Trò Chơi Luân Hồi

Chương 176

Hắc Vực đại bình nguyên mênh mông vô tận, đảo mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy một màu đen đơn điệu không có chút sức sống. Bầu trời hôn ám, không khí trên bình nguyên tựa như có một cỗ áp lực vô hình làm cho tâm tình người ta không tự chủ được sinh ra buồn bực. Tại cái địa phương quỷ dị thế này, khó trách người sống ở đây dần dần trở nên điên cuồng, tạo ra những quy tắc hỗn loạn.

_ Haizzz… cái địa phương quỷ quái gì thế này…? Bay mấy giờ liền vẫn không thấy một bóng người! Thanh Thanh, nàng có chắc chúng ta đang đi đúng hướng không đó?

Tiêu Lệ nhàm chán chơi đùa hai quả nhục cầu trong tay khiến Nguyệt Mị nằm trên đùi hắn khẽ phát ra tiếng rên rỉ dụ hoặc. Nhìn thấy phía dưới khung cảnh dường như không chút thay đổi, hắn không nhìn được liền quay đầu hỏi Tô Thanh Thanh bên cạnh.

_ Yên tâm đi, thiếu gia! Lộ tuyến hẳn là sẽ không sai, chẳng qua nơi đây khung cảnh giống hệt nhau khiến cho thiếu gia có cảm giác như vậy thôi! Hơn nữa, chúng ta mới chỉ bay khoảng một giờ chứ nào phải mấy giờ liền.

Tô Thanh Thanh ôn nhu đáp lời. Nàng đã quen gọi Tiêu Lệ là thiếu gia, nhất thời khó mà sửa đổi.

Do Tiêu Lệ dự định kiến tạo thế lực ở gần Già Nam học viện một chút, sau này tiện bề chiếu cố lẫn nhau. Bởi vậy hắn mới bảo Tô Thanh Thanh chọn lộ tuyến về hướng đó.

_ Được rồi…

_ Chủ nhân, phía trước có một thương đội!

Tiêu Lệ còn đang định nói gì, Huyền Thiên Tâm Ma Phong bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn ngọt ngào nói.

_ Làm tốt lắm, Sasa! Tử Tinh đi về hướng đó!

Tiêu Lệ cười cười vuốt ve mái tóc vàng óng của Huyền Thiên Tâm Ma Phong, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho Tử Tinh Dực Sư Vương tiến về phía nàng định vị.



Trên bình nguyên tối đen rộng lớn, một đoàn xe bị phủ trên mình lớp bụi vàng vội vã lướt đi trên con đường hoang vắng, dần dần biến mất trong bão cát mịt mù.

Đột nhiên, một cái bóng to lớn tựa như che phủ bầu trời xuất hiện ở khoảng không phía trên của một chiếc xe nằm giữa đoàn đội. Đôi cánh màu tím lượn lờ tử hỏa dang rộng ra tạo thành một bóng râm thật lớn hằn lên mặt đất.

_ ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ… Ma thú! Lớn quá!

_ Trời ơi! Khổng lồ như vậy, chẳng lẽ là tứ giai ma thú?

_ Không đúng, là ngũ giai ma thú! Chạy mau!

Bên dưới mặt đất là một mảnh hỗn loạn. Thương đội này mặc dù tồn tại hai gã Đấu Linh cường giả, thế nhưng trước uy áp của ma thú trên bầu trời, cả hai đều run như cầy sấy, mạnh ai nấy tìm đường thoát thân cho chính mình.

_ Cho các ngươi ba phút, toàn bộ quỳ xuống! Ai dám chạy ra khỏi nơi này ngàn mét, GIẾT SẠCH KHÔNG THA!

Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng yêu mị được đấu khí khuếch đại phát ra từ phía trên lưng ma thú.

Nhất thời, hầu hết những người đang dáo dác bỏ chạy đều hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, không dám nhìn lên, giống như là sợ nếu làm như vậy thì sẽ bị ma thú khủng bố phía trên đỉnh đầu lập tức giết chết.

