không cho phép lộn xộn nữa!”

“Nhưng em ngồi như vậy rất chóng mặt.”

“Em muốn ngồi lên chút nữa sao?”

Đuôi mắt Hoắc Kỷ Thành thâm thúy nhếch lên tà tứ.

Trong nháy mắt Tần Lạc hiểu rõ, mặt đỏ đến tận mang tai...

Thật là!

Chân cô đã như vậy anh còn nghĩchuyện kia!

Thật sự là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!

Hừ!

“Một cái chân khác của em đã tê rần.”

Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn về phía cô, hiển nhiên đang ẩn nhẫn lửa giận của mình.

“Trong lòng em bây giờ rất đắc ý?”

Vẻ mặt Tần Lạc kinh ngạc nhìn về phía anh: “Tại sao emphải đắc ý? Em đau lòng muốn chết! Chân vốn đau, còn bị anh đưa đến mang đi, anh nghĩ rằng em là tượng gỗ không biết đau sao!”

“Hừ! Biết đau thì lần sau nên cẩn thận một chút!”

Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh, đáy mắt hiện lên cưng chiều không dễ dàng phát giác.

“Em nói đó là ngoài ý muốn mà thôi!”

“Ừ hừ!”

...

*****

Ước Hàn lại nhìn thấy A Thành dẫn Tần Lạc tìm đến anh vẫn rất kinh ngạc, hơn nữa, cậu ấy còn tự mình ôm cô tiến vào!

Ôm kiểu công chúa tiêu chuẩn!

Ước Hàn liếc mắt lên xuống trái phải cẩn thận đánh giá Tần Lạc một cái, mập mờ chế nhạo nói: “Ôi! Lại bị thương? Lần này chân gấp quá mạnh hả?”

“Phốc!”

Tần Lạc thiếu chút nữa phun ra một hơi lão kinh nguyệt năm xưa.

Trên mặt Hoắc Kỷ Thành gắn đầy hắc tuyến, lạnh lẽo liếc mắt nhìn Ước Hàn một cái: “Nói nhiều?”

Ước Hàn lập tức tìm lối thoát cho mình: “Cuộc sống phải có giải trí tinh thần! Chỉ đùa một chút thôi.”

Tần Lạc nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Anh rõ ràng là cố ý.”

“Đến, để tôi xem chân của cô.”

Ước Hàn khôi phục dáng vẻ nghề nghiệp bác sỹ nghiêm trang.

Tần Lạc bày tỏ hoài nghi anh ta: “Không phải anh là chuyên gia khoa tâm thần sao?”

Ánh mắt nghi ngờ của cô làm cho nội tâm Ước Hàn bị thương thật sâu: “Thật ra, tôi ở phương diện y học nghiên cứu tất cả các lĩnh vực, chỉ là phương hướng chuyên nghiên cứu khác nhau.”

“Ách “

Vẻ mặt Tần Lạc sững sờ, coi như nghe hiểu, lại coi như nghe không hiểu.

Nhưng dáng vẻ nghe qua rất *.

Đôi mắt hơi xanh nhạt ti hí của cô mà có thần kia làm cho Hoắc Kỷ Thành khó chịu, mạnh mẽ vặn cằm của cô để cô nhìn mình.

(⊙o⊙)...

Lại làm sao đây?

Tần Lạc khó hiểu nhìn về phía anh, đôi mắt trong suốt không rảnh, rất vô tội.

“Khụ “

Ước Hàn ở một bên che miệng kìm nén bả vai không rung lên, anh không dám quá đắc ý, để tránh lọt vào ánh mắt như dao găm rét lạnh của A Thành.
Bình Luận (0)
Comment