Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 219

Lý Thúy Như nhất thời sợ tới mức không dám thở mạnh, hai mắt hoảng sợ nhìn người áo đen trước mắt, chân run rẩy như cầy sấy.

Dù sao vẫn là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đương nhiên, người mặc áo đen không thật sự chặt đứt ngón tay của bà ta, chỉ là cho bà ta nếm thử chút giáo huấn thích hợp, để cho bà ta biết cái gì là sợ hãi!

Lúc giơ dao lên, Lý Thúy Như không kìm lòng được thét chói tai ra tiếng, lại còn nhắm hai mắt lại.

Nhưng đau đơn trong dự kiến cũng không có.

Lý Thúy Như mới chậm rãi mở to mắt lạnh run nhìn người mặc áo đen trước mắt, đối phương khoa tay múa dao ở dưới cổ bà, bà trong nháy mắt cứng lại, một cử động cũng không dám.

Giọng người mặc áo đen sắc bén nói: “Bà quản cho tốt miệng của mình! Còn lần sau nữa thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Anh ta vừa nói vừa dùng dao hù dọa Lý Thúy Như, thân dao lạnh lẽo kề sát ở trên cổ Lý Thúy Như, giống như bất cứ lúc nào có thể cắt ra một đường.

Bà ta sợ tới mức giọng run rẩy không thôi: “Tôi tôi không dám nữa.”

Người mặc áo đen thấy vậy mới lấy dao ra: “Mỗi một câu một chữ bà vừa rồi nói đều bị tôi ghi âm, tốt nhất an phận chút cho tôi!”

Lý Thúy Như đã sớm kinh hãi quá độ, lúc này người mặc áo đen nói cái gì đều gật đầu xưng vâng, chỉ cầu đối phương buông tha mình.

Mục đích hôm nay của người mặc áo đen chính là hù dọa bà ta, cũng không thật sự sẽ làm gì bà ta, cho nên sau khi nhìn thấy thành quả thì lấy ra một phần văn kiện đã sớm chuẩn bị xong, nửa ép đè ngón tay bà ta xuống điểm chỉ.

“Bây giờ tôi có thể thả bà đi, sau khi trở về bà cũng có thể trắng trợn truyền bá chuyện đêm nay, nhưng tôi không thể đảm bảo tính mạng bà có thể sống để thấy được mặt trời ngày mai không, hoặc là, bà thích cả đời này ở Châu Phi làm dân chạy nạn chết già chung thân.”

Giọng người áo đen trầm thấp, giống như nói chuyện không liên quan đến mình, nhưng Lý Thúy Như nghe mà trong lòng run sợ, rốt cuộc bà chọc phải nhân vật lớn gì!

“Anh yên tâm, tôi đảm bảo cái gì cũng không nói! Về sau tôi không dám nói lung tung.”

“Ừ, lúc này mới đúng, nếu không cuộc sống dân chạy nạn có thể gian nan hơn so với dọn dẹp thùng rác nhiều.”

“ “

Sau khi thả Lý Thúy Như đi, thì người cầm đầu gọi điện thoại: “Chuyện đã làm xong, khi nào thì gửi văn kiện cho ngài?”

Trình Sâm dơ tay liếc nhìn đồng hồ: “Mười phút sau chúng ta gặp ở ngã rẽ đường phía Bắc lên núi.”

“Được.”

*****

Ngay lúc Tần Lạc quyết định đi đến biệt thự bên bờ biển mình từng ở sáu năm trước tìm kiếm trí nhớ, bất ngờ nhận được điện thoại của Trình Sâm.

“Tần tiểu thư, bây giờ cô có thể đến bệnh viện một chuyến không? Boss bị thương.”

“Bị thương? Sao lại thế?”

“Hành tung ở khách sạn đi công tác lần này bị để lộ, cũng may chỉ bị thương ở cánh tay, lúc này Boss rất cần cô.”

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Là súng bắn bị thương.”

“Cái gì?!”

Tần Lạc không dám tin kinh hãi hô ra tiếng, là bị súng bắn?

Dường như Trình Sâm đã đoán sẽ như vậy: “Tần tiểu thư, trong điện thoại không tiện nhiều lời, cô vẫn nên tự mình qua đây!”

Tần Lạc gật đầu: “Được, tôi lập tức tới!”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Lạc lập tức đến bệnh viện Kiêu Dương, dọc theo đường đi tâm tình rất lo lắng.

15 phút sau.

Tần Lạc mới vừa đi đến cửa phòng bệnh Hoắc Kỷ Thành thì nghe thấy tiếng đối thoại bên trong của anh với Trình Sâm truyền đến.

“Boss, như người dự đoán, nhóm người cán bộ cao cấp công ty đã biết chuyện người bị thương, đều đã tìm hỏi thăm tình huống chân thật, lúc này lòng người hoảng sợ.”

“Ừ, trước bình tĩnh yên lặng xem xét.”

“Vâng, thuộc hạ hiểu.”

“Mặt khác, đối với thương thế của tôi, nhất định phải giữ bí mật, bọn họ càng muốn biết càng không thể cho bọn họ biết, chính là muốn để cho bọn họ suy đoán lung tung.”

“Vâng!”

“Nếu bên anh cả với anh hai có động tĩnh gì cũng tùy bọn họ, chúng ta chỉ cần chờ đợi ngày nào đó thu lưới là được.”

“Thuộc hạ hiểu.”

Tần Lạc gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, sắc mặt lo lắng đi đến bên giường Hoắc Kỷ Thành: “Sao lại thế này? Nghiêm trọng không?”

Sau khi Hoắc Kỷ Thành nhìn thấy cô thì liếc mắt ra hiệu cho Trình Sâm, anh ta biết điều vội vã rời đi.

