Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 145

Hiệu suất Bùi Tử Ninh làm việc rất nhanh, không đến một ngày tìm được sơn trang nghỉ dưỡng tắm nước nóng, hơn nữa khách sạn dừng chân đã đặt xong.

Dọc theo đường đi, cô ấy giới thiệu hoàn cảnh sơn trang nghỉ dưỡng tắm nước nóng có bao nhiêu tốt cho Tần Lạc, xung quanh còn có thị trấn, ngày hôm sau có thể đi dạo...

Tần Lạc không hề dị nghị với sắp xếp của bạn tốt, cô không cần quan tâm đi theo ra ngoài chơi đã vô cùng tốt.

Khi đến sơn trang nghĩ dưỡng tắm nước nóng đã là năm giờ chiều, hai người ở trong sơn trang tùy tiện ăn chút gì liền thay áo tắm đi tắm suối nước nóng.

Sau khi vào bên trong, Bùi Tử Ninh không nhịn được cảm khái nói: “Chậc chậc! Hoàn cảnh bên trong thật đẹp! Quả thực có thể so sánh với Dao Trì tiên cảnh!”

Tần Lạc chế nhạo nói: “Cậu đã từng thấy Dao Trì tiên cảnh?”

Bùi Tử Ninh chớp chớp mắt: “Từng thấy qua! Trong phim truyền hình rất nhiều!”

Tần Lạc trợn trừng mắt, cô nói thật phí lời.

Bên trong này có mười mấy suối nước nóng lớn nhỏ, có cái ao hình quả trứng to, bên cạnh còn có bốn ao nhỏ hình dạng khác nhau.

Bên cạnh phân biệt cho thấy bất đồng công hiệu: Ao sôi sùng sục, áo sữa tươi, áo cá chữa liệu …

Vách tường suối nước nóng đều xây thân thể người thích hợp dựa đá cuội, phía ngoài lồi lõm, đúng lúc dán sát gáy người, có tác dụng mát xa.

Bốn phía suối nước nóng giống như một vườn hoa nhỏ, luân phiên bốn mùa trồng hoa, bất luận là mùa nào, đều có thể thấy hoa tươi, ngửi mùi hoa thấm vào lòng người.

Tần Lạc đặt khăn tắm khoác ở trên người lên trên giá bên cạnh bờ ao, chân đi xuống suối nước nóng, sau đó để cho bả vai chìm vào trong nước nóng.

Nhất thời có cảm giác ấm áp vào đáy lòng...

Bùi Tử Ninh ngồi xuống ở bên cạnh cô: “Lạc Lạc, nước ấm này rất tốt, không nóng không lạnh, quá thư thái!”

Tần Lạc vuốt tóc rơi ở bên cạnh má: “Nếu như bông tuyết nhẹ nhàng rơi thì đẹp hơn rồi.”

Bùi Tử Ninh cười nói: “Mình cảm thấy ăn gà chiên cùng bia sẽ càng tốt.”

Tần Lạc bị cô trêu chọc nở nụ cười: “Nào có ngồi ở trong suối nước nóng ăn gà chiên cùng bia, cũng quá * đi!”

Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Nói sai rồi, nên là dùng ly cao cổ phối hợp với rượu đỏ, thì tuyệt đối hoàn mỹ hơn!”

Tần Lạc thoải mái tựa vào trên vách đá hồ: “Nhắm mắt lại có thể nằm mơ.”

Bùi Tử Ninh trách mắng: “Đáng ghét! Chỉ biết đùa mình!”

Tần Lạc ngẩng đầu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái!

Đột nhiên cô mở miệng; “Tử Ninh, mình đã nghĩ xong, mình muốn đến thành phố phía Bắc.”

Bùi Tử Ninh nâng mắt nhìn về phía cô: “Lạc Lạc, hai bọn mình từ nhỏ đều ở thành phố phía Nam, cậu đột nhiên quyết định muốn đến thành phố phía Bắc có thể quen sao? Nghe nói mùa đông bên đó rất lạnh, hoàn toàn khác ở đây.”

Ánh mắt Tần Lạc bình tĩnh: “Biết! Nhưng trong phòng phía Bắc có lò sưởi! Từ điểm đó mà nói mình rất muốn đến.”

