Tần Lạc vừa ra khỏi phòng cảm thấy không đúng, sao nhìn xung quanh đều là người ngoại quốc? Ngay cả màu tóc màu da của cô y tá đi ngang qua cũng là càng không giống nhau...
Cô nghi hoặc thầm nghĩ: Hình như thành phố A không có một bệnh viện nước ngoài nào chuyên phục vụ thì phải?
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Trong đầu Tần Lạc hoàn toàn không rõ ràng, cô nhớ mình còn đang ở đại học năm thứ hai, khi đi ngang qua sân bóng rổ thì xui xẻo bị quả bóng rổ đập trúng đầu.
Sau đó người đàn ông kia sẽ đưa mình đến phòng y tế của trường học...
Chỉ là, sao vừa tỉnh liền ở một bệnh viện xa lạ như vậy?
Bây giờ Tần Lạc rất muốn tìm một người hỏi một chút, nhưng phóng mắt nhìn, tất cả đều là gương mặt xa lạ, cô hoàn toàn không thể nào ra tay.
Bỗng dưng, nghĩ đến cái gì đưa tay mò mẫn điện thoại di động, lại phát hiện quần áo bệnh nhân trên người rỗng tuếch, cái gì cũng không có...
Xong đời!
Chẳng lẽ vật tùy thân của mình đều ở trong phòng kia?
Nhưng khi cô đi ra ngoài rất gấp, căn bản là không nhớ rõ đường về, cũng không chú ý đến đó là phòng bệnh số mấy.
Ngay khi cô đang ngầm hối hận, chợt nghe có người gọi mình.
“Lạc Lạc!”
Không cần quay đầu lại, cũng biết là cái chú vừa rồi kia...
Hoắc Kỷ Thành đi vài bước đến trước mặt cô, thấy vẻ mặt cô mê mang càng thêm xác định không thể để cô chạy loạn, nếu đánh mất cô thì mình phải hối hận cả đời rồi...
Tần Lạc không kiên nhẫn nhìn về phía anh: “Tôi nói chú này, chú vẫn còn đi theo tôi sao? Tôi thật sự không biết chú! Rốt cuộc chú muốn tôi nói mấy lần!”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn: “Lạc Lạc, em có biết đây là ở đâu không? Em lạ nước lạ cái ở đây, đồng ý với anh đừng chạy loạn được không?”
Tần Lạc mím môi nhìn anh một cái, cảnh giác hỏi: “Đây là đâu?”
Hoắc Kỷ Thành nhẹ nhàng chậm chạp phun ra hai chữ: “La Mã.”
Tần Lạc không dám tin mở to hai mắt: “what? La Mã? Chú nói nơi này là La Mã thủ đô Italy?”
Hoắc Kỷ Thành gật đầu, xem ra trí nhớ của Lạc Lạc thật sự xảy ra vấn đề, dáng vẻ của cô tuyệt đối không giống như là giả vờ...
Nói cách khác, trạng thái bây giờ của cô là lúc cô 20 tuổi?
Ông trời thật đúng là trêu đùa anh, có lẽ, cũng là cố ý xử phạt hành vi năm đó của anh!
Để cho anh một lần nữa quen 20 tuổi Lạc Lạc!
Mặc dù nhìn thấy anh gật đầu, Tần Lạc vẫn rất khó thể tin, không dám tin giữ chặt một y tá đi qua dùng tiếng Anh hỏi: “Đây là La Mã sao?”
Đối phương kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó gật đầu: “Yes.”
Tần Lạc: “...”
Vẻ mắt của cô có chút lờ mờ, đây là tình huống gì? Rõ ràng cô nhớ mình đang ở phòng y tế! Làm sao có thể chạy đến La Mã?
Chẳng lẽ đây là một giấc mơ?
Nghĩ đến đây, cô vội vã đưa tay hung hăng nhéo hai gò má mình...
Kết quả phát hiện rất đau, thật sự rất đau.
