Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 91

Trên hành lang bệnh viện đều có rất nhiều vệ sĩ, gương mặt lạnh băng đứng ở đó. Một cảnh tượng này dường như khiến cô y tá nhỏ sợ hãi, hơn nữa Lôi Dận cao cao tại thượng đột nhiên cứ như vậy, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm, giọng nói lạnh như băng như đến từ diêm la, hai chân cô không khỏi bắt đầu run run.

“Lôi, Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê cô ấy…cô ấy mất quá nhiều máu…chúng tôi đang cứu….” Ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

“Còn không mau đi!”

Đồng tử Lôi Dận co rụt lại, giọng nói đột nhiên cao hơn hàm chứa rõ ràng sự khắc nghiệt bên trong.

Mất máu quá nhiều…

Tâm hắn run rẩy mãnh liệt. Trong đầu hắn một lần nữa hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Mạch Khê. Cô đúng là mất máu nhiều lắm, máu của cô đều lây dính trên quần áo hắn.

Cô y tá kia liên tục gật đầu, sau đó lại đẩy ra cửa phòng phẫu thuật. Ngay lúc tiếp theo, như là đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô vội vàng nói:

“Thật ngại quá, Lôi tiên sinh. Là…là như vậy, tiểu thư Mạch Khê, cô ấy mất quá nhiều máu cần phải truyền máu gấp, nhóm máu của tiểu thư trong ngân hàng máu thực đã không còn nhiều lắm. Nhóm máu lại chưa đưa tới..."

“Lấy máu của tôi, lập tức!”

Lôi Dận không đợi y tá nói xong, lập tức quát lên, trong giọng nói khắc nghiệt lộ ra sự lo lắng.

“Hả? A…”

Cô y tá trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng luồng khí từ trên người Lôi Dận quá đáng sợ, khiến cô muốn khôi phục tâm thế bình thường cũng cần một chút thời gian.

Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng ngăn Lôi Dận lại, “Để y tá theo trình tự bình thường mà tiến hành. Cậu, tối thiểu chúng ta phải nói trước đến nhóm máu của Mạch Khê.”

Lôi Dận thế này mới phản ứng lại, tóm mạnh lấy cánh tay của y tá, lớn tiếng hỏi, “Nói mau, cần nhóm máu gì?”

Trời sinh hắn luyện một thân công phu, tự nhiên vung tay như thế này, một cái tóm bâng quơ thôi cũng khiến cô y tá này đau chết rồi. Khuôn mặt cô vốn đang sợ hãi lại thêm xanh mét, đau đến mức không thể nói ra lời.

“Cậu…”

Nhiếp Thiên Luật tuy rằng cũng sốt ruột, nhưng không như Lôi Dận mất sạch lý trí. Anh vừa muốn khuyên can, Phí Dạ đã trầm thấp mở miệng...

“Cô y tá, nhóm máu tôi là O, có thể lấy của tôi.”

Cô y tá gian nan gật đầu. Lôi Dận thấy thế, bàn tay to buông lỏng. Cô rốt cuộc có thể thở một hơi thật dài, bóp bóp cánh tay phát đau, nhẹ giọng nói...

“Tiên sinh, nhóm máu của tiểu thư Mạch Khê là nhóm máu AB, nhóm máu này vốn cũng rất hiếm. Nếu không có được nhóm máu AB, chúng ta có thể dùng nhóm máu O..."

Ông trời ơi, đừng có chuyện gì xảy ra hết. Các bác sĩ giỏi nhất của toàn bệnh viện này đều đã bị điều tới phòng cấp cứu hỗ trợ. Nghe nói nếu không cứu nổi, người của cả bệnh viện đều không thể thoát khỏi chuyện này. Người đàn ông kia thật đúng là đáng sợ.

Lôi Dận nghe cô y tá kia nói xong, lòng hắn nôn nao, lại nhìn qua Phí Dạ đang chuẩn bị cùng y tá đi lấy máu, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, sải bước nhanh đến...

