Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 250

Sáu giờ một phút, Tần Lạc đeo túi sách từ “Tập đoàn Cố thị” đi ra, cô hít một hơi không khí mới mẻ thật sâu.

Mặc dù bị mất sáu năm trí nhớ cũng không sao, vẫn phải tiếp tục sống

Mới vừa đi được vài bước thì nhận được điện thoạicủa bạn tốt Bùi Tử Ninh: “Lạc Lạc, cậu tan làmchưa?“.

Mặc dù cách điện thoại, Tần Lạc vẫn nhận ra cảm xúc bạn tốt không tốt: “Rồi, sao vậy?”

Quả thật cảm xúc của Bùi Tử Ninh không tốt lắm: “Lạc Lạc, mình muốn đến quán bar uống rượu.”

Tần Lạc cố gắng nhớ lại đây là lần đầu tiên bạn tốt đề xuất đi quán bar với mình hay là trước từng có nhưng cô quên rồi...

Nghĩ không ra, cái gì cũng không nhớ ra...

“Ừ, cậu ở đâu?Bây giờ mình đi qua tìm cậu?”

Tần Lạc không chút do dự nói, mặc dù cô bị mất sáu năm trí nhớ, nhưng cô biết mộtđiều, Tử Ninh là bạn tốt nhất của cô, bất cứ lúc nào mình cần giúp, Tử Ninh là người đứng ra đầu tiên giúp mình.

Cho nên, lúc cô ấy cần mình, cô cũng sẽ không từ chối!

Bùi Tử Ninh hít hít cái mũi: “Mình vừa tan tầm, chúng ta tìm một chỗ ăn cơmtrước.”

Tần Lạc gật đầu: “Cậu hãy ở gần bệnh viện đi! Mình qua đó đón cậu.”

Bùi Tử Ninh lên tiếng: “Ừ.”

Mới vừa cúp điện thoại, cánh tay của cô đã bị người khác kéo lại: “Ninh Ninh, rõ ràng em không thích người đàn ông kia, cần gì phải uất ức mình ở với anh ta?”

Bùi Tử Ninh tức giận trừng mắt anh ta: “Bạch Trì Đình! Anh là ai của tôi? Dựa vào cái gì quản chuyện của tôi?”

Trong con ngươi đen của Bạch Trì Đình lộ ra thâm tình: “Ninh Ninh, chúng ta bắt đầu lần nữa có được không?”

Trong nháy mắt Bùi Tử Ninh như là nghe được truyện buồn cười nhất thế giới: “Bạch Trì Đình,anh không cần cảm thấybản thân mình quá tốt đẹp! Bắt đầu lần nữa? Anh nghĩ rằng tôi là con rối của anh sao? Anh muốn đá thì đá, muốn nhặt về thì nhặt sao? Làm người không nênluôn luôn sống ở trong thế giới của bản thân được không!”

Sắc mặt Bạch Trì Đình lúc trắng lúc xanh, gian nan lên tiếng: “Ninh Ninh, thật ra năm đó anh...”

Bùi Tử Ninh cắt ngang lời anh ta: “Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh giải thích! Anhvới tôi đã sớm là quá khứ, nếu lúc trước đã lựa chọn, gặp lại chính là người qua đường!”

Bạch Trì Đình muốn nói lại thôi, lúc trước anh lựa chọn rời đi quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy Ninh Ninh, kết quả ông trời giật dây, cho anh cơ hội này...

Nhưng Ninh Ninh lại hận mình tận xương...

Nhiều lần anh muốn nói cho cô ấy sự thật đều bị cô cắt ngang, chẳng lẽ đúng như lời bài hạn, bỏ qua... Đó là vĩnh viễn sao?

Anh không tin!

“Ninh Ninh, anh thích em, em có đồng ý hay không anhcũng quyết định theo đuổi em một lần nữa.”

Bỏ lại những lời này, thì Bạch Trì Đình xoay người rời đi.

Đã bỏ lỡ nhiều năm, anh không muốn tiếp tục bỏ lỡ! Khả Khả nói đúng, nếu yêu, vậy thì dũng cảm nói ra, nếu cứ giấu ở trong lòng thì ai biết?