Hoắc Kỷ Thành nhìn bộ dáng của cô không khỏi thở dài: “Lạc Lạc, đã đến giờ bác sỹ khám bệnh, có nghi vấn gì chờ anh nói cho em, được không?”
Vẻ mặt Tần Lạc lờ mờ bức nhìn về phía anh, thật lâu mới mở miệng: “Chú, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tõ ràng tôi ở phòng y tế của trường học? Làm sao có thể đếnLa Mã? Tôi nhớ rõ mình cũng chưa làm hộ chiếu...”
Câu kế tiếp của cô gần như nói thầm, nhưng Hoắc Kỷ Thành lại nghe thấy.
“Anh có máy bay tư nhân.”
“Cái gì?”
Tần Lạc hỏi lại một lần, coo cho rằng mình nghe lầm.
Hoắc Kỷ Thành thở dài nói: “Em không nghe nhầm, đi thôi!”
Nói xong, thì đưa tay muốn dắt Tần Lạc, lại bị cô tránh thoát, còn cảnh giác trợn mắt nhìn anh, dường như muốn nói: Không được động tay động chân với tôi!
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể từ bỏ, cùng cô đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
...
Sau khi bác sỹ tiến hành kiểm tra Tần Lạc tường tận: “Phu nhân Hoắc, đầu cô bị va đập, máu bầm trên mặt có thể cần một khoảng thời gian mới có thể tan hết, bộ phận khác trên người không đáng ngại, nhưng... vẫn cần ở lại bệnh viện tiếp tục quan sát.”
Tần Lạc hiểu ra một điều mới phát hiện sau khi mình tỉnh lại chưa có soi gương, không khỏi kêu lên: “Gương đâu?”
Bác sĩ điều trị liếc nhìn Hoắc Kỷ Thành, không đợi anh mở miệng, Tần Lạc đã cầm lấy di động anh đặt trên bàn, trực tiếp soi mình.
Mặc dù màn hình điện thoại di động không phải rất rõ ràng, nhưng Tần Lạc liếc thấy chỗ mắt trái có một vết máu bầm, cùng với... nửa bên mặt mình đều sưng...
Cô lại ngốc tại chỗ...
Bác sĩ điều trị thấy bộ dáng của cô, không khỏi an ủi: “Phu nhân Hoắc, cô không cần quá lo lắng, chỗ này của cô là ngoại thương, tối hôm qua kiểm tra ct não bộ là không có vấn đề...”
Bỗng dưng Tần Lạc cắt ngang lời của ông ta: “Ông gọi tôi là gì?”
Vừa rồi lực chú ý của cô đều ở mấy chữ “Máu bầm trên mặt” mình này, không có chú ý đến bác sỹ xưng hô với mình, lúc này lại nghe thấy thì kịp phản ứng rồi.
Bác sỹ nhìn cô một cái, sau đó phát hiện Hoắc Kỷ Thành đứng sau lưng cô nháy mắt với mình, thì sửa lời nói: “Tần tiểu thư, bây giờ cô cần nghỉ ngơi, vết thương trên mặt rất nhanh sẽ từ từ khôi phục.”
Lần này Tần Lạc đưa tay sờ sờ mặt mình, quả nhiên cảm xúc sờ lên khác với bình thường, không trách được vừa rồi mình nói 20 tuổi, vẻ mặt chú kia khiếp sợ.
Mặt đều sưng thành đầu heo đâu nhìn ra được tuổi tác?
...
Phía sau bác sỹ con dặn cái gì, Tần Lạc không nghe lọt được một chữ, trong đầu cô lộn xộn...
Tai nạn xe cộ? Chấn động não rất nhỏ? Di chứng?
Rõ ràng không phát sinh những thứ này?
Chẳng lẽ cô mất trí nhớ sao?
Lập tức lại phủ quyết suy nghĩ này, cô cũng không phải nữ chính trong truyện ngôn tình, chuyện mất trí nhớ làm sao có thể phát sinh ở trên thân mình chứ?
Hoắc Kỷ Thành thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô thì an ủi: “Lạc Lạc, anh nhất định sẽ tìm bác sỹ tốt nhất chữa khỏi cho em, em sẽ không có bất cứ chuyện gì.”
