Ánh mắt lợi hại của Đồng Thắng Lợi nhìn chằm chằm vợ: “Bà cầm đi đánh bài rồi hả?”
Mua nhiều hàng hiệu hơn nữa cũng không thể lập tức dùng hết năm trăm vạn, khả năng lớn nhất dùng tiền hết chỉ có thể là đánh bài.
Lý Thúy Như quỳ trên mặt đất ôm lấy chân chồng: “Ông xã, năm trước tôi đi sòng bạc Macao chơi thua hai trăm vạn, tiền còn lại thật sự đều dùng để mua quần áo hàng hiệu, túi sách với đồ trang sức, không tin ông nhìn tủ quần áo của tôi với Phỉ Phỉ, giá trị bên trong quần áo, túi sách, giầy ít nhất trên trăm vạn!”
Lúc này Đồng Ngữ Phỉ mới chợt hiểu ra, không trách được mấy năm trước mẹ không ngừng cho mình mua đủ loại hàng hiệu, còn nói con gái phải cần vào ăn mặc mới có thể hấp dẫn chú ý của đàn ông.
Khi đó cô ta vẫn thấy kỳ lạ sao mẹ bỗng nhiên có tiền như thế, rõ ràng vài năm trước tài chính công ty ba đúng lúc eo hẹp.
Cô ta nhớ rõ lúc ấy mình còn từng hỏi mẹ, bà nói là ở sòng bạc Macao thắng ít tiền.
Đồng Thắng Lợi nghe lời nói của vợ mà tức giận đến phát run, năm trước đúng lúc tài chính công ty ông eo hẹp, vì muốn vay mấy trăm vạn mình không biết bao nhiêu lần dùng mặt nóng đi dán mông lạnh cho chủ tịch ngân hàng trở về, hai trăm vạn với ông mà nói tương đương với cứu giúp nhưng Lý Thúy Như lại lén sau lưng mình thua sạch!
Làm sao ông có thể không tức giận?
Lập tức một cước đá văng vợ ôm chặt đùi mình ra: “Ngược lại bà giấu tôi thật khổ! Lúc cầm số tiền này sống phóng túng bà có nghĩ đến cái nhà này không?”
Hai mắt Lý Thúy Như khóc đến đẫm lệ: “Ông xã, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin ông tha thứ cho tôi được không? Lần sau tôi không dám nữa.”
Đồng Thắng Lợi tức giận đến phát run: “Lại còn có lần sau?”
Lý Thúy Như vội vàng bảo đảm nói: “Không có, không có lần sau.”
Tần Lạc thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, với người mẹ kế, cô một chút không đồng tình, mặc kệ năm đó bà ta có biết ý nghĩa phần ký hiệp nghị kia không, cũng đã bày tỏ bà thờ ơ với mình, lại còn yên tâm thoải mái cầm tiền “Bán” bản thân đi mua các loại quần áo hàng hiệu cho mình...
Ha ha!
Ngược lại bà ta rất biết hưởng thụ!
“Dì Lý, dì tính sổ sách rõ ràng với ba tôi, bà còn thiếu năm trăm vạn ở đây! Mặc kệ bà tiêu hết như thế nào, thiếu của tôi nhất định phải trả lại cho tôi!”
Giọng Tần Lạc rét lạnh, không có nửa phần thương lượng.
Lý Thúy Như không dám tin nhìn cô: “Tần Lạc cô đây là có ý gì? Cô cố ý khiến tôi mất mặt ở trước mặt ba cô sau đó vẫn còn tìm chúng tôi đòi tiền sao? Năm trăm vạn kia tôi đều đã dùng hết rồi cô bảo tôi giao thế nào? Đây không phải cô trá hình tìm ba cô đòi tiền sao?”
Tần Lạc cười lạnh: “Không! Tôi tìm chính là bà, thiếu nợ thì trả tiền chính là chuyện hiển nhiên, bà nợ tiền tôi nên trả lại cho tôi, với ba tôi không có quan hệ.”