Anh nghĩ, anh còn không bằng Khả Khả một cô gái nhỏ dũng cảm...

Bùi Tử Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, chỗ nào đó trong lòng thắt lại, gần đây mình không biết bị làm sao, cảm xúc luôn luôn dễ dàng bị anh ta làm ảnh hưởng...

Cô lắc lắc đầuép mình không cần để ý lời tuyên ngôn bá đạo vừa rồi của anh,người đàn ông do dự không chịu trách nhiệm như vậy, cô mắc bẫy một lần thìsẽ không có lần thứ hai!

Thích cô? Theo đuổi cômột lần nữa?

Ha ha...

Thủ đoạn trêu chọc con gái nhà lành của anh ta vẫn cao siêu như trước, chỉ tiếc cô lại không phải là Bùi Tử Ninh ngốc nghếch hồ đò lúc trước rồi.

*****

Buổi tối 9 giờ, Tần Lạc với Bùi Tử Ninh ăn cơm xong thì đến quán bar “Trễ sắc” phồn hoa náo nhiệt nhất thành phố A, đây là một tập hợp quán bar, KTV làm một nơi nghỉ giải trí cao cấp, mỗi lúc trời tối người đến đây nối liền không dứt.

Vừa mới tiến vào, Bùi Tử Ninh liền gọi một ly Whisky thêm đá, hơn nữa uống ực một ngụm, Tần Lạc ngăn cũng không ngăn được.

“Tử Ninh, rượu này rất mạnh, không thể uống giống như cậu vậy!”

“Lạc Lạc, đêm nay mình muốn say, cậu nhất định phải giữ tỉnh táo, hai chúng ta không thể đều say.”

“Mình biết, nhưng cậu cũng không thể uống như vậy...”

Tần Lạc nói xong thì muốn ngăn cản bạn tốt, nhưng động tác của cô ấy nhanh hơn cô: “Lạc Lạc, đêm nay để mình phóng túng một lần đi! Mình thật sự kìm nén lâu lắm rồi!”

Giọng nói của cô gần như van xin, Tần Lạc nghe mà trong lòng giống như một tảng đá lớn đè xuống.

“Tử Ninh, thật xin lỗi! Mình không biết vì sao cậuđau lòng như vậy, có phải mình khôngxứng làm bạn tốt của cậu đúng không.”

Bùi Tử Ninh tựa đầu vào trên bờ vai cô: “Không! Lạc Lạc cậu rất tốt! Rất xứng làm người bạn tốt, người lúc mình cần nhất không nói hai lời đã đến, vậy là đủ rồi!”

Tần Lạc vẫn rất chán nản: “Nhưngmất đi sáu năm trí nhớ, mình không biết tại sao cậu đau lòng như vậy, mình...”

Giọng của cô rất vội, có chútoán trách mình nghĩ không ra...

Bùi Tử Ninh nâng đầu lên: “Bạch Trì Đình lại xuất hiện, còn nói thích mình, muốn theo đuổi mình một lần nữa, cậu nói có buồn cười không?”

Nhắc đến tên này, thì Tần Lạc có một bụng tức giận: “Cái gì? Tên đàn ông cặn bã kia lại xuất hiện hả? Không phải anh ta không nói một tiếng nào đã ra nước ngoài du học sao? Anh ta...”

Bùi Tử Ninhcong môi cười tự giễu: “Đúng! Lúc trước anh ta đột nhiên đi như vậy, quả quyết như thế, hoàn toàn không cho mìnhchút tư tưởng chuẩn bị cùng lý do... Bây giờ anh ta trở lại, lại can thiệp mìnhkết giao bạn trai? Cậu nói loại đàn ông này có phải quá hèn hạ không?”

Tự đáy lòng Tần Lạc phụ họa nói: “Đương nhiên! Đàn ông cặn bã cũng là hèn hạ! Chúng ta không quan tâm đến anh ta!”

Cánh môi Bùi Tử Ninhcàngchâm biếmsâu: “Cònhèn hạ hơn, tối hôm qua lúc anh ta kéo mình rời đimình lại đi theo anh ta, mặc dù lúc ấy mình đi giày cao gót bị anh ta kéo không có cách nào phản kháng, mặc dù mình chán ghét căm hận thì đáy lòng mình lại có một chút mừng thầm... Sáu năm rồi... Mình vẫn không thể nào quên được người đàn ông kia! Tất cả ngụy trang bịanh tađến gần lần lượt sụp đổ...”

