Buổi trưa, Bùi Tử Ninh làm một bữa trưa phong phú, khoai môn hầm sườn heo, tôm to om, cá lư hấp, thịt chưng trứng, canh xương ngó sen, khoai tây chua cay.
Hoắc Gia Tinh nhìn thức ăn thơm ngát đầy bàn, thiếu chút nữa không thể nhịn được mà chảy nước miếng, “Dì xinh đẹp, dì thật lợi hại!”
Bùi Tử Ninh được tán dương trong lòng vui thích vểnh môi, “Trước nếm thử, xem có hợp khẩu vị của con không.”
Hoắc Gia Tinh vui vẻ gật đầu, cầm đũa lên gắp một miếng sườn.
Tần Lạc chép miệng, “Tử Ninh, xem ra cậu phải chọn một thời gian để dạy mình chút rồi.”
Bùi Tử Ninh thủ thế “ok”, sau đó ba người bắt đầu vui vẻ cùng ăn.
Sau khi ăn xong, Tần Lạc lập tức ôm trách nhiệm nặng nề là rửa bát.
Bùi Tử Ninh cùng Hoắc Gia Tinh xem ti vi ở phòng khách, ngoài mặt là xem ti vi, trên thực tế đang tìm mấy sợi tóc rơi ở trên ghế và trên đất, tóc của Lạc Lạc và Tiểu Tinh rất dễ phân biệt, cùng với tóc ngắn chấm vai của mình khác nhau.
Cho nên thừa dịp Tiểu Tinh không chú ý, cô liền nhặt sợi tóc lên dùng giấy vệ sinh gói kỹ, sau đó bỏ vào túi nhựa trong suốt cô đã chuẩn bị
Sau khi làm xong những việc này, cô mới an tâm xem ti vi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện đó
Chừng ba giờ chiều, cô lấy lý do bệnh viện có chuyện rời đi trước.
Tần Lạc đang học bổ túc Anh ngữ cho Tiểu Tinh, nên không có giữ cô, chẳng qua là bảo buổi tối cô qua ăn cơm, sau đó sẽ mang Tiểu Tinh ra ngoài tản bộ.
“Được! Tối nay mình trở lại.”
Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu nhỏ lên, nghiêm túc vẫy tay, “Tạm biệt dì xinh đẹp!”
Bùi Tử Ninh cũng cười tạm biệt với hai người.
Ra cửa, vẻ mặt cô liền nghiêm túc bước nhanh về phía thang máy, lấy được tóc của Lạc Lạc và Hoắc Gia Tinh, bây giờ cô chỉ mong chờ kết quả kiểm tra DNA mau sớm có thôi......
Thật ra thì, cô tình nguyện Lạc Lạc và Hoắc Gia Tinh không phải mẹ con ruột thịt.
Một khi có kết quả, cô đều không biết giải thích tất cả với bạn tốt như thế nào.
Haizz
****
Đến bệnh viện, Bùi Tử Ninh chạy nhanh một đường tới khoa giám định, nhưng không ngờ ở chỗ khúc quanh đụng người, đầu cô cũng không ngẩng lên mà nói, “Xin lỗi!”
Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ sợ trì hoãn từng giây từng phút.
Nhưng --
Mới vừa nhấc chân đã bị người kéo cánh tay, “Nếu như cô đụng phải người bị bệnh thì sao?”
Giọng nam quen thuộc và lại du dương khiến Bùi Tử Ninh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn vô song của Bạch Trị Đình thì trong lòng cô bỗng nhiên dẫn lửa.
“Buông ra!”
“Em đụng vào tôi.”
Bạch Trị Đình không nhanh không chậm nói, dường như chính là không chịu buông tay.
Bùi Tử Ninh tức giận trừng mắt về phía anh, lạnh lùng nói ra, “Chó ngoan không chắn đường!”
Bạch Trị Đình khẽ cau mày, giống như thở dài, “Tử Ninh, thời gian đã năm năm rồi, giữa chúng ta không thể nói chuyện dễ dàng được sao?”
