Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 172

Chuyến đi công tác hai ngàysắp kết thúc, Tần Lạc chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi thành phố A, lễ mừng năm mới năm nay cô không muốn trở về, dù sao cô không có người nhà, ở đâu qua đều giống nhau.

Về phần mẹ kế thiếu cô năm trăm vạn, cô sẽ tìm bà ta đòi lại, là của cô, một phần bọn họ cũng đừng nghĩ muốn nuốt một mình!

Lần này trở về có Bá Luân tiên sinh cùng đi, ba người đặt vé máy bay, đến sân bay, Tiểu Kim với Bá Luân tiên sinh đi làm thủ tục gửi hành lý, còn Tần Lạc đi lấy vé, kết quả mới vừa đi được hai bước thì bị một đám phóng viên chen chúc vây quanh.

Cô hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra...

Về phần các câu phóng viên hỏi, cô lại càng kinh ngạc hơn.

“Tần Lạc Tần tiểu thư, nghe nói sáu năm trước cô bị bán đến Italy, xin hỏi một năm bị bán đi trong lòng cô hiểu rõ mình đang làm gì không?”

“Tần Lạc Tần tiểu thư, trong một năm bị bán đi là cô làm rất nhiều nghề khác nhau phải không? Thể nghiệm cuộc sống khác nhau?”

“Tần Lạc Tần tiểu thư, cô tự bán bản thân lúc ấy nghĩ như thế nào? Làm sao sinh viên đại học có thể ký được hợp đồng như vậy?”

...

Tất cả vấn đề phóng viên hỏi đều rất bén nhọn, mặc dù không nói được rõ ràng, nhưng không phải kẻ ngốc đều nghe ra ám chỉ Tần Lạc bị bán đến Italy làm nghề tiếp khách...

Đầu Tần Lạc ong ong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tại sao trong một đêm ngay cả chính cô cũng không biết đã bị người ta vạch trần quá khứ ra ngoài?

Lại còn lấy phương thức ác liệt như vậy?

Cô cúi thấp đầu muốn rời đi, nhưng các phóng viên làm sao dễ dàng để cho cô được toại nguyện?

Một đám vô cùng dũng mãnh, vì tin tức độc nhất hoàn toàn làm bất cứ giá nào, bảo vệ trong sân bay vội vàng chạy đến ngăn hỗn loạn lại.

Vì thế, tình cảnh rất loạn...

Đầu Tần Lạc sắp muốn nổ tung, rốt cuộc cô trêu ai chọc ai rồi hả? Gặp loại người không có chứng cứ rõ ràng hay đi công kích cùng nói xấu người khác như thế? Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy muốn vu oan cho cô?

Nàng một cái cũng không muốn trả lời, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đám người này, nhưng chung quanh dày một tầng người, quần chúng bên cạnh vây xem cũng càng ngày càng nhiều, đèn flash không ngừng ở trên mặt cô chợt lóe chợt tối, cô sắp ngất mất!

Bỗng nhiên, không biết là camera người nào đụng vào trên người Tần Lạc, sau đó là những cánh tay đếm không hết duỗi qua, thân hình khổng lồ đông nghịt đè ép đến...

Trong khoảng thời gian ngắn, liên tiếp tiếng kinh hô, mọi người đều lộn xộn, Tần Lạc rất không may trúng chiêu, từ đầu đến chân, không một may mắn thoát khỏi.

Cô không có cách nào hình dung tâm tình mình giờ phút này có bao nhiêu hỏng bét, tay cùng chân hoàn toàn không thể khống chế, bị người đá đến giẫm qua, toàn bộ thân thể đều bị áp bức và lăng nhục mà trước nay chưa từng có.

Lúc này, có một người té ngã trên đất, sẽ có người thứ hai, thứ ba...

Trong chốc lát, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, Tần Lạc không biết là người nào nện vào chân của cô, sau đó tay cũng bị hung hăng đập, mơ hồ các loại máy móc...

Cả người cô đều tối tắm muội vòng, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, thậm chí cô còn không nhớ rõ mình bị bao nhiêu cái chân người ta giẫm lên, đá bao nhiêu cái...

