Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 244

Tần Lạc đành phải cúi đầu nhìn về phía đứa trẻ ôm lấy đùi mình, trên trán không kìm lòng được hiện ra mấy đường vạch đen, tầm mắt dần dần chuyển hướng sang một bên.

Không ai!

Cái chú trời đánh này là có ý gì?

Lại mặc kệ vứt con trai của mình ở đây một mình? Có người làm ba như vậy sao?

Lập tức dằn lại tính tình nói: “Nhóc Tiểu Tinh, sao em ở đây? Ba em đâu?”

Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu ngọt ngào ngây thơ mở miệng: “Chị gái, đêm nay có thể cho em ở nhà chị được không?”

Tần Lạc hít một hơi thật sâu: “Tiểu Tinh, em nói cho chị biết nhà em ở đâu? Chị đưa em trở về.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Gia Tinh nhất thời lôi kéo, giọng vô cùng uất ức: “Chị không thích Tiểu Tinh sao? Tiểu Tinh chọc chị không vui sao?”

Tần Lạc đau đầu nâng trán, cô thật sự không biết trao đổi với một đứa trẻ...

“Chị không có không thích Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cũng không có chọc chị không vui. Chỉ là, buổi tối trẻ con không thể chạy loạn, ngộ nhỡ ba em không tìm thấy em thì làm sao?”

“Hừ! Mấy ngày nay em đã không thấy ba rồi! Ba ngoại trừ công việc thì chính là công việc, cũng không quan tâm đến Tiểu Tinh một chút, cho nên Tiểu Tinh quyết định rời nhà trốn đi!”

Hoắc Gia Tinh nói, khuôn mặt nhỏ không cần nói ra có bao nhiêu mất hứng rồi.

Mồ hôi lạnh trên trán Tần Lạc chảy ròng ròng, rời nhà trốn đi?

Chỉ là, sao bé rời nhà trốn đi liền đến nhà mình chứ?

“Tiểu Tinh, em như vậy là không đúng, ngộ nhỡ ba em tìm em khắp nơi không thấy rồi báo công sát thì làm sao?”

Nói xong câu đó, bỗng nhiên Tần Lạc có một cảm giác giống như đã từng biết...

Hoắc Gia Tinh chớp mắt: “Chị, chị sao vậy?”

Tần Lạc lắc lắc đầu: “Không sao, hay chị gọi điện thoại cho ba em thì an toàn hơn.”

Hoắc Gia Tinh tội nghiệp lôi kéo góc áo của cô: “Chị, chị đừng đuổi em đi, em không muốn trở về...”

Giọng bé mềm mại như vậy đánh trúng chỗ yếu trong lòng Tần Lạc, cô muốn, nhưng cô không có cách nào hạ quyết tâm với một đứa trẻ...

Thôi!

Không phải ở nhà cô một đêm sao? Cũng không có gì không thể.

“Ừ, vào đi!”

“Chị, chị thật tốt!”

Nhất thời mặt mày Hoắc Gia Tinh hớn hở, vui vẻ như là thực hiện được một mưu kế.

Tần Lạc trong lúc hoảng hốt có ảo giác, bé trai trước mắt cười có chút phúc hắc.

Chẳng lẽ cô bị tính kế?

Nghĩ lại, làm sao có thể? Đối phương chỉ là một bé trai chưa đến sáu tuổi mà thôi!

Tần Lạc không biết là, sau lưng cô, Hoắc Gia Tinh làm một tư thế “Yes”, hiển nhiên rất hài lòng biểu hiện của mình.

Thật ra, tối nay là ba cố ý đưa bé qua đây...

Vào nhà, Tần Lạc mang đồ siêu thị mua được đặt lên bàn liền cầm điện thoại chuẩn bị cho gọi ba đứa trẻ, tìm danh bạ một lần, phát hiện có quá nhiều tên cô không quen...

Lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Gia Tinh: “Số điện thoại của ba em là bao nhiêu?”