Lý Thúy Như già mồm át lẽ phải như cũ: “Năm trăm vạn kia từ khi nào thì biến thành tiền của cô đây? Là những người thần bí đó! Người ta chưa tìm tôi đòi tiền cô dựa vào cái gì đúng lý hợp tình nói tôi nợ cô tiền!”
Tần Lạc cười lạnh hai tiếng: “Dì Lý, ngược lại bà rất biết ngụy biện, nếu như bà muốn đám người kia tìm bà đòi tiền cũng được, tôi sẽ giúp bà mang những người này đến.”
Dừng một chút “Mặt khác, nếu bà muốn chơi xấu, đến lúc đó lệnh tòa án sẽ gửi đến trong nhà, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải dưới dạng cá nhân giải quyết đơn giản như vậy.”
Nhẫn nại lâu như vậy, Tần Lạc một phút cũng không muốn nhịn!
Đúng lúc phát tiết bất mãn nhiều năm qua một lần cho xong!
Lý Thúy Như hoàn toàn không ngờ Tần Lạc có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn hướng về phía chồng xin giúp đỡ: “Ông xã, ông nhìn Tần Lạc, đây là con bé muốn bức chúng ta vào con đường chết! Nó biết rõ chúng ta không lấy đâu ra tiền còn nói nói như vậy, không phải nói rõ muốn mượn việc này khiến cho chúng ta trả lại công ty cho nhà họ Tần con bé sao!”
Từng câu từng chữ đều châm ngòi ly gián quan hệ cha con Tần Lạc với Đồng Thắng Lợi, bà ta rất hiểu chồng kiêng kị cái gì, lại hết lần này đến lần khác đâm vào.
Tần Lạc cũng rất hiểu mánh khóe nhỏ của bà ta, cũng không giận, dù sao mặc kệ bà ta châm ngòi như thế nào, năm trăm vạn này không thể thiếu mình!
Cô không có tấm lòng bồ tát bị người khác bán lại còn khiến người ta ung dung cầm tiền đi!
Nên của cô một phần cũng không thể thiếu!
“Dì Lý, tôi nghĩ bà nghe không hiểu ý trong lời nói của tôi, là bà nợ tôi năm trăm vạn, mà không phải các người, tôi có thể gia hạn thời gian cho bà một tuần, nhưng một tuần sau nếu không có tin tức cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Đồng Thắng Lợi tức giận trừng mắt vợ một cái, hành vi bà ta gạt mình vô cùng không hài lòng, nhưng năm trăm vạn này dù sao đã dụng hết rồi
“Tiểu Lạc, con cũng biết dì Lý con không có năm trăm vạn này, có thể hay không “
Tần Lạc lạnh lùng cắt ngang lời của ông: “Ba, lúc trước bà ta bí mật nhận lấy năm trăm vạn này có cảm thấy bị con phát hiện, làm người không thể quá tham làm, lòng tham không đáy quá mức sớm hay muộn sẽ có báo ứng! Ba cũng không cần nói thay cho dì Lý, lần này, con sẽ không mềm lòng!”
Cô gằn từng tiếng đều đã lộ ra không để cho thay đổi cùng quả quyết.
Lý Thúy Như còn muốn nói cái gì bị ánh mắt ông xã nhìn một cái làm cho sợ, dứt khoát buồn bực không lên tiếng.
Đồng Thắng Lợi có chút thất bại thở dài, một ngôi nhà tốt, đã thành như vậy rồi.
Đồng Ngữ Phỉ tiến lên một bước thử kéo cánh tay Tần Lạc, bị cô tránh đi không lưu tình chút nào.
Đồng ngữ Phỉ có chút xấu hổ thu tay: “Chị, nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, chị cần gì phải làm chuyện tuyệt tình như vậy?”
Tần Lạc lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Người bị bán đi không phải là cô, ngược lại cô đứng nói chuyện không đau thắt lưng!”
Sau đó, không quan tâm đến người nhà họ Đồng nói cái gì, xoay người rời đi.
Sau khi cô rời đi, ba miệng nhà họ Đồng có tâm tư khác nhau.
