Ban đêm, vùng ngoại ô trang viên rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiêng gió thổi động lá cây “xào xạc”, Tần Lạc có chút chịu không nổi bầu không khí ái muội này, giãy dụa chuẩn bị đứng dậy.
Lại ở trong cơn hoảng loạn ấn vào chỗ nào đó của anh.
“Hí!”
Hoắc Kỷ Thành nhịn đau không hô ra tiếng, phải biết rằng chỗ đó là bộ phận yếu ớt nhất của anh.
Mặt Tần Lạc trong nháy mắt đỏ rực, đều do đèn chỗ này quá tối!
Được rồi!
“Tôi muốn xuống!”
Cô đỏ mặt nũng nịu nói, cũng không muốn xảy ra bầu không khí xấu hổ nữa.
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính chậm rãi mở miệng: “Càng muốn hôn em hơn.”
Sau đó, thì cúi đầu che miệng anh đào nhỏ của cô lại.
Giống như mỹ vị nếm thế nào cũng không đủ, chỉ hận không thể vẫn tiếp xuống.
Bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy hô hấp không thuận, có cảm giác sắp hít thở không thông, chỉ có thể liều mạng vỗ ngực cứng rắn của người đàn ông.
May mà Hoắc Kỷ Thành đúng lúc buông lỏng cô ra, răng môi vẫn lưu lại hương vị của anh, làm cô buồn bực: “Khốn khiếp! Ai cho phép anh hôn tôi? Anh không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Hoắc Kỷ Thành mặt dày nói: “Lạc Lạc, em không muốn thừa nhận, thật ra em vẫn có tình cảm với anh, chẳng qua tức giận lúc trước anh khiếm nhã chưa được em đồng ý đã để em sinh hạ Tiểu Tinh.”
Tần Lạc tức giận: “Anh ít cảm thấy bản thân tốt đẹp đi! Ai còn có tình cảm với anh? Từ lúc tôi biết anh làm ra các chuyện với tôi, tất cả tình cảm giữa hai chúng ta liền biến mất không còn một mảnh rồi!”
Hoắc Kỷ Thành nhìn thẳng vào cô: “Anh không tin.”
Tần Lạc cắn môi, vô cùng căm tức: “Không tin thì thôi!”
Cô ghét người đàn ông tự đại này, càng ghét anh tự cho rằng nắm trong tay cảm xúc mình là đúng!
Đồ con rùa! Cô sẽ không hội tha thứ cho anh!
Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại, trịnh trọng tuyên bố: “Lạc Lạc, mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không buông tay, vợ của Hoắc Kỷ Thành anh chỉ có thể là em!”
Tần Lạc tức giận trả lời: “Vợ cái đầu anh! Coi như toàn bộ đàn ông trên thế giới đều tuyệt chủng, tôi cũng sẽ không gả cho anh!”
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại: “Em nói nhảm.”
Tần Lạc có loại kích động muốn hộc máu, thằng nhãi này nói gì cũng nghe không vào đúng không?
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Đúng, thời gian tự nhiên sẽ chứng minh tất cả.”
Hoắc Kỷ Thành lặp lại lời của cô, hiển nhiên vẫn rất tin tưởng vào tương lai một nhà ba người bọn họ.
Trên trán Tần Lạc ứa ra vạch đen, chẳng muốn để ý đến anh nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, sau khi đi được hai bước hậu không cẩn thận đau một cái.
Bây giờ cô đi đường không thể đi nhanh, đi nhanh một chút sẽ đau.
Hoắc Kỷ Thành khom lưng ôm ngang lấy cô: “Ngoan, đừng thể hiện, lấy tốc độ của em thì phải sáng mai mới trở về.”
Tần Lạc: “ “
Anh cho rằng mình là ốc sên sao?!
“Vậy cũng không cần lòng tốt giả của anh!”
“Ý tốt của anh từ trong lòng phát ra.”
“Anh”
“Đừng nóng giận, cẩn thận nhanh có nếp nhăn.”