“Nhóm máu của tôi là AB.”

“Nhóm máu của tôi là AB, lấy của tôi! Lập tức!” Vừa nói xong, bàn tay lớn của hắn vươn đến, như diều hâu chộp lấy gà con, kéo y tá rời đi.

Nhiếp Thiên Luật bước lên, đi đến bên cạnh Phí Dạ, nhìn bóng dáng vội vã của Lôi Dận, tựa như đang lẩm bẩm, “Sự tình thật đúng là khéo, không nghĩ tới Tiểu Mạch Khê cùng cậu có nhóm máu giống nhau.”

Những lời này vừa nói xong, thân mình Phí Dạ khẽ run lên, đôi mày đột nhiên nhíu lại, rồi hắn giật mình quay về phía Nhiếp Thiên Luật!

Mà Nhiếp Thiên Luật cũng như đã ý thức được mình vừa nói điều gì đó, cũng nhìn về phía Phí Dạ!

Sắc mặt hai người trong một khắc này trở nên khó coi đến cực điểm.

Thật lâu, thật lâu sau đó...

“Phí Dạ, Mạch Khê cô ấy...hẳn chính là con nuôi của cậu đi?”

Nhiếp Thiên Luật rốt cuộc cũng đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, chỉ là, giọng nói anh quá mức chần chờ. Loại chần chờ này, cho đến khi thoát ra khỏi miệng, lại kinh hãi phát hiện nó đã biến thành nghi vấn.

Anh tình nguyện nghĩ đó chỉ là một phỏng đoán…

Phí Dạ thật lâu không hề lên tiếng, giữa hai hàng lông mày càng lúc càng cau chặt lại, thân hình cao lớn dường như cũng bị sự bất an bao bọc. Dường như đã trôi qua một thế kỷ, hắn mới gian nan mở miệng:

“Tôi nghĩ, Lôi tiên sinh hẳn là rất rõ ràng biết bản thân mình đang làm cái gì.”

Hô hấp của Nhiếp Thiên Luật dồn dập hơn, anh đưa tay kéo Phí Dạ đến một bên, sườn mặt vốn anh tuấn giờ đây lại lộ ra nét khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng được...

“Sao anh lại chần chờ? Nói như vậy nghĩa là anh cũng đã hoài nghi? Cậu hẳn là điên rồi? Nhưng như thế nào anh cũng điên theo cậu, hả? Nếu Mạch Khê thật sự là con gái thân sinh của cậu; như vậy hai người bọn họ hiện tại tính là cái gì? Loạn luân! Đây là cấm kỵ! Ông ta thậm chí còn để Mạch Khê mang thai con của mình!”

“Thiên Luật!”

Phí Dạ trực tiếp kêu ra tên của anh, nhìn anh, tự hòa dịu một chút cảm xúc của bản thân xong, mới trấn an nói, “Tất cả chỉ là phỏng đoán của bản thân cậu. Lôi tiên sinh là người làm việc luôn có chừng mực, ngài nói không thì tất nhiên sẽ không! Chỉ đơn giản dựa vào việc nhóm máu giống nhau không chứng minh được vấn đề gì cả!”

Thân mình Nhiếp Thiên Luật dựa vào vách tường, anh đau đớn thở dài. Tuy anh không nói gì thêm nữa, nhưng mi tâm cũng toàn là lo lắng trùng trùng.

——————————

Đèn phòng phẫu thuật luôn luôn sáng, bên trong đang tiến hành cấp cứu, cũng đã hơn vài giờ. Lôi Dận vừa lấy máu xong, hệt như một con sư tử suy sút ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện. Hắn không về phòng nghỉ ngơi mà ở nguyên bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Đám vệ sĩ không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, trước khi không có mệnh lệnh nghỉ ngơi, tất cả bọn họ cũng đều canh giữ tại hành lang. Ngay cả Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật cũng không nói một câu nào, nhưng trong ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, như ốc sên đang lê bước trên đoạn đường hàng cây số. Trong lúc đó, Lôi Dận luôn ngồi yên lặng như vậy, nhưng trong chốc lát hắn lập tức lại đứng dậy, khuôn mặt tuy nhìn qua có vẻ tiều tụy, vẫn không ngừng nâng cổ tay xem đồng hồ, ánh mắt vẫn vạn phần lo lắng như cũ.

