Khi Thẩm Tiêu bưng nước trở về, thấy mấy người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, trên mặt đều mang theo tươi cười. Cô đặt nước tới trước mặt Chữ Đình, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy, vui vẻ thế.”
“Chú đang nói với ông cháu em chuyện trước khi hai người kết hôn.” Lâm Đồng nhìn thấy Thẩm Tiêu cười tủm tỉm đáp.
Thẩm Tiêu uống một ngụm: “Ồ thế à? Anh ấy đã nói những gì?”
Chử Đình đang muốn mở miệng, lại bị Thẩm Tiêu dùng cơm nắm ngăn chặn miệng anh, sau đó anh chợt nghe Lâm Đồng đáp: “Chú Chử nói tay nghề nấu nướng của chị cực kỳ giỏi, lúc trước khi theo đuổi chú ấy, ba bữa làm món ăn khác nhau đa dạng. Những món ăn này nuôi khẩu vị của chú ấy thành kén chọn, cuối cùng không ăn nổi những món ăn của đầu bếp khác.”
“Vậy à…” Thẩm Tiêu cười đến nghiến răng.
“Vâng. Còn nói bởi vì chị đối xử với chú ấy cực kỳ tốt, khiến chú ấy cảm động, mới chấp nhận sự theo đuổi của chị.”
“Ha ha.” Thẩm Tiêu tiếp tục cười.
Chử Đình: “...”
Cũng may lúc này có một thông báo của trung tâm mua sắm cứu vớt anh: “Anh ăn no rồi.”
Thẩm Tiêu Nước mắt nhìn anh một cái: “Mới xuống dưới đã no rồi?”
“Phải, vốn cũng không quá đói.” Chử Đình sờ mũi: “Anh muốn lên lầu trong phòng bếp còn nấu nước gừng, phải lên xem mới được.”
Cái cớ này người ngoài không nghe ra gì, nhưng Thẩm Tiêu lại biết trên lầu nào có nấu canh gì, lấy trình độ mặt dày của Chử Đình, chắc là không đến mức vì chút việc nhỏ ấy cảm thấy xấu hổ mà lên chọn bỏ chạy, vì vậy chính là thật sự có chuyện gì: “Vừa khéo em cũng no rồi.”
Cô rất phối hợp nói với hai ông cháu nhà họ Lâm. “Vậy chúng tôi lên lầu trước. Lần sau gặp lại.”
“Được.”
Khi hai người tiến vào thang máy, vì thang máy chỉ phục vụ khách ba tầng trên cùng, hơn nữa lúc này đều đang ở dưới lầu ăn uống, không ai lên lầu, cho nên khi bọn họ đi lên, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
“Bên khách sạn tìm anh qua đó vì chuyện gì?” Thẩm Tiêu hỏi.
“Bọn họ muốn khách sạn ổn định, hi vọng tôi có thể an phận chút, nếu có cần, yêu cầu tôi cũng ra một phần sức.” Chử Đình nói. “Những người đấy cũng chỉ nói những chuyện đó với tôi, còn lại, có lẽ bọn họ sẽ không nhiều lời.”
“Xem ra bọn họ cũng biết, tình thế tiếp theo sẽ càng ngày càng ác liệt.”
“Phải. Nếu chỉ là mưa có lẽ còn có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng nếu không chỉ đơn giản là mưa…” Chử Đình dừng lời muốn nói. Trước mắt mà nói, trời mưa sẽ không làm cho tận thế, nhất định là sau khi trời mưa có thứ gì đó xuất hiện: “Nói tóm lại, vừa đi vừa nhìn.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Trở lại phòng, khi vào cửa hai người đều lưu ý sợi tóc phía dưới, sợi tóc không đứt, nút thắt cũng không bị động vào, hẳn là không ai đi vào.
Sau khi vào cửa, Chử Đình đầu tiên là quan sát bên trong bên ngoài căn phòng một chút. Lại cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác định khu vực bọn họ thường xuyên hoạt động không có thêm gì mới, mới dẫn Thẩm Tiêu vào phòng.
“Bán đấu giá Diệu Thanh Đan có lẽ phải hủy bỏ.” Chử Đình nói.
“Vì sao?” Thẩm Tiêu nhớ rõ hội đấu giá còn có thời gian nửa tháng.
“Có người vừa mới liên hệ tôi, đề xuất muốn lén mua đứt viên đan được này.” Chử Đình nói: “Ông ta nguyện ý ra giá 700 vạn tích phân.”
Thẩm Tiêu hít một ngụm khí lạnh, 700 vạn, hai người cô và Chử Đình dù là ai nhận được số tích phân này, hiện tại có thể trực tiếp sống lại. “Giá cao như vậy?” Mong muốn trong lòng cô và Chử Đình là đừng thấp hơn 500 vạn là được, người này nâng giá cả lên cao hơn 200 vạn.
“Chính vì ông ta nguyện ý ra giá cao như vậy, tôi mới nghĩ có cần hủy bỏ đấu giá hