Trò Chơi Địa Ngục

Chương 30

"Có chuyện gì?"

Dung Âm ngước mắt, nhìn đối diện với gương mặt âm trầm của thiếu nữ này.

Dung Âm không chỉ làn da trắng nõn trong suốt, ngũ quan càng là tinh xảo xinh đẹp, bởi vì cô thường không có biểu cảm gì, lộ vẻ rất lạnh nhạt, toát ra cảm giác xa cách cao cấp, luôn có thể hấp dẫn được ánh mắt của người khác.

Doãn Uất nhìn ngũ quan xinh đẹp của cô, không khỏi cắn môi dưới.

"Cô có vẻ rất có hiểu biết về nhện, cô phát hiện ra manh mối gì rồi sao?"

Cô ta có ác ý nồng nặc với cô, thậm chí đối với Mạch Ngân cũng có.

Dung Âm yên tĩnh nhìn cô ta, nhìn rõ sự đố kỵ mà cô ta cho là mình đã che giấu rất tốt.

Cô nhíu mày, vừa muốn mở miệng, cuối hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hai người đàn ông!

Tiếng kêu thảm thiết cách bọn họ rất gần, sự đau đớn kinh khủng bên trong hoàn toàn truyền đến tai bọn họ, có thể tưởng tượng được họ đang trải qua sự giày vò ác nghiệt như thế nào.

Dung Âm mím môi, cẩn thận đi về phía cuối hành lang. Đi đến càng gần, tiếng máu thịt xé rách liền càng rõ ràng.

Hình như còn có thứ gì đó ướt rơi xuống đất, lăn hai vòng, dính vào rồi lại tách ra với sàn nhà, phát ra tiếng vang ghê tởm làm người khác khó chịu.

Dung Âm đi về phía trước vài mét, nhìn thấy căn phòng ở cuối.

Ngoại trừ hành lang vô cùng dài, bên trong của căn biệt thự thiết kế thực sự rất bình thường. Vào cửa là hàng lang dùng để treo tranh, cuối hành lang thì là phòng khách.

Phòng khách trang trí rất xa hoa. Trên mặt đất trải tấm thảm nhung đỏ sậm, trên tấm thảm nhung đặt sofa và bàn trà, ngay phía trên bàn trà là đèn treo thủy tinh lộng lẫy, phong cách kiểu Âu châu kinh điển.

Dung Âm đứng ở cuối hành lang, nhìn thấy Tư Hiểu Thấu tê liệt ngã xuống trên tấm thảm nhung.

Trên mặt anh không còn chút màu máu nào, trắng đến giống như người chết, thân thể thì không tự nhiên mà co quắp, hai mắt tràn đầy tia máu vô thần mà nhìn chằm chằm phía trên.

Lách cách, một đoạn ruột đẫm máu đập vào mặt anh.

Thứ đó tươi mới lạ thường, bề ngoài dính đầy chất lỏng màu đỏ, vật sền sệt màu tương vàng chảy ra từ bên trong, chậm rãi chảy xuống lên mặt anh.

Tư Hiểu Thấu mở to mắt, cơ thể giống như là bị điện giật vậy co giật một cái.

Không phải bởi vì ghê tởm.

Trong đôi mắt tuyệt vọng đó, tuyệt đối đã nhìn thấy thứ gì đó.

Khi đến nơi này, Dung Âm liền bị Tư Hiểu Thấu ở dưới tấm thảm nhung hấp dẫn lực chú ý, nhưng mà rất nhanh cô liền ý thức được, nơi này có thứ khác tồn tại.

Sinh vật vô cùng lạnh lẽo đó, và vô cùng khát vọng mùi máu tanh.

Khi nhìn thấy đoạn ruột đó, Dung Âm liền lùi về sau hai bước.

Cô nghe thấy tiếng gõ lạch cạch lạch cạch trên trần nhà.

Tiếng động không tính là nặng, rất giống như là tiếng mang dép đi trên mặt đất, nhưng mà là có bốn năm người cùng nhau đi.

Không quá mấy giây, cô nhìn thấy được vài chân nhện cực kỳ dài vô cùng trên sân nhà.

Chân nhện màu vàng kim và màu đen đan xen nhau, nhỏ dài, phía trước thậm chí có cảm xúc như lưỡi dao, khiến cô không khỏi nhớ tới đường đao trong tay của thanh niên áo đen, cũng là như thế, lạnh lẽo mà lấp lánh sắc bén.

Rất nhanh, cô liền nhìn thấy được toàn diện mạo của con quái vật đó.

Đó là một con nhện màu vàng đen lớn vô cùng, bụng nhỏ gầy, tám chân nhỏ dài sắc bén. Càng kinh khủng chính là, trên bụng tràn đầy đường hoa văn hình vòng màu vàng đen, vậy mà nối liền với nửa thân trên của phụ nữ.

Người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, tóc quăn hạt dẻ khoác lên vai, che khuất ngực của cô, chỉ lộ ra cánh tay và hai vai trắng như tuyết, bên trên phủ đầy tơ máu đỏ tím.

Trong mắt cô không có lòng trắng, một mảnh đen nhánh, khóe miệng hình như là làm qua phẫu thuật, mở rộng tới giữa khuôn mặt.

Sa Khải đã chết được cô ôm vào trong lòng.

Huyệt thái dương của anh bị thủng một lổ lớn, hình như là bị cô dùng chân nhện xuyên qua đầu người, những thứ màu trắng vẫn đang không ngừng chảy ra ngoài.

Người phụ nữ cười duyên, dùng cánh tay trắng như tuyết ôm thi thể của người đàn ông.

Cô dùng hai chân nhện trước cắm vào trong eo của anh, hai chân còn lại đang mổ bụng của anh, moi bộ phận bên trong ra, vì thế mà trở nên đẫm máu, bốn chân sau thì bám vào trong trần nhà, duy trì tư thế treo ngược trên trần nhà.

Dung Âm nhìn những vết lằn màu vàng đen đó.

Giống loại này, là Nephila clavata*.

*Nhện Jorō (Trichonephila clavata), con nhện có thể được tìm thấy trên khắp Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Trung Quốc và gần đây nhất là vùng đông bắc Georgia ở Bắc Mỹ.

Hoặc là nói, cô chính là Jorōgumo*, quái vật khủng bố nửa phụ nữ nửa nhền nhện trong truyền thuyết.

*Jorōgumo là một dạng yêu quái Nhật Bản trong văn hóa dân gian Nhật. Đây là một dạng ma nhện hay nhện tinh, là một con yêu quái nhện dưới lốt của một người phụ nữ. Loài nhện được nhắc đến ở đây chính là những con nhện thuộc loài nhện Jorō.

Cô nàng nhền nhện xinh đẹp đó xử lý sạch sẽ xong bụng của đàn ông, từ đuôi rút ra tơ nhện màu trắng, bao bọc vây quanh thi thể. Đợi đến khi thi thể của người đàn ông hoàn toàn biến thành kén tơ cực lớn, cô liền thuận theo trần nhà bò đến tầng hai, biến mất trong tầm mắt của Dung Âm.

Trước khi đi, cô quay đầu, dùng đôi mắt chỉ còn đen nhánh nhìn về phía Dung Âm, chậm rãi nhếch môi.

Trong miệng to như chậu máu chứa đầy thịt vụn và máu, móc trên hàm răng trắng.

Dung Âm như có điều suy nghĩ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Mạch Ngân.

"Trời ạ, cô không sợ sao, tôi suýt nữa cũng không nhịn được mà thét lên rồi!"

Mạch Ngân lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực: "May mà cô nàng nhền nhện đó không có phát hiện chúng ta."

"Chúng ta đều đã vào rồi, cửa lớn khẳng định đã bị khóa, phải tìm được chìa khóa mới có thể mở ra. Nếu cô ta mà xông tới, chúng ta đều sẽ bị chặn ở trong hành lang, chết thảm giống như người đàn ông đó vậy."

"Sẽ không."

Dung Âm lắc đầu: "Đây là trò chơi, sẽ chừa đường sống cho chúng ta."

Cô nói rồi thì ngồi xổm, vươn đầu ngón tay, bới một sợi tơ nhện trắng nhỏ đến mức không nhìn thấy được trên sàn nhà.

"Nhện Jorō, là giống loại có thói quen kết tơ."

