Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 127

Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn không ngờ Tần Lạc sẽ ở nơi này, hơn nữa cô và Cố Nam Châu lại là bạn học ở trung học, nhìn bộ dạng hai người, rõ ràng cho thấy biết đã lâu rồi.

Mặc cho người đàn ông nào đó đang khó chịu khi người phụ nữ của mình biểu hiện thân mật khác thường với người đàn ông khác, hơn nữa là loại tổng giám đốc bá đạo như Hoắc Kỷ Thành

Ngay lúc Tần Lạc thấy Hoắc Kỷ Thành tới cũng cứng lại, tại sao anh lại tới đây?

Chỉ là mời Cố luật sư ăn một bữa cơm, thậm chí ngay cả tổng giám đốc cũng phải tự ra tay sao?

Hoắc Kỷ Thành nhanh chóng khống chế xong tâm tình của mình, ngay cả Giang Ánh Tuyết cũng cho rằng mình bị hoa mắt, cô ta vội vã đi tới thân mật khoác lấy cánh tay của Hoắc Kỷ Thành, nũng nịu giới thiệu: “Kỷ Thành, vị này chính là luật sư tiếng tăm lừng lẫy Cố luật sư, bất kể là những án kiện qua tay anh ta thì đều chưa có thua kiện, tôi tin tưởng nhất định lần này công ty chúng ta có thể thắng.”

Giang Ánh Tuyết vừa nói vừa quan sát nét mặt Tần Lạc, chỉ tiếc là cô vẫn luôn cúi gằm, cũng không nhìn ra cảm xúc của cô.

Cố Nam Châu thấy Hoắc Kỷ Thành cũng không có ra vẻ hết sức lo sợ, ưu nhã tự nhiên vươn tay, “Hoắc tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Hoắc Kỷ Thành đưa tay bắt lại, “Cố luật sư danh tiếng như sấm bên tai, lần này vẫn phải nhờ vào.”

Cố Nam Châu không biến sắc liếc anh một cái, quả nhiên Hoắc Tứ Thiếu không phải là người bình thường! Khí thế mười phần, lời nói thích đáng, sẽ không để cho người ta ghét, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy tự cao tự đại.

Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành hới híp, Ngũ Thiếu nhà họ Cố không đơn giản! Lời nói cử chỉ không kém hơn cá anh trai của anh chút nào, cũng khó trách có thể được đánh giá cao như thế trong giới luật sư.

Mặc dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hai người đàn ông này đều cảm giác được khí thế cường đại lẫn nhau.

Tần Lạc vốn không dám nhìn thẳng mắt Hoắc Kỷ Thành, chỉ có thể thỉnh thoảng len lén ngước mắt, cho dù như vậy, cô cũng phải liều mạng kềm chế tình cảm của mình, miễn cho bị mọi người ở đây phát hiện.

Giới thiệu xong xuôi, Giang Ánh Tuyết liền lôi kéo Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống bên cạnh, sau đó gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Trong lúc nói chuyện, Tần Lạc nghe được công ty nhìn trúng Cố luật sư, không khỏi âm thầm chắc lưỡi trong lòng: Cố luật sư thật là lợi hại! Có thể hòa đồng tốt với lĩnh vực của anh ta như vậy, thật là không nổi!

Lúc nào thì cô mới có thể lợi hại được như anh ta

Cô đang ngẩn người, chợt bị điểm danh, “Tần Lạc, Cố luật sư là bạn học trung học của cô, tối nay cô phải chăm sóc anh ấy cho tốt, sao đờ người ra đó vậy?”

Giang Ánh Tuyết cười nói, hình như cố ý tác hợp cho bọn họ vậy.

Tay Tần Lạc nắm đũa có chút cứng ngắc, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Nam Châu, hình như Cố Nam Châu hiểu rõ cô lúng túng, mỉm cười nói: “Lời Giang tổ trưởng ấy là sai rồi, từ xưa tới nay, đàn ông chăm sóc phụ nữ mới là điều hiển nhiên, con người của tôi tương đối tùy ý, không xem trọng những thứ kia.”