Hoắc Gia Tinh nhìn cô một cái, rất thuộc làu nói ra một chuỗi con số, Tần Lạc vội vàng nhớ kỹ gọi đi, lại bất ngờ phát hiện trên điện thoại di động của mình lưu dãy số này...

Hơn nữa, ghi chú là: A Thành.

Cô sửng sốt vài giây, không dám tin mình sẽ lưu tên vô cùng thân thiết như vậy...

Xem ra trước mình rơi vào rất sau! Cũng may tai nạn xe lần này, để cho cô quên anh ta, như vậy cũng được, cùng một chú đã có con dây dưa không rõ quả thật không sáng suốt!

Điện thoại rất nhanh được kết nối, cô còn đang ngẩn người, đến khi trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông kia nói: “Lạc Lạc, em tìm anh?”

Tần Lạc chợt phục hồi tinh thần lại, hít một hơi thật sâu, lễ phép nói: “Hoắc tiên sinh, con trai của chú ở nhà tôi, nếu chú có rảnh thì phiền qua đón...”

Cô nói còn chưa nói hết, liền tiếp xúc đến ánh mắt ai oán đáng thương của Hoắc gia Tinh, như đang lên án cô nói chuyện không giữ lời gì hết...

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể thay đổi ý: “Buổi sáng ngày mai chú có rảnh không? Tôi phải đi tham gia phỏng vấn, một mình Tiểu Tinh ở nhà tôi thì tôi sẽ lo lắng, phiền chú qua đón bé.”

Hoắc Kỷ Thành hiểu, con trai đã thành công đánh vào bên trong rồi.

Tốt lắm!

“Tiểu Tinh lại đến quấy rầy em sao? Chưa tạo thành phiền phức gì cho em chứ?”

“Không có, bé rất ngoan.”

“Vậy là tốt rồi, đêm nay liền phiền em rồi.”

“Buổi sáng ngày mai?”

“Anh sẽ đến đúng 7 rưỡi.”

“Vậy là được rồi.”

...

Cúp điện thoại, Tần Lạc thở một hơi, tầm mắt chậm rãi chuyển về phía bé trai ngồi ở trên ghế sofa chơi ipad: “Ba em không lo lắng chị là bọn buôn người đem em bán đi sao?”

Hoắc Gia Tinh nghi hoặc nhìn về phía cô: “Chị, bọn buôn người là gì?”

Tần Lạc chỉ có thể kiên nhẫn giải thích nói: “Bọn buôn người là người xấu chuyên môn lừa bán trẻ con.”

Hoắc Gia Tinh nhếch môi nở nụ cười: “Chị đùa gì thế? Làm sao chị có thể là bọn buôn người chứ!”

Tần Lạc nâng trán: “Chị là ví dụ, ý nói là về sau em không thể tùy tiện rời nhà trốn đi, nếu đụng phải bọn buôn người thì làm sao?”

Hoắc Gia Tinh lập tức nhu thuận đảm bảo: “Chị yên tâm, em rời nhà trốn đi chỉ biết đến đây, chỗ khác tuyệt đối sẽ không đi!”

Vẻ mặt Tần Lạc đen lại, cái gì gọi là “Rời nhà trốn đi chỉ biết đến nhà cô”?

Nhà cô cũng không phải nơi thu nhận!

Huống chi cô thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì với hai ba con này!

Mặc dù trước kia mình với chú thật sự có quan hệ không minh bạch, nhưng từ một giây mình xảy ra tai nạn xe kia, tình cảm giữa bọn họ đã hoàn toàn bị chặt đứt rồi!

Kỳ lạ! Cô với một người đàn ông đã có con dây dưa không rõ sao Tử Ninh không khuyên nhủ mình?

“Chị đi nấu cơm trước, em ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa chơi trò chơi nhé!”

“Vâng!”

...