Chờ đợi, có đôi khi là chuyện đau khổ nhất trên đời. Bởi vì không biết sự tình như thế nào để đoán được, cũng không thể biết đang chờ phía trước có phải là một tin tức tra tấn hay không.

Hai cánh tay rắn chắc của Lôi Dận tì vào bệ cửa sổ, lớp thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh mắt hỗn độn của hắn. Bên cánh tay phải lấy máu vẫn còn nguyên lớp băng dán. Như rất phiền lòng, hắn một tay kéo mạnh xuống, bên trong ánh mắt lại hơn một tia suy xét. Thật lâu sau đó...

“Phí Dạ!” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, giống như người đã thức trắng nhiều đêm liền.

Phí Dạ bước đến, “Lôi tiên sinh, xin phân phó!”

Lôi Dận không hề quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm tiều tụy luôn luôn dừng ở bên ngoài cửa sổ. Đôi mày anh tuấn của hắn nhíu rất chặt, đột nhiên hắn nhắm hai mắt lại, rất lâu cũng không mở miệng.

Phí Dạ vẫn đứng phía sau hắn, lẳng lặng chờ mệnh lệnh sắp hạ xuống. Ước chừng quá hai ba phút, Lôi Dận chậm rãi mở mắt, ánh mắt kia, ngoại trừ vẻ hỗn độn đã có trước đó, còn mang theo một tia kiên định di động, như một thanh lãnh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, lại thu hồi khí, như thể đã xác định được điều đó, không thể nghi ngờ…

Chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, cả thân mình cao lớn tản mác sự bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên định. Hắn nhìn về phía Phí Dạ, “Lập tức đi làm một chuyện.” Nói xong, từ trong túi áo, hắn lấy ra hai ống nghiệm máu, thận trọng đặt trong lòng bàn tay Phí Dạ.

Phí Dạ cúi đầu, khi vừa nhìn thấy thì ánh mắt liền chấn động. Hắn lập tức ngẩng đầu, “Lôi tiên sinh, ngài…”

“Đây là máu của tôi cùng Mạch Khê, làm đi…”

Giọng nói trầm thấp như trước của Lôi Dận vang lên rất mệt mỏi, như thể tất cả sức mạnh đều đã theo máu rút sạch. Hắn đặt hai ống nghiệm máu vào trong tay của Phí Dạ xong, toàn bộ thân mình lại dựa trên tường, càng thêm vẻ tiều tụy không chịu nổi.

Phí Dạ chợt ngẩn ra. Mệnh lệnh của Lôi Dận, hắn rất rõ. Nhìn hai ống nghiệm máu trong tay, lòng hắn từ đâu đó co rút đau đớn. Trong cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn không lập tức chấp hành mệnh lệnh, mà trầm giọng nói nhỏ một câu:

“Lôi tiên sinh, nhất định phải làm như vậy sao?”

Lôi Dận một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, trông hắn có vẻ mệt mỏi vô cùng. Hắn nâng tay xoa bóp thái dương đau đớn, giọng nói rất trầm...

“Làm đi.”

“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ đành phải thu hồi lại hai ống nghiệm máu, cung kính hạ thấp người rồi sải bước rời đi.

Trong hành lang chỉ còn lại một sự yên tĩnh chết chóc…

Nhiếp Thiên Luật ngồi đối diện hắn trên ghế dài. Anh nhìn chằm chằm Lôi Dận, dùng một ánh mắt trước nay chưa từng có dõi theo hắn, dõi theo mọi hành động vừa phát sinh lúc nãy, dõi theo sự vô lực cùng cảm giác mệt mỏi tản mác từ toàn thân hắn.