Bùi Tử Ninh còn nói: “Nhưng khí hậu bên kia khô hanh.”

Tần Lạc lơ đểnh: “Trong nhà mua thêm máy làm ẩm là được rồi.”

Bùi Tử Ninh có chút thất bại nói: “Da khô đấy?”

Ngón tay Tần Lạc lướt nhẹ làn nước nóng: “Đắp nhiều mặt nạ không là được.”

Bùi Tử Ninh dứt khoát không lên tiếng, xem ra Lạc Lạc đã hạ quyết tâm rồi.

“Cụ thể muốn đi đến thành phố nào chưa?”

“Bắc Kinh đi! Luôn luôn muốn đến xem, luôn đứng ở một chỗ cũng không tốt.”

“...”

Bùi Tử Ninh không nói gì, trong lòng lại nói thầm: Đâu phải đứng lâu ở một chỗ không tốt, rõ ràng là cậu muốn chạy trốn hiện thực...

Ài...

“Nhưng ở đó chúng ta cũng không có một người bạn, cậu thật sự muốn lần nữa bắt đầu lại sao?”

“Ừ, mình muốn tìm một nơi không ai quen biết.”

“Được rồi.”

Đã nói đến mức này, nói gì nữa cũng có vẻ dư thừa.

Hai người hàn huyên một lúc thì đổi đến một cái ao khác, cứ như vậy sau khi thay đổi bảy tám cái ao thì đứng dậy đến phòng tắm hơi.

Sau ngâm suối nước nóng xong rồi tắm hơi dường như vô cùng sảng khoái, lỗ chân lông toàn thân giống như mở ra...

Khi trở về phòng đã gần 11 giờ, hai người mới ra khỏi thang máy thì ở góc rẽ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tần Lạc giật mình mở miệng: “Đó là Bạch...”

Hai chữ phía sau cũng không nói ra ngoài, nhưng Bùi Tử Ninh dĩ nhiên hiểu rõ.

Cô ấy cũng thấy bóng lưng quen thuộc kia, nhưng không thể xác định chính là anh ta, có lẽ chỉ là dáng dấp giống nhau!

“Cách nhiều năm như vậy, Lạc Lạc cậu vẫn còn nhớ rõ!”

“Đúng! Thời gian thấm thoát...”

Tần Lạc thở dài một tiếng, năm đại học thứ nhất cô thường xuyên đến trường học của Tử Ninh tìm cô ấy đi chơi, đương nhiên từng thấy Bạch Trì Đình, anh ta vốn là nhân vật hot boy ở trường học các cô, tự nhiên có thể làm cho người ta nhớ kỹ...

Bùi Tử Ninh vội vàng lôi kéo bạn tốt trở về phòng, gần đây ở bệnh viện thỉnh thoảng cũng có thể gặp được Bạch Trì Đình, nhưng mỗi lần cô sẽ làm như không biết người này, coi anh ta như không khí.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đồn anh ta có bạn gái Bạch Phú Mỹ, cô lại càng coi anh ta như hú dữ tránh không kịp.

Tuyệt không muốn lại có bất kỳ quan hệ gì với anh ta!

Đến như bóng lưng vừa rồi, nên chỉ là ảo giác.

...

Trở về phòng, Bùi Tử Ninh tựa vào trên ghế sofa chơi game điện thoại di động, Tần Lạc nhìn ra cô ấy không yên lòng: “Tử ninh, giữa các cậu...”

Bùi Tử Ninh chợt ngẩng đầu: “Lạc Lạc, anh ta đã có bạn gái, là con gái nhà giàu.”

Tần Lạc tự nhiên im miệng, xem ra lại là vận mệnh trêu người!

Tình cảm của cô cùng Tử Ninh dường như cũng không thuận lợi...

“Ngủ đi, đêm nay mới có thể ngủ ngon.”

“Lạc Lạc, mình tin tưởng cuộc sống về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt, cậu nói có đúng không?”

Bùi Tử Ninh ngước mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

Tần Lạc mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”

Tương lai, đối với cô mà nói, lại lâm vào trong một vũng bùn...

Nhưng cuộc sống vẫn phải hướng về phía trước không phải sao?