Trong lòng Bùi Tử Ninh có hơi xúc động, nhưng biểu tình lạnh lùng như cũ, “Đã sớm trở thành người lạ, còn có cái gì mà nói.”
Ánh mắt Bạch Trị Đình thâm thúy nhìn cô một cái, đang chuẩn bị nói gì đó chợt bị người cắt đứt.
“Anh Đình, sao anh lại ở chỗ này? Làm hại người ta đi tìm!”
Cô gái nói chuyện ước chừng khoảng mười chín tuổi, toàn thân mặc chiếc váy ngắn Chanel màu hồng đến gối, trên tay là chiếc túi sách gucii kiểu mới, đồng hồ đeo tay là đồng hồ blancpain
Bạch Trị Đình có chút không biết làm sao nhìn An Khả Khả, sao hôm con bé lại tới đây?
Không đợi anh mở miệng, An Khả Khả đã thân mật khoác lấy cánh tay anh, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Bùi Tử Ninh, “Anh Đình, cô ấy ai vậy?”
Bùi Tử Ninh lạnh lùng nhếch môi, “Đồng nghiệp mà thôi.”
Sau đó, cũng không quay đầu rời đi.
Tương lai của cô, cũng không có nửa điểm quan hệ tới người đàn ông kia!
Sau khi Bùi Tử Ninh rời đi, An Khả Khả cũng không từ bỏ hỏi lại lần nữa, “Anh Đình, rốt cuộc cô ấy là ai? Thật là lạnh lùng, một chút lịch sự cũng không có.”
Bạch Trị Đình đẩy cánh tay cô gái ra, “Em là trộm trở về chứ gì? Cậu và mợ có biết hay không.”
An Khả Khả bĩu môi, “Em trốn nhà ra ngoài!”
Bạch Trị Đình có chút nhức đầu, cô em gái họ này của anh ta từ nhỏ ăn sung mặc sướng, thỉnh thoảng bỏ nhà ra đi một lần.
“Lại làm sao?”
“Mỗi ngày cha mẹ chỉ biết công việc cũng không thèm quan tâm em, em ở nhà không có chút cái việc để chơi, cho nên em liền đi tìm anh Đình chơi!”
An Khả Khả chu môi nhẹ nhàng nói.
Từ nhỏ cô bé đã rất dính Bạch Trị Đình, cho nên cha mẹ cũng yên tâm để cô đến tìm Bạch Trị Đình, chưa bao giờ can thiệp.
Bạch Trị Đình nâng trán, “Vậy em ở đâu?”
An Khả Khả Khả tội nghiệp nhìn anh họ, “Anh Đình, em là tới tìm anh nương tựa, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn em đầu đường xó chợ?”
Bạch Trị Đình túm lấy cánh tay kéo cô bé ra ngoài “Anh đi tìm cho em khách sạn.”
An Khả Khả mếu máo, “Đừng! Em muốn ở lại nhà anh!”
Bùi Tử Ninh giao túi ny lon cho bác sĩ quen, “lúc nào thì có kết quả DNA?”
“Sớm nhất cũng phải thứ 2.”
“Đi làmó thể lấy ngay không?”
“Vội vã như vậy?”
“À là bạn tôi tương đối gấp gáp, cho nên tôi hỏi một chút.”
“Chờ điện thoại của tôi thông báo đi! Sau khi có kết quả tôi sẽ gọi điện cho cô.”
“Ừ.”
Từ khoa giám định đi ra, ngược lại tâm tình của Bùi Tử Ninh nặng nề hơn, cô đi chẳng có mục đích trên hành lang bệnh viện.
“Cô có vừa nhìn thấy bạn gái bác sĩ Bạch chưa?”
“Thấy rồi, điển hình bạch phú mỹ! Xem ra chúng ta không có hi vọng rồi.”
“Chỉ là nói thật, quan hệ của bác sĩ Bạch và bạn gái mình thật tốt, hai người quả thật xứng đôi!”
“Không phải tổ hợp giá trị sắc đẹp sao!”