“Cậu, làm sao lại có thể ích kỷ như vậy?” Hồi lâu, anh mới mở miệng, giọng nói xa cách mang theo sự không vui rất rõ ràng.

Lôi Dận như không hề nghe thấy, chỉ nhắm hai mắt lại.

“Bây giờ cậu mới muốn chứng thực thân phận của Mạch Khê, có phải hay không đã chậm một chút?”

Giọng nói Nhiếp Thiên Luật đột nhiên trở nên lạnh lùng không còn giống như trước đây. Anh đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Lôi Dận, chỉ vào phòng phẫu thuật...

“Cô gái nằm ở bên trong, mang thai con của cậu, cậu lại muốn đi chứng thực?”

Ngôn ngữ cùng khí thế bức người của anh rốt cuộc khiến Lôi Dận có chút phản ứng. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo mang theo sự tiều tụy nhìn về Nhiếp Thiên Luật, không có tức giận, cũng không cao giọng, chỉ lãnh đạm nói...

“Điều này là cậu muốn cho cô ấy một sự công bằng!”

“Công bằng? Cậu muốn công bằng cái gì? Nếu cậu thật sự khẳng định như cậu nói, thì sẽ không lệnh cho Phí Dạ đi làm chuyện này!”

Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật co lại, “Trong lòng cháu, cậu luôn luôn là người làm việc rất đúng mực, nhưng mà, khi cậu chưa xác định được thân phận của Mạch Khê như vậy, sao lại chạm vào cô ấy? Sao có thể xem cô ấy như một người phụ nữ để chạm vào, hả?” Ánh mắt Lôi Dận rốt cuộc có chút không vui, đáy mắt dần dần trầm xuống, hơi lạnh lẽo phủ đầy đáy mắt khiến người ta không khỏi không nhượng bộ mà lui bước, đôi môi hắn hé mở...

“Thiên Luật, cậu làm việc, không đến phiên cháu dạy!”

“Cậu..."

Nhiếp Thiên Luật vừa muốn mở miệng phản bác thì cửa phòng giải phẫu một lần nữa lại bị đẩy ra. Lần này đi ra không phải là một y tá mà là một bác sĩ phụ trách cấp cứu trong đó…

Lôi Dận bật dậy, không thèm để ý đến Nhiếp Thiên Luật mà trực tiếp nhằm về phía bác sĩ...

“Như thế nào?”

Tâm tư hắn không thể bình ồn như trước nữa. Ngay tại đây, trong khoảng thời gian chờ đợi dằng dặc này, một loại cảm xúc thống khổ như bị lăng trì quấn chặt lấy hắn. Cảm giác này, so với chờ chết còn đau đớn hơn!

Nhiếp Thiên Luật cũng bước đến, ánh mắt khẩn trương nhìn bác sĩ.

Sắc mặt bác sĩ không được tốt, thậm chí còn mang theo vẻ áy náy cùng xấu hổ. Ông theo bản năng nuốt nước miếng xuống, lại nhìn về hướng Lôi Dận, ngay cả ánh mắt cũng không dám đối diện trực tiếp...

“Lôi tiên sinh…chúng tôi…chúng tôi thực đã cố hết sức..."

“Có ý gì? Đáng chết! Ông tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là hết sức?”

Lôi Dận không chờ bác sĩ nói xong đã phát hỏa, giọng nói đột nhiên cao lên, như thể muốn rúng động toàn bộ bệnh viện. Bàn tay to lớn của hắn kéo mạnh cổ áo bác sĩ, sức mạnh của hắn kém chút nữa ép chết bác sĩ!

Bác sĩ hô hấp không xong, khuôn mặt cũng biến sắc, cả người đều bị Lôi Dận nhấc đứng lên, ép chặt vào tường. Ông hoảng sợ vung vẩy tay, bám lên cánh tay của Lôi Dận, gian nan nói một câu...

