Theo lý mà nói, hiện tại người quản lý thành phố đều bắt rất nghiêm ngặt, không cho phép người bày quán ở ven đường. Nhưng tình huống của bà Phạm, quản lý thành phố cũng đều nghe thấy, mỗi lần khi nhìn thấy bà ấy dọn quán, bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt.Từng có người biết chuyện còn đặc biệt gọi điện thoại đi tố cáo, kết quả người quản lý thành phố nói: “Bà cụ bày quán ở đây, nhiều nhất là ảnh hưởng bộ mặt thành phố một chút thôi. Nếu không cho bà ấy mở quán ở đây, ảnh hưởng có thể là mạng sống của mẹ con hai người, anh tới tố cáo, anh có thể phụ trách hai mạng người hay không?”
Việc này truyền ra, sau đó không ai tố cáo nữa.
Khi bà cụ xuống lầu, Thẩm Tiêu cũng đi theo xuống lầu.
Cuối cùng hai người đi trên lối đi bộ bên trái ngoài tiểu khu dọn quán, Thẩm Tiêu ngồi yên bên cạnh bà cụ.
Có lẽ là vì lần này có mèo, quán đồ chua có không ít người trẻ tuổi tới. Mấy người trẻ tuổi đến chơi với mèo hoặc ít hoặc nhiều đều mua một ít đồ chua về, điều này làm cho Thẩm Tiêu suy nghĩ, lần sau có phải có thể để Chử Đình đến phát huy sắc đẹp xúc tiến việc làm ăn một chút hay không.
Khi Thẩm Tiêu cố gắng xách hàng hóa, cô thấy bóng dáng của mục tiêu.
Lúc này cô cắn ống tay áo của bà cụ.
Sau khi bà Phạm nhận thấy, quay đầu nhìn lại, tiếp theo Thẩm Tiêu lập tức nhảy ra từ trong lòng bà Phạm, bà Phạm vội vàng “Đuổi” theo.
Trước khi Thẩm Tiêu đến chỗ người đàn ông ốm yếu đó, bà Phạm ở phía sau cô gọi: “Làm phiền bắt lại giúp con mèo đó với.”
Chàng trai trẻ đang chậm rãi đi đường nghe thấy, thuận tay túm cổ sau gáy Thẩm Tiêu.
Bà Phạm thấy vậy, bèn đi tới, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cảm ơn, đây là mèo hàng xóm nhờ chăm sóc giùm, nếu làm mất sẽ không dễ bàn giao. Cảm ơn cháu chàng trai.”
“Không cần khách sao, một cái nhấc tay mà thôi.” Người trẻ tuổi cười nói.
Bà Phạm cảm ơn xong cứ cảm thấy không tốt lắm, vì thế bảo người trẻ tuổi chờ bà ấy một chút, bà ấy xoay người ra cửa tiểu khu quay về lấy đồ chua đã chuẩn bị tốt trên quầy hàng đưa cho anh ta: “Đây là cải trắng cay tôi tự mình muối, rất ngon miệng, tặng cho cậu nếm thử.”
Người trẻ tuổi liên tục từ chối, nhưng bà cụ có ý tốt, thanh niên nào có thể từ chối chứ.
Cuối cùng, bình đồ chua này thuận lợi tặng ra ngoài.
“Chúng ta như vậy có thể quá không tận tâm không?” Tặng đồ chua xong, bà Phạm cứ cảm thấy hơi nhiều sơ hở.
Thẩm Tiêu biến thành mèo không thể nói chuyện, nhưng cô lại cảm thấy không có vấn đề gì. Bọn họ làm như vậy quả thật để lại hơi nhiều dấu vết một chút, nếu là người bình thường chỉ sợ còn có thể cảm thấy kỳ quái, hoặc là hoài nghi bà Phạm dụng tâm kín đáo. Nhưng người thanh niên này thì khác.
Anh ta đã bị bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm trọng. Khi người thể hiện ra thiện ý với anh ta, đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là đây là người khác thương hại anh ta, mà sẽ không cảm thấy người khác dụng tâm kín đáo.
Mà trên thực tế, lần này Thẩm Tiêu bọn họ thật sự dụng tâm kín đáo.
Tặng hũ đồ chua bỏ thêm thứ khác trong đó, không phải loại thuốc bổ như nhân sâm linh chi, mà là một loại thuốc có thể làm cho máu thịt hoại tử sục sôi sống lại một lần nữa.
Đêm qua Chử Đình đã suy đoán ra từ trong cuộc điện thoại cho người bạn của Từ Phàm, chàng trai trẻ này tên là Dương Tử Minh bị ung thư cơ quan bên trong thân thể. Loại vấn đề này nhân sâm không giải quyết được, chỉ có thể đánh thức chức năng thân thể thử xem.