Nói tới đây, cô lại uống một ngụm lớn: “Làm sao mìnhkhông tự trọng như vậy? Rõ ràng Trình Nặc rất tốt với mình, nhưng không có cách nào tiếp nhận...”

Tần Lạc rất miễn cưỡng mới nghe hiểu chuyện đã trải qua, mặc dù cô hoàn toàn không nhớ nhân vật Trình Nặc này là ai, nhưng có thể phân tích ra, hẳn là bạn trai bây giờ củaTử Ninh.

Mà người đàn ông Bạch Trì Đình cặn bã kia là mối tình đầu thời đại học của Tử Ninh, nhớ ngày đó hai người là kim đồng ngọc nữ!

Vốn tưởng rằng hai người bọn họ sẽ rất tốt đẹp, kết quả...

Thế sự liền khó đoán như vậy.

“Tử Ninh, cậu đừng nghĩ như vậy, dù sao Bạch cặn bã cũng là mối tình đầu của cậu, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có cách nào quên đi mối tình đầu hoàn toàn, huống chi hai ngươi tách ra cũng là bởi vì anh tara đi không lời từ biệt mà chấm dứt, loại chia tay này khác vớiđôi tình nhân mối tình đầuchia tay, khó tránh khỏi sẽ ghi nhớ trong lòng...”

Tần Lạc dịu dàng an ủi, cô thật không ngờ người đàn ông cặn bã kia lại xuất hiện, nếu vẫn thích Tử Ninh, tại sao năm đó lại lựa chọn đi không từ biệt?

Chẳng lẽ tình cảm theo ý anh ta là một trò chơi sao? Nói đi là đi? Nói trở về liền trở lại? Ngay cả một câu giải thích hợp lý cũng không có?

Bùi Tử Ninh uống hết rượu lại bảo ngườibán rượuthêm một ly, Tần Lạc thấy mình không ngăn được nên côdứt khoát không ngăn nữa, dù sao có mình giữtỉnh táo là được.

“Ha ha! Đều nói mối tình đầu là kỷ niệm đẹp nhất, mối tình đầu của minh lại như một ly nước quả mướp đắng chua sót, nhớ lại quá khứ đều là khổ...”

“Tử Ninh, nếu cậu khổ sở thì khóc đi, đừngkhó chịu ở trong lòng, đượckhông?”

“Ừ, qua đêm nay mình sẽ không khổ sở vì người đàn ông cặn bã kia! Mìnhphải coi anh ta như mây trôi! Anh ta yêu aicũng không có quan hệ với mình!”

“Ừ!”

...

Cứ như vậy sau khi vừa uống vừa hàn huyên một giờ, thì Tần Lạc đi toilet, vừa vặn toilet nữ lúc này đang sửa chữa, cô liền thang máy đi lên lầu ba.

Tầng này là KTV, toilet rất nhiều, nhưng đường cong cong quẹo quẹo cũng nhiều lắm, Tần Lạc thiếu chút nữa lạc đường, mắt thấy đi đường vòng có thể đến nơi, lại không cẩn thận đụng phải người ta.

“Lạc Lạc? Sao emlại ở đây?”

Nghe cách gọi quen thuộc lại vô cùng thân thiết, Tần Lạc theo thói quen hé mắt! Cô cũng rất muốn nói những lời này!

“Hoắc tiên sinh, chú đừng trở thành âm hồn bất tánđược không?”

Vẻ mặt cùng giọng nói của cô ghét bỏ như vậylàm cho Hoắc Kỷ Thành rất bi thương, rõ ràng có thể gặp ở đây là duyên phận, nhưng từ trong miệng cô nói ra thành” Âm hồn bất tán” rồi...

Giọng anh rất dịu dàng: “Lạc Lạc, đâychứng minh chúng ta rất có duyên.”

Tần Lạc không nhịn được nói tục: “Hữu duyên cái P!”
Bình Luận (0)
Comment