Tần Lạc vừa rửa rau vừa ngơ ngẩn thầm nghĩ: Nhất định là đầu mình bị nóng rơi vào, Tử Ninh muốn kéo mình cũng không kéo được.

Tình yêu mà! Có đôi khi không có lý trí, mặc dù bạn bè tốt nhất khuyên mình cũng không có tác dụng.

Cũng may, ông trời cho mình một cơ hội nữa!

*****

Trong hội sở giải trí cao cấp “Trễ Sắc” xa hoa lãng phí phồn hoa nhất về đêm của thành phố A.

Đêm nay Hoắc Kỷ Thành không có tăng ca, mà hẹn mấy bạn tốt ra ngoài đánh bài, đêm nay tâm tình bốn người cũng không tốt, mỗi người đều có phiền não cùng tâm sự.

Đường Triều uống một ngụm rượu đỏ: “Thật sự Tần Lạc đã mất trí nhớ sáu năm gần đây sao?”

Hoắc Kỷ Thành từ từ phun ra một vòng khói: “Ừ, Ước Hàn nói tình huống của cô ấy trước kia cũng từng có, muốn nhớ ra phải xem bản thân cô ấy có đồng ý không.”

Lâm Lạc Đông mím môi: “Có liên quan đến trước kia Ước Hàn đã thôi miên phong tỏa trí nhớ một năm của cô ấy không? Con người mà! Có đôi khi suy nghĩ cùng hành vi cũng không hoàn toàn thống nhất.”

Tống tư Bạch đong đưa rượu đỏ trong ly, liếc mắt nhìn anh ta: “Ôi! Cậu còn hiểu những thứ này?”

Lâm Lạc Đông hừ mũi: “Không hiểu thì không thể phát biểu ý kiến? Mình nói lên ý kiến bản thân thì sao?”

Tống Tư Bạch ngẩng cổ uống một hớp rượu đỏ, hầu kết chuyển động hai lần, đặc biệt gợi cảm.

Đường Triều trêu ghẹo nói: “Đại Bạch, cậu nên ở trước mặt chị Cảnh Uyển uống rượu như vậy, quá gợi cảm! Chị ấy nhất định sẽ bị cậu làm cho mê đảo!”

Tống Tư Bạch liếc anh ta một cái, giơ tay nhìn về phía đồng hồ: “Cậu đã quên mỗi đêm chín giờ rồi hả?”

Đường Triều vừa uống một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, bị sặc đỏ mặt tía tai: “Cũng không phải mỗi đêm Kỳ Kỳ sẽ xuất hiện tính cách thứ hai.”

Tống Tư Bạch hừ nói: “Trước khi Kỳ Kỳ hoàn toàn khôi phục, hễ tính cách thứ hai xuất hiện cậu nhất định phải ở bên cạnh em ấy, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì mình sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Hoắc Kỷ Thành nói tiếp: “Đã chẩn đoán chính xác rồi hả?”

Tống Tư Bạch cau mày gật đầu, thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được em gái luôn luôn đơn thuần thiện lương lại sẽ xuất hiện chứng đa nhân cách, nói ra, đều do Đường Triều ban tặng!

Nói đến đề tài này, Đường Triều rất tự giác uống rượu giải sầu, nhất định là đời trước anh thiếu con gái kia! Đời này chạy tới hành hạ anh!

Lâm Lạc Đông thấy cảm xúc mọi người đều rất thấp, vội vàng chuyển đề tài: “Rượu cũng uống, nên bắt đầu thôi! Tay mình đã sớm ngứa ngáy rồi.”

Đường Triều vội vàng phụ họa: “Đến! Đã lâu không đánh bài, đêm nay phải đã nghiền mới được!”

Hoắc Kỷ Thành với Tống Tư Bạch cũng không nói gì nữa, quả thật bốn bọn họ đã lâu không tụ họp, gần đây ai bận việc nấy, cuộc sống còn rối loạn...

Cũng không biết khi nào thì mới đúng...
Bình Luận (0)
Comment