“Lôi, Lôi tiên sinh, ngài buông tay trước. Tôi, tôi còn chưa có nói xong…”

Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản...

“Cậu, cậu buông tay trước đi, nghe bác sĩ nói thế nào.”

Sắc mặt Lôi Dận căng thẳng, bàn tay to buông lỏng ra, cả người bác sĩ liền trượt ngã xuống đất. Ông vừa ho khan kịch liệt, vừa cố hít vào từng ngụm không khí. Sắc mặt vì bị nghẹn đến đỏ hồng, sau khi hít không khí non tươi kia vào lồng ngực thì mới thoáng khôi phục một chút.

Trời ạ, hù chết ông, ông cho rằng ngay sau đó sẽ trực tiếp đến địa phủ báo danh.

“Mau nói cho tôi!”

Trên đỉnh đầu, giọng Lôi Dận như tiếng sầm ầm ầm vang lên, hắn cho tới bây giờ chưa mất tính nhẫn nại như thế lần nào. Lần đầu tiên, hắn trở nên như thế này, vội vàng, xao động, bất an.

Bác sĩ hoảng sợ, vội vàng đỡ tường đứng dậy, cứ như thế, cũng có thể giảm bớt sự run rẩy của hai chân. “Lôi, Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê vẫn xuất huyết nhiều, chúng tôi vẫn còn đang cấp cứu, nhưng mà…nhưng mà…” Nói đến lúc này, giọng nói của ông càng thêm khó khăn, càng thêm cẩn trọng dè dặt.

“Nhưng mà cái gì? Nói mau!” Lôi Dận không vui quát lớn.

Bác sĩ sợ tới mức liên tục gật đầu...

“Là như thế này, tiểu thư Mạch Khê, cô ấy vì mất máu quá nhiều, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm. Tôi đi ra là muốn thông báo cho Lôi tiên sinh, đứa trẻ trong bụng tiểu thư Mạch Khê…không giữ được…”

Đầy nơm nớp lo sợ, nói xong câu đó, bác sĩ theo bản năng lui lui về phía sau. Ông chỉ sợ người đàn ông trước mắt này nổi điên lên mà giết chết mình! Trên hành lang nhiều vệ sĩ như vậy, chỉ cần tùy tiện đi lên một người, ông hẳn có thể đi đầu thai luân hồi ngay rồi.

Lời bác sĩ nói như quả bom nổ tung trong lòng Lôi Dận. Cả người hắn hệt như đã hóa đá, đột nhiên cứng lại. Vẻ mặt trầm tĩnh vốn có kia, đầu tiên là thảng thốt, ngay sau đó, ánh mắt hoảng hốt chuyển thành đau đớn. Cơn đau này, nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể hắn, sau đó thổi quét toàn thân…

Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn liền loạng choạng…

Bác sĩ hoảng lên, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, lúc này mới giật mình, kinh ngạc phát hiện, ngón tay của người đàn ông cao lớn trước mặt này lạnh lẽo đến như thế nào, thậm chí, còn đang run rẩy!

Lôi Dận quay đầu nhìn về phía bác sĩ, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên sự thê lương cùng đau lòng vô tận…

“Con của tôi, mất rồi phải không?”

Nhiếp Thiên Luật quay mặt đi. Lòng anh cũng đau đớn, không chỉ vì Mạch Khê, mà càng là vì Lôi Dận. Sự đau xót này trong đáy mắt cậu khiến anh xúc động, vẻ mặt này là vẻ mặt đầy tuyệt vọng cùng vô lực khi mất đi người thân, thật giống như anh, trong thời khắc mẹ mất đi. Anh nhìn thấy trong đáy mắt Lôi Dận cũng toát lên sự đau thương này…

Xem ra, cậu thực sự chờ mong đứa trẻ kia được ra đời…

Bác sĩ xấu hổ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu không nói gì được nữa, chỉ là dè dặt cẩn trọng gật đầu, lại cảm thấy có chút không ổn, ông hắng hắng cổ họng, nói:

“Lôi tiên sinh, chúng tôi thật sự đã cố hết sức. Thân thể tiểu thư Mạch Khê rất suy yếu, hơn nữa lại vì thiếu máu, đứa trẻ này…không có cách nào giữ được nữa.”