Giang Ánh Tuyết cười”Ha ha”, “Đó là tôi nói sai, thì ra Cố luật sư còn là quân tử thương tiếc mỹ nhân, tôi tự phạt một ly.”

Nói xong, liền bưng ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, bỗng dưng ngước mắt lên nhìn Cố Nam Châu và Tần Lạc, hai người bọn họ ngồi chung một chỗ thật là chướng mắt!

“Cố luật sư và Tần Lạc là bạn học trung học sao?”

Nghe được giọng Đại Ma Vương từ tính trầm thấp, Tần Lạc chỉ cảm thấy tim nhảy loạn “thình thịch”, đang không biết nên mở miệng như thế nào, Cố Nam Châu lên tiếng, “Ừ, 3 năm trường cấp 3 học cùng lớp.”

Một câu giải thích rất đơn giản, lại nói ra quan hệ giữa bọn họ đã biết hơn mười năm.

Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành nửa híp, “Nói như vậy, Cố luật sư và Tần Lạc đã biết hơn mười năm?”

Tần Lạc vội vàng giành đáp, “Đúng vậy! Sau khi tốt nghiệp trung học vẫn ít khi liên lạc, cho đến trước đây không lâu chúng tôi có buổi họp lớp tròn 10 năm, tôi mới biết bạn học Cố Nam Châu đã là Đại Luật Sư tiếng tăm lừng lẫy.”

Động tác Cố Nam Châu ưu nhã uống một ngụm trà, rất là tự giễu nói: “Lúc học trung học tôi rất ít giao thiệp, còn không bằng bạn học Tần Lạc có thành tích ưu tú.”

Tần Lạc giật mình nhìn anh ta một cái, “Nào có! Lúc đó thành tích của cậu luôn luôn đứng top 3 của lớp!”

Cố Nam Châu đột nhiên nhìn cô, “Bắt đầu từ lớp mười, căn bản mỗi lần thi cậu đều luôn đứng nhất ở lớp chúng ta.”

Tần Lạc từ từ bị suy nghĩ kéo đến hồi cấp ba, lớp mười năm ấy, sau khi mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, cô liền hoàn toàn trở thành cô nhi.

Trong vòng một năm chịu hết chèn ép cô đã hiểu ra cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi, cũng hiểu bất cứ lúc nào cô cũng phải dựa vào chính mình.

Cũng từ lúc đó trở đi, cô một lòng hăng hái đi học, giống như là một người thay đổi hoàn toàn.

Giang Ánh Tuyết cười ha hả nói ra một câu, “Xem ra cuộc sống thời trung học của Cố luật sư và phiên dịch Tần vẫn còn mới mẻ ở trong ký ức! Thật không nghĩ tới thành tích học tập của phiên dịch Tần tốt như vậy, chắc hẳn lúc học cấp 3 đã có không ít nam sinh theo đuổi cô nhỉ?”

Hoắc Kỷ Thành ở bên tay nắm ly trà từ từ càng chặt, nếu không phải cái ly bằng sứ, chỉ sợ đã sớm vỡ tan

Cố gái đáng chết! Lại có thể ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình lâu như vậy với người đàn ông khác!

Cuộc sống cấp 3 đáng giá để cô ghi nhớ như thế sao?!!!

Tần Lạc lắc đầu, “Không có.”

Giang Ánh Tuyết không tin nói: “Đều đi qua lâu như vậy, có cái gì không dám thừa nhận?”

Cố Nam Châu vội vàng giúp cô giảng hòa, “Tôi có thể làm chứng, khi đó Tần Lạc một lòng chỉ biết học tập, đối với những chuyện khác đều không chú ý.”

Ngay từ lúc lớp mười một năm ấy, anh ta đã luôn yên lặng chú ý tới Tần Lạc rồi, sự quật cường nghiêm túc của cô khiến anh ta động lòng, vốn định vào lễ Valentine đó thổ lộ với cô.

Nhưng trong lúc vô tình lại nghe thấy cô và bạn tốt Bùi Tử Ninh nói chuyện.

“Lạc Lạc, cậu biết không? Lớp chúng ta có mấy nam sinh luôn tìm mình nhớ đưa thư tình cho cậu đấy!”

