Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 230

Ở Nhật Bản vài ngày, một nhà ba người chơi đùa rất vui vẻ, hành trình hai ba ngày ngắn ngủn, mặc dù không đi nhiều nơi, nhưng đủ để cho Tần Lạc cả đời ghi nhớ trong lòng.

Đây lần đầu tiên người một nhà bọn họ chính thức du lịch, cô tin tưởng, về sau sẽ còn rất nhiều lần.

Buổi tối, sau khi dỗ Hoắc Gia Tinh ngủ, Tần Lạc mới vào phòng tắm tắm rửa, cô mới vừa tắm xong đi ra ngoài, đã bị người đàn ông nào đó ngăn ở cửa phòng tắm.

Không khỏi giận dữ: “Tránh ra!”

Hoắc Kỷ Thành đã có chủ ý này, đương nhiên sẽ không tránh ra.

“Lạc Lạc, Tiểu Tinh đã ngủ rồi.”

Ám chỉ của anh rất rõ ràng, nhưng Tần Lạc lại cố ý giả vờ nghe như không hiểu.

“Vậy anh ngủ cùng con đi! Tướng ngủ của Tiểu Tinh không tốt, ngộ nhỡ lăn xuống giường thì làm sao?”

“Lạc Lạc, thêm đêm nay nữa, thì đã liên tục bốn ngày ba chúng ta đều cùng ngủ, đây với anh mà nói chính là một loại dày vò, chẳng lẽ đêm nay em không chuẩn bị bồi thường cho anh sao?”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành uất ức không thôi.

Trên trán Tần Lạc tuân ra đường vạch đen, có cần khoa trương như anh nói không?

Lập tức đỏ mặt nói: “Không đứng đắn! Vết thương trên tay anh còn chưa khỏi!”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn về phía cô, trong con ngươi đen giống như ngọn lửa lấp lánh hừng hực thiêu đốt:“Lạc Lạc, vết thương trên tay anh căn bản là không ảnh hưởng, không phải đã em từng thấy sao?”

Lời anh nói mập mờ không thôi, Tần Lạc nghe mà bên tai đã đỏ lên rồi...

Người này!

“Ngộ nhỡ Tiểu Tinh thức dậy làm sao bây giờ? Bé...”

Tần Lạc vừa mới chuẩn bị dời bước, đã bị Hoắc Kỷ Thành tiến lên chặn một bước, lúc đó anh mới tắm từ một phòng tắm khác ra ngoài, quần áo cũng chưa có mặc vào...

Gần như chỉ hơi ngước mắt, có thể nhìn thấy cơ ngực to lớn hoàn mỹ của anh, không có một chút sẹo lồi dư thừa, có thể thấy được bình thường thường xuyên tập thể hình.

Bắp thịt căng đầy kia, làm cho Tần Lạc rất muốn đưa tay kiểm tra...

Bỗng dưng, cô cảm thấy suy nghĩ mình không tốt...

Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng như sao, giọng từ tính khàn khàn: “Bảo bối, em có biết em đang suy nghĩ gì? Không bằng... Thử cảm giác xem?”

Anh gọi một tiếng “Bảo bối” kia thẳng đến chỗ mềm yếu trong lòng Tần Lạc, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, đã không thể dùng từ buồn nôn để hình dung rồi...

Chẳng lẽ mình trúng nam sắc của anh, cho nên hoàn toàn không kháng cự được?

“Em mới không cần...”

Tần Lạc lo lắng đến vết thương trên tay anh còn chưa khỏi, hơn nữa ngày mai còn lên máy bay đi New Zealand, đêm nay phải nghỉ ngơi tốt một chút!

Hoắc Kỷ Thành sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, lại tiến lên một bước chắn cô ở cạnh mình.

Cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người thật sự chỉ có thể dùng “Gần trong gang tấc” để hình dung rồi.

Tần Lạc vốn thấp gần một cái đầu so với anh, giờ phút này bị vây ở bên cạnh anh càng giống như chim nhỏ nép vào người, hơn nữa đúng lúc nhìn thẳng có thể thấy hầu kết anh chuyển động...