Bất quá cũng có một vài kẻ hoảng loạn cực độ, bất chấp tất cả muốn chạy ra càng xa càng tốt. Nhưng mà khi bọn họ vừa vượt ra khoảng cách ngàn mét tính từ chỗ ma thú, đột nhiên vô số thạch tiễn từ không trung bắn xuống, nháy mắt đã biến những kẻ liều lĩnh kia thành con nhím rồi ghim xuống mặt đất.

_ Trong các ngươi, ai có quyền nói chuyện thì quay trở lại đây!

Tiếng nói lạnh lùng lại phát ra từ trên lưng ma thú. Bất quá tất cả những người đó vẫn như cũ quỳ rạp dưới mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không có ai đứng lên.

_ Nếu không có ai có quyền nói chuyện, vậy thì không cần giữ lại! Tà Nham Tiễn!

Một lúc lâu không có ai trả lời, Lamia tựa hồ cảm thấy mình bị mất mặt, thanh âm trở nên lạnh như băng tràn ngập sát khí nói.

_ KHOAN! Là tiểu nhân, là tiểu nhân! Tiểu nhân là chủ sự của thương đội này! Không biết vị đại nhân này có gì dặn dò?

Cảm nhận được sát khí cuồn cuộn trong lời nói của Lamia. Một gã mập mạp quần áo hoa lệ vội vàng đứng dậy, chạy ngay lại chỗ dưới bóng ma thú, rối rít quỳ lạy.

_ Hừ… Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nói cho ta biết, nơi đây còn cách Hắc Giác Vực bao xa?

Lamia hừ lạnh một tiếng nói.

_ Dựa theo lộ tuyến thông thường thì còn khoảng 300 km nữa là sẽ tới nơi! Bất quá đại nhân có phi hành ma thú thì chỉ khoảng hơn 200km nữa mà thôi.

Gã mập mạp run rẩy trả lời.

_ Hừ phiền phức quá! Trong số các ngươi có ai nắm rõ lộ tuyến hay không? Tốt nhất là nữ nhân!

Lamia không vui nói.

_ Có có! Vị đại nhân này xin chờ một chút! Tâm Đan, ngươi mau lại đây!

Gã mập mạp nghe vậy liền như được đại xà, vội vàng hướng về phía một cỗ xe gọi lớn.

Từ trong xe, một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú run rẩy bước ra, sau đó nhanh chóng tiến về phía gã mập mạp rồi quỳ xuống bên cạnh hắn.

_ Đây là con gái của tiểu nhân, nó thường đi chung với tiểu nhân nên rất thông thuộc đường đi, hi vọng có thể vì đại nhân làm người dẫn đường.

Gã mập mạp đã hơi lấy lại chút bình tĩnh, bất quá vẫn duy trì tư thế quỳ cung kính nói.

_ Được rồi, ngươi… lên đây!

Lamia khẽ vung tay, thiếu nữ lập tức bị một sợi roi dài màu vàng óng kéo lên phía trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương.

_ Thành thị nào ở gần đây nhất?

Tiêu Lệ nhìn thiếu nữ đang bị đuôi của Lamia quấn lấy phía trước mặt mình, nụ cười ôn hòa hỏi.

_ Dạ… là Hắc Ấn Thành…

Thiếu nữ nhìn thấy nhiều người như vậy trên lưng ma thú thì tràn ngập sợ hãi, run rẩy nói.

_ Là Hắc Ấn Thành của Bát Phiến Môn sao? Các ngươi đang định tiến về đó?

Tiêu Lệ ngạc nhiên hỏi. Hắn nhớ hình như trong nguyên tác, thành thị đầu tiên mà Tiêu Viêm đến tựa hồ cũng là Hắc Ấn Thành này.

_ Dạ! Đúng rồi ạ! Vài ngày nữa Hắc Ấn Thành có một đấu giá hội… thương đội của tiểu nữ chính là đến vì sự kiên này…
Bình Luận (0)
Comment