Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 221

Bệnh của em gái nhà mình có hai nhân cách, trong lòng Tống Tư Bạch một vạn lần không muốn tin tưởng, nhưng hình ảnh trong clip rành rành trước mắt, làm cho anh không thể không thừa nhận.

Lập tức đứng dậy: “Đi thôi.”

Giọng anh không thể nói là không tốt cũng không thể nói là tốt, Đường Triều sờ sờ mũi, đi ra cùng cậu ta.

Hoắc Kỷ Thành với Lâm Lạc Đông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ném ánh mắt “Cậu nén bi thương thuận theo tự nhiên” về phía anh ta.

Bỗng nhiên Đường Triều cảm thấy chuyến đi này có chút “Nguy hiểm“.

******

Nhà cũ nhà họ Hoắc.

Từ khi Phương Lệ Hoa biết con trai bị thương do súng bắn, thì bắt đầu lấy nước mắt rửa mặt, bởi vì còn chưa tra ra hung thủ là ai, bà đương nhiên sẽ không ở nhà nói lung tung, chỉ biết khóc lóc kể lể con trai của mình sống quá khổ.

Ông cụ Hoắc biết con trai nhỏ bị thương cũng rất tức giận, cố ý gọi con cả với con thứ hai đến vào trong thư phòng hung hăng dạy dỗ một phen.

Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp kêu oan uổng: “Ba, chuyện em Tư bị thương thật sự không có chút quan hệ với con! Con có thề thề với trời!”

Duy nhất một lần, hai anh em cùng lúc nói ra.

Ông cụ Hoắc hừ lạnh một tiếng: “Có manh mối gì chưa?”

Hoắc Kỷ Vĩ vội vàng lắc đầu: “Ba, người cũng biết, gần đây lời đồn công ty rất nhiều, con căn bản rất bận, hơn nữa con tin tưởng em Tư nhất định sẽ điều tra ra hung thủ.”

Ông cụ Hoắc liếc ông ta một cái: “Con rất biết trốn tránh trách nhiệm?”

Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ “Lộp bộp” một cái, vội vàng nói: “Ba, người lại oan cho con, con cũng rất lo lắng cho tình hình thân thể của em Tư, nhưng nó căn bản không cho chúng con đi thăm, con cũng chỉ có thể chờ ở đây lo lắng suông. Công ty cũng không thể một ngày vô chủ, xảy ra chuyện này, con đương nhiên phải giúp em Tư xử lý một chút công việc.”

Ông ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giống như mình giúp Hoắc Kỷ Thành nhiều việc lớn.

Trong lòng Hoắc Kỷ Nghiệp cười lạnh một tiếng, không có lên tiếng, lúc này ít nói không chọc ba tức giận mới là thượng thượng sách!

Ông cụ Hoắc nghe con lớn nhất nói xong quả nhiên rất tức giận, làm ba, ông đương nhiên rất hiểu biết ba con trai của mình, năm đó khi con trai nhỏ còn đang đến trường không phải ông chưa từng cho con lớn nhất với con thứ hai cơ hội, là chính bọn nó không tốt mới bị mình hạ xuống.

Bây giờ thấy A Thành quản lý tốt công ty, nghiệp nghề mở rộng càng lúc càng rộng, lợi nhuận càng ngày càng nhiều, cả đám đều đỏ mắt, đều muốn ngồi trên vị trí kia.

Trong lòng bọn họ nghĩ những gì, mình rất rõ ràng!

Nhiều năm mở một con mắt nhắm một con mắt như vậy liền vì không thích nhìn thấy anh em bọn họ tranh chấp, không ngờ lại bởi vậy cổ vũ kiêu ngạo của con lớn.

Làm bậy!

”Xử lý công việc tiếp sau? Năng lực của con có mấy cân mấy lượng ba không biết sao? Coi như A Thành bị thương, ba tin tưởng nó cũng sẽ sắp xếp xong chuyện công ty, không cần con đến quan tâm!”