Chóp mũi quanh quẩn lại đầy hormone nam tính...

Điên rồi!

Thật là muốn điên rồi!

Hoắc Kỷ Thành cố ý gần gũi như vậy để mê hoặc cô, anh tin tưởng cô không kháng cự được mình...

Dù sao, khoảng cách này thật sự rất nguy hiểm, hai người bọn họ vốn là vợ chồng đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nhất thời không khống chế được hợp tình...

Ngược lại anh hi vọng Tần Lạc có thể chủ động chút bổ nhào qua...

“Này! Anh như vậy thật sự rất đáng ghét!”

“Bảo bối, khí em thở ra đều phun ở trên cần cổ anh, rất ngứa... rất nóng...”

“Anh...”

Tần Lạc cảm thấy, không có biện pháp trao đổi với anh!

Người này chính là điển hình vô lại nhất!

Thật đáng ghét!

Hai người mới vừa tắm rửa xong, ở trên người đều tản mát ra từng trận hương thơm...

Lại là nam nữ yêu nhau trong tình yêu cuồng nhiệt, dựa vào gần như vậy làm sao có thể không phát sinh cái gì?

Ban đêm đốt tình là bắt đầu từ một nụ hôn, một giấy khi bốn cánh môi tiếp xúc lên, thì không có cách nào tách rời được...

Như con cá không thể rời khỏi nước, hai bên đặc biệt khao khát...

Bởi vì lo lắng vào phòng sẽ đánh thức Tiểu Tinh, hai người liền ở trong phòng tắm.

Nào ngờ, càng ở ngoài giường càng kích thích, hơn nữa luôn lo lắng Tiểu Tinh sẽ tỉnh, cảm giác kích thích này lại càng nhiều hơn...

Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy mới mẻ trước nay chưa từng có, sau khi trở về nhất định phải thể nghiệm nhiều chỗ khác mới được!

Đêm, dần dần sâu.

Kích tình trong phòng, càng nồng đậm.

...

Sau đó, cả người Tần Lạc mềm nhũn rúc ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành: “A Thành, em muốn sau khi đến biệt thự bờ biển kia, thì tìm một cơ hội nói cho Tiểu Tinh biết chuyện em là mẹ đẻ của bé.”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành dịu dàng nhìn người phụ nữ trong lòng: “Lạc Lạc, lẽ ra chuyện này nên do anh nói, để em gánh vác những thứ này quá không công bằng với em.”

Tần Lạc cắn môi: “Tiểu Tinh... Có thể tiếp nhận không?”

Cô lo lắng chính là vấn đề này.

Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: “Lấy hiểu biết của anh với Tiểu Tinh, con sẽ rất vui mừng tiếp nhận sự thật này, dù sao từ lúc con nhìn thấy em kia đã rất thân thiết với em, anh nghĩ đánh trong lòng con đã xem em như mẹ ruột rồi.”

Tần Lạc vẫn có chút lo lắng: “Thật không? Con sẽ không trách em...”

Hoắc Kỷ Thành tiếp lời của cô: “Con muốn trách cũng phải trách anh không xứng với người làm ba này, là tại anh làm cho hai mẹ con em xa cách nhiều năm như vậy.”

Giọng anh thành khẩn, lại còn mang theo một chút xấu hổ cùng thương tiếc.

Trong nháy mắt trong đầu Tần Lạc lại hiện lên rất nhiều đoạn ngắn, giống như quay phim, đứt quãng, cô cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ cần dùng sức, đầu sẽ vô cùng đau đớn...

Hoắc Kỷ Thành nhìn ra cô không thích hợp, ân cần hỏi han: “Sao vậy?”

Tần Lạc mím môi: “Vừa rồi lại nhớ ra một số đoạn ngắn, nhưng mỗi lần chỉ cần em dùng sức nhớ lại, đầu sẽ vô cùng đau đớn.”

Nghe vậy, Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Lần này sau khi trở về, để cho Ước Hàn làm kiểm tra toàn diện cho em.”

Ngược lại Tần Lạc không lưu tâm, cô nghĩ chỉ là di chứng thôi miên! Sau khi nhớ ra tất cả mọi chuyện sẽ không có việc gì rồi.

