Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 162

Tần Lạc về đến nhà thì nhìn thấy Hoắc Gia Tinh một mình khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa, không khỏi đau lòng đi qua: “Tiểu Tinh, buổi trưa em ăn cơm chưa?”

Hoắc Gia Tinh nhu thuận gật đầu: “Ba giúp em gọi đồ ăn mua ngoài rồi.”

Tần Lạc oán trách nói: “Mỗi ngày ăn đồ ăn mua ngoài sao được? Ba em thật sự không có trách nhiệm! Bây giờ chị đi nấu cơm cho em ăn.”

Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: “Chị, chị tốt nhất!”

Tần Lạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, còn kèm theo đau lòng nói không rõ...

...

Buổi sáng hôm sau.

Cũng may Tần Lạc hẹn gặp mặt với đồng nghệp Tiểu Kim đứng ở cửa ga Cao Thiết, cô đang ngồi xổm người xuống giúp Hoắc Gia Tinh sửa sang lại áo, kết quả liền nghe thấy Tiểu Kim lớn giọng nói: “Trời! Tần Lạc! Chừng nào cô đã có con trai lớn như vậy hả?”

Tần Lạc bất đắc dĩ đứng dậy quay đầu: “Cô suy nghĩ nhiều.”

Sau đó nhìn về phía Hoắc Gia Tinh, “Tiểu Tinh, em gọi chị là gì?”

Hoắc Gia Tinh ngoan mở miệng: “Chị gái.”

Tiểu Kim vẫn không dám tin: “Làm trò! Bây giờ rất nhiều phụ nữ dấu đã kết hôn ở bên ngoài bị đồng nghiệp bắt gặp đều bảo con của cô ta gọi mình là "Chị gái" hoặc "Dì", đã sớm coi như không thấy gì rồi!”

Tần Lạc đầy vạch đen, mặc dù Tiểu Tinh quả thật là con trai của mình, nhưng...

“Sức tưởng tượng của cô không cần quá phong phú? Tôi còn chưa kết hôn! Ở đâu ra có con trai?”

Một câu cuối cùng, hiển nhiên nói xong có chút không đủ tin tưởng.

Nhưng Tiểu Kim không phát hiện, chỉ chăm chú nhìn Tần Lạc với Hoắc Gia Tinh, muốn cô ta tin tưởng bọn họ không phải mẹ con, thật là rất khó...

“Nhưng dáng vẻ cậu nhóc rất giống với cô, ai, ôi!”

Cô ta vừa dứt lời, Tần Lạc cùng Hoắc Gia Tinh liếc nhìn nhau, thật ra Tần Lạc đã sớm từng nghe từ chỗ bạn tốt Tử Ninh nói khuôn mặt của Tiểu Tinh giống với cô...

Trước còn nói bạn tốt nói hưu nói vượn, về sau biết bé là con trai ruột của mình, thì cô đã từng cẩn thận quan sát khuôn mặt Tiểu Tinh, có chút rất giống với mình...

Không thể không thừa nhận, quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ diệu.

Tần Lạc che miệng ho nhẹ một tiếng: “Cô kiên quyết chúng tôi là mẹ con, đương nhiên cảm thấy giống nhau, được rồi! Nhanh vào ga đi! Để trễ giờ thì gay go!”

Tiểu Kim thấy cô không muốn nhiều lời thì cũng không có miễn cưỡng, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng.

Lần đầu tiên ngồi tàu, Hoắc Gia Tinh rất hưng phấn, giống như bảo bối thần kỳ một lúc hỏi cái này, một lúc hỏi cái kia.

Bé mở miệng một tiếng “Chị gái”, gọi thuần thục mà không vấp, làm cho Tiểu Kim ngồi ở bên cạnh trong lòng thầm than: Chẳng lẽ là mình đã đoán sai thật?

Nếu là mẹ con, không thể không lộ ra khuyết điểm...

****

Khi đến trạm ga, Tần Lạc không thể không gửi tin nhắn cho Hoắc Kỷ Thành: Hôm nay tôi đến thành phố A công tác, Tiểu Tinh cũng cùng đi, nửa giờ sau anh đến ga Cao Thiết đón con, tôi cùng đồng nghiệp phải đến sân bay đón khách hàng, không tiện.