*******
Từ nhà họ Đồng đi ra, Tần Lạc dừng xe ở ga ra thì một mình tản bộ dọc theo đường cái chẳng có mục đích, bây giờ cô rất sợ yên tĩnh ở một mình.
Yên tĩnh cô sẽ suy nghĩ miên man.
Trên điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn của Tử Ninh gửi đến, sau khi cô xem qua cũng không có trả lời, nói “Mình không sao” có vẻ quá giả dối, dứt khoát cái gì cũng không trả lời.
Đi một lúc, chuông điện thoại di động vang lên, cô tưởng rằng Tử Ninh hoặc là Hoắc Kỷ Thành, thì không nhận nghe, kết quả điện thoại di động vẫn vang.
Lấy ra vừa thấy, lại là Cố Nam Châu.
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: “Luật sư Cố, tìm tôi có việc sao?”
Giọng Cố Nam Châu vẫn như tẩm gió xuân: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm nay không thấy cô, cho nên gọi điện thoại hỏi một chút, chuyện vụ án còn cần phiên dịch rất nhiều”
Tần Lạc cắn môi: “Luật sư Cố, tôi chuẩn bị từ chức rồi.”
Cố Nam Châu giật mình sửng sốt vài giây: “Từ chức? Tại sao?”
Tần Lạc nhìn thoáng qua cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng phía xa: “Là một chút nguyên nhân cá nhân tôi.”
Cô muốn nói lại thôi làm cho Cố Nam Châu hiểu cô là có nỗi khổ, mỗi người đều có tư tâm, không muốn nói cũng không thể miễn cưỡng.
“Thật sự không có đường vẹn toàn sao?”
“Không có, tôi một khắc cũng không muốn ở lại nơi đó, có lẽ đổi hoàn cảnh với ta mà nói càng tốt.”
“Ừ.”
Trong lòng Cố Nam Châu có dự cảm, Tần Lạc từ chức nhất định có liên quan với Hoắc tổng, nhưng dù sao đây cũng việc cá nhân người ta, anh ta cũng không hỏi đến.
Tần Lạc rất cảm kích Cố Nam Châu không có hỏi nhiều, anh ta thật sự là người đàn ông tốt, sẽ không hỏi nhiều, làm cho người ta khó chịu.
“Nếu cô cần tìm việc, tôi có thể giới thiệu giúp cô, tôi thường xuyên phụ trách vụ án tố tụng quốc tế, công ty cần rất nhiều phiên dịch cùng xuất hiện.”
“Ừ, cám ơn anh, khi nào cần tôi sẽ tìm anh.”
Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu liền cắt đứt, tâm tình Tần Lạc bỗng nhiên tốt hơn, có lẽ là vì Cố Nam Châu chỉ có thể gọi là bạn bè bình thường gọi điện thoại cho cô, khiến cho trong lòng cô có chút an ủi.
Bỗng dưng, điện thoại di động lại vang lên.
Biểu thị gọi đến là nhóc Hoả Tinh.
Một giây kia, Tần Lạc cảm thấy điện thoại đặc biệt phỏng tay, từ khi biết Tiểu Tinh là con trai của mình, cô lại cảm thấy là lạ.
Mới vừa ấn xuống nút nghe, thì nghe thấy đầu kia truyền đến giọng Tiểu Tinh ngây thơ ngọt ngào: “Chị, Tiểu Tinh rất nhớ chị, không phải chị đã đồng ý tối nay tới xem em sao?”
Lúc này Tần Lạc mới nhớ lúc trước đã từng đồng ý với Tiểu Tinh tối nay đến thăm bé, kết quả náo loạn một ngày, cô căn bản quên mất.
“Tiểu Tinh, hôm nay chị có chút việc, khả năng không đi được.”
“A? Thân thể chị không thoải mái sao? Muốn Tiểu Tinh đi cùng chị đến bệnh viện không?”
Giọng Hoắc Gia Tinh ngây thơ đặc biệt đáng yêu, Tần Lạc nghe mà trong lòng ấm áp, nhưng nghĩ đến bé là con trai của mình, cái cảm giác là lạ lại tới nữa.
Không nói lên được cũng nói không rõ ràng.