Lời của ông cụ Hoắc tức giận nói nghe vào trong lỗ tai Hoắc Kỷ Vĩ so với sét đánh còn mạnh hơn, vốn mình ở trong lòng bà đã là đồ vô dụng?

Ngay cả em Tư bị thương nằm viện, mình cũng không thể giúp quản lý chuyện công ty?

So với việc tâm tình Hoắc Kỷ Vĩ rơi xuống đáy cốc, trong lòng Hoắc Kỷ Nghiệp không cần nói ra có bao nhiêu vui sướng, anh cả chính là nâng cục đá đập chân mình!

Rõ ràng không có quản lý chuyện công ty lại còn gắng tiếp cận lên trên, xem ra lòng ba giống như gương sáng.

Vui mừng rất nhiều, bỗng dưng ông ta nghĩ đến bản thân, tâm tình nhất thời không còn tốt.

Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ rất luống cuống, con người có tâm lý phản nghịch, anh càng không chấp nhận tôi, tôi càng phải tìm mọi cách làm cho anh phải thừa nhận!

Bây giờ ông ta chính là như thế, ba càng cảm thấy ông ta không được, ông càng phải chứng minh cho ba xem mới được.

”Ba, con biết rõ.”

Ở mặt ngoài thuận theo với suy nghĩ trong lòng hoàn toàn trái ngược.

Cơn giận của ông cụ Hoắc còn sót lại chưa tiêu: “Con biết thì tốt! Trong khoảng thời gian này nhiệm vụ chủ yếu của hai con là trấn an nhân viên cao cấp bên trong công ty, có thể giúp thì giúp, không giúp được không cần nhúng tay lung tung!”

Lời nói này lại đả kích nghiêm trọng tâm hồn Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp, sắc mặt hai người đều rất khó nhìn.

Ra khỏi cửa lớn, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Vĩ gọi Hoắc Kỷ Nghiệp lại: “Em hai, hôm nay anh mới biết được, thì ra hai chúng ta ở trong mắt ba không có năng lực như vậy, chỉ sợ ngay cả một đầu ngón chân của em Tư cũng không bằng.”

Hoắc Kỷ Nghiệp dừng bước một chút: “Lời anh cả nói cũng không đúng, người ba răn dạy là anh không phải em, em chỉ có hai đứa con gái, con đường sự nghiệp đương nhiên không có sáng sủa như anh cả.”

Nói xong, thì chuẩn bị rời đi.

Hoắc Kỷ Vĩ cười lạnh một tiếng: “Em hai, tâm tư của em người khác không rõ nhưng anh còn có thể không biết sao? Nếu em không muốn ngồi lên vị trí kia thì muốn liên kết với người nhà họ Cố làm gì? Làm người vẫn nên nghĩ thoáng một chút, lời nói cuối cùng kia của ba đều gộp cả em với anh vào.”

Ông ta nhấn mạnh chữ “Em”, cũng là muốn kích Hoắc Kỷ Nghiệp tức giận.

Mặc kệ thế nào, dụ dỗ Hoắc Kỷ Nghiệp với mình trăm lợi mà không có một hại, cái gọi là “Tên bắn chim đầu đàn”, một mình ông liều lĩnh đương nhiên không bằng cả hai người cùng xuống nước.

Trận chiến tranh không có khói thuốc súng này đã sớm kéo ra, ông ta đương nhiên phải kiên định “Chiến đấu” tiếp!

Hoắc Kỷ Nghiệp không khỏi cười lạnh: “Tai anh cả đúng là nghe tám hướng, nhưng hai ta cho đến bây giờ đều là không cùng đường không cùng mưu!”

Sau đó, trực tiếp rời đi.

Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đến hít một hơi thật sâu, cũng lên xe rời đi.

******

Mấy ngày nay Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn từ chối bất kỳ người ngoài nào đến thăm mình, ngoại trừ Trình Sâm cùng mấy người Đường Triều ngẫu nhiên ra vào phòng bệnh, những người khác là một mực không gặp.