Ông có thể nhiều lời một chút thì cứ tận lực nhiều lời một chút, còn hơn không chờ nói xong thì đã bị tha ra ngoài giết chết. Tính mạng của tất cả bác sĩ liên quan đều treo trên người cô gái bên trong, bọn họ làm sao có thể không tận lực cứu chữa được. Chỉ là, chưa toại ý nguyện của người mà thôi. Ra máu nhiều đến như vậy, có thể giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.

Đáng tiếc, một câu nói cuối cùng này ông ta không dám nói. Người đàn ông trước mắt kia, ông khẳng định không thích nghe những lời như thế!

Lôi Dận hơi hơi khoát tay, không muốn nghe bác sĩ nói tiếp nữa. Động tác vô tình này lại khiến bác sĩ sợ đến mức lui xuống, thấy hắn không có biểu hiện nổi giận gì thì mới tiếp tục nói:

“Lôi tiên sinh…”

Lôi Dận lấy tay đỡ bức tường, thân thể giống như lá cây lung lay trong cơn gió lạnh, rõ ràng có thể nhìn ra nội tâm hắn đang vô cùng lo lắng, vô cùng đau đớn. Bác sĩ không dám nói thêm điều gì nữa, vừa muốn quay lại phòng phẫu thuật, đã thấy Lôi Dận lại một lần nữa nhìn về phía mình. Ánh mắt vốn lạnh lẽo như Diêm La địa ngục trở nên mất hết sức lực, cực độ đau đớn cùng mất mát...

“Bác sĩ, bất luận như thế nào, cũng phải giữ lại mạng sống của cô ấy, để cô ấy có thể sống…”

Giọng nói của hắn như sắp chìm vào trong một nấm mồ, bất lực mà thống khổ. Hắn nâng bàn tay to lớn lên, khoác lên trên bờ vai bác sĩ, giọng nói trầm thấp lộ ra sự kiên định khẩn cầu...

“Xin nhờ ông!”

Bác sĩ sợ tới mức mồ hôi túa ra, vội vàng nói, “Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, bất luận như thế nào chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, ông nhanh chóng quay lại phòng phẫu thuật.

Lôi Dận tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng lại dùng ngữ khí khẩn thiết như thế nói chuyện cùng mình?

Tiếp tục cấp cứu…

Lôi Dận lập tức ngã ngồi trên ghế dài, đưa cánh tay khoác lên trên đùi, phủ lấy đầu. Hình tượng lạnh băng trong dĩ vãng hoàn toàn mất đi. Giờ khắc này, hắn tựa như đã trở lại thành một người đàn ông bình thường, một người đàn ông vừa bị tuyên bố mất đi con mình!

Nhiếp Thiên Luật bước lên phía trước, sắc mặt thực đã khôi phục sự ôn nhuận vốn có, chỉ là, mi tâm lộ ra vẻ đau lòng đối với Lôi Dận. Bàn tay lớn của anh nâng lên phủ lên bờ vai hắn...

“Chỉ cần có thể giữ được mạng sống của Mạch Khê, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn, không phải sao?”

Hôm nay, anh thực sự đã nhìn thấy một Lôi Dận chưa bao giờ được thấy. Hắn mất đi lý trí. Hắn điên cuồng. Hắn không còn sức lực. Hắn tiều tụy. Ánh mắt hắn đầy thống khổ. Và còn có, hắn...khẩn cầu…

Người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo lạnh lùng như thế này, khi nào thì đi khẩn cầu người khác? Lại như hôm nay, hắn nói ra lời khẩn cầu như vậy…

Nghĩ lại thái độ vừa nãy của mình, tâm Nhiếp Thiên Luật trào lên biết bao nhiêu là áy náy. Người đàn ông này thực sự đã đủ thống khổ. Có lẽ, điều hắn làm, tất cả đều có nguyên nhân.