“ “
Đáng giận!
Buổi sáng hôm sau.
Tần Lạc cố ý thức dậy trễ, ngày trước Tiểu Tinh đều đến gõ cửa, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn không có.
Lúc ăn cơm trưa, Hoắc Gia Tinh dẻo mồm mở miệng: “Chị, thân thể chị đỡ nhiều chưa?”
Tần Lạc sửng sốt một giây, mỉm cười trả lời: “Tốt rồi!”
Coi như Hoắc Kỷ Thành có ánh mắt, biết nói dối có thiện ý với trẻ con.
Đang ăn, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành nhận được một cú điện thoại liền đi ra ngoài, Tần Lạc dự cảm ngày nghỉ của bọn họ phải kết thúc.
Quả nhiên - -
Mười phút sau Hoắc Kỷ Thành vào với vẻ mặt thật có lỗi nhìn về phía con trai: “Tiểu Tinh, chúng ta phải trở về trước một ngày.”
Hoắc Gia Tinh mím môi, tuy không cam lòng, nhưng dường như cũng thành thói quen công việc ba luôn bận rộn.
“Được rồi.”
Tần Lạc buông đũa xuống, cầm lấy một tờ khăn giấy lau miệng: “Tiểu Tinh, đi, cùng chị trở về phòng thu dọn hành lý.”
Hoắc Gia Tinh lập tức nhu thuận nắm tay cô, nói một tiếng “Bye bye” với ba liền đi.
Mãi đến khi bóng lưng hai người dần dần biến mất không thấy, dịu dàng trên mặt Hoắc Kỷ Thành mới chậm rãi rút lui, xoay người ra ngoài lại gọi một cú điện thoại.
Vừa rồi Trình Sâm gọi điện thoại đến, nói bên anh cả đã bắt đầu hành động.
Một khi đã như vậy, anh liền tương kế tựu kế, lần này chính bọn họ tìm tới cửa, anh sẽ không mềm lòng nữa!
****
Trong dịp năm mới là lúc đi thăm người thân bạn bè, có thể bí mật làm chút chuyện khác, ở bên ngoài mọi người cùng ngồi ăn bữa cơm, trên thực tế
Từ sau khi giao thừa Giang Ánh Thần nằm, tin tức này không biết thế nào liền bị truyền ra, tất cả mọi người biết là Giang Ánh Tuyết nhìn em gái đỏ mắt cho nên nhất thời ra tay đẩy em gái.
Cái gọi là “Việc tốt không ra đến cửa, chuyện xấu bay đầy trời”, chuyện này giống như một trận gió thổi đến khắp mọi nơi, dường như tất cả mọi người biết Giang Ánh Tuyết còn muốn gả vào nhà họ Hoắc căn bản là chuyện không thể rồi.
Mà mấy ngày nay lại ngoài dự đoán mọi người Hoắc Kỷ Thành mang theo con trai đi nghỉ phép, không quan tâm đến chuyện của bạn gái.
Mọi người càng thêm kết luận chuyện giữa bọn họ sớm cắt đứt, không có khả năng nữa.
So với việc Hoắc Kỷ Thành “Vò đã mẻ lại sứt”, anh cả Hoắc Kỷ Vĩ rất tích cực đi thăm bạn bè khắp nơi, dường như mỗi ngày đều ở bên ngoài dùng trà với bạn bè.
Mới bắt đầu vài ngày Hoắc Kỷ Vĩ vẫn làm rất cẩn thận, cũng là sợ ba tìm mình nói chuyện, kết quả sau liên tục vài ngày không có động tĩnh gì động tác ông ta càng rõ ràng hơn.
Buổi tối, Hoắc Kỷ Vĩ ngồi ở trên giường nói chuyện với vợ Lý Bình: “Bà nói xem rốt cuộc ông cụ là có ý tứ gì? Ba sẽ không biết mấy ngày nay tôi tiếp cận với mấy cán bộ cấp cao của công ty chứ?”