"Thị lực của nhện thông thường đều không tốt, nhưng mà xúc giác vô cùng nhạy bén."

"Tơ của cô ta chắc hẳn đã rải rác cả căn phòng, từ khi bắt đầu bước vào, mỗi lần chúng ta dừng chân, đều ở trong lòng bàn tay của cô ta. Nếu như cô ta có thể tùy ý giết chóc, thì chúng ta sẽ không còn bất kỳ đường sống nào."

"Trò chơi nhất định đã đặt giới hạn nào đó cho cô ta, có thể chỉ có chúng ta kích động thứ gì đó, cô ta mới có thể xuất hiện, cũng có thể mỗi lần cô ta chỉ có thể giết chết một người chơi."

"Bất luận thế nào, đã chết một người rồi, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ an toàn."

Doãn Uất cũng nhìn thấy được màn vừa rồi, sắc mặt cô có chút trắng bệch, nhưng mà thoạt nhìn có vẻ tốt hơn Mạch Ngân nhiều.

Vốn dĩ cô cũng có chút hoang mang, nhưng mà toàn bộ quá trình nghe lời phân tích của Dung Âm, liền yên tâm.

Cô không hiểu nhện, trong hành lang này cũng phát hiện được gì, liền đi vào phòng khách tìm manh mối.

Dung Âm nói với Mạch Ngân: "Nếu cô không muốn ở lại đây, thì đi phòng khách, tôi sẽ ở lại trong hành lang thêm chút nữa."

Loại sinh vật nhện này, đa số con gái đều không quá thích, thậm chí có chút ghét cực kỳ hay là sợ hãi cực kỳ, Mạch Ngân thuộc vế sau. Cô nhìn những bức tranh sơn dầu con nhện đó liền cảm thấy sợ hãi, không muốn đến gần, nghe thấy lời của Dung Âm, lập tức vui vẻ mà di chuyển.

"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô trông chừng Doãn Uất, sẽ không để cô ta giấu manh mối."

Cả hành lang rất nhanh liền còn lại một mình Dung Âm, yên tĩnh vô cùng.

Dung Âm ôm cánh tay đi qua đi lại trong hành lang, thỉnh thoảng nhìn về phía bức tranh sơn dầu hai bên.

Thông thường biệt thự đều sẽ thiết kế kiểu dáng rộng mở sáng sủa, vào cửa thì là phòng khách, trong phòng khách còn có vài cửa sổ cực lớn, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên bên ngoài.

Cho dù không suy nghĩ về thiết kế bên trong, sử dụng chiếm diện tích cũng là vấn đề.

Sự tiếp nối giữa hành lang và phòng khách giống như là một chữ T lớn, những phòng khác căn bản không có lợi dụng hai bên của hành lang, cũng tức là, hai bên hành lang này đều là gạch thật.

Quá lãng phí rồi.

Bất luận nghĩ như thế nào, sự tồn tại của hành lang này đều rất kỳ lạ.

Dung Âm đem những cái tên của những con nhện theo thứ thứ tự mà xếp trong đầu, thử rất nhiều cách, bao gồm thứ tự chữ viết, chữ viết tắt tiếng anh, các loại di chuyển của chữ cái, thậm chí cân nhắc tới mật mã.

Đều không có bất kỳ thu hoạch nào.

Có lẽ manh mối không có liên quan đến tên nhện, dù sao thì người chơi có thể phân biệt được toàn bộ con nhện nhiều như vậy không cũng nhiều.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Dung Âm rơi lên những bức tranh sơn dầu đó.

Rất nhanh, cô dừng lại trước một bức tranh.

Phía trên bức tranh này, chính là nhện Jorō kết đầy tơ.

Tơ trắng gần như trong suốt chiếm cứ cả khung ảnh, mà con nhện to vàng đen duyên dáng xinh đẹp đang nằm ở giữa tơ, tám chân nhện nhỏ dài treo ở trên tơ, tùy lúc dò xét động tĩnh trên tơ.

Một con bướm cánh màu hồng bị dính ở trên tơ, cố gắng mà giãy dụa.

Vảy nhỏ trên cánh bướm rụng hơn phân nửa, nhưng mà nửa cánh bướm của nó đã thoát khỏi tơ, rất nhanh thì nó có thể thoát ra rồi.