“Tần Lạc!”

Khi Tiểu Kim đi đến thì thấy một màn này, cô lo lắng la lên, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

******

Nửa giờ sau, Tần Lạc được đưa đến bệnh viện, từ đầu đến chân cô không có một chỗ nguyên vẹn, tóc lộn xộn, quần áo thiếu chút nữa bị những người đó xé rách, toàn bộ đều là vết bẩn, gãy xương nhỏ tay phải, tay trái đầy vết thương, trên hai chân không chỉ có bầm tím, lại còn gãy xương...

Vốn đùi phải của cô trước kia từng bị gãy xương nhẹ, lần này xem như vết thương cũ thêm vết thương mới...

Hoắc Kỷ Thành đang họp sau khi nghe nói chuyện này thì vội vàng bỏ lại một đám nhân viên cấp cao trong phòng họp rời đi, cũng không quan tâm đám người kia ở sau lưng nghị luận thế nào.

Trình Sâm cũng vội vàng theo ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Boss, đã điều tra được mấy ngày nay có người âm thầm theo dõi Tần tiểu thư, cho nên nhất cử nhất động của cô ấy đều bị người ta nắm rõ như lòng bàn tay.”

Hoắc Kỷ Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Giang Ánh Tuyết?”

Trình Sâm im lặng, thật ra từ tối hôm qua Giang Ánh Tuyết theo đến “Quán Tinh Quang” thì có thể biết cô ta đã phái người theo dõi Tần Lạc, nếu không thì không thể nắm giữ được tin tức chuẩn xác như thế...

“Làm sao mà Giang Ánh Tuyết biết chuyện sáu năm trước?”

“Thuộc hạ... đã đi thăm dò.”

“Tôi muốn lập tức có kết quả!”

“Thuộc hạ hiểu.”

“Tần Lạc được đưa đến bệnh viện nào hả?”

“Là bệnh viện nhân dân.”

...

Vừa đến cửa bệnh viện, thì Hoắc Kỷ Thành phát hiện các phóng viên vây quanh đến con kiến không lọt được, lập tức dặn dò Trình Sâm: “Lấy tốc độ nhanh nhất dẹp hết lời bàn tán trên mạng xuống, nên cho ngậm miệng thì cho ngậm miệng, nếu không nghe thì trực thu mua, cho dù uy hiếp, cũng cần phải dọn dẹp tất cả!”

Trình Sâm hiểu rõ: “Boss yên tâm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào.”

Hoắc Kỷ Thành không nói thêm nữa, Trình Sâm theo anh nhiều năm như vậy, cũng là trợ lý công việc đắc lực nhất của anh, trên cơ bản có thể làm đến đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hơn nữa làm việc anh rất yên tâm.

Trước cửa bị phóng viên lấp kín, Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại cho viện trưởng mở lối đi dành riêng cho khách quý, trực tiếp đến cửa phòng bệnh Tần Lạc.

Lúc đó Bùi Tử Ninh ở bên trong, nhìn thấy bạn tốt bao bọc giống như xác ướp thì nước mắt thiếu chút nữa lăn ra ngoài: “Lạc Lạc “

Ngược lại Tần Lạc an ủi cô: “Được rồi! Không phải mình vẫn còn tốt sao! Lại không thiếu tay thiếu chân, bác sỹ nói chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ bình phục.”

Bùi Tử Ninh mếu máo: “Nhưng vết thương cũ trên đùi phải cậu vốn đã hoàn toàn tốt, lần này lại bị động tới, nói không chừng sẽ để lại di chứng.”

Khóe môi Tần Lạc cong lên tự giễu: “Thôi, đây có thể là kiếp số trong mệnh mình! Trốn cũng không trốn được.”

Bùi Tử Ninh cắn môi: “Cái gì kiếp số trong mệnh? Cậu đừng tin những thứ đó! Muốn nói, thì việc này phải trách Hoắc Kỷ Thành kia! Nếu năm đó anh ta không... Làm sao có thể bị người khác đảo lộn?”