Lý Bình suy nghĩ: “Lấy sự khôn khéo của ông cụ, nhất định là đã biết.”
Hoắc Kỷ Vĩ gật đầu: “Cái khác không dám nói, phương diện này ông cụ luôn luôn có nhiều tai mắt, nhất cử nhất động của chúng ta ông đều rõ như lòng bàn tay, ông không tìm tôi nói chuyện chỉ có thể chứng minh một điểm.”
Lý Bình nhìn mắt chồng, trong hai mắt lóng lánh đầy hưng phấn: “Ý của anh là ông cụ ngầm đồng ý cho chúng ta hành động?”
Hoắc Kỷ Vĩ uống ngụm trà: “Thời thế xoay chuyển, ông cụ không thể để cho một mình lão Tứ vĩnh viễn chiếm vị trí tốt, Cẩm Dương nhà chúng ta cũng không kém, cũng nên để cho nó ngồi vị trí kia một chút rồi.”
Vẻ mặt Lý Bình vui mừng: “Còn không phải sao! Muốn tôi nói, cũng nên đến phiên chúng ta rồi.”
Hai vợ chồng càng tán gẫu càng vui vẻ, càng thêm quyết tâm phải thừa dịp năm mới đi lại nhiều với mấy cán bộ cấp cao của công ty, chỉ có mượn sức bọn họ, ngày sau Cẩm Dương ngồi lên vị trí người thừa kế mới có lợi.
Một nhà vui mừng một nhà lo lắng!
Anh hai Hoắc Kỷ Nghiệp ngày ngày đều chú ý hướng đi nhà anh cả, thấy ông ta tích cực quan hệ lung lay lòng người như vậy, trong lòng ngầm chờ đợi ba tìm ông ta nói chuyện, kết quả mấy ngày cũng không có động tĩnh gì, không khỏi nóng vội.
Cô ba Hoắc Kỷ Lan chỉ có thể an ủi anh hai: “Có lẽ ba không biết?”
Hoắc Kỷ Nghiệp chau mày: “Ba thông minh lanh lợi như thế làm sao có thể không biết?”
Hoắc Kỷ Lan khó hiểu: “Nếu là như thế này, chẳng lẽ ba ngầm đồng ý cho anh cả hành đồng? Không hài lòng với lão Tứ rồi hả?”
Hoắc Kỷ Nghiệp phiền muộn không thôi đốt một điếu thuốc: “Bây giờ anh hi vọng ba không biết việc này, bằng không đối với chúng ta rất không lợi!”
Hoắc Kỷ Nghiệp thở dài: “Con người anh cả anh hiểu rất rõ, một khi do anh ta cầm quyền, chúng ta không có bất kỳ cơ hội gì.”
Hoắc Kỷ Lan trầm ngâm: “Vậy lần này chúng ta phải đứng ở bên lão Tứ?”
Hoắc Kỷ Nghiệp suy nghĩ trong chốc lát: “Tạm thời quan sát tình thế trước, anh cảm thấy lão Tứ không phải kẻ dễ bắt nạt, lúc này lựa chọn mang Tiểu Tinh ra ngoài nghỉ phép có lẽ chỉ là quảng cáo.”
Hoắc Kỷ Lan không nói gì, chuyện phát triển đến bước này, cũng chỉ có thể yên lặng xem xét.
****
Trở về thành phố A, Tần Lạc trở về nhà của mình một chuyến, mỗi ngày ở tòa biệt thự lưng chừng núi vô cùng xa hoa của Hoắc Kỷ Thành kia cảm thấy không được tự nhiên, dù sao không phải nhà của mình!
Tổ vàng tổ bạc không bằng ở tổ nhỏ của mình!
Kết quả cô vừa trở về chưa đến một giờ, thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, không khỏi đi qua liếc nhìn, là Đồng Ngữ Phỉ!
Cô xoay người rời đi, quyết định không quan tâm đến cô ta.
