Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 236

Tần Lạc cảm thấy bản thân mình phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Bùi Tử Ninh thấy cô không nói chuyện, không khỏi hỏi: “Lạc Lạc, cậu làm sao thế?”

Tần Lạc nâng trán: “Tử Ninh, mình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng mình nhớ mình đang ở đại học năm hai, khi đi ngang qua sân bóng rổ bị mộtbạn học nam đánh trúng đầu, sau đó đi vào phòng y tế, thế nào vừa ngủ dậy nằm ở một bệnh việncủa La Mã? Mặt còn sưng thành đầu heo... Ai...”

Bùi Tử Ninh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, là cô nghe lầm hay...

“Lạc Lạc, cậu mới vừa nói cậu nhớ cậu còn đang ở đại học năm hai?”

“Ừ, Tử Ninh cậu nói cho mình biết, chúng ta thật sự không cònở đại học năm hai sao?”

“Lạc Lạc...”

Bùi Tử Ninh có chút trợn tròn mắt, cẩn thận nghĩ lạilời Lạc Lạc nói vừa rồimột lần, khó trách cô ấy muốn hỏi mình năm nay bao nhiêu tuổi, khó trách cô ấy nói năm nay không phải năm 2010...

Trời ạ!

Sau khi Lạc Lạc xảy ra tai nạn xe, trí nhớ liền ngừng ở sáu năm trước sao?

Làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?

Tần Lạc thở dài: “Tử Ninh, mình vốn không tin, nhưng sau khi nói chuyện với cậu thì mình tin, thời gian của mình thật sự quá chậm so với các cậu, chẳng lẽ... vị tríthờigian của mình bây giờ không giống với các cậu sao?”

Bùi Tử Ninh nhất thời có chút bội phục đầu óc bạn tốt, nhưng cô lại không muốn tàn nhẫn vạch trần sự thật, chỉ là nói: “Lạc Lạc, cậu ở phòng bệnh nào, sau khi mình tan tầm sẽ đi tìm cậu, cậu muốn ăn cái gì để mình mua.”

Tần Lạc nghĩ nghĩ: “Mình... muốn ăn bánh mỳ nướng ở phía sau đại học F.”

Bùi Tử Ninh sửng sốt một giây: “Lạc Lạc, một loạt quán ăn vặt ở phía sau đại học F từ năm trước đã phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng mình nhớ ngõ hẻm sát đường có một nhà bánh mỳ nướng cũng không tệ lắm! Đợi mình mua rồi mang đến cho cậu.”

Tần Lạc bỗng nhiên không còn muốn ăn: “Thôi! Tử Ninh, hôm nay cậu đừng đến đây, nếu ngày mai có thời gian thìcùng mình đến đại học F đi!”

Bùi Tử Ninh gật đầu: “Ừ.”

...

Cúp điện thoại, hai người đều rất trầm mặc.

Tần Lạc thở dài một tiếng, thật sự cô bị mất trí nhớ sao?

Mà Bùi Tử Ninh, lại cảm thấy chuyện phát sinh ở trên người bạn tốt quá mức mơ hồ, cô có chút không tiêu hóa được...

*****

Cùng một thời gian.

Đường Từ Từ mới từ phòng tắm ra ngoài thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên di động của mình, cô mở ranhìn, là Tần Lạc gọi đến...

Nói ra, Tần Lạc là bạn tốt tốt nhất khi học đại học, gia cảnh của cô ấy tốt hơn so với mình hảo, nhưng tình hình thật sự so với mình còn tệ hơn...

Hai người làm thêm trường kỳ ở một chỗ, không cần phải nói hiểu nhau, dần dần thành bạn tốt không có gì giấu nhau.

Gần đây nhìn thấy cô đang yêu đương với Hoắc Tứ thiếu tập đoàn Đế An trên tin tức, mà mình...

Đang muốn gọi lại cho cô hỏi là có chuyện gì một chút, mới vừa gọi đi đã bị một người từ phía sau ôm lấy.

Hơi thở mười phần nam tính quen thuộc đập vào mặt, hô hấp nóng bỏng chi chít rơi ở giữa cổ cô, ngứa ngáy khiến toàn thân cô run lên, muốn tránh thoát lại bị anh ôm càng chặt.

Cô sợ tới mức vội vàng hủy cuộc gọi, lại còn chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng.

Giọng hờn dỗi nói: “Anh về từ khi nào? Sao đi đường lặng yên không một tiếng động vậy, làm em sợ muốn chết!”

“Ngày hôm nay đã làm gì vậy?”

Liên Tấn Nghiêu không đáp hỏi lại cô, rất hưởng thụ cảm giác ôm cô.

Từ đáy lòng Đường Từ Từ kháng cự cái ôm dịu dàng của anh.

Người đàn ông này căn bản cô không thể đụng vào, rõ ràng chỉ coi cô như sủng vật, cần gì phải đối xử tốt với cô như vậy, dịu dàng như vậy?

Đều nói dịu dàng là cạm bẫy, là độc dược, một chút cũng chưa sai!

Cô cần phải luôn luôn duy trì đầu óc tỉnh táo mới được, quyết không thể rơi vào tay giặc đến bên trong cạm bẫy dịu dàng của anh...

“Ăn cơm, xem tivi, đi ngủ, ngẩn người...”

“Buồn chán không?”

“Cũng tạm, rất yên tĩnh.”

“Hôm nay sinh nhật em, có việc gì đặc biệt muốn làm không?”

“Không có.”

Đường Từ Từ lắc đầu, cô đã sớm không có sinh nhật rất nhiều năm, gia cảnh cô như vậy, nào có dư thừa tiền để sinh nhật?

