Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 227

Đường Dục nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, không biết là anh ta ảo giác hay là cái gì, cảm thấy Tống Tư Kỳ trước mắt có chút là lạ, so với vừa rồi rất khác nhau.

“Sao em không phản kháng?”

“Phán kháng có tác dụng sao?”

Tống Tư Kỳ rất tự nhiên hỏi ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, quả thật hoàn toàn khác so với thái độ sợ hãi kinh hoảng vừa rồi.

Đường Dục cười lạnh nói: “Ngược lại em rất thức thời, biết phản kháng vô dụng.”

Khóe môi Tống Tư Kỳ hơi vểnh, cong lên cười như không cười, giọng nói lạnh nhạt: “Đương nhiên.”

Ngắn gọn hai chữ, đã tỏ rõ thái độ của cô.

Theo lý thuyết, cô đột nhiên trở nên nghe lời như vậy, Đường Dục nên vui mừng mới đúng, cũng không biết vì sao, Tống Tư Kỳ trước mắt ngược lại làm cho anh ta có một cảm giác xa lạ...

Anh ta cảm thấy Tống Tư Kỳ là đơn thuần dễ ức hiếp, nhưng...

Hai người một trước một sau đi ra cửa, mỗi lần Đường Dục đi hai bước đều phải xoay người nhìn xem Tống Tư Kỳ ở đằng sau lứng có đi theo không.

Thái độ với vẻ mặt của cô làm cho anh ta càng lúc càng buồn bực, một người thay đổi lớn như vậy sao? Nhất định là cô cố ý biểu hiện không thèm để ý!

“Em là cố ý biểu hiện không thèm để ý, để che dấu nội tâm sợ hãi của em sao?”

Nghe thấy lời anh ta nói, Tống Tư Kỳ miễn cưỡng nâng hai tròng mắt lên nhìn về phía anh ta, ánh mắt cô bình tĩnh, trong veo mà lạnh lùng, lợi hại, chỉ riêng không có sợ hãi...

“Có phải đàn ông đều thích nhìn dáng vẻ phụ nữ sợ hãi kinh hoảng không? Cảm thấy rất có cảm giác chinh phục?” Dừng một chút: “Thậm chí nói là có thể kích thích chỉ số biến thái ẩn náu trong đáy lòng người đàn ông?”

Lời cô nói làm cho Đường Dục nhìn với cặp mắt khác xưa: “Cho nên em mới biểu hiện không thèm quan tâm?”

Tống Tư Kỳ không có trực tiếp trả lời của anh ta, mà nhìn chằm chằm anh ta: “Là tôi hỏi anh trước.”

Đường Dục chợt cong môi nở nụ cười: “Có loại đàn ông thích mẫu người phụ nữ hạt tiêu nhỏ.”

Tống Tư Kỳ nhàn nhạt vén nhíu mi, âm điệu kéo dài: “A...... Anh thích mẫu người tiểu bạch thỏ thiện lương? Sau đó nhìn thấy dáng vẻ các cô sợ hãi kinh hoảng liền rất có cảm giác thành tựu?”

Con ngươi đen Đường Dục nhìn chằm chằm vào cô: “Sao anh không biết em còn có một mặt như vậy?”

Tống Tư Kỳ giống như vô ý vén tóc rơi ở trên trán, giọng lạnh nhạt: “Con người mà! Bị bắt làm cái gì thì hiểu cái đó, vừa rồi anh cũng không nói tôi rất thức thời?”

Lời của cô có lí có cơ sở, không hề sơ hở.

Đường Dục lại nhìn cô một cái mới thu hồi ánh mắt, chẳng lẽ thật sự là mình ép cô thành như vậy? Bởi vì vừa rồi thấy mình rất hưởng thụ sự sợ hãi của cô cho nên liền hoàn toàn thay đổi thái độ?

Tính cách một người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy sao?

Trong lòng thắc mắc, Đường Dục mở cửa xe để cho Tống Tư Kỳ ngồi ở vị trí kế bên tay lái, anh ta cần để cô ngồi ở nơi ánh mắt anh ta có thể chạm đến, không làm vậy... Anh ta thật không có cảm giác an toàn.