Tần Lạc chợt quay đầu nhìn anh: “Chú, là chú lái xe đụng tôi sao?”
Hoắc Kỷ Thành sửng sốt một giây, lập tức gật đầu: “Lạc Lạc, sự cố tai nạn xe lần này quả thật anh có trách nhiệm...”
Tần Lạc vội vàng xua tay: “Tôi biết, chú đụng phải tôi, cho nên chú sẽ có trách nhiệm với tôi, liền đưa tôi đến bệnh viện này?”
Cpp tự nhiên nói, dường như lời giải thích này là hợp lý.
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể gật đầu: “Xem như “
Tần Lạc đã không muốn nghe câu nói kế tiếp: “Chú, cầu xin chú để cho tôi yến tĩnh đợi được không? Tôi muốn một mình yên lặng một chút.”
Miệng Hoắc Kỷ Thành giật giật, nhưng vẫn chỉ nói một chữ: “Được.”
Anh đưa cô đến phòng bệnh, Hoắc Gia Tinh thấy bọn họ cùng trở về thì rất vui vẻ: “Ba, mẹ, hai người giảng hòa rồi!”
Tần Lạc cố ý nghiêm mặt lên trừng Hoắc Gia Tinh: “Nhóc con, mặc dù mặt chị bây giờ xưng phù thành đầu heo, nhưng em cũng không thể biến chị thành mẹ em, còn có! Chị mới 20 tuổi! Làm sao có thể có một đứa con trai lớn như em vậy? Ngoan, gọi chị là chị gái!”
Hoắc Gia Tinh sửng sốt, sau khi tỉnh lại mẹ thật sự khác với trước kia, ba nói đúng, nhất định trí nhớ của mẹ xảy ra vấn đề, nếu không làm sao mẹ có thể cho rằng mình mới 20 tuổi...
Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai, dịu dàng nói: “Tiểu Tinh ngoan, trước hết nghe lời chị.”
Hoắc Gia Tinh chỉ có thể không tình nguyện lên tiếng: “A...”
Tần Lạc đi đến trên giường nằm xuống, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Nhóc con, bây giờ chị buồn ngủ, em với ba em đi ra ngoài trước có được không? Chị muốn một mình yên lặng một chút.”
Hoắc Gia Tinh cắn môi nhìn về phía ba.
Hoắc Kỷ Thành cho con trai một ánh mắt trấn an, sau đó dắt bé rời đi.
Trong phòng làm việc của bác sỹ điều trị.
Hoắc Kỷ Thành ngồi ở đối diện bác sỹ: “Bác sỹ, tình huống của vợ tôi sẽ kéo dài bao lâu? Không phải nói chỉ là chấn động não rất nhỏ sao? Làm sao có thể chỉ nhớ chuyện trước 20 tuổi, mà đã quên vài năm sau?”
Bác sỹ nhíu mày nói: “Hoắc tiên sinh không nên gấp gáp, tình huống như vậy trước kia cũng không phải không có, tôi nghĩ quý phu nhân xuất hiện loại tình huống này khả năng có quan hệ với cô bị thôi miên trí nhớ trước đó, theo góc độ tâm lý học để phân tích, trước năm 20 tuổi là thời gian cô chưa gặp anh có lẽ tiềm thức người bệnh bài xích đoạn trí nhớ kia, hơn nữa chấn động tai nạn xe cộ lần này, nên xuất hiện tình huống hiện tại.”
Hoắc Kỷ Thành nghe mà nhíu mày: “Tiềm thức bài xích đoạn trí nhớ kia?”
Bác sỹ lại nói: “Trước mắt chỉ là suy đoán, cụ thể anh có thể đi tìm Ước Hàn tiên sinh, cậu ta là nhân tài chuyên gia ở phương diện này, phân tích sẽ thấu đáo hơn với tôi.”
Hoắc Kỷ Thành không nói nữa, xem ra cần phải nhanh chóng trở về mới được.