Ấn chuông cửa một lúc lâu không thấy ai mở cửa Đồng Ngữ Phỉ dứt khoát căng cổ họng gọi: “Chị, em biết chị ở nhà! Nếu chị không mở cửa en liền ở đây không đi!”
Không ai hưởng ứng.
“Chị, nếu chị không ngại em quấy rầy đến hàng xóm của chị, vậy thì đừng mở cửa.”
Vẫn không ai hưởng ứng.
“Chị, em có thời gian cùng tinh lực, cần em ở đây tuyên dương toàn bộ sự tích của chị một lần không? Em tin các bạn hàng xóm sẽ rất thích bát quái. Hơn nữa, hôm nay chị không mở cửa ngày mai em vẫn tới, em không tin chị vẫn ngốc ở bên trong không ra!”
Lời lẽ của Đồng Ngữ Phỉ uy hiếp rõ ràng, cô ta thuê người ở tiểu khu, nếu không sẽ không chạy đến nhanh như vậy.
Tần Lạc đành phải mở cửa phòng: “Đồng ngữ Phỉ! Giữa chúng ta đã sớm không có gì để nói, tôi không muốn biết mục đích cô tìm đến tôi là gì cũng không có sức!”
Đồng Ngữ Phỉ lắc mình ngăn cản cửa: “Làm sao chị có thể không có sức? Chị, em biết quan hệ chị với Hoắc Tứ thiếu không tầm thường, anh ta có thể vì chị mà đối phó với mẹ như vậy, chị nói anh ta nhất định sẽ nghe.”
Tần Lạc lạnh giọng: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi với anh ta không có quan hệ gì.”
Đồng Ngữ Phỉ không tin: “Chị, chị ít lừa mình dối người đi! Ngoại trừ Hoắc Tứ thiếu, còn ai có năng lực trong vòng nửa ngày làm biến mất tất cả tin tức liên quan đến chị! Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không cầu chị sau khi phát đạt mang theo chúng ta, nhưng phát đạt cũng không được phép đổ vũng bùn lên người nhà!”
Tần Lạc thờ ơ liếc cô ta: “Đồng Ngữ Phỉ, cô nói mò lương tâm à? Cô với mẹ cô đối với tôi như thế nào? Lúc trước bà ta ký phân thỏa thuận kia nghĩ tới tôi sẽ gặp cảnh ngộ gì không? Bà ta có nửa phần thương hại tôi sao?”
Đồng Ngữ Phỉ bị lời của cô làm cho nói không ra lời.
Tần Lạc tiếp tục lạnh giọng: “So với việc bà ta làm với tôi, quét rác tính là cái gì? Chỉ là vất vả một chút mệt một chút, vất vả chút ấy đã không chịu nổi lại còn chạy đến chỉ trích tôi?”
Đồng Ngữ Phỉ nghẹn họng: “Mẹ em chỉ hi vọng sang năm mới có thể có vài ngày nghỉ.”
Tần Lạc cười lạnh, “Sang năm mới có vài ngày ngày nghỉ? Tôi thấy mẹ cô là sợ mất mặt đã từng quét rác muốn trong lúc đi thăm người thân chúc tết vãn hồi chút mặt mũi đi?”
Bị cô vạch trần làm cho Đồng ngữ Phỉ có chút xấu hổ, vẫn mạnh miệng nói: “Cho dù là như vậy, cũng không sai! Dù sao mẹ em chưa từng chịu khổ, hơn nữa bà là bề trên, chị nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?”
Tần Lạc nhất thời rất muốn cười: “Bà ta chưa từng chịu khổ nên tôi phải nhân từ với bà, khi tôi chỉ là sinh viên đại học năm nhất, tôi có từng kinh nghiệm bị bán sao? Sao bà ta không nghĩ một cô gái chưa từng trải những chuyện này về sau làm thế nào để tiếp tục sống?”
Đồng Ngữ Phỉ ngập ngừng nói: “Bây giờ không phải chị rất tốt sao.”
Sắc mặt Tần Lạc nhất thời vô cùng lạnh lẽo: “Cút!”