Tống Tư Kỳ không có tí ti dị nghị với sắp xếp của anh ta, ngược lại cô rất muốn biết Đường Dục muốn dẫn cô đi đâu...

Khoảng 15 phút sau, dường như phía trước xảy ra chuyện gì, Đường Dục không thể không dừng xe chờ đợi.

Nhưng một giây sau anh tay liền thấy một người giờ phút này rất không muốn gặp.

Đường Triều từ khi định vị vị trí Đường Dục, thì ngựa không ngừng vó chạy đến bên này, anh cũng suy nghĩ đến khả năng sau khi Đường Dục nhận được điện thoại mình sẽ rời đi.

Vì thế, liền có một màn bây giờ.

“Anh Ba, sao anh lại ở chỗ này?”

Đường Dục cũng không có biểu hiện thật sự kích động, coi như anh Ba nhìn thấy Tống Tư Kỳ ở trên xe mình cũng không thể nói lên cái gì, bọn họ nam chưa cưới nữ chưa gả, mình có quyền theo đuổi Tống Tư Kỳ, hơn nữa lúc này chỉ là đang lái xe, anh ta cũng không có ép buộc cô làm gì...

Đường Triều liếc nhìn Tống Tư Kỳ ngồi ở trên ghế lái phụ, một tay cô chống đầu vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt không chút để ý hình như ẩn chứa một chút khiêu khích.

Chỉ nhìn cái này, thì Đường Triều có thể kết luận cô là Tống Tư Kỳ kia.

Cũng chỉ có Tống Tư Kỳ lời nói độc ác mới có vẻ mặt cùng ánh mắt này, cô ngồi ở trên xe Đường dục là có ý gì?

Bỗng nhiên Đường Triều có chút không hiểu...

Anh hắng giọng một cái, nhìn về phía Tống Tư Kỳ trên ghế lái phụ: “Kỳ Kỳ, bây giờ anh hai em rất lo lắng cho em, theo anh trở về đi!”

Đường Dục vội vàng ngăn cản anh: “Anh Ba, anh như vậy không được?”

Đường Triều nhìn anh ta một cái: “Đường dục, Kỳ Kỳ không giống những bạn gái trước kia của em, về sau em không nên trêu chọc cô ấy nữa.”

Mặc dù những lời này nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Đường Dục nghe ra đầy cảnh cáo.

Anh ta có chút khó chịu: “Anh Ba, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, anh không khỏi lo quá nhiều chuyện!”

Đường Triều không ngờ anh ta sẽ chấp nhất như vậy: “Đường Dục, Kỳ Kỳ là người phụ nữ của anh, anh nghĩ em rất hiểu.”

Chỉ một câu này thôi, biểu thị ham muốn chiếm hữu công khai của đàn ông.

Sắc mặt Đường Dục rất không tốt: “Anh Ba, em biết Kỳ Kỳ đã từng thầm mến anh, nhưng anh đối với cô ấy căn bản là...”

Đường Triều tiếp lời: “Đó là suy đoán chủ quan của em? Anh thích ai hay không thích người nào chẳng lẽ còn cần xin phép em sao?”

Đường Dục bị lời anh nói làm cho nghẹn họng: “Anh Ba, anh...”

Đường Triều lạnh nhạt cắt ngang anh ta: “Được rồi, Kỳ Kỳ anh nhất định phải mang đi, em cũng biết người trong lòng cô ấy là anh, em ầm ĩ đến chỗ bà nội cũng không có gì hay cho em.”

Đường Dục: “...”

Cháu trai bà cụ nhà họ Đường thương yêu nhất đó là Đường Triều, điểm ấy trong lòng trên dưới nhà họ Đường gia đều biết rõ, ngay cả những nhân vật nổi tiếng ở thành phố A hiếm khi có người không biết.

Hơn nữa từ nhỏ Đường Triều thông minh nhanh trí, miệng lại ngọt, viết lấy lòng người khác, tất cả nhà họ Đường không ai không thích anh ta, nhất là bà cụ, đặc biệt cưng chiều.

Từ nhỏ Đường Dục rất hâm mộ cũng ghen tị người anh trai Đường này, rõ ràng mình cũng không kém gì anh ta, nhưng bà nội chỉ thích anh ta, những người lớn khác trong nhà còn nói anh cố gắng mà bắt chước Đường Triều, phải làm cho bà nội vui mừng...