Dùng thuốc này xem như thử, nếu không được, vậy lại đổi thuốc khác. Chỉ cần mục đích là có thể khiến người trẻ tuổi này khỏi hẳn là được.
Sau khi đồ chua của bà Phạm được tặng, bà tiếp tục trở lại trước quầy hàng bán tiếp.
Mà sau khi Dương Tử Minh chậm rãi đi một vòng thì mang theo đồ chua về trong nhà.
Vào cửa nhìn thấy mẹ đang giặt tay quần áo, trong lòng anh ta có hơi chua xót. Bởi vì bệnh tình của anh ta, trong nhà mắc nợ rầu rĩ, hiện tại ngay cả giặt quần áo mẹ cũng không nỡ dùng điện.
Đè lòng chua xót xuống, anh ta biết chỉ có bản thân nhìn qua sống vui vẻ, người nhà mới có thể vui vẻ hơn một chút.
“Mẹ.” Anh ta cười tiến lên chào hỏi nói: “Bà cụ bán đồ chua ở cửa tặng một bình cải trắng cay cho con. Hôm nay giữa trưa chúng ta cứ ăn cái này đi, con cũng đã lâu không ăn đồ chua, vừa khéo thèm ăn cực kỳ.”
Mẹ Dương quay đầu nhìn, nói: “Tay nghề của bà Phạm rất tốt, củ cải muối bà ấy làm cũng rất ngon. Nếu con muốn ăn đồ chua, vậy giữa trưa mẹ làm cá vụn dưa chua cho con.”
“Được. Cá vụn ngon hơn thịt cá, thịt cá ăn vào ngược lại không có hương vị gì, con rất thích cá vụn.” Dương Tử Minh vừa nói vừa đi đến ban công giúp đỡ phơi quần áo.
Mẹ Dương vốn muốn bảo anh ta nghỉ ngơi, nhưng lại như nghĩ tới gì đó, đành nuốt lời nói trở về.
Hai mẹ con thu dọn quần áo xong, mẹ Dương bèn đi xuống lầu mua đồ ăn.
Đợi giữa trưa, cá vụn dưa chua nấu xong. Trộn cải trắng cay đã muối và cá vụn lại với nhau, canh nước thịt trong mâm nhiễm một tầng đỏ tươi, thấy Dương Tử Minh ngồi ở bên cạnh động ngón trỏ. Từ sau khi thân thể không tốt, anh ta rất ít khi ăn uống. Hôm nay mùi chua của món cá vụn dưa chua này khiến bụng anh ta khua chiêng gõ trống.
Có hơi gấp gáp gắp miếng cá vụn vào miệng, xương vây cá đầu thừa đuôi thẹo có hơi nhiều, thịt cũng không bao nhiêu, nhưng ăn vào lại cực kỳ ngon. Thịt cá đã được nước súp thẩm thấu, da cá bên ngoài cũng tràn đầy nước, gắp miếng cá vào trong miệng, xương cá thịt cá đã được tách ra nhẹ nhàng, để lại một tiếng thỏa mãn.
“Ăn ngon không?” Hiếm thấy đứa con ăn ngon lành như vậy, mẹ Dương cười cong đuôi mắt. Trước kia bà ấy còn rất áy náy chỉ có thể mua cá vụn rẻ bèo cho con trai, hiện tại thấy anh ta ăn vui vẻ như vậy, trong lòng nhận được một chút an ủi.
“Vâng.” Dương Tử Minh cầm chén của mẹ, múc một ít canh cá cho bà ấy: “Mẹ cũng mau nếm thử, canh cá này cũng rất ngon.” Anh ta biết, nếu anh ta không chủ động chia đồ ăn cho mẹ, mẹ sẽ không đụng vào.
“Được được, mẹ nếm thử.”
Mẹ con hai người, một chén canh cá, một đĩa dưa muối, một bữa cơm này ăn rất ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Dùng cơm trưa xong, cả người Dương Tử Minh nóng lên, trong cơ thể có cảm giác khí nóng bốc hơi, anh ta chỉ xem đây là sự trao đổi chất bình thường của con người, nhưng hôm nay ăn canh cá nóng hầm hập, cho nên phải nóng hơn một chút.
Mẹ Dương nhìn thấy trán con trai đổ mồ hôi, tưởng bị cay: “Lần sau để mẹ bỏ ít ớt chút.”
“Không cần, con cảm thấy như vậy rất ngon.” Dương Tử Minh vặng cổ, lại nâng tay: “Con cảm thấy thế này ngược lại thoải mái hơn một chút.” Thân thể anh ta đang từng chút xấu đi, hiện tại sợi nhiệt khí này ngược lại làm cho anh ta có một cảm giác vẫn còn sống tốt.
Mẹ Dương gật đầu, trong lòng cũng định lát nữa lại đến chỗ bà Phạm mua ít đồ chua về.
