Trò Chơi Địa Ngục

Chương 18

Ở phía trước cách bọn họ không xa, hai cánh cửa sắt đen tự động mở ra.

Không ai đẩy ra, thậm chí cũng không có gió, sau khi phát ra tiếng két rợn người, cửa sắt đen tự động mở vào hướng trong, lộ ra cái sân hoang vắng phía sau.

Một cái giếng cổ phủ đầy rêu xanh dựng ở giữa sân, đang yên tĩnh chờ đợi bọn họ.

Hai người dừng lại chốc lát, gần như là đồng thời bước chân, đi về phía giếng cổ kia.

Nơi này hình như rất lâu rồi không có ai ở, thủy tinh trên nhà xung quanh đều tích đầy bụi bậm thật dày, khiến người ta không cách nào nhìn rõ thứ bên trong, sân cũng đầy bừa bộn, dưới đất toàn là lá cây và lông gà.

Trong sân có một gốc cây hạnh, giếng cổ đó ở ngay dưới gốc cây.

"Cẩn thận cái giếng này."

Nhiệt độ xung quanh còn thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, Tiêu Độ nhắc nhở Dung Âm một câu, chậm rãi đi về phía giếng cổ.

Anh tưởng rằng giếng này là giếng cạn, cho đến khi tới bên cạnh giếng, mới phát hiện nước trong giếng này vô cùng trong suốt, lúc nhìn xuống đáy giếng, mặt nước có thể chiếu ra được bóng dáng của anh rõ ràng.

"Giếng sống?"

giếng sống chắc có nghĩa là còn dùng được ấy, tra trên mạng không thấy.

Dung Âm đứng bên cạnh giếng, nhìn chằm chằm đáy giếng sâu thẳm: "Giếng này rất sâu."

"Hai người đang làm gì đó?"

Còn chưa đợi hai người bọn họ làm gì, một giọng nói kinh ngạc của đàn ông vang lên ở phía sau.

Dung Âm xoay người lại, một đàn ông tướng mạo có chút xấu xí đứng ở cửa, nhìn quần áo là của thôn dân. Trong tay anh ta đang cầm ổ khóa, vẻ mặt ngạc nhiên: "Hai người sao vào được đây?"

"Anh là người sống ở bên cạnh?"

Tiêu Độ đứng ở trước mặt Dung Âm, hoàn toàn che chắn thân thể của cô.

Anh đẩy mắt kiếng trên sống mũi, ôn hòa nói: "Chúng tôi là đến trong thôn du lịch, tối qua vừa tới, ở ngay bên cạnh trưởng thôn. Nước chúng tôi không đủ, con trai trưởng thôn bảo chúng tôi tự mình đến lấy nước."

Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười lễ phép: "Anh ấy nói trong thôn chỉ có một cái giếng, lúc chúng tôi đến nơi này, thì cửa đã mở, có gì không đúng sao?"

Người đàn ông xấu xí vốn dĩ còn chưa nói, nghe thấy anh nói "cửa đã mở", vẻ mặt lập tức chuyển thành phẫn nộ: "Giếng này vào 800 năm trước đã bỏ hoang rồi, cái anh ta nói chính là giếng ở cuối thôn, các người muốn đi thì đi ở đó, nhanh chóng ra ngoài cho tôi!"

"Nhưng giếng này vẫn còn dùng được, nước cũng rất trong veo..."

Dung Âm còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người đàn ông bực mình đi về phía mình.

Một giây sau, cô liền bị người đàn ông xách cổ áo sau, thô bạo mà ném ra ngoài cửa lớn.

Dung Âm ngơ ngác bị ngã xuống đất, may mà người đàn ông kiêng kỵ thân phân của bọn họ, ra tay cũng biết nặng nhẹ, cô chỉ là bị làm bẩn quần áo, tay không bị rách da.

Tiêu Độ đỡ Dung Âm dậy, lấy khăn tay trong túi áo ra lau bụi trên lòng bàn tay cô, khẽ cười: "Cô đấy, xem ra thể trọng quá nhẹ cũng không phải là chuyện tốt gì."