Xa xa có mấy y tá đi tới không coi ai ra gì mà bàn luận, Bùi Tử Ninh chỉ cảm thấy lỗ tai bị ô nhiễm, đi tới chỗ nào cũng có thể nghe được vài tin tức đó?
Mình thật vất vả tốn ròng rã hai năm thời gian mới hoàn toàn quên được anh ta, nhưng bây giờ, anh ta lại không hiểu sao xuất hiện
Nghĩ đến vừa rồi bạn gái anh ta thân mật kéo tay anh ta, đáy lòng cô vẫn là không nhịn được nhói đau.
Đã từng thề non hẹn biển bây giờ nhìn lại chính là chuyện cười đáng xấu hổ!
*****
Mười giờ tối.
Mới vừa hết bận Hoắc Kỷ Thành đã lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi cho Tần Lạc, đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
Anh đi tới cửa, nhìn qua bảng giám sát điện tử thì thấy người bên ngoài là Giang Ánh Tuyết, không khỏi cau mày, tại sao cô ta lại tới đây?
Mở cửa.
Trong tay Giang Ánh Tuyết còn cầm một chai rượu đỏ, “Kỷ Thành, em tới ăn mừng anh ký hợp đồng thành công.”
Hoắc Kỷ Thành lạnh giọng, “Làm sao cô biết tôi ở đây?”
Giang Ánh Tuyết dừng một chút, “Kỷ Thành, em là vị hôn thê của anh! Em biết rõ được hành tung của anh thì cũng không có gì kỳ lạ?”
Vừa nói vừa đi vào bên trong phòng, đang chuẩn bị mở trai thì đột nhiên nghe được tiếng Hoắc Kỷ Thành, “Cô không phải là vị hôn thê của tôi.”
Trong nháy mắt tay cô ta cứng lại, cưỡng chế kéo ra một nụ cười, “Kỷ Thành, tối nay anh sao vậy?”
Hoắc Kỷ Thành dứt khoát nói thật, “Giang Ánh Tuyết, tôi cũng không thích cô, Tiểu Tinh cũng không ưa thích cô...sau này cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người tôi.”
Dụng cụ mở trai trong tay của Giang Ánh Tuyết rơi bụp xuống đất, giọng cô ta run rẩy hỏi “Tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì Giang Ánh Thần và Hoắc Cẩm Dương sẽ kết hôn sao? Hai người bọn họ kết hôn cũng không ảnh hưởng tới hai ta! Thật ra thì bác em coi trọng hôn sự giữa em và anh hơn”
Hoắc Kỷ Thành cau mày ngắt lời cô, “Tôi không có khả năng kết hôn với cô.”
Giang Ánh Tuyết có chút run rẩy, “Kỷ Thành, Rốt cuộc anh làm sao vậy? Rõ ràng trước còn rất tốt, tại sao”
Hoắc Kỷ Thành nhíu lông mày, người phụ nữ này bị sao vậy? Thế mà không nghe hiểu được tiếng người?
Anh đã nói không thích cô ta, không có khả năng kết hôn với cô ta mà cô ta vẫn còn hỏi tại sao? Cho nên lựa chọn tối nay thẳng thắn với cô ta, không muốn tiếp tục ngụy trang như vậy nữa.
“Giang Ánh Tuyết, Cô luôn là người phụ nữ thông mình, tôi tin tưởng cô cũng nghe hiểu.”
“Không! Em nghe không hiểu! Rõ ràng trước đó anh vẫn diu trì tin tức ngọt ngào ân ái của em ở trước mặt mọi người, thế nào đột nhiên lại vậy, nhất định là bởi vì hôn sự của Giang Ánh Thần và Hoắc Cẩm Dương có đúng hay không?”
“Không phải.”
“Nhất định là vậy! Thật ra thì, chỉ cần anh đồng ý chạm vào em, em cũng có thể mang thai con của anh, như vậy chúng ta”
Lời của cô ta còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, “Đủ rồi!”