Gần như không đợi đến ngày hôm sau, buổi chiều hôm đó mẹ Dương đã đến quán đồ chua của bà Phạm. Bà Phạm đã sớm có chuẩn bị, đề cử cải trắng cay, củ cải ngâm tương, ớt ngâm và vỏ quýt ngâm cho mẹ Dương.
“Trước khi hai người nhà bà nấu ăn bỏ vào, ớt bỏ vào mì, nếu vỏ quýt kết hợp với cháo hoa ăn cũng ngon miệng.” Bà Phạm giới thiệu nói: “Đều là tôi tự mình làm, dùng nguyên liệu tuyệt đối không giả dối.”
“Cảm ơn.” Cuộc sống đã đè ép mẹ Dương tới mức trầm mặc ít lời, bà ấy vừa nói lời cảm ơn vừa thanh toán tiền, rồi cầm đồ chua rời khỏi quầy hàng.
Tới khoảng năm giờ, bà Phạm phải trở về nấu cơm cho con gái, hơn nữa Từ Phàm cũng nên tan tầm, bà ấy phải đưa Thẩm Tiêu về trước khi anh ta về.
Vừa về đến nhà, Thiệu Triệt lập tức nhảy lại đây hỏi tình huống: “Sự việc tiến triển thế nào? Có hiệu quả không? Hôm nay cô đi xuống lầu có phải cõng theo đồ ăn ngon của chúng ta không?”
“Câu cuối cùng mới là trọng điểm nhỉ.” Thẩm Tiêu dồn anh ta qua một bên: “Lúc ấy Chử Đình chỉ nặn một giọt nước thuốc, sao có thể thấy hiệu quả nhanh như vậy. Nhưng lại không biết có thể có tác dụng hay không, cụ thể vẫn phải chờ Từ Phàm lại nhìn thử.”
Hôm nay toàn bộ đồ chua bà Phạm bán cho mẹ Dương đã được thêm vào, bên trong vừa khéo là một giọt thuốc. Nguyên nhân không dám dùng nhiều là, lo lắng dược hiệu quá mạnh, Dương Tử Minh không chịu nổi, cho nên nếm thử trước một chút.
Thẩm Tiêu về nhà uống nước đun trước, sau đó ngồi chờ Từ Phàm trở về dắt chó đi dạo. Bình thường khi Từ Phàm xuống lầu, đều sẽ gặp Dương Tử Minh. Đến lúc đó bọn họ có thể nhìn xem khí sắc của Dương Tử Minh như thế nào.
Nhưng mà, Thẩm Tiêu đã ăn thức ăn mèo no rồi, Từ Phàm lại chậm chạp không trở về.
“Bình thường 6 giờ anh ta đã tan làm, hôm nay sao đã 7 giờ còn chưa trở về? Nếu tôi là một con chó tầm thường, tôi cam đoan tôi có thể đi ra đầy đất.” Thiệu Triệt nhìn cửa lớn nói.
“…” Nghe thấy lời nói của anh ta, Thẩm Tiêu yên lặng buông bát mèo xuống.
Mà Chử Đình treo trên tường lại liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhảy từ phía trên xuống, sau đó ngồi xuống trước camera ở phòng khách, ép buộc đem cameras nhắm ngay mình.
Cái camera đó có trang bị giọng nói, có đôi khi Từ Phàm sẽ dùng nhìn xem tình huống trong phòng thế nào, thỉnh thoảng còn có thể dùng giọng anh ta lớn tiếng kêu gọi ba người Chử Đình bọn họ qua đó, đương nhiên, không ai để ý đến anh ta là được.
Hiện tại Chử Đình ngồi ở trước camera, nếu Từ Phàm rảnh rỗi, hẳn là sẽ nhìn thấy. Nhưng Chử Đình đợi gần mười phút, từ đầu đến cuối bên kia không hề có tiếng động.
“Anh ta chắc chắn là đang bận.” Chử Đình xoay tay tuyên bố nói: “Mọi người nên làm gì thì làm đi.”
“Được.” Thâm Tiêu ăn uống no nê mang theo Thiệu Triệt đến đối diện.
Nhìn bọn họ vừa đi vừa trao đổi kế tiếp làm cái gì ăn, Chử Đình ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu, mới chậm chạp nằm úp sấp trở về trong ổ.
Từ Phàm mãi cho đến 11 giờ tối mới về đến nhà.
Khác với sự hoạt bát lúc bình thường của anh, lần này anh ta vừa về đã nằm úp sấp trên giường. Phòng ngủ đóng chặt, ba người Thẩm Tiêu bọn họ đứng ở ngoài cửa nghe tiếng khóc nức nở khe khẽ.
“Đây là làm sao vậy?” Thiệu Triệt luôn luôn nói nhiều cũng bất giác nhỏ giọng lại.
