Nhà hàng Tây Âu Hoàng sa hoa.
Từ sau khi mẹ qua đời, Tần Lạc không còn đến nơi quá xa xỉ như vậy, không phải không muốn, mà cuộc sống túng thiếu.
Hoắc Cẩm Dương sớm đặt vị trí xong, sau khi nói họ tên thì có người phục vụ nữ xinh đẹp đón bọn họ đi vào, là vị trí gần cửa sổ, góc nhìn vô cùng tốt, còn có thể nhìn thấy ngọn đèn rực rỡ ở bên ngoài.
Tâm tình Tần Lạc rất tốt gọi một phần thịt bò bít tết Felix nước tiêu đen, thêm măng tây cuốn cùng rau dưa salad, Hoắc Cẩm Dương muốn một phần thịt bò bít tết lạnh cùng gan ngỗng nấu rượu đỏ.
Trong bữa ăn, Hoắc Cẩm Dương rót rượu đỏ cho mình với Tần Lạc, nâng ly: "Lạc Lạc, chúc mừng em tìm được công việc mới!"
Tần Lạc vui vẻ mím môi: "Em chúc Cẩm Dương sớm ngày thành lập phòng làm việc của mình."
Cô vẫn nhớ anh từng nói hi vọng có một ngày có thể thành lập phòng làm việc thuộc về mình, như vậy có quyền tự chủ nói chuyện rồi.
Hoắc Cẩm Dương hiểu ý cười, thì ra cô vẫn nhớ rõ!
Cùng người trong lòng ăn cơm, thời gian tự nhiên qua rất nhanh, nháy mắt, một giờ đã qua. Trước khi đi, Tần Lạc đi toilet một chuyến, nhưng không ngờ gặp người quen.
Hôm nay Đồng Ngữ Phỉ mặc váy ngắn màu vàng nhạt, hoạt bát xinh đẹp, trên tay cầm túi sách mới nhất, khi nhìn thấy Tần Lạc vẫn rất kinh ngạc, kẻ nghèo hàn còn có tiền đến nhà hàng Âu Hoàng ăn cơm tây?
"Chị!"
Giọng điệu ma quỷ mà quen thuộc làm cho Tần Lạc dừng bước lại, bình tĩnh xoay người, trong lòng lại không nhịn được liếc mắt: Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Cô cũng không có quan tâm đến Đồng Ngữ Phỉ, mà mắt nhìn thẳng đi về phía toilet.
Ở đây nhiều người, Đồng Ngữ Phỉ cũng không tốt tiến lên lôi kéo Tần Lạc không buông, chờ cô ấy ở cửa, hôm nay cô ta phải nhìn một chút Tần Lạc đi cùng với ai, nói không chừng còn có thể khai thác ra chuyện mà mình không biết!
****
Tần Lạc cố ý nán lại ở trong toilet 2 phút mới ra ngoài, kết quả vẫn thấy Đồng Ngữ Phỉ chờ ở cửa, không khỏi lạnh giọng: "Đồng Ngữ Phỉ, cô vẫn luôn nhàm chán thế sao?"
Vẻ mặt Đồng ngữ Phỉ vô tội: "Em làm như vậy cũng là quan tâm đến cuộc sống của chị!"
Giọng Tần Lạc mỉa mai nhếch môi, từng câu từng chữ nói: "Tôi xin cô thu hồi lòng tốt giả tạo của cô, đừng làm tôi ghê tởm, thành công chưa?"
Đồng Ngữ Phỉ bất vi sở động: "Chị, em biết chị bây giờ có hiểu lầm với em, nhưng em thật sự muốn quan tâm chị."
Tần Lạc không muốn tốn nhiều võ mồm với cô ta, lập tức đi về phía trước.
Đồng Ngữ Phỉ cầm lấy túi sách đi theo cô, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông có diện mạo khí chất đều rất xuất sắc đến gần Tần Lạc, thì cô ta biết mình không lầm!
Hoắc Cẩm Dương thấy trên mặt bạn gái không vui, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Không đợi Tần Lạc mở miệng, thì Đồng Ngữ Phỉ trách móc: "Là anh rể sao? em là Đồng Ngữ Phỉ em gái cùng cha khác mẹ của chị ấy, chị có chút hiểu lầm với em, hi vọng anh rể giúp em khuyên nhủ chị ấy."
Bên ngoài miệng cô ta bôi mật, khi nói chuyện không quên đánh giá trên dưới nhìn Hoắc Cẩm Dương một chút, muốn nhìn ra anh có phải quý công tử nhà giàu không...
Tần Lạc chẳng muốn tốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp lôi kéo bạn trai chuẩn bị đi, Đồng Ngữ Phỉ là kiểu người điển hình cô càng phản ứng thì cô ta càng không thả người.