Chỉ là...

Trong ánh mắt Nhiếp Thiên Luật có hơn một phần chần chờ cùng đánh giá, anh thật sự hoài nghi...cậu anh quan tâm đến Mạch Khê, loại quan tâm này, đã vượt quá xa tình thân. Có khả năng, người đàn ông này thực sự đã yêu sâu sắc cô gái bên trong…

Lôi Dận không có tâm tư nghiền ngẫm đến nỗi lòng của người khác, hắn day day thái dương, đầu cũng không ngẩng...

“Thuốc lá!”

Nhiếp Thiên Luật thầm than một tiếng, đưa một cây xì gà Cuba tốt nhất cho hắn.

Lôi Dận nhìn thoáng qua, mi tâm nhíu chặt lại, vứt xì gà sang một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn đám vệ sĩ đang đứng cách đó không xa, hỏi...

“Ai có thuốc lá?”

Nhiếp Thiên Luật muốn nhắc nhở hắn, nơi này là bệnh viện. Nhưng nhìn hắn tiều tụy, cũng không tiện ngăn cản.

Một người vệ sĩ trong đó bước tới, nâng hộp thuốc lá lên, cung kính hỏi, “Lôi tiên sinh, ngài xem cái này có thể chứ?”

Lôi Dận lấy hộp thuốc lá qua, không hề liếc mắt một cái đã rút ra một điếu ngậm vào miệng. Tên vệ sĩ bên cạnh vội vàng lấy bật lửa cung kính châm…

Làn khói như thân thể yêu kiều của phụ nữ dạo chơi trong không khí, bao phủ trong đó từng góc cạnh gò má rõ ràng của Lôi Dận. Người đàn ông anh tuấn kia chìm đắm hoàn toàn bên trong làn khói thuốc.

Đàn ông hút thuốc, đau xót ở thời điểm khói thuốc bay lên, có vẻ lại càng thêm đau xót…

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, cho tới khi hành lang đều đầy mùi khói thuốc, thì...

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

“Baa!”

Tàn thuốc rơi xuống đôi giày da thủ công cao cấp nhiễm đầy máu. Ngay sau đó, Lôi Dận bước nhanh tới, vừa nhìn thấy nhóm bác sĩ tự tay đẩy giường bệnh ra, cả người hắn giật mình thảng thốt một lúc rất lâu.

Nằm ở trên giường, toàn thân Mạch Khê mặc quần áo màu trắng như tuyết của bệnh viện, trắng như gương mặt của cô bây giờ. Các vết thương đều kín băng gạc, ngay cả cái trán trơn bóng kia cũng bị băng gạc quấn quanh, chỉ để lại một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề có một chút sinh khí…

Kỳ thật, Lôi Dận đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô chảy máu nhiều như vậy, miệng vết thương nhất định cũng sẽ rất nhiều. Trước khi Mạch Khê được đẩy ra, hắn đã sớm nghĩ đến trên người cô sẽ cắm đầy ống dẫn, nhưng vẫn hoàn hảo như trước, ngoại trừ chai truyền nước cùng ống dưỡng khí, sẽ không có sự thay đổi nào khác.

Nhưng mà, đáy mắt băng hàn của Lôi Dận vẫn như tan ra, đau đớn…

Bởi vì Mạch Khê cứ như vậy, không một chút sinh khí nào nằm đó, giống như một pho tượng búp bê pha lê đẹp đến mức tận cùng, không hề có chút dấu hiệu của sự sống nào.

Cô là một nha đầu lúc nào cũng thích ầm ĩ náo nhiệt, làm sao có thể ngoan ngoãn mà nằm yên ở đó, không nhúc nhích?