Chờ trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hoắc Kỷ Thành mới mở miệng: “Không sao, vết thương nhỏ, nhưng mấy ngày nay cần em chăm sóc anh rồi.”

Tần Lạc liếc nhìn cánh tay phải của anh bị băng bó thật chặt, nhíu mày: “Súng bắn bị thương cũng là chút thương tích nhỏ?”

Hoắc Kỷ Thành rất vui khi cô quan tâm mình như vậy: “Thật sự không sao, chỉ cần anh còn sống có thể nhìn thấy em, bất cứ chuyện gì đều không sợ hãi.”

Tần Lạc tức giận nện anh một đấm: “Nói hồ đồ cái gì! Quá đáng!”

Mặt Hoắc Kỷ Thành thâm tình nhìn cô: “Anh nói nghiêm túc.”

Trong nháy mắt Tần Lạc tràn đầy ấm áp: “Tiểu Tinh? Bé biết không?”

Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: “Còn chưa, đợi ngày mai em đón con qua đây, nhưng không thể nói cho con tình hình thực tế.”

Tần Lạc gật đầu: “Em hiểu.”

Cô đương nhiên sẽ không ngốc nói cho Tiểu Tinh những thứ này, dù sao bé vẫn chỉ là đứa bé, không nên để cho bé biết những thứ này.

Bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành nói: “Anh muốn rửa mặt.”

Tần Lạc nhìn anh một cái: “Người bệnh không phải nên nghỉ ngơi sao?”

Hoắc Kỷ Thành lười biếng mở miệng: “Không rửa mặt nghỉ ngơi thế nào?”

Tần Lạc vừa chuẩn bị xoay người, thì nghe thấy người đàn ông bồi thêm một câu: “Còn phải lau người.”

Quẫn

Vẻ mặt Tần Lạc nhất thời đầy vạch đen: “Vết thương của anh băng bó kín như thế, khẳng định không thể thấm nước!”

Tay trái Hoắc Kỷ Thành chỉ vào tay phải bị thương: “Chỉ có nơi này không thể thấm nước, chỗ khác đều có thể.”

“Vậy anh có thể dùng tay trái lau người cho mình! Dù sao nó cũng không bị thương.”

“Hả? Không phải mới vừa đồng ý sẽ chăm sóc anh sao?”

Trong âm cuối có đầy bất mãn, Tần Lạc cắn môi, rõ ràng mình chưa có đáp ứng, nhưng nhìn người đàn ông nào đấy bị thương.

Thôi!

“Vậy tự anh cởi quần áo.”

“Một tay khó cởi.”

“ “

Trời ạ! Người đàn ông thối này thật sự là khó hầu hạ!

Không có cách nào, Tần Lạc đành phải vào toilet bưng chậu nước ấm qua, khi giúp anh cởi bỏ cúc áo ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào bản thân, nhìn như muốn đục một cái động ở trên mặt cô, cô hận không thể tìm miếng vải che ánh mắt anh lại, ánh mắt quá mãnh liệt, cô cảm thấy rất có áp lực.

“Anh không cần nhìn em như vậy.”

“Vậy muốn nhìn em thế nào?”

“Anh có thể nhìn chỗ khác.”

“Anh không thích nhìn chỗ khác.”

“ “

Tần Lạc buồn bực liền dùng sức, cúc trên áo sơmi của anh liền rớt xuống, âm thanh lanh lảnh ở bên tai cô vang vọng, vội vàng khom lưng xuống nhặt, lại phát hiện không biết bắn đi đâu.

“Lạc Lạc, thì ra em lại gấp như vậy?”

Lời nói trêu chọc của Hoắc Kỷ Thành làm cho Tần Lạc rất ngượng ngùng, cô gấp chỗ nào hả? Rõ ràng là cúc áo không khâu chặt, khẽ đụng liền đứt!

“Là cúc áo của anh không chắc.”

“Sao anh cảm thấy em cố ý kéo đứt, bởi vì en vội vả cởi quần áo của anh.”

“Ngừng! Em... Mới không có.”

Câu nói kế tiếp bị cô nuốt vào trong cổ họng, bởi vì ánh mắt người đàn ông nào đó thật sự là quá khủng bố, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô.

Vì tránh né ánh mắt anh, cô dứt khoát xoay người lại vắt khăn mặt trong chậu, khi đứng dậy bị anh kéo lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ở trên người anh, môi anh đào lại còn hết sức chân thành tiếp xúc thân mật với lồng ngực to lớn của anh.

Trong nháy mắt, đầu Tần Lạc “Ong ong ong” vang lên.

Người đàn ông thối! Anh nhất định là cố ý!

Kết quả - -

Còn bị anh phản ngược: “Quả nhiên rất vội.”

Giọng anh trêu đùa làm cho sắc mặt cô càng lúng tùng, vội vàng chống đỡ đứng dậy, kết quả tiếp xúc trong lòng bàn tay là hạt viên nhỏ trước ngực anh.

Xúc cảm mềm, lại còn nhiều đàn hồi.

Ma xui quỷ khiến cô lại nhéo một cái, ngẩng đầu, thì chống lại con ngươi đen nóng bỏng của Hoắc Kỷ Thành giống như ngọn lửa thiêu đốt, hai má cô đỏ như quả táo.

“Em “

Trời ạ! Giống như nói cái gì cũng không rửa sạch tội tình nghi của cô, trong đầu nhất thời dâng trào một vạn con ngựa chỉ gặm cỏ.

Thật sự là không liều sẽ không phải chết.

“Ngoan, bây giờ anh liền thỏa mãn em.”

Giọng Hoắc Kỷ Thành khàn khàn lộ ra tà tứ mập mờ, tay trái trực tiếp ôm thắt lưng Tần Lạc.
Bình Luận (0)
Comment