Ha ha...

Liên Tấn Nghiêu quay người của cô lại: “Tâm tình không tốt?”

“Không có! Em thật sự rất thích nơi này, yên tĩnh lại lãng mạn, mặc kệ nhìn từ góc độ nào giống một bức tranh, hơn nữa phía mặt biển có thể làm cho lòng người ta phóng khoáng, em cảm thấy có thể ở đây là một loại hưởng thụ.”

“Nếu thích như vậy, về sau nó sẽ thuộc về em.”

Đường Từ Từ kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng giải thích: “Em không có ý kia.”

Liên Tấn Nghiêu coi như không nghe thấy lời của cô: “Đây vốn là quà sinh nhật chuẩn bị tặng cho em.”

Sắc mặt Đường Từ Từ lúng túng: “Không phải trước đã từng đưa rồi sao?”

Liên Tấn Nghiêu kinh ngạc: “Không phải em không thích sao?”

Đâu có không thích, chỉ là cảm thấy quá quý giá thôi!

Nhưng chiếc vòng cùng căn nhà thủy tinh này so sánh ra, đoán chừng là gặp sư phụ rồi...

“Em không có...”

“Thích thì cầm đi.”

“...”

Dừng một chút: “Quá quý giá, em không thể nhận.”

Mặt Liên Tấn Nghiêu lập tức chìm xuống: “Tâm tình hôm nay rất tốt, đừng nói lời không vui.”

Đường Từ Từ còn muốn đang nói cái gì, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho sợ.

Lối suy nghĩ của kẻ có tiền có sao cô có thể hiểu được? Ở trong mắt bọn họ, tiêu tiền như nước là chuyện quá bình thường, mà ở trong mắt những người bình dân các cô, chính là hy vọng xa vời không thể chạm vào...

“Tối hôm qua buông tha em, tối nay phải bồi thường cho anh thật tốt?”

Môi Liên Tấn Nghiêu nóng bỏng dán bên khóe miệng của cô, lời nói ái muội, tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu.

Đường Từ Từ đẩy tay anh ra: “Đừng, nơi này là sân phơi.”

Liên Tấn Nghiêu lơ đểnh: “Sân phơi sợ cái gì? Nơi này lại không có ai.”

Được rồi! Cô đã quen anh động dục tùy thời tùy chỗ...

“Chúng ta đi vào thôi.”

“Thật ra anh càng muốn đi trên bờ cát.”

“Không được!”

Đường Từ Từ hoảng sợ cự tuyệt, nghĩ đến cảm giác cát dính đầy trên người, cô liền cảm thấy vô cùng không thoải mái, trong đầu dường như có một vạn con ngựa đang lao nhanh...

Cũng chỉ có Liên Tấn Nghiêu mới có thể nghĩ đến thứ cổ quái này!

“Tốt lắm, đêm nay em phải đáp ứng anh...”

“Ách...”

Hai gò má của Đường Từ Từ bị của lời anh nói mà đỏ bừng, ngay mang tai cũng đỏ.

Rất nhanh, thì không chống đỡ nổi, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu mềm mại đáng yêu.

...

Đêm nay, cùng với sóng biển tiếng gầm gừ, tìm cảm sâu sắc đặc biệt say lòng người!

*****

Năm giờ chiều hôm sau.

Tần Lạc kiểm tra xong thì đeo kính mắt chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, mặt cô còn chưa hết xưng, cứ như vậy ra cửa nhất định sẽ dẫn đến trăm phần trăm quay đầu lại.

Kết quả mới vừa đi đến hành lang đã bị Mary ngăn cản: “Lạc Lạc, cô muốn đi đâu?”

Giọng Tần Lạc lạnh nhạt: “Tôi hẹn với Tử Ninh đến xem trường học.”

Đáy mắt Mary lướt qua kinh ngạc, lập tức khôi phục tự nhiên: “Đi... Trường học? Lạc Lạc bây giờ cô đi học không thích hợp? Mặt của cô còn chưa tốt!”

Tần Lạc qua nét mặt của cô thấy được ý tứ cô muốn biểu đạt, nhưng cô cũng không có nói ra.

“Tôi không sao, tôi chỉ đột nhiên rất muốn ăn vặt ở phố phía sau trường học, đã bảo Tử Ninh đi cùng tôi rồi.”

“Lạc Lạc, nếu không tôi đi mua giúp cô...”

“Mary, mỗi ngày ở bệnh viện tôi rất buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi một chút, đừng cản tôi, được không?”

Giọng Tần Lạc nhẹ nhàng, nhưng Mary lại nghe ra kiên trì ở trong đó.

“Nhưng... Cô như vậy tôi thật sự lo lắng.”

“Không có gì phải lo lắng.”

“Lạc Lạc...”

Mary còn muốn nói cái gì, Tần Lạc lại không muốn nghe: “Mary, nếu chúng ta thật là bạn, xin đừng ngăn cản tôi được không?”

Mary: “...”

Mắt thấy Tần Lạc càng chạy càng xa, Mary không khỏi thì thào nói: “Nếu chúng ta thật sự là bạn... rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ Lạc Lạc nhớ ra cái gì sao?”

Nghĩ tới đây, sắc mặt cô vui vẻ, lập tức đi về phía phòng làm việc của vị hôn phu Ước Hàn, muốn nói tin vui này cho anh.

...

Rời khỏi bệnh viện, Tần Lạc vẫy xe taxi đến đại học F, cô đã hẹn gặp vớiTử Ninh ở đó, mặc kệ thế nào, cô phải đích thân đi xem, đi kiểm chứng một chút.
Bình Luận (0)
Comment