Nhưng vì tránh cho người đàn ông nào đó lo lắng, cô vẫn đáp ứng: “Ừ.”

Hoắc Kỷ Thành dịu dàng nói: “Ngoan, ngủ đi!”

Tần Lạc nhu thuận nhắm mắt lại nằm ở bên cạnh anh, một bên khác là Tiểu Tinh đang ngủ say, giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc.

*****

Buổi sáng hôm sau.

Ánh mặt trời vô cùng tốt, Hoắc Gia Tinh tỉnh sớm nhất, chuyện thứ nhất bé tỉnh lại đó là gọi ba mẹ đang ngủ say bên cạnh dậy.

Tối hôm qua Tần Lạc bị Hoắc Kỷ Thành lăn qua lăn lại quá sức, lúc này hoàn toàn còn đang trong giấc mộng, mặc dù cảm giác Hoắc Gia Tinh đang gọi cô rời giường, nhưng vẫn không muốn mở mắt.

Người khởi xướng Hoắc Kỷ Thành vội vàng xách con trai từ trên giường lên: “Nhóc con thối, sao con dậy sớm vậy?”

Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh vô tội chớp mắt: “Ba, con luôn luôn thức dậy rất sớm nha!”

Hoắc Kỷ Thành: “...”

Được rồi! Xem ra sau này cần phải để cho con trai ngủ trong phòng của bé, nếu không phải... Cũng quá bất tiện!

Sau khi không có cách nào nói đạo lý với con trai, thì Hoắc Kỷ Thành ôm con trai rời khỏi phòng, để cho Tần Lạc ngủ thêm một lúc.

Hoắc Gia Tinh liếc nhìn cửa phòng đóng: “Ba, mẹ sao vậy?”

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể nói dối thiện ý: “Ách... Mẹ con quá mệt mỏi, mấy ngày nay chúng ta đi nhiều như vậy, chẳng lẽ con không mệt sao?”

Anh rất dễ dàng quấn đề tài ở trên người bé.

Hoắc Gia Tinh nhíu mày suy nghĩ: “Mệt! Vậy thì phải để cho mẹ ngủ nhiều!”

Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai: “Thật ngoan!”

...

Sau khi rửa mặt xong, Hoắc Kỷ Thành liền gọi phục vụ đưa bữa sáng qua, lúc đang chuẩn bị ăn bỗng nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Trình Sâm.

“Boss, cổ phiếu công ty gần đây rớt xuống rất lợi hại, bên đại thiếu đang chuẩn bị áp dụng biện pháp rồi.”

“A...? Ông ta muốn áp dụng biện pháp gì?”

“Thuộc hạ vẫn không rõ lắm, nhưng thuộc hạ lo lắng ông ta có thể quấy rối đến kế hoạch của chúng ta không?”

Trình Sâm lo lắng nói, dù sao anh ta chỉ là trợ lý cao cấp của ông chủ, vẫn không có định lực cùng năng lực nhìn xa trông rộng...

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày suy nghĩ vài giây: “Không sao, để cho ông ta tung tăng thêm hai ngày nữa, có tình huống gì thì bất cứ lúc nào cậu báo cáo nhanh cho tôi là được.”

Có lời ông chủ, trong lòng Trình Sâm lập tức kiên định lên rất nhiều: “Vâng.”

Lại giống như nghĩ đến cái gì nói: “Người bắn súng lần trước ở khách sạn đã có đầu mối, đối phương có thế lực xã hội đen, theo tin tức trước mắt là vì chúng ta thu mua công ty của hắn, ý định trả thù. Chỉ sợ một lần không được còn có thể muốn tìm kiếm cơ hội lần thứ hai.”

Giữa hai lông mày Hoắc Kỷ Thành lướt qua lạnh lùng tàn ác: “Phái thêm người theo dõi, khi cần thiết áp dụng thủ đoạn đặc biệt.”

Trình Sâm gật đầu: “Vâng! Thuộc hạ hiểu.”
Bình Luận (0)
Comment