Trời biết tính cách bản thân là như vậy, chỉ trách Đường Triều xuất hiện ở nhà họ Đường trước, toàn bộ hào quang đều bị anh ta chiếm hết rồi...

Anh ta đứng tại chỗ có chút đờ đẫn, từ nhỏ đến lớn nhiều năm uất ức cùng không cam lòng lập tức dâng trào lên...

Đường Triều không để ý đến anh ta nữa, xem ra Đường Dục còn chưa phát hiện Tống Tư Kỳ khác thường, cho nên anh cần phải dẫn cô đi, nếu bây giờ càng nhiều người biết tình hình của Tống Tư Kỳ thì càng không tốt cho cô ấy.

Tống Tư Kỳ hứng thú nhìn một màn này, cô rất mong đợi hai anh em bọn họ đánh nhau, đáng tiếc...

“Xem đủ chưa?”

Đường Triều thấy đáy mắt Tống Tư Kỳ chợt lóe lên thất vọng nhỏ, không nhịn được trêu chọc nói.

Tống Tư Kỳ nhún vai, cười đến vẻ mặt vô hại: “Chưa nha!”

Con ngươi đen thâm thúy của Đường Triều nhìn chằm chằm cô, anh thật sự rất khó tưởng tượng tiểu bạch thỏ đơn thuần như Tống Tư Kỳ làm sao có thể phân liệt ra một Tống Tư Kỳ trước mắt này...

Tính cách hai người hoàn toàn tương phản nhau, giống như là hai song bào thai, không hề chỗ tương tự...

“Xuống xe, về nhà.”

Trong giọng nói của Đường Triều không cho cự tuyệt.

Tống Tư Kỳ cũng biết, trải qua chuyện vừa rồi, mình còn muốn đi cùng Đường Dục là không có khả năng, cũng không đạt được mục đích của cô.

Cho nên, cô ngoan ngoãn xuống xe.

Nhìn một màn như vậy, sắc mặt Đường Dục đen như đáy nồi, cũng càng thêm quyết tâm anh ta muốn cướp đoạt Tống Tư Kỳ!

*****

Trên đường đưa Tống Tư Kỳ trở về, Đường Triều không nhịn được hỏi: “Cô cố ý không nhận điện thoại của tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tống Tư Kỳ buồn chán bóc bỏ móng tay màu hồng của mình, giọng rất tùy ý: “Anh gọi điện thoại cho tôi sao? Đoán chừng... còn chưa phải tôi đi!”

Đường Triều kinh ngạc nhìn cô một cái, giọng vô cùng kinh ngạc: “Ý cô là nói lúc cô với Đường Dục đi cùng nhau đột nhiên biến thành như vậy? Cậu ta không có nghi ngờ sao?”

Tống Tư Kỳ vẫn cúi đầu nghịch móng tay, thật sự không biết một con người khác của mình có sở thích kiểu gì, lại thích mặc quần áo màu hồng, ngay cả móng ngón tay cũng tô màu hồng như vậy.

“Anh ta nhận một cuộc điện thoại trở về, thì tôi hiện ra rồi.”

“Cho nên ý của cô là, khoảng thời gian cô ở chung với cậu ta, cậu ta không phát hiện bất thường?”

“Ưm anh ta có nghi ngờ! Nhưng anh ta cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi.”

Tống Tư Kỳ không chút để ý nói, trong lòng Đường Triều đã có cảnh giác, xem ra chỉ cần có lần tiếp theo, lấy chỉ số thông minh của Đường Dục, nhất định có thể đoán được Tống Tư Kỳ bất thường.

“Về sau buổi tối tuyệt đối không thể đi cùng cậu ta!”

“Anh quản tôi?”

Giọng Tống Tư Kỳ ngả ngớn tùy ý, dường như không để ý đến cảnh cáo của Đường Triều.

Đường Triều hừ lạnh một tiếng: “Tôi nhớ anh hai cô sẽ rất thích ý quản cô.”

Tống Tư Kỳ cắn môi, trong lòng hận Đường Triều.

Đồng thời cô cũng cảm tạ Đường Triều, nếu không bởi vì anh ta, chỉ sợ mình cũng sẽ không xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment