Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 169

Trong phòng.

Tần Lạc với Hoắc Kỷ Thành vẫn giằng co như cũ, người đàn ông ở trước mắt, Tần Lạc không muốn có bất kỳ suy nghĩ gì nữa.

Cô cảm thấy sau khi nói chuyện xong thì chuẩn bị rời đi, kết quả bị Hoắc Kỷ Thành ngăn cản: “Lạc Lạc”

Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ: “Đừng làm tôi ghê tởm, có kết quả sao?”

Nói xong, thì cô tông cửa xông ra ngoài.

Một giây cô cũng không muốn nán lại!

Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành tràn đầy bi thương, lập tức cầm điện thoại gọi cho trợ lý Trình Sâm: “Bên nhà họ Đồng kia gần đây có động tĩnh gì không? Kế hoạch lúc trước có thể thực thi rồi.”

Trình Sâm hiểu rõ gật đầu: “Tôi sẽ chú ý chặt chẽ động tĩnh hai mẹ con nhà họ Đồng, ý Boss là bây giờ liền ra tay sao?”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Đúng.”

Không có trợ giúp của anh, Tần Lạc cũng không lấy được về năm trăm vạn kia, mặc dù cô không thích mình toàn quyền nhúng tay, anh cũng nhất định quản.

Theo ý anh, Tần Lạc là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của mình không thể bị người khác khi dễ!

Tần Lạc ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tiểu Tinh, không biết bé đang nói nhỏ gì với Tống Tư Bạch, không khỏi tăng thêm bước chân đi về phía bọn họ.

Cô mới vừa đi đến trước mặt bọn họ, bên cạnh bỗng nhiên lao tới một cô gái, không chỉ chặn tầm mắt của cô, lại còn bổ nhào vào trong lòng Tống Tư Bạch

Ách đây là tình huống gì?

Không phải Tống Tư Bạch với chị Cảnh Uyển là một đôi sao?

Chẳng lẽ mình lầm rồi hả?

Tống Tư Bạch không cự tuyệt cô gái “Yêu thương nhung nhớ”, ngược lại dịu dàng an ủi: “Kỳ Kỳ, sao vậy?”

Cô gái được gọi là “Kỳ Kỳ” khóc đến thương tâm: “anh hai, anh nhất định phải giúp em, em biết anh có thể giúp em.”

Cô gái đó là Tống Tư Kỳ, sau vụ “Nhảy lầu” ngoài ý muốn ngày đó bị Đường Triều cứu không quan tâm, cô đã mấy ngày không gặp Đường Triều, có chỉ ở trên báo chí nhìn thấy tin tình cảm của anh ta.

Cho nên mới khóc đến thương tâm như vậy.

Lông mày Tống Tư Bạch nhíu thành chữ “Xuyên”, anh ta vẫn không đồng ý em gái đuổi theo Đường Triều, tiếc rằng cá tính con bé không đụng vào tường thì khộng từ bỏ ý định, thật đúng là

“Kỳ Kỳ, Đường Triều vốn là hoa hoa công tử, người đàn ông như vậy không thích hợp với em.”

“Em mặc kệ! Em chỉ thích anh ấy! Đời này em sẽ không gả ngoài anh ấy ra!”

Thái độ Tống Tư Kỳ rất kiên định, Đường Triều là mối tình đầu của cô, người đàn ông thích nhiều năm như vậy sao có thể nói quên liền quên được?

Nghe đến đó, Tần Lạc mới hiểu rõ, thì ra cô gái này không phải “Bạn gái” của Tống Tư Bạch, mà là em gái!

Người đàn ông cô ấy thích còn là hoa hoa công tử Đường Triều kia.

Ha ha.

Tống Tư Kỳ rời khỏi ngực anh hai, Tần Lạc cảm thấy cô ấy có chút quen mặt, rồi đột nhiên nghĩ đến khi mình còn đang đi làm ở tập đoàn Đế An, từng nhìn thấy trên trang nhất tin giải trí cô gái này với Đường Triều, lúc ấy đồng nghiệp công ty còn nhao nhao bàn tán cô bị Đường Thiếu đá.

Hoắc Gia Tinh đi đến trước mặt Tần Lạc, dẻo mềm gọi: “Chị!”

