Buổi tối vừa về nhà, Tần Lạc nhận được điện thoại của ba cô, cô do dự hai giây vẫn tiếp nghe: “Có chuyện gì sao?”
“Lạc Lạc, ngày mai là sinh nhật con, về nhà ăn cơm đi! Ba biết trước kia đã làm sai rồi, thế nào đi nữa chúng ta cũng là cha con, là ruột thịt người một nhà, người một nhà nên qua lại nhiều...”
Vẻ mặt Đồng Thắng Lợi từ ái nói một tràng, đơn giản muốn sửa chữa phục hồi quan hệ cha con với Tần Lạc.
Tần Lạc có chút ngẩn ngơ, cô không cảm thấy đây là trong lòng ba nói, nói không chừng là trò quỷ của mẹ kế và em gái kế.
“Ba, gần đây công việc của con hơi bận...”
“Bận rộn cũng phải ăn cơm! Lạc Lạc, con không chịu tha thứ cho ba sao?”
“Ba, con thật sự rất nhiều việc.”
“Chuyện tối mai về nhà ăn cơm cứ định như vậy nhé.”
Nói xong câu đó, Đồng Thắng Lợi liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Tần Lạc có cơ hội phản bác, làm cho cô có chút không thể làm gì.
Vốn nhà đó thuộc về mẹ, mà bây giờ nó đã mang họ Đồng, không còn đất dung thân cho cô...
Nghĩ lại, Tần Lạc cảm thấy đau đầu, cô đã rất lâu không có bước vào cái nhà làm cho cô chua xót khó chịu kia, từ sau khi mẹ rời đi, đầy ký ức không tốt.
Về phần ngày mai, anh Cẩm Dương còn nhớ không?
******
Buổi tối hôm sau, Tần Lạc vừa chuẩn bị gửi tin nhắn cho ba nói tạm thời phải làm thêm giờ không trở về được, thì nhận được điện thoại của Hoắc Cẩm Dương: “Lạc Lạc, anh đã hẹn ăn tối ở 'Âu Hoàng', 5 giờ rưỡi anh ở dưới lầu công ty chờ em.”
Trong lòng Tần Lạc vui sướng không dứt, thật tốt quá! Cẩm Dương không quên, mặc kệ tối qua nhìn thấy bóng người có phải anh hay không, giữa người yêu nên tín tưởng lẫn nhau không phải sao?
Cô vui vẻ gật đầu: “Dạ.”
...
Trước khi tan làm, cô gửi tin nhắn cho ba, nói mình phải làm thêm giờ không thể trở về ăn cơm được, tâm ý của ông mình xin nhận.
Mặc kệ xuất phát từ thật lòng hay giả dối, cô không muốn ầm ĩ.
Chỉ chốc lát sau, Đồng Thắng Lợi gọi điện thoại đến: “Lạc Lạc, buổi tối con ăn cơm với bạn trai phải không? Nếu không con dẫn cậu ta đến nhà đi, ba có thể nhận xét giúp con.”
Tần Lạc vừa nghe lời này lại cảm thấy ghê tởm, té ra đây chính chủ ý của bọn họ này! Cũng khó trách tối hôm qua ba đột nhiên gọi điện thoại cho mình, thì ra là Đồng Ngữ Phỉ xui khiến, có dụng ý khác!
Ha ha!
Môi cô nâng lên một nụ cười khổ: “Không cần, tối nay con thật sự phải làm thêm giờ.”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, cho số ông ta vào danh sách đen, từ chối không nhận.
Sau đó đi về phía xe của bạn trai.
Vừa lên xe, Hoắc Cẩm Dương đưa một bó hoa hồng cho cô: “Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ!”
Tần Lạc hạnh phúc nhận lấy, không thoải mái vừa rồi nháy mắt biến mất.
“Cảm ơn anh còn nhớ rõ.”
“Nhóc ngốc! Anh đương nhiên nhớ chứ!”
Hoắc Cẩm Dương cưng chiều xoa đầu của cô, trong nháy mắt, chỗ sâu nhất dưới đáy mắt giống như lướt qua một chút không đành lòng, nhưng lập tức biến mất.
Qua sinh nhật này, anh muốn tìm cơ hội nói chia tay với Lạc Lạc, còn phải ngăn cản bữa tiệc chúc mừng tròn 60 năm của “Tập đoàn Đế An” phía trước mới được.