Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 102

Căn nhà nơi Thẩm Tiêu ở không biết là có phải bởi vì bị nổ sụp một nửa không, may mắn là không lại trải qua lễ rửa tội lửa đạn, mà Thẩm Tiêu ẩn thân ở trong hầm cũng rất may mắn sống tạm qua giai đoạn ném bom này.

Bên ngoài dần dần im lặng, Thẩm Tiêu tập trung suy nghĩ lắng nghe, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy một hai tiếng súng vang, thì không có âm thanh khác nữa.

Không biết hiện tại bên ngoài tình huống thế nào, Thẩm Tiêu không dám ra ngoài, cô lo lắng đi ra khỏi nơi này sẽ bị phát hiện.

Nhìn thấy hư không đen kịt trước mắt, Thẩm Tiêu có thể đoán sơ được nơi cô ở trước mắt là thế giới nào – bản đồ chiến tranh.

Nhớ lại căn nhà gạch đỏ vừa rồi bị nổ tan tành vẫn là tháp đồng hồ phong cách Anh quốc, còn có người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, Thẩm Tiêu không quá xác định hiện tại cô có phải bị vây trong mảnh nhỏ lịch sử đại chiến của loài người hay không.

Cô nhắm mắt lại thử kêu gọi trung tâm mua sắm, nhưng trung tâm mua sắm lại không có tiếng động gì. Cô lại thử tiến vào không gian cửa hàng, vẫn không hề có tiếng động. Cuối cùng cô sờ sờ kiếm văn trên kiếm cổ đã bị nứt, kiếm không có xuất hiện.

Vẫn vô dụng…

Trung tâm mua sắm bị khóa, nó cũng có nghĩa cô không thể dùng trung tâm mua sắm và mượn vật tư trước kia cô tích góp từng chút một vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Mười lăm ngày kế tiếp, cô chỉ có thể dựa vào chính mình để sống.

Trong hầm khoai tây không có ánh sáng, Thẩm Tiêu yên lặng nghe một lát, sau khi xác định gần đây không có ai, cô đi vào trong hầm khoai tây, lặng lẽ mở nắp đậy một chút, ánh sáng bên ngoài vô cùng mỏng manh, không có dấu hiệu chớp lên, điều này cũng đã nói lên bên ngoài vẫn là ban ngày.

Lúc bình thường ban ngày sẽ có cảm giác an toàn hơn buổi tối, nhưng ở trong loại hoàn cảnh này, Thẩm Tiêu lại càng chờ mong đêm tối buông xuống. Ít nhất vào ban đêm, những người ngoài đó sẽ càng không dễ phát hiện ra cô.

Ngay khi Thẩm Tiêu nhìn từng chút ánh sáng nhạt phía trên lẳng lặng chờ đợi ban đêm buông xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

Bước chân này không tính hỗn loạn, âm thanh gót giày giẫm nát trên mặt đất ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này có vẻ vô cùng rõ ràng.

Dân chạy nạn sẽ không phát ra âm thanh.

Trong lòng Thẩm Tiêu trầm xuống, một lần nữa dán sát bên cạnh hầm khoai tây, thậm chí ngay cả một tí lỗ hổng trên đỉnh đầu cũng không dám che lại. Cô sợ phát ra tiếng động, ngược lại bị người ta phát hiện sự tồn tại của cô.

Tiếng “rầm rập” truyền đến, bước chân bên ngoài càng ngày càng gần.

Một tiếng “Xôn xao” vang lên, có thứ gì đó bị một chân đá văng.

Thẩm Tiêu nghĩ tới, có lẽ là ở nơi cách hầm khoai tây năm bước, nơi đó đặt một khung gỗ úp ngược.

Là cái khung gỗ bị đá đi sao?

Bọn họ chỉ cách mình năm bước?

Nhịp tim của Thẩm Tiêu đập như nổi trống, mạch máu hai bên thái dương liên tục đập thình thịch, cô ngừng thở, thân thể dán càng sát tường đất.

Cố tình tiếng bước chân trên đỉnh đầu còn càng ngày càng gần, trong nháy mắt, cái nắp trên đỉnh đầu Thẩm Tiêu bị người ta đá bay…

Cái nắp trên đầu đột nhiên bị đá mở ra, Thẩm Tiêu giật thót tim, cô cắn chặt môi để không cho mình hét lên. Vào khoảnh khắc chết chóc đang bao phủ, Thẩm Tiêu đột nhiên phát hiện mình còn không có năng lực phản kháng.