Giờ khắc này, Lôi Dận không dám bước tới hỏi nhiều thêm một câu, sợ bác sĩ nói ra điều gì đó khiến người ta khó có thể tiếp nhận được.

Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng tiến lên...

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ chủ trì ca phẫu thuật nhìn thoáng qua Lôi Dận, ánh mắt lại rời lên người của Nhiếp Thiên Luật...

“Tiểu thư Mạch Khê thật sự rất kiên cường. Cũng may mắn Lôi tiên sinh đưa tới kịp thời mới không lỡ mất cơ hội cứu giúp cho cô ấy. Xin yên tâm, bây giờ tiểu thư Mạch Khê đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì cô ấy đã mất máu quá nhiều, chúng tôi cần phải quan sát trong giai đoạn trị liệu này.”

“Cảm ơn ông, bác sĩ.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Nhiếp Thiên Luật cuối cùng cũng rơi xuống đất. Trời cao phù hộ! Khi anh vừa nhìn thấy trên người Lôi Dận chỉ toàn là máu kia, trong một khắc, anh đã nghĩ Mạch Khê lành ít dữ nhiều, ít nhất, cơ hội sống sót cũng còn rất nhỏ.

Hai tay Lôi Dận đè lại chiếc giường đẩy, ánh mắt như thế, gần gũi như thế dừng trên người Mạch Khê. Sự lặng lẽ này hệt như búp bê thủy tinh, hàng lông mi thật dài che khuất đi đôi con ngươi sinh động đầy sức sống. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng đã băng bó bằng băng gạc rất kỹ, nhưng vẫn còn nhìn thấy dấu vết trầy xước. Cánh môi vốn đỏ bừng đã có chút khô cạn, tựa như đóa hoa héo rũ mất đi làn nước bảo vệ…

Lời nói của bác sĩ, hắn nghe vào tai, theo bản năng vươn lên một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ xinh đương thở. Hắn muốn tự mình nghiệm chứng hơi thở, sinh mệnh cô gái nhỏ. Khi ngón tay hắn cảm nhận được hơi thở rất nhẹ, ánh mắt Lôi Dận chấn động một chút. Một sự kích động nhanh như một cái chớp mắt, lướt nhanh qua đáy mắt hắn.

“Đầu cô ấy có bị thương hay không?”

Đây là điều hắn quan tâm nhất. Giờ khắc này, Mạch Khê yên tĩnh như một đứa trẻ ngoan ngoãn, thậm chí hắn đã bắt đầu nhớ đến lúc cô gái nhỏ như một con báo con, giận dỗi trừng mắt với hắn, nhớ tới lúc cô nàng thậm chí còn không muốn sống, rống to tên hắn.

Bác sĩ chủ trị dè dặt cẩn trọng trả lời...

“Đầu tiểu thư Mạch Khê đích xác có bị thương, nhưng xin Lôi tiên sinh yên tâm, thương thế trên đầu tiểu thư Mạch Khê không nghiêm trọng, tuy rằng cũng có tụ máu nhưng không có tạo thành máu đông đè lên thần kinh như chúng tôi đã lo lắng. Vết thương nặng nhất của cô ấy là ở dưới chân...còn có việc sảy thai, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cô ấy mất máu quá nhiều…”

Phải nói là, tuy rằng ông là bác sĩ nhưng cũng không dám nói nhiều. Ví dụ như đứa trẻ trong bụng cô gái này, không thể nghĩ được đây là con của Lôi tiên sinh. Vừa mới bắt đầu, các bác sĩ chữa trị cũng không biết được thân phận liên quan của đứa trẻ này, khi bác sĩ ra ngoài thông báo cho người nhà, một lần nữa trở lại phòng phẫu thuật, báo cho tất cả mọi người, đây là con của Lôi tiên sinh. Lúc ấy, mọi người trong phòng phẫu thuật cũng kinh ngạc cùng thảng thốt cả rồi.
Bình Luận (0)
Comment