Dung Âm lặng lẽ đưa tay trước mặt Tiêu Độ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sân. Người đàn ông tìm được một tấm bàn đá trong sân, đang định đóng nắp giếng lại: "Sự phẫn nộ của anh ta, là đang che giấu sự hoảng sợ của anh ta."

Tiêu Độ chuyên tâm xử lý bụi trên tay của cô: "Tối qua nữ quỷ áo đỏ không có hiện thân trước mặt cô, cô nói, thi thể của cô ta có phải ở trong đây không?"

"Nếu như là bị giết, nơi giấu xác có rất nhiều, không cần thiết phải lãng phí một cái giếng."

Cửa lớn đen bị người đàn ông khóa lại lần nữa, người đàn ông cầm chìa khóa, đi về phòng của mình. Dung Âm nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta nói: "Nhưng nếu như là tự sát, tối qua nhìn thấy tôi, nữ quỷ đó sẽ không kêu đau với tôi. Người lựa chọn tự sát, là không có tư cách kêu đau."

Lời này, hình như cũng là nói cho mình nghe.

Dung Âm dừng lại một chút: "Cho nên, tôi càng chắc người phụ nữ bị giết, thi thể ở nơi khác, quỷ hồn của cô ta nguyền rủa cái giếng này, mới khiến thôn dân này tôn kính mà không dám đến gần."

Tiêu Độ lau bụi bậm trên mặt của Dung Âm, anh đứng dậy, sờ tóc của cô: "Giếng này đích thực có vấn đề, đợi sau khi quay về, nói chuyện cùng với những người khác vậy."

Do bị trì hoàn khá nhiều thời gian, hai người gần như cùng thời gian quay lại với tổ đốn củi. Đưa củi và nước tới nơi cần đưa, sau khi nhóm lửa trong phòng bếp lên, Tiêu Độ liền ngồi trước bàn ăn, kể chuyện vừa rồi xảy ra với những người khác.

Dung Âm vốn dĩ cũng không trông cậy Tiêu Độ có thể giúp đỡ, lúc bọn họ thảo luận thông tin, cô liền một mình nấu cơm.

Vì muốn tản khói ra, cô vén rèm phòng bếp ra, cửa phòng chính mở ra. Đợi đến khi mấy người trong sân thảo luận sắp xong, mùi thơm thức ăn nồng nặc truyền ra ngoài.

"Đợi đã, tiểu cô nương đó còn biết nấu cơm sao?"

Mấy người vốn dĩ không có cảm giác gì, ngửi thấy mùi thơm thức ăn, cảm giác đói bụng liền rất rõ ràng, bụng cũng đã kêu ục ục ục lên.

Muốn ăn cơm thì phải biết làm việc, mấy người lần lượt đứng dậy, đi vào phòng bếp giúp đỡ bưng thức ăn lấy chén đũa, cuối cùng ngược lại là Dung Âm hai tay trống rỗng đi ra ngoài.

"Woa, tuy rằng nguyên liệu không được tốt, nhưng ngửi cũng không tệ lắm."

Tối qua sau khi ngất xỉu ở trong phòng tỉnh lại, trong lòng Sở Tam Tam hiểu rõ là do Dung Âm giúp đỡ, cô nhìn cô ta càng ngày càng thuận mắt hơn, sẽ không bắt bẻ cô ta điều gì.

Dung Âm làm vài món xào, phối hợp với cà chua trộn đường và rau trộn dưa, còn nấu cháo trắng. Đồ ăn rất đơn giản, thắng ở việc tài nấu nướng của cô giỏi, cơm canh đơn giản cũng trở nên vô cùng ngon miệng, sau khi mấy người cảm ơn xong, liền ăn như hổ đói.

"Trưởng thôn! Không xong rồi!"

Cửa sân mở rộng, mấy người đang ăn cơm, liền nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt đầy sợ hãi mà chạy về phía nhà trưởng thôn. Giữa bọn họ và nhà trưởng thôn chỉ cách một bức tường sân không cao lắm, giọng của người đàn ông rất to, bọn họ đều nghe rất rõ ràng.