Đứng trong bóng tối, cô nhìn lên cửa hang động. Cô nhìn thấy đôi ủng của người ở phía trên, dường như có người còn muốn cúi người xuống nhìn, nhưng đã bị đồng bọn kéo lại. Sau đó người bạn đồng hành đó rút vũ khí của mình ra và bắn một viên đạn vào căn hầm.

Viên đạn đó ở ngay bên chân Thẩm Tiêu, nhưng nếu hang động hẹp hơn một chút thì người trúng đạn chính là Thẩm Tiêu.

Khi Thẩm Tiêu căng cứng cơ thể và chờ phát súng tiếp theo của họ, nhưng có lẽ tiếng đạn trong hang rất ngắn và nhanh, khiến những người phía trên biết rằng hang động này rất cạn. Vì thế hai người ở trên không bắn tiếp mà xỏ chân vào chiếc ủng da rồi bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, nhưng Thẩm Tiêu vẫn không dám nhúc nhích. Mãi cho đến khi không nghe thấy động tĩnh gì nữa, đôi chân cô mới mềm nhũn, ngột bệt xuống dưới đất.

Hình như cô đã vượt qua được một ải rồi.

Nhưng cô lại không vui lên được chút nào.

Trên các bản đồ khác, trong một thế giới hòa bình, ngay cả khi cô không còn một xu dính túi, cô vẫn có hy vọng và sự tự tin để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng trong chiến tranh, sẽ không ai nói lý lẽ, chỉ có thể dùng bạo lực để hủy diệt mọi thứ. Là một người bình thường bị tàn sát, cô chỉ có thể buộc phải chấp nhận số phận như vậy.

Ngồi dựa trong hang động, vết thương trên lưng vẫn còn nhức nhối, Thẩm Tiêu lẳng lặng nhìn trên đầu, chờ màn đêm buông xuống.

Ánh sáng trên đầu mờ đi một chút, cho đến khi Thẩm Tiêu không thể nhìn thấy mép tấm ván ở lối vào của cửa hàng, và màn đêm cuối cùng cũng đến.

Màn đêm đen tối là niềm an ủi tâm lý duy nhất mà Thẩm Tiêu có được lúc này.

Ít nhất thì trời tối, những người đó cũng cần nghỉ ngơi. Bọn họ nghỉ ngơi, những người đang vật lộn trong bóng đêm cũng có thể có cơ hội lấy lại hơi thở.

Nhiệt độ bên ngoài như thế nào, lúc trước Thẩm Tiêu không chú ý đến. Căn hầm nơi cô đang ở hiện tại khá ấm áp, dường như không có gì bất ổn ngoại trừ có mùi hơi khó chịu.

Bên trong không có nguồn sáng, người đứng ở nơi sáng không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, cô quyết định khoét một khe hở nhỏ dưới đáy hầm mà người có thể nằm nghiêng được. Bằng cách này, cô tự ép mình vào khe hở nhỏ đó, và lần sau có người đến, trừ khi họ đào hầm, hoặc ai đó đi xuống, nếu không sẽ rất khó để phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Nói là làm, bên ngoài trời đã tối, Thẩm Tiêu không có cách nào tìm công cụ tiện tay khác được. Cô không muốn lãng phí thời gian quý báu này, nên dứt khoát dùng tay đào.

Nhưng lớp đất dưới nhà không mềm như đất ngoài hoang dã, móng nhà nào cũng được lèn đất trước khi xây nhà. Căn hầm này ở trong nhà, đất quá dày và chặt, Thẩm Tiêu cảm thấy lấy ngón tay đào thì sẽ rất đau, hiệu suất thì thấp đến tức lộn ruột.

Không thể như thế này được.

Thẩm Tiêu để bản thân bình tĩnh lại.

Thể lực của cô có hạn, tiếp tục biện pháp với hiệu suất thấp như thế này sẽ chỉ khiến cô tốn sức, cách này không ổn. Tốt nhất vẫn nên tìm công cụ, kết quả thu được sẽ hơn công sức bỏ ra.

Bây giờ trời đã tối, việc ra ngoài dò tìm công cụ sẽ tốn rất nhiều thời gian, đồng thời sẽ khiến cô bị lộ quá nhiều và tăng thêm rủi ro.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Tiêu quyết định tạm thời dừng lại, đợi trời tờ mờ sáng rồi đi tìm công cụ.