Tần Lạc cười cười: “Anh ấy với mình mà nói quả thật rất nguy hiểm, cho nên mình mới muốn rời xa anh ấy hoàn toàn. Nhưng chuyện hôm nay mình trên cơ bản đã đoán được là ai tiết lộ với phóng viên rồi.”

Bùi Tử Ninh nhìn vẻ mặt của cô thì đoán được: “Mẹ kế của cậu?”

Tần Lạc gật đầu: “Ngoại trừ bà ta, mình không thể nghĩ ra được người nào khác.”

Nghe thế, Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, xem ra mình đối với hai mẹ con nhà kia thật quá tốt, cư nhiên ở dưới mí mắt mình làm ra loại chuyện này?

Lập tức gửi tin nhắn cho Trình Sâm: Tập trung điều tra mẹ kế của Tần Lạc.

Trình Sâm chợt hiểu, người biết chuyện sáu năm trước mà còn tiết lộ cho phóng viên cũng chỉ có mẹ con Lý Thúy Như.

Âm thanh tin nhắn làm cho Tần Lạc với Bùi Tử Ninh biết được bên ngoài có người, thì Hoắc Kỷ Thành đẩy cửa vào: “Chuyện này anh nhất định sẽ cho em một cái công đạo.”

Tần Lạc không quan tâm đến anh, mình trở nên thảm như vậy đều do anh ban tặng, cô cũng không cần thiết cho anh sắc mặt hoà nhã gì!

Bùi Tử Ninh tức giận nói: “Nói vuốt đuôi có ích lợi gì? Anh không nhìn xem trên người Lạc Lạc có bao nhiêu vết thương, đùi phải cậu ấy vốn gãy xương, bây giờ vết thương cũ lại bị thương thêm, bác sỹ còn nói có thế sẽ để lại di chứng, anh có biết đối với một cô gái mà nói có bao nhiêu sao đau khổ không?”

Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía người phụ nữ nằm ở trên giường, trầm giọng nói: “Anh nhất định sẽ không để một vết thương trên người em lưu lại bất kỳ vết sẹo cùng di chứng nào.”

Tần Lạc xoay mặt không nghĩ để ý đến anh.

Bùi Tử Ninh trả lời: “Nói thì dễ nghe, anh cho rằng anh là thần y sao! Hơn nữa coi như khôi phục thì thế nào? Đau đớn đã mang đến, cả đời này không có cách nào xóa hết!”

Hoắc Kỷ Thành nói tiếp: “Chỉ cần em đồng ý, anh có thể”

Tần Lạc lạnh lùng tiếp nhận đề tài: “Anh có thể cái gì? Có thể để cho bạn tốt của anh Ước Hàn tiên sinh thôi miên tôi một lần nữa? Để cho tôi quên những ký ức không thoải mái này?”

Giọng nói của cô lạnh lùng, đáy mắt giống như chứa một tảng băng dày.

Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới ý thức được mình lại sai, còn chạm vào giới hạn của Tần Lạc.

Bây giờ cô rất kháng cự với thuật thôi miên, lại không cẩn thận đạp đúng mìn rồi.

“Xin lỗi, anh không có ý này.”

Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất thành khẩn giải thích, 32 năm qua trong đời anh, lần đầu tiên nói xin lỗi với phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ trước mắt này đã phá rất nhiều lần tiền lệ của anh rồi.

Lại hết lần này đến lần khác cô không chịu nghe mình, không cần nói ra có bao nhiêu khó khăn.

Nghĩ lại đã cảm thấy thất bại không thôi!

Tần Lạc lạnh giọng: “Anh đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày thật chặt: “Lạc Lạc “

Bùi Tử Ninh dứt khoát đứng lên che ở trước mặt Hoắc Kỷ Thành: “Hoắc tiên sinh, bây giờ bạn tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh rời khỏi đây! ok?”

Hoắc Kỷ Thành còn muốn nói cái gì lại bị Bùi Tử Ninh trách móc: “Anh ở đây chỉ ảnh hưởng đến thân thể và tinh thần Lạc Lạc, không có lợi cho sự bình phục cơ thể của cô ấy, hiểu không?”
Bình Luận (0)
Comment