Hoắc Kỷ Thành đang họp sau khi nhìn thấy tin nhắn này nhanh chóng trả lời: Được, anh sẽ bảo Trình Sâm đến ga Cao Thiết đón Tiểu Tinh.

Sau khi gửi đi lại nhắn thêm một tin: Buổi tối cùng ăn cơm?

Tần Lạc quả quyết cự tuyệt: Không cần, tôi đến để làm việc.

Trong lòng Hoắc Kỷ Thành khó chịu, Lạc Lạc vẫn không chịu tha thứ cho mình...

“Hoắc tổng, phương án chuẩn bị cho mảnh đất ở thành phố S kia ngài cảm thấy thế nào?”

Lời của phó tổng cắt ngang suy nghĩ của anh, anh liếc qua một cái: “Ừ, làm theo phương án này.”

Sau đó, viết lên giấy một hàng chữ rồi xé ra, đưa cho Trình Sâm đứng ở phía sau, cũng cho anh ta một ánh mắt chỉ có anh ta biết.

Trình Sâm đi theo Boss hơn mười năm, không chỉ là làm tốt trên công việc, mà còn là trợ thủ giỏi giúp trong cuộc sống của anh.

Bất cứ chuyện gì Boss không giấu diếm anh ta, cứ như vậy cũng thuận tiện.

Sau khi anh ta rời khỏi phòng họp hậu, không ít người ở trong lòng đoán anh ta đi đâu, tổng giám đốc ít khi đang họp lại để cho trợ lý Trình đi ra ngoài làm việc...

Lại còn viết giấy, rõ ràng là không muốn để cho ai biết.

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương vẫn buồn bực: Chú ba sẽ không lại làm chuyện mờ ám gì chứ?

...

Hai ngày này Giang Ánh Tuyết đang tích cực hưởng ứng theo lời của mẹ chồng Phương Lệ Hoa nói, cố gắng làm thay đổi bản thân thành cô gái nhỏ, cô ta còn đặc biệt mời huấn luyện viên vũ đạo, chuyên luyện tập dáng người cho phụ nữ.

Thế cho nên cô ta đã mấy ngày không đến công ty đi làm, có chuyện gì đều nói ở trong điện thoại, cô ta cũng dò xét thư ký, hỏi tổng giám đốc có tìm mình không...

Kết quả lấy được đều là đáp án thất vọng.

Thế cho nên cô ta càng không đến công ty đi làm, dì Phương nói đúng, người đàn ông giống như Kỷ Thành, nhất định sẽ không thích người phụ nữ mạnh mẽ có lòng tham sự nghiệp.

Nhất định anh ấy thích cô gái nhỏ dịu dàng như nước, săn sóc tỉ mỉ...

Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, cô ta liếc nhìn tên người gọi đến, là thám tử tư trước cô ta mời nhờ điều tra về Tần Lạc.

“Alo.”

“Giang tiểu thư, căn cứ vào tình báo đáng tin, hôm nay Tần Lạc Tần tiểu thư trở về thành phố A, cùng đi với cô ấy còn có đồng nghiệp của cô ấy và một bé trai năm tuổi.”

“Bé trai năm tuổi?”

“Đúng, người của chúng tôi cách rất xa, chỉ nhìn thấy đại khái.”

“Chụp được ảnh không?”

“Không thấy rõ mặt của đứa bé.”

“Ngay cả mặt cũng không thấy rõ sao? Hiệu suất làm việc của các người cũng quá thấp!” Giang Ánh Tuyết không nhịn được tức giận.

Đối phương cười làm lành: “Giang tiểu thư, đây là chúng tôi ***, đứa bé trai nhích tới nhích lui chúng tôi không thể khống chế.”

Giang Ánh Tuyết biết mắng anh ta cũng vô dụng, hít một hơi thật sâu: “Vậy người của các anh đã tra được mấy ngày nay Tần Lạc có lui tới với ai không? Ví dụ như đứa bé trai là con nhà ai? Làm sao nó có thể ở cùng với Tần Lạc?”

Đối phương lắc đầu: “Cái này không rõ, người của chúng tôi mới vừa tra được chỗ ở cùng công ty đi làm của Tần Lạc.”