Cứ như thế, Thẩm Tiêu ngồi trong căn hầm, một đêm không ngủ.

Sự im lặng của màn đêm khiến càng nhiều âm thanh được khuếch đại hơn.

Tiếng súng nổ, tiếng khóc, tiếng cười……Thẩm Tiêu không biết có phải mỗi phát súng đều sẽ có một người chết không, cô nghe thấy bên ngoài thấp thoáng có giọng nói yếu ớt tuyệt vọng truyền đến, trái tim cô từ co thắt trở nên tê dại.

Nếu như cô không may bị người khác phát hiện, kết cục chắc sẽ thảm hơn những người đó nhỉ.

Nếu như bị phát hiện thì sao?

Lựa chọn cái chết, hay là phối hợp với những con quỷ đó kéo dài qua mười lăm ngày?

Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, cô cảm thấy bản thân sẽ chọn vế sau.

Những thứ khác đều là hư ảo, không có gì quan trọng hơn sự sống.

Trời lại hửng sáng, lúc đầu còn có sương mù, có tầng tầng lớp lớp cảm giác như sáng mà không sáng. Sau đó, giống như tấm màn được vén lên, và trời sáng hơn một chút. Tiếp theo, là độ sáng tối thiểu mà Thẩm Tiêu cần.

Cô ló đầu ra khỏi hầm, cô không vội lao lên để lộ cơ thể ra ngoài. Đối với cô mà nói, mỗi phút mỗi giây để lộ ra ngoài đều rất nguy hiểm. Vì vậy, trước tiên cô đứng ở cửa hầm quan sát, xem có thể cầm trong tay dụng cụ nào, sau đó nhanh chóng tấn công sau khi đã xác định được dụng cụ.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tiêu đã tìm thấy một cái cuốc cách đó không xa — những người chạy trốn hiếm khi mang theo loại vật này. Thẩm Tiêu nhanh chóng đưa tay ra chống vào mép cửa căn cầm và bò ra khỏi đó. Cô lấy được cuốc thì đặt lên mép hầm, sau đó nhảy xuống trước rồi lại quay người lại mang cuốc vào căn hầm, cả quá trình diễn ra trong khoảng ba phút.

Trở lại hang động, bóng tối lại bao quanh Thẩm Tiêu với cảm giác bình yên.

Cuốc so với ngón tay thì hiệu suất quả thực là cao hơn rất nhiều. Một lớp đất nhanh chóng được đào lên bên chân Thẩm Tiêu, cùng với lớp đất vỡ ra còn có cơn đói của cô.

Thẩm Tiêu không lo lắng về cơn đói. Bời vì hôm qua cô phát hiện, dưới đáy hầm có một ít khoai tây nhỏ, những ngày tiếp theo cô có thể dựa vào nó để chống đói.

So với thức ăn thì cô thiếu nước hơn.

Vừa nãy đào đất khiến cô mệt đổ mồ hôi, lúc này cô đã cảm thấy có chút khô họng.

Lúc này bên ngoài trời đã sáng, Thẩm Tiêu không dám ra nữa, cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng và tiếp tục làm việc.

Thẩm Tiêu phải mất gần một ngày mới khoét được một khe lõm dưới đáy hầm, cô tự mình thử một lúc, phần thân trên có thể chui vào, nhưng nửa thân sau nơi đặt chân cần phải đào thêm một chút nữa.

Một lần nữa màn đêm lại buông xuống, tối nay Thẩm Tiêu đã nhìn thấy ánh lửa.

Ánh lửa đó nhấp nhô, chắc là ở gần đây. Thẩm Tiêu thò đầu ra khỏi hầm, qua những khe nứt trong đống đổ nát, cô thấy căn nhà bên kia đường đang bốc cháy dữ dội, vẫn có những bóng người đang chạy trong đám cháy.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Tiêu đã không thể kìm được nhìn lại.

Trong màn đêm tĩnh mịch, một tiếng thét bất lực vang lên. Cảnh tượng bị thiêu cháy thành hỏa nhân cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Thẩm Tiêu, thần kinh tê dại của cô lại bị khuấy động. Cô muốn giúp đỡ, nhưng cô biết mình không thể làm gì được.

“Đùng” một tiếng, tiếng súng khiến màn đêm quay lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết, những người trong bóng tối thì run rẩy với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của họ.

Lại một đêm không ngủ đợi đến khi trời sáng.