Tần Lạc vốn đang lo lắng sẽ gặp ba mẹ anh, kết quả hai ngày trôi qua, vẫn chỉ có mình với Tiểu Tinh ở trong phòng bệnh.

Hôm nay, đúng lúc Tần Lạc nhận được điện thoại của công ty đi ra ngoài, mới từ nhà trẻ trở về Hoắc Gia Tinh đi đến bên giường ba nhỏ giọng nói: “Ba, không phải ba cố ý bị thương để cho chị chăm sóc chứ?”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen liếc mắt nhìn con trai một cái, đầu óc con trai này thật là di truyền từ mình sao?

Lập tức hừ nói: “Ba là loại người này sao?”

Hoắc Gia Tinh nghiêm trang liếc mắt nhìn ba một cái: “Vâng con nhìn có phần giống.”

Hoắc Kỷ Thành thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, con trai ruột lại nghĩ ba mình bẩn như vậy?

Còn có thiên lý gì?

Hắng giọng một cái: “Ba cũng là muốn sớm cưới chị gái vào cửa một chút, chẳng lẽ con không muốn chị gái sớm ngày trở thành "Mẹ" của con?”

Hoắc Gia Tinh bĩu môi, lơ đểnh nói: “Ưm coi như chị gái không kết hôn với ba, thì chị gái cũng rất yêu con! Chị nói người chị yêu nhất chính là con.”

Trên trán Hoắc Kỷ Thành treo đầy vạch đen, Lạc Lạc lại nói với Tiểu Tinh người chị yêu nhất là bé?!

”Chị gái nói yêu con nhất cũng không phải yêu theo lý giải kia của con.”

”Đó là yêu thế nào?” Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh khó hiểu.

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể kiên nhẫn giải thích nói: “Là yêu thương của người lớn với một đứa trẻ.”

Hoắc Gia Tinh lắc đầu: “Không đúng! Ý chị gái nói mới không giống ba giải thích với con!”

Hoắc Kỷ Thành đưa tay xoa đầu con trai: “Người chị gái yêu nhất là ba với Tiểu Tinh, đối với ba là tình yêu giữa người lớn, với con là yêu thương trẻ nhỏ, sao không đúng?”

Hoắc Gia Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý: “Nhưng, ba không có cầu hôn chị gái, làm sao chị có thể đồng ý gả cho ba, ba thật sự là quá ngu dốt!”

Thật sự là một câu làm bừng tỉnh người trong mộng!

Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng lên: “Tiểu Tinh, những thứ này là ai dạy con?”

Hoắc Gia Tinh bĩu môi: “Con nghe các bạn nhỏ ở nhà trẻ nói! Tiểu Viên còn nói ba bạn ấy đã quỳ trên mặt đất cầu hôn mẹ bạn ấy, nên ba với mẹ bạn ấy mới kết hôn ở cùng một chỗ.”

Mi tâm Hoắc Kỷ Thành giãn ra, xem ra đưa con trai đi nhà trẻ cũng là một quyết định đúng! Còn vào lúc thích hợp có thể gợi ý cho mình.

Cầu hôn?

Sao anh quên mất vụ này chứ?

Thừa dịp tình cảm bây giờ của bọn họ ổn định cầu hôn không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất, chẳng qua mình cần phải suy nghĩ cẩn thận làm thế nào mới được.

”Con ngoan, ba muốn thưởng cho con!”

”Ưm con muốn mô hình máy bay người thật có thể ngồi.”

”Không thành vấn đề.”

Hai ba con cười tít mắt đạt thành hiệp nghị, đúng lúc Tần Lạc đẩy cửa tiến vào: “Nói chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Hoắc Gia Tinh vui vẻ trả lời: “Chị, ba nói “

Sau đó, đã bị ba bé bụm miệng lại.

Vẻ mặt Tần Lạc không hiểu: “Anh làm gì mà che miệng Tiểu Tinh vậy?”<br clear=”all”
Bình Luận (0)
Comment