"Đông Tử chết rồi!"

Chết người rồi?

Các người chơi đang ăn cơm đứng dậy, nhìn nhau một cái, ăn ý mà bỏ chén đũa xuống. Ai cũng không động đậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở cửa.

Bên cạnh trở nên có chút ồn ào, nhất thời cũng không nghe ra được tin tức gì quan trọng. Rất nhanh, lão trưởng thôn bước ra từ trong nhà, theo sau ông là con trai và người đến báo tin, mấy người vội vàng biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

"Chúng ta có cần đi theo xem thử không?"

Phan Kiến Hạ mắt thấy bọn họ sắp đi mất rồi, nhỏ giọng mở miệng nói.

"Đi chứ, đều đi nhanh lên!"

Đỗ Kiên Cường là người đứng dậy trước, tất cả các người chơi cũng đi theo.

Cho dù không đi theo lão trưởng thôn bọn họ, nhà nào xảy ra chuyện cũng rất dễ phân biệt, nhà đó sớm đã bị các thôn dân bao vây lại, chỉ là các thôn dân đều là đàn ông, một người phụ nữ cũng không thấy.

Nhìn thấy lão trưởng thôn đã đến, các thôn dân tự động nhường ra một con đường trống, mấy người bọn họ lập tức đi phía sau trưởng thôn.

Các thôn dân biết đây là khách của trưởng thôn đưa tới, cho rằng là trưởng thôn ngầm cho phép bọn họ đi theo, cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy mà cho bọn họ đi vào trong phòng.

Vừa vào cửa, đập vào mặt chính là mùi máu tanh nồng nặc.

Cơ thể Dung Âm nhỏ nhắn, sau khi cô bước vào trong cửa, liền lặng lẽ đứng ở góc phòng, giảm cảm giác tồn tại đến thấp nhất, âm thầm quan sát.

Căn phòng này rất cũ nát, dưới đất ngay cả xi măng cũng không có, chỉ lát miếng gạch, có chỗ trong khe gạch còn đang mọc cỏ dại. Bức tường là dùng báo cũ đã ố vàng dán lên, một lớp rồi lại một lớp, phía trên còn có dấu vết của nước mưa.

Khiến sống lưng phát lạnh chính là, trên tất cả bức tường đều bị người ta viết chữ bằng máu.

Đi chết đi.

Đi chết đi đi chết đi đi chết đi.

Những chữ đó giống như là dùng ngón tay nhúng máu rồi viết lên đó, nét chữ dữ tợn, nét chữ cứng cáp, có vài chữ thì còn chưa khô, kéo dài vài đường vết máu thảm thiết.

Mùi máu tanh gay mũi trong phòng chính là đến từ như vậy.

Trên giường có một thi thể đàn ông tràn đầy máu đang nằm, trên người của người đàn ông đó được khoác một cái mền, chỉ lộ ra đầu và tay chân. Sắc mặt của anh ta trắng bệch, một đôi mắt tràn đầy máu mở to ra cực hạn, giống như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố.

Cổ tay và cổ chân của anh ta đều bị cắt ra, máu toàn thân bị đều thả ra ngoài.

Trong phòng đứng rất nhiều người, các người chơi cũng đều đã đi vào trong. Nhìn thấy thi thể đàn ông đó, tất cả mọi người đều có chút khó chịu, nhưng mà cũng có thể chịu đựng được, cho đến khi con trai trưởng thôn vén cái mền trên người đàn ông ra.

Ọc ---

Dạ dày Dư Ba Linh vốn dĩ không tốt, nhìn thấy thi thể đó, liền nôn tại chỗ.

Cô vừa ăn rất nhiều cà chua xào trứng, những thức ăn còn chưa kịp tiêu hóa trộn lẫn ở trong cháo trắng, một mạch tuôn ra ngoài từ trong dạ dày của cô.

Đỏ vàng trắng trộn lẫn với nhau, rơi xuống đất, bốc mùi axit dạ dày nhàn nhạt.