Lúc này Tống Tư Bạch mới chú ý đến Tần Lạc đã ra ngoài, nhưng sao không thấy A Thành nữa?

Tống Tư Kỳ cũng thấy Tần Lạc, không khỏi liếc mắt tinh tế đánh giá cô một cái, sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía anh hai: “Anh hai, cô ấy sẽ không là bạn gái mới của anh chứ? Anh cố ý đưa đến đây khiêu khích chị Cảnh uyển sao?”

Vẻ mặt Tống Tư Bạch đầy vạch đen, sức tưởng tượng của em gái anh thật phong phú!

Không đợi anh ta giải thích, Hoắc Gia Tinh khí phách mở miệng: “Chị gái không phải bạn gái của chú hai! Chị ấy là bạn gái của ba cháu!”

Tống Tư Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Lạc: “A? Bạn gái của anh Kỷ Thành không phải Giang Ánh Tuyết sao?”

Tần Lạc có cảm giác ngổn ngang trong gió, cô rất muốn tìm từ sữa đúng cho Tiểu Tinh, nhưng lại không đành lòng làm cho đứa bé thất vọng.

Ài! Làm người kiêu ngạo nhân cũng rất khó nha!

Tống Tư Bạch liếc mắt nhìn em gái một cái: “Đều là qua khứ rồi! Còn có, mồm rộng này của em cũng đừng ở chỗ nào cũng nói lung tung.”

Tống Tư Kỳ phản xạ có điều kiện che miệng lại, nhìn anh hai, lại nhìn Tần Lạc, tròng mắt lăn lông lốc xoay chuyển không ngừng, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.

Tần Lạc nghĩ thầm: Cô gái đáng yêu như vậy thích hoa hoa công tử Đường Triều kia thật là phí của trời! Bây giờ tổn thương trái tim cô gái nhỏ người ta như vậy, về sau anh ta sẽ chịu quả báo!

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người phục vụ vội vã đi về phía này, thấy bọn họ đều ở đây buộc phải đi đến bên cạnh Tống Tư Bạch thấp giọng nói một câu.

Tần Lạc không nghe được, nhưng thấy sắc mặt Tống Tư Bạch có chút thay đổi, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây nhất định là việc riêng của anh ta.

Sau đó, thấy Tống Tư Bạch kéo Tống Tư Kỳ đến một bên nói nhỏ vài câu, vẻ mặt Tống Tư Kỳ càng thêm kinh ngạc, vừa mới định nói chuyện đã bị anh hai bịt miệng.

Tần Lạc phát hiện, hai mắt Tống Tư Kỳ nhìn mình, trong lòng không khỏi vô cùng buồn bực, có quan hệ gì đến mình?

Còn người bạn nhỏ Hoắc Gia Tinh không biết người lớn đang nói gì, nói với Tần Lạc: “Chị, chúng ta đi tìm ba đi!”

Tần Lạc vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, Tống Tư Bạch đã nói: “Tần tiểu thư, nếu không thì cô đưa Tiểu Tinh trở về nghỉ ngơi trước? Tiểu Tinh cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi.”

Tần Lạc kinh ngạc: “Tôi đưa Tiểu Tinh trở về nghỉ ngơi? Không phải ba bé ở trong này sao?”

Tống Tư Bạch vội vã nói: “Là như vậy, A Thành tạm thời có chút việc phải rời đi, cho nên chỉ có thể phiền cô đưa Tiểu Tinh trở về.”

Nói xong, thì bảo người phục vụ đưa Tần Lạc với Hoắc Gia Tinh trở về phòng lấy đồ trước.

Người phục vụ ngầm hiểu, mang theo Tần Lạc đi theo một con đường khác.

Ngược lại Hoắc Gia Tinh tin lời chú hai, ba luôn luôn đột nhiên có việc, đây cũng không phải lần đầu tiên.

Tần Lạc cũng không nghi ngờ anh ta, dù sao vừa rồi ầm ĩ không thoải mái với Hoắc Kỷ Thành, lúc này nếu mang theo Tiểu Tinh đi gặp anh ấy cũng cảm thấy không được tự nhiên.