Thẩm Tiêu lắc đầu: “Chắc là gặp chuyện gì rồi.”
Chử Đình nhìn thoáng xuyên qua giữa bọn họ, sau đó nhảy lên, mở cửa phòng ra.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Từ Phàm không khỏi ngẩng mặt từ trong chăn, sau đó anh ta chỉ thấy ba con thú cưng đang đi về phía anh ta, nhảy lên trên giường vây quanh anh ta.
Từ Phàm vốn đắm chìm trong thương tâm thấy chúng nó hiểu chuyện như vậy, nước mắt ngược lại càng thêm không khống chế được.
Anh ta ôm ba con thú ở dưới cánh tay, khóc ròng nói: “Con trai, hôm nay ông ngoại con đã xảy ra chuyện.”
Trong lòng Thẩm Tiêu vang lên hồi chuông cảnh báo, sẽ không phải là Dương Tử Minh bệnh nặng hơn đấy chứ.
“Các con nói xem sao trên thế giới này có thể có người như vậy, ngay cả bác sĩ cứu ông ấy đều bó tay.”
Từ Phàm càng nghĩ càng đau lòng: “Cha hận cái tên ngốc đó, nhưng cha càng hận chính mình. Lúc trước ông ngoại con vẫn rất hy vọng cha có thể kế thừa y bát học y của ông ấy, thậm chí vì vậy ép buộc sửa nguyện vọng của cha. Khi đó bởi vì ông ấy cha rất ít khi về nhà, nhìn nước mắt của mẹ nên trong lòng cha thề tuyệt đối sẽ không làm bác sĩ. Nhưng hiện tại cha hối hận, thật sự hối hận. Con có biết khi cha nhìn thấy cả người ông ấy đều là máu cần người cứu giúp mà cha bất lực, cha khó chịu cỡ nào không? Nếu khi đó cha dựa theo chờ mong của ông ấy làm, hiện tại nói không chừng cha còn có thể làm chút gì đó vì ông ấy, mà không phải trở lại nơi này lén lau nước mắt.” Nói đến đây, anh ta đã nghẹn ngào nói không nên lời.
Thẩm Tiêu cũng liếc nhìn Chử Đình, trong lòng thở dài, lại là án giết bác sĩ.
Cô dùng đầu cọ mặt Từ Phàm, đây là an ủi duy nhất mà trước mắt cô có thể cho.
Sau khi Từ Phàm trút ra hết một hồi, người dần dần bình tĩnh lại. Trong lúc đó anh ta lại đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó luôn ngồi ở đầu giường chờ đợi hừng đông.
Tới hừng đông, anh ta tìm được bà Phạm ở cửa đối diện, đưa chìa khóa trong nhà cho bà ấy, nhờ bà ấy giúp đỡ chăm sóc chó mèo trong nhà mình một chút, bản thân thì lại vội vàng ra cửa.
Anh ta đi rồi, Thẩm Tiêu dùng di động của bà Phạm tìm kiếm tin tức.
Rất nhanh, cô tìm được tin tức mới nhất của thành phố, bên trong đưa tin một vụ án giết bác sĩ.
Thời gian có lẽ xảy ra vào chiều ngày hôm qua, một bệnh viện có một người bệnh bởi vì bất mãn bác sĩ không kê thuốc cho anh ta, nghĩ rằng bệnh viện chính là vì vơ vét tiền, dùng dao hoa quả bên giường bệnh đâm bác sĩ chủ trị năm nhát. Mãi cho đến trước khi tin tức đưa tin, vị bác sĩ chủ trị đó còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Thẩm Tiêu nhìn xuống, vị bác sĩ đó họ Từ.
Đó là thế giới kiểu gì vậy.
Có người sẽ vì người già cơ khổ sống cải thiện một chút, thay đổi một vài quy tắc, mà có người lại sẽ bởi vì suy đoán của mình, đi sát hại một vị bác sĩ.
“Vị bác sĩ Từ này tôi từng gặp.” Bà Phạm cũng nhìn thấy tin tức này, thật kỳ lạ, trước kia bà ấy còn từng gặp vị bác sĩ này: “Có lần tôi đi chung thang máy với ông ấy, ông ấy nhìn thấy tình huống của con gái tôi, còn giới thiệu bác sĩ chuyên môn cho tôi.” Tuy rằng sau đó con gái trông cơ bản không có khả năng trị liệu gì, trong lòng bà ấy lại vẫn rất ghi nhận tấm lòng của ông ấy. Không nghĩ tới khi nhìn thấy tin tức của ông ấy, vậy mà là loại tin tức này.
Thẩm Tiêu không ngờ bọn họ từng quen nhau, cô nghĩ một hồi, cầm điện thoại viết nói: “Chúng ta đi xem ông ta thế nào đi.”
Ít nhất, người tốt không nên có kết cục này.