Không ai chỉ trích cô, thậm chí không ai quan tâm cô, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm thi thể đàn ông thảm thiết, chỉ cảm giác ớn lạnh từ gót chân xông lên đến đỉnh đầu.

Nửa thân dưới của người đàn ông bị đâm nát triệt để, hung khí là một cây gậy gỗ bị gọt nhọn, đặt ở bên tay của anh ta, bên trên dính đầy thịt vụn, vết máu vẫn là đỏ thẫm.

Thân dưới của người đàn ông chảy rất nhiều máu, trên cái giường không bằng phẳng hội tụ một vũng máu, một con chuột chết đã bị lột da đặt ở giữa vũng máu.

Vẻ mặt của Dung Âm vốn dĩ rất lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy con chuột bị lột da hồng mập mạp, đột nhiên cô chớp mắt, giống như là phát hiện cái gì.

"Trương Tú Tú..."

Người trong phòng giống như đều đã chết rồi, ai cũng không phát ra tiếng gì.

Một giọng nói run rẩy vang lên từ trong góc, thu hút lực chú ý của Dung Âm.

Phát ra tiếng chính là một người đàn ông, anh ta nhìn thi thể, trên mặt không có huyết sắc nào cả, lúc nói chuyện, hàm rằng đều đang phát run: "Nhất định là Trương Tú Tú đã trở về!"

"Câm miệng!"

Lão trưởng thôn vẫn luôn không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng, ông giơ tay với vài thôn dân: "Anh ta bị dọa đến bắt đầu nói nhảm rồi, các người đưa anh ta ra ngoài, để anh ta nghỉ ngơi thật tốt. Các du khách cũng rời khỏi đây đi, đây là chuyện trong thôn của chúng tôi."

Ở lại đây cũng không nhìn thấy được gì, Dung Âm cùng những người khác đi ra ngoài.

Sau khi Dư Ba Linh nôn xong, Sở Tam Tam cũng nôn nữa. Hai người rời khỏi hiện trường giết người, liền tùy tiện tìm một tảng đá để ngồi. hai mắt rời rạc, thoạt nhìn giống như là bị dọa đến ngốc rồi.

Tiêu Độ và Đỗ Kiên Cường chào hỏi nhau, bảo bọn họ tiếp tục tìm manh mối ở đây, liền cùng Dung Âm đi trở về, tính nhân lúc bây giờ đi xem căn nhà đó.

"Anh cố ý để bọn họ biết chúng ta nhất thời tổ đội đúng chứ."

Trên đường đi về phía căn nhà đó, Dung Âm vừa đi vừa nói: "Anh cố ý mỗi lần đều cùng tôi hành động, chính là muốn bọn họ hiểu rõ, hai chúng ta là đơn độc phân biệt. Tuy nói bây giờ chúng ta đều có vận mệnh giống nhau, chia sẻ thông tin với nhau có thể nâng cao hiệu suất, nhưng mà chúng ta đã cho bọn họ thông tin, thì bọn họ phải lấy thứ gì đó ra để đổi."

"Đây cũng là nguyên nhân mà anh bảo bọn họ phụ trách chỗ đó, anh đang cho bọn họ cơ hội."

Tiêu Độ giơ tay, sờ tóc của Dung Âm: "Ừm, đến nơi này lâu như vậy rồi, ba người mới đó vẫn không có lợi ích gì, Đỗ Kiên Cường có thể xem là người hiểu chuyện, anh ta sẽ cố gắng khai thác tiềm lực của họ, chúng ta chỉ càn chờ đợi thông tin của bọn họ là được."

"Nếu đã đến được đây, thì đều là kẻ ác, chuyện đoàn kết tình đồng đội này vẫn là nói thôi là được, cô cảm thấy sao?"

Dung Âm nghiêng đầu nhìn thanh niên bên cạnh.

Mắt của Tiêu Độ rất đẹp, ánh mắt trong suốt dịu dàng, vừa nhìn qua, liền khiến người ta như mộc xuân phong.

Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng nói.

"Không tệ."
Bình Luận (0)
Comment