*****

Ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau tự nhiên tỉnh lại, ánh nắng mặt trời một ngày tươi sáng.

Tần Lạc với Bùi Tử Ninh hai người ở sơn trang ăn bữa sáng xong thì đến thị trấn bên cạnh, quán nước nhà sàn, bên dòng suối nhỏ là hàng loạt liễu rủ, nhưng lúc này là mùa đông, không thấy được vẻ nó xanh um tùm tươi tốt.

“Oa! Nơi này hoàn cảnh rất tao nhã, sớm biết mình đã chuẩn bị mấy bộ sườn xám để chụp ảnh.”

Bùi Tử Ninh vui rạo rực cảm khái nói.

Ngón tay Tần Lạc lướt qua một cánh cửa gỗ cũ: “Cậu cứ dựa khung cửa như vậy mình sẽ chụp mấy tấm giúp cậu, bảo đảm cũng rất có tình cảm.”

Bùi Tử Ninh buộc lại tóc: “Thật sao? Cần mình làm vẻ mặt gì để phối hợp một chút không?”

Tần Lạc bật cười: “Tự nhiên chút là được rồi.”

Bùi Tử Ninh lập tức bày tư thế bản thân, làm hết tư thế của mỹ nữ thời kì dân - quốc xem trên tivi, cằm khẽ nhếch 45 độ, trong ánh mắt hiện ra một cỗ ưu thương tươi đẹp...

Tần Lạc vội vàng chụp lại một màn này, sau đó lại chụp mấy tấm vẻ mặt cô ấy rất bình thường, sau khi tương đối nói: “Mình cảm thấy cậu vẫn nên đừng bày tư thế, không giống cậu chút nào.”

Bùi Tử Ninh vừa nghe, lập tức ầm ầm ĩ ĩ bổ nhào qua: “Thật sao?”

Sau đó mở một tấm lại một tấm nhìn ảnh mình chụp vừa rồi: “A A A! Vẫn là tấm này tự nhiên nhất!”

Tần Lạc bĩu môi: “Đương nhiên rồi! Có đôi khi càng cố ý càng mất tự nhiên.”

...

Hai người vừa chơi vừa chụp ảnh, rất vui vẻ.

“Hai chị người đẹp phía trước, có thể giúp một chuyện không? Giúp chúng tôi chụp mấy tấm ảnh?”

Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nữ giòn tan.

Tần Lạc với Bùi Tử Ninh cùng quay đầu lại, khi nhìn thấy cô gái với người đàn ông, vẻ mặt hai người đều thay đổi.

Tay Bùi Tử Ninh kéo Tần Lạc không kìm lòng được mà nắm chặt, Tần Lạc cảm thấy bạn tốt không được tự nhiên, dịu dàng mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, nhưng không tiện.”

Bạch Trì Đình không ngờ gặp Bùi Tử Ninh với Tần Lạc bạn tốt nhất của cô ấy ở chỗ này, mà Khả Khả lại tìm hai cô ấy để chụp ảnh.

An Khả cũng không giải thích chớp mắt: “Chị người đẹp, tại sao? Chúng tôi không phải là người xấu, chị nhìn tôi mặc toàn thân sườn xám như vậy thì biết tôi là du khách!”

Toàn thân cô ta mặc sườn xám màu trắng gạo bó sát, tôn lên ngũ quan thanh lệ thoát tục của cô ta, tóc vấn ở sau ót, giống như là tiểu thư khuê các thời kì dân - quốc...

Bùi Tử Ninh chỉ cảm thấy hết sức chói mắt.

Trong lòng Tần Lạc biết, cô gái này nhất định là “Bạch Phú Mỹ” trong miệng Tử Ninh.

Không đợi hai cô mở miệng, Bạch Trì Đình đã đi đến: “Khả Khả, đừng náo loạn, chúng ta đi bên kia.”

An Khả khả ủy khuất chu miệng: “Anh Đình, người ta chỉ nói sự thật thôi! Chúng tôi cũng không phải người xấu, giúp chúng ta chụp mấy tấm thì thế nào?”

Bạch Trì Đình chỉ có thể giải thích nói: “Thật xin lỗi, Khả Khả cô ấy trời sinh tính đơn thuần, nói chuyện vô tâm...”
Bình Luận (0)
Comment