Giang Ánh Tuyết rất tức giận: “ Hiệu suất làm việc của các người rất làm cho người ta thất vọng!”

Không biết tại sao, trong đầu cô ta không kìm được nghĩ đến Hoắc Gia Tinh, năm nay bé cũng năm tuổi rưỡi? Phù hợp với bé trai năm tuổi này...

Chẳng lẽ là nó thật?

Lập tức lại bổ sung một câu: “Cần phải chụp được ảnh mặt của thằng bé, chuyển cho tôi trước tiên!”

Đối phương lên tiếng: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể chụp được ảnh mà Giang tiểu thư muốn.”

...

Cúp điện thoại xong, trong lòng Giang Ánh Tuyết không bình tĩnh được, bây giờ cô ta muốn nhanh chóng phải biết đứa bé trai bên cạnh Tần Lạc là ai.

Nếu quả thật là Hoắc Gia Tinh...

Làm sao có thể?

Mặc dù dáng vẻ Hoắc Gia Tinh rất đáng yêu lanh lợi, nhưng tính tình rất kiêu căng, bất luận mình lấy lòng nó như thế nào cũng không làm cho nó vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy mình đều bày bộ mặt người sống chớ lại gần...

Một bé trai kiêu ngạo lạnh lùng như vậy làm sao có thể ở cùng với Tần Lạc? Cô ta có năng lực gì khiến cho Hoắc Gia Tinh vui vẻ chứ?

****

Ga Cao Thiết.

Ở trên tàu ngủ nửa giờ, lúc này vẻ mặt Hoắc Gia Tinh đầy tỉnh táo: “Chị gái, chị gọi điện thoại cho ba em chưa? Có phải ba không đến đón chúng ta?”

Đầu Tiểu Kim thông suốt kêu lên: “Trời! Tần Lạc, chẳng lẽ cô với đứa bé này không phải mẹ con mà là chị em?”

Trong nháy mắt Tần Lạc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đụng đến một đồng nghiệp dở hơi như vậy thật muốn ngất...

Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt, không nói gì.

Nói nhiều sai nhiều, hơn nữa ở trước mặt người lạ, quá mức để lộ bản thân thì không tốt.

Đây là ba dạy bé.

Tiểu kim thấy Tần Lạc không phản bác, càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, trong lòng hưng phấn không thôi.

Tần Lạc cũng chẳng muốn giải thích, dứt khoát để mặc cô ta đoán già đoán non.

Trình Sâm rất đúng giờ chạy đến ga Cao Thiết, hơn nữa thông qua quan hệ trực tiếp tiến vào bên trong tìm Tần Lạc cùng Hoắc Gia Tinh, khi nhìn thấy bên cạnh Tần Lạc còn có một đồng nghiệp, cẩn thận tìm từ.

“Tần tiểu thư, vất vả cho cô, cô cần gì có thể gọi điện thoại bất kỳ lúc nào.”

“Ừ, tôi biết.”

Trước mặt Tiểu Kim, Tần Lạc lễ phép lạnh nhạt, không nói nhiều một câu.

Hoắc Gia Tinh lưu luyến nói: “Chị, buổi tối Tiểu Tinh có thể đi tìm chị được không?”

Tần Lạc cưng chiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của bé: “Buổi tối chị có xã giao, ngày mai có được không?”

Hoắc Gia Tinh bĩu môi: “Được rồi!”

Trình Sâm nắm tay Hoắc Gia Tinh cùng Tần Lạc chào hỏi: “Chúng tôi đi trước đây.”

Tần Lạc gật đầu, sau khi nhìn theo bọn họ rời đi thì kéo hành lý cùng Tiểu Kim đi ra hướng khác.

Dọc theo đường đi, Tiểu Kim vẫn líu ríu không ngừng: “Tần Lạc, nếu tôi đoán không sai, nhà cô với nhà cậu nhóc kia là quan hệ nhiều đời đúng không! Cho nên mới gọi chị em?”

Tần Lạc miễn cưỡng cong khóe môi, xem như đáp lại cũng coi như không, thật đúng là kẻ dở hơi...
Bình Luận (0)
Comment