Khi bên ngoài có chút ánh sáng, Thẩm Tiêu ra khỏi hầm. Cô muốn xem thử trong nhà này có nước không, nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy vòi nước bị hỏng.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cong người, dựa sát tưởng đi ra khỏi đống đổ nát.

Bên ngoài đống đổ nát là đường phố, Thẩm Tiêu không dám ló mặt ra, cô phải quay lại nhặt một chiếc gương vỡ, dùng gương đi trước thăm dò đường đi, sau khi xác định đường không có người, cô tiếp tục cong người dựa sát tường mà đi.

Căn nhà bên cạnh đã bị san bằng, Thẩm Tiêu đi về phía trước, cô đột nhiên nhìn thấy một cái xác cháy đen nằm ở con đường phía trước.

Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, Thẩm Tiêu vô thức muốn vòng qua, nhưng có một ngôi nhà khá hoàn chỉnh nằm đối diện với cái xác cháy xém.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bất chấp khó khăn tiếp tục đi về phía đó, cố gắng không để bản thân nhìn xác chết đó. Thế nhưng lúc đi qua cái xác cháy xém đó, Thẩm Tiêu vẫn không kìm được quay đầu lại - Cô nhìn thấy một khuôn mặt và không thể nhận ra đó là ai, thi thể vẫn chưa bị thiêu rụi. Cơ bản cô có thể nhìn ra được người chết là một đứa trẻ hơn mười tuổi.

Thẩm Tiêu vẫn chưa kịp phẫn nộ cho cái chết của đứa trẻ, thì đột nhiên cô nhìn thấy một hàng người mặc đồng phục chạy qua trước mặt. Cô vội vàng nép vào bụi cây bên cạnh, lồm cồm bò sang nhà bên cạnh. Cửa sổ của ngôi nhà đã bị phá hủy, khi Thẩm Tiêu tới góc tường, cô trèo qua cửa sổ đi vào.

Ngôi nhà đã bị đột kích và đồ đạc bên trong đã bị lục tung khắp nơi. Đồ có giá trị hơn một chút, có thể mang đi được thì đều bị mang đi hết, đồ không mang đi được thì bị đập phá ngay tại chỗ. Thẩm Tiêu cố hết sức đi dựa vào tường và cô đã nhìn thấy phòng bếp.

Đúng lúc cô đang hết sức vui mừng tiến vào phòng bếp thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Âm thanh này khiến cô rùng mình, cô vội vàng lui ra sau cửa bếp, đồng thời nhặt một cây lăn bột lên.

Sau tiếng mở cửa đó thì bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.

Thẩm Tiêu nín thở, nếu không phải sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối khi có người đi qua bên ngoài, cô khó mà nhận ra có người đi vào. Trong lòng cô đoán chắc những người này cũng vào tìm vật dụng hay nơi trú ẩn giống như cô, nếu là lũ quỷ kia, chúng sẽ không bao giờ đi lại cẩn thận và không gây ra tiếng động nào như thế này.

May mà người đó không vào phòng bếp, sau khi anh ta đi được một đoạn thì Thẩm Tiêu không thấy động tĩnh gì nữa.

Không biết đối phương rốt cuộc là nấp chỗ nào đó hay là đi lên lầu rồi, Thẩm Tiêu tranh thủ thời gian tìm nước.

Thẩm Tiêu vặn vòi nước trong bếp, điều khiến cô cảm thấy tuyệt vọng là không có một giọt nước nào chảy ra. Cô chỉ có thể kiểm tra xem có vật dụng chứa nước nào khác trong bếp không, chẳng hạn như bồn nước, và trong lần tìm kiếm cuối cùng, cô chỉ tìm thấy một cái ấm đun nước.

Thẩm Tiêu lắc lắc ấm đun nước, bên trong trống rỗng. Cô li.ếm liế.m môi, chỉ có thể tạm thời mang ấm đun nước theo.

Lúc này trời đã dần dần sáng sủa hơn.

Thẩm Tiêu biết mình nên về căn hầm lại rồi.

Cô cảnh giác mở cửa phòng bếp, muốn từ từ men theo con đường lúc nãy để về. Nhưng cô vừa ra khỏi cửa sổ thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ầm vang của máy bay.

Tiếp theo là tiếng nổ đạn pháo rơi xuống đất.

Thẩm Tiêu có chút tuyệt vọng, một đợt ném bom mới lại bắt đầu rồi.
Bình Luận (0)
Comment