Lúc này con nhện cảm nhận được động tĩnh, liền bò về phía con bướm.

Rốt cuộc thì con bướm đã thoát khỏi, hay là bị con nhện ăn mất?

Ai cũng không biết.

Hình ảnh dừng lại ngay lúc nhện Jorō vừa bò qua, cho người ta không gian tưởng tượng vô hạn.

Bức tranh này hấp dẫn lực chú ý của Dung Âm, không phải là ý nghĩ tinh xảo của họa sĩ, điều chủ yếu chính là bức tranh đối diện nó. Nội dung bức tranh đó gần như giống nhau như đúc với bức tranh này, điều duy nhất không giống chính là, con bướm đó là màu lam xám.

Màu hồng, màu lam xám, chính là màu sắc của hai áo khoác nhỏ trên giá áo ngay cửa.

Hai áo khoác nhỏ đó rõ ràng thuộc về đứa trẻ.

Bức tranh này là đang ám chỉ cái gì sao?

Dung Âm đến gần bức tranh đó, muốn nhìn kỹ càng hơn, trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Doãn Uất.

Cô mím môi, lập tức đi về phía phòng khách.

Cô vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Doãn Uất như phát điên mà bụm mặt, nhảy lên nhảy xuống xung quanh, tóc thẳng đen dài dán lên trước mặt, nhếch nhác vô cùng. Nhưng mà bản thân cô ta hình như không rảnh để ý, cô ta vừa nhảy vừa điên cuồng mà thét lên: "Nó ở đâu, rốt cuộc nó có xuống không!"

Mạch Ngân đứng ở góc tường, ôm cánh tay cái gì cũng không nói, nhìn cô ta nổi điên.

Tư Hiểu Thấu còn đang tê liệt nằm dưới đất, giống như là đã chết rồi.

Trên tấm thảm dính đầy thịt vụn và bộ phận của Sa Khải, trong không trung vang vọng tiếng thét điên cuồng của Doãn Uất, tình cảnh dơ bẩn lại hỗn loạn. Dung Âm chắn tai lại, tránh khỏi những thứ đẫm máu trên đất, đi tới bàn trà của phòng khách.

Không khó nghĩ tới, tại sao Doãn Uất lại hoảng sợ như vậy.

Trên bàn trà được đặt một tấm hình ghép trắng cực lớn, hình ghép đã bị làm nát rồi, rơi tán loạn khắp nơi, từ bộ phận không trọn vẹn có thể nhìn ra, trên hình ghép dùng chữ đen viết chữ gì.

Mà bên cạnh hình ghép, được đặt mấy con nhền nhện cực to màu sắc sặc sỡ.

Không quan tâm tới Doãn Uất đang nhảy lên nhảy xuống, Dung Âm nhìn khắp nơi phòng khách, tìm được con nhện đỏ rơi ở trên đất đã chết. Phần bụng của con nhện đó bị nứt ra một đường vết thương, lộ ra cầu bông vải trắng bên trong.

"Đừng kêu nữa, con nhện đã rơi xuống rồi."

Dung Âm nâng cằm lên với Doãn Uất: "Cô thét nữa, sẽ dụ cô nàng nhền nhện tới đấy."

Nhìn thấy con nhện lớn đã chết, Doãn Uất cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Cô có chút điên cuồng mà gãi mặt, khóc thút thít mà ủy khuất nói: "Tôi cảm thấy trên mặt rất ngứa, giống như là có nhiều con nhện nhỏ bò ở trên."

Đây là mẫu vật Grammostola rosea, dễ dàng rụng lông, cảm giác ngứa là bình thường."

Trên bàn trà được đặt hộp khăn giấy gỗ, Dung Âm rút hai tờ giấy lót ở trong tay, nhẹ nhàng cầm con nhện lên, nâng ở trong lòng bàn tay, đặt trở về trên bàn trà.

"Nhưng mà cho dù là còn sống, rosea cũng là sủng vật nhện có tính tình dịu dàng."

Dung Âm nhẹ giọng nói: "Cô nhảy lung tung như thế, nói không chừng nó còn sợ hơn cô đấy."
Bình Luận (0)
Comment