“Tử Ninh, khi học trung học mình không muốn nói yêu, cậu cũng biết tình huống gia đình của mình, mình làm gì có tâm tình và thời gian nói yêu?”

Lúc nói lời này, giọng điệu cô hoàn toàn không giống như là một thiếu nữ 16 tuổi nên có.

Cũng là từ lúc đó trở đi, Cố Nam Châu càng chú ý nhiều hơn với cô, càng thêm yêu thương sự kiên cường và ẩn nhẫn của cô.

Bên người anh ta có nhiều cô gái kiêu căng ương ngạnh, ỷ vào thân phận thiên kim tiểu thư hoành hành ngang ngược, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đều là cuộc sống công chúa vô ưu vô tư.

Mà Tần Lạc mang đến cho anh ta một cảm giác hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa hiếm có nữ sinh có thành thích hơn cả anh ta, điểm này để cho anh ta không phục lắm.

Dần dà, anh ta càng ngày càng trở nên chú ý tới cô nhiều hơn, cũng càng ngày càng không tầm thường

Tần Lạc cảm kích nhìn anh ta một cái, mặc dù lúc học cấp 3 không có thân quen với Cố Nam Châu, nhưng lúc này anh ta có thể nói chuyện giúp mình đã khiến cô rất cảm động

Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua một chút oán hận không dễ dàng phát giác, cô gái đáng chết! Ở trước mặt mình lại đưa ánh mắt nai con đó sang nhìn người đàn ông khác?!

Cô thật khờ hay là giả ngu!

Lại có thể không nhìn ra Cố Nam Châu có ý với cô?

Dĩ nhiên Giang Ánh Tuyết cũng chú ý tới xúc động giữa Tần Lạc và Cố Nam Châu, đại khái trong lòng đã hiểu, xem ra Cố luật sư không chỉ có tình bạn với Tần Lạc......

Nếu như hai người này có thể ở cùng nhau, vậy tính toán của anh hai Kỷ Thành sẽ vồ hụt rồi, thật đúng là kế sách nhất cử lưỡng tiện!

Xem ra, cô ta phải tác hợp hai người này mới được!

Ngay sau đó cười nói: “Cố luật sư và phiên dịch Tần thật là ăn ý! Không hổ là bạn học cũ biết hơn mười năm, biết gốc biết rễ!”

Tần Lạc vừa ngẩng đầu liền liếc về con ngươi âm u như nước của Hoắc Kỷ Thành, sợ đến cô vội vã cúi thấp đầu, che giấu tính uống mà hớp một ngụm rượu đỏ.

Cô có loại dự cảm, tối nay trở về, chắc chắn Đại Ma Vương sẽ không bỏ qua cho mình

Bữa cơm tối nay thật là không có ý tốt!

Lương bộ trưởng thật lâu không có lên tiếng chợt nói: “Phiên dịch Tần uống một mình thì có ý gì?, tôi mời hai ngươi một ly, là bạn học cũ cho đến bây giờ vẫn có thể giữ vững tốt quan hệ như vậy đã không dễ dàng!”

Nói xong, liền nâng chén chuẩn bị kính Cố Nam Châu và Tần Lạc.

Chú ý Nam Châu sảng khoái nâng chén, Tần Lạc cũng bất đắc dĩ đành phải bồi theo, nhưng vốn không dám nhìn Hoắc Kỷ Thành, cho tới khi uống quá nhanh mà bị sặc.

Cố Nam Châu quan tâm hỏi “Không có sao chứ?”

Tần Lạc không ngừng liên tục lắc đầu, “Không có việc gì.”

Bởi vì không khí thật sự là quá đè nén, cô có chút không chịu nổi, dứt khoát đứng dậy, “Tôi đi vào toilet một lát.”

Dứt lời, trực tiếp xông ra ngoài cửa

Sau khi cô rời đi, không khí bên trong phòng lại không giống nhau.

Mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Trong phòng rửa tay.

Tần Lạc nhìn mình trong gương, không biết là bởi vì uống hai ly rượu đỏ hay là bởi vì cái khác, mà hai gò má đỏ tươi ướt át, thật sự là...
Bình Luận (0)
Comment