*****

Sau khi hai người rời đi, thì Tống Tư Kỳ kêu lên: “Anh hai, đây là bản bắt gian hiện thực sao?”

Tống Tư Bạch gõ trán em gái: “Nói vớ vẩn gì vậy! A Thành với Giang Ánh Tuyết đã sớm là quá khứ, ngăn cho bọn họ gặp mặt chỉ vì giảm bớt phiền phức không cần thiết, tính tình Giang Ánh Tuyết em cũng có nghe thấy chút chứ?”

Tống Tư Kỳ gật đầu: “Biết! Điển hình nữ cường nhân trong thiên kim tiểu thư!”

Tống Tư Bạch nhìn về phía em gái: “Nếu em đã thấy, việc này em có thể giúp không?”

Tống Tư Kỳ cắn môi suy nghĩ trong chốc lát: “Giúp anh Kỷ Thành thì có thể! Nhưng anh phải đồng ý sẽ giúp em một lần mới được.”

Tống Tư Bạch đau đầu, em gái anh ta bị trúng tà sao?

Sao lại ương bướng đâm vào trên cây hoa đào thối rữa Đường Triều kia hả? Cậu ta đã đối xử với nó như vậy, mà nó vẫn quyết một lòng với cậu ta?

Nhà họ Tống bọn họđã tạo ra nghiệt gì?

Không một người nào có đường tình thuận buồm xuôi gió!

“Anh hai có thể giúp em, nhưng anh hai cản phải hỏi em một vấn đề, em xác định mình thật sự yêu Đường triều? Không phải nhất thời mê luyến? Cậu ta đã đối xử với em như vậy mà em vẫn thích cậu ta?”

Tống Tư Kỳ xoắn ngón tay: “Anh Đường Triều chỉ chưa phát hiện điểm tốt của em mà thôi! Em tin tưởng chỉ cần em kiên trì, anh ấy nhất định sẽ thích em!”

Vẻ mặt Tống Tư Bạch đầy vạch đen, em gái anh thật quá ngây thơ khờ dại!

Xem ra anh phải đốc thúc tên Đường Triều kia khẩn trương tìm người phụ nữ để đính hôn! Như vậy mới có thể chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của em gái với cậu ta!

Người kia sinh một đôi mắt đào hoa, hại người rất nặng!

Sau khi Giang Ánh Tuyết đỗ xe xong thì đằng đằng sát khí vọt vào “Quán Tinh Quang “ chuẩn bị tìm Tần Lạc, đi chưa được mấy bước đã bị Cảnh Uyển ngăn cản.

Cười tít mắt nói: “Giang tiểu thư, hiếm thấy đến đây! Một mình cô hay hẹn với bạn?”

Giang Ánh Tuyết không dám đắc tội cô ấy, trầm giọng nói: “Tôi hẹn với Tần Lạc ăn cơm ở trong này?”

Cảnh Uyển là người thông minh, mặc dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài chút nào, cho nên Giang Ánh Tuyết muốn ở trên mặt cô ấy tìm ra sơ hở là không thể nào.

“Tần Lạc? Có phải Giang tiểu thư tìm lầm người không? Ở chỗ này của chúng tôi không có người khách tên là Tần Lạc đặt bàn trước để ăn cơm.”

Cô nói cười ríu rít, giọng bình thản đến cực điểm.

Giang Ánh Tuyết nhất thời nghẹn họng: “Kỷ Thành ở đây không?”

Ánh mắt Cảnh Uyển cũng đã cười: “Cô nói sớm đến tìm A Thành đi! Nhưng tối nay cậu ta không đặt bàn, là tôi mời cậu ta với Tư Bạch đến ăn cơm, sao tôi không biết cậu ta cũng mời cô?”

Cô nói lời này ngược lại một câu hai nghĩa, không dấu vết chọc đúng chỗ đau của Giang Ánh Tuyết.

Giang Ánh Tuyết cũng không có để ý, chỉ hỏi: “Ngoại trừ hai người bọn họ, còn có người khác không?”

Cảnh Uyển cười: “Cô hỏi lời này thật kỳ lạ, tôi mời người nào ăn cơm còn phải báo cáo với Giang đại tiểu thư sao?”
Bình Luận (0)
Comment