Đôi mắt Giang Ánh Tuyết đẫm lệ mông lung nhìn về phía người đàn ông yêu hơn mấy năm trước mắt, đột nhiên cắn răng giật áo khoác bên ngoài, vừa đúng lộ ra váy ngủ màu đen viền ren và bên trong không mặc áo lót
Đường cong lộ liễu, mị hoặc khiến người phun máu mũi
“Kỷ Thành, tối nay, hãy để cho em trở thành người phụ nữ của anh được hay không?”
Giang Ánh Tuyết cầu khẩn nói, trước khi tới đây cô ta đã chuẩn bị qua, không thể cứ ngồi chờ chết, phải chủ động xuất kích mới được, nếu không vĩnh viễn cô ta đều luôn phía sau của Giang Ánh Thần
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành có một mảnh âm u, cũng không có dục vọng hưng phấn của người đàn ông bình thường.
Lạnh giọng trách mắng: “Mặc quần áo tử tế!”
Giang Ánh Tuyết không dám tin mở to hai mắt, giống như bị khuất nhục rất lớn.
Đột nhiên, cô ta tiến lên ôm lấy người Hoắc Kỷ Thành, ý đồ gọi tỉnh khát vọng đàn ông của anh
Kết quả --
Hoắc Kỷ Thành nhẫn tâm đẩy cô ta ra, cô ta không vững trọng tâm, ngã nhào trên đất, nước mắt lập tức rơi ra ngoài.
“Hãy tự trọng!”
Bỏ lại những lời này, Hoắc Kỷ Thành cũng không có quay đầu lại mà rời khỏi phòng.
Giang Ánh Tuyết ngồi dưới đất không nhịn được gào khóc, rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì?
Tại sao lại như vậy?
Từ trong phòng ra ngoài Hoắc Kỷ Thành tức giận rất lớn, anh gọi điện thoại cho trợ lý Trình Sâm, đểcậu ta tìm đặt giúp mình một khách sạn khác.
Tuy Trình Sâm có nghi ngờ, nhưng cách điện thoại cũng có thể cảm thấy boss đang tức giận, cho nên, anh ta biết điều đè lòng hiếu kỳ.
“Tôi đã ngả bài với Giang Ánh Tuyết, bên phía nhà họ Giang sẽ lập tức biết.”
Nghe được lời boss nói, trong lòng Trình Sâm kinh ngạc một chút, lập tức tỉnh táo nói: “boss yên tâm, tuần trước hạng mục hợp tác với nhà họ Giang đã thành công khởi động, bên phía ông cụ Giang được không ít chỗ tốt, ông ấy đã xác minh bày tỏ thừa nhận ý tốt của ngài.”
“Rất tốt! Bên đại thiếu nhà họ Giang vẫn cứ tiếp tục giữ vững quan hệ hợp tác tốt đẹp.”
“Boss yên tâm, lần này đại thiếu nhà họ Giang đã nếm được ngon ngọt, thóp của hắn ta đã sớm bị ta nắm được trong tay.”
“Ừ, vẫn không thể buông lỏng.”
“Thuộc hạ hiểu.”
Hoắc Kỷ Thành đã sớm tính toán tốt khoảng thời gian này với Giang Ánh Tuyết, tối nay chỉ là một cơ hội trùng hợp, nói rõ ràng giống như anh đã giải quyết xong một cọc tâm sự.
Về phần nhà họ Giang và anh cả, bên phía anh hai, anh đã sớm bố trí xong, mặc dù Hoắc Cẩm Dương và nhà họ Giang kết thân, vậy cũng làm việc mất công thôi.
Dù sao, người chân chính có quyền phát biểu nhà họ Giang chính là ông cụ Giang, Giang Ánh Thần chỉ là cháu gái của cô mà thôi, ông ta quan tâm thật sự vẫn là con trai của mình.
Như vậy so sánh, mình đã nắm chắc thắng lợi lớn hơn.
Nghĩ đến đây, môi của anh chậm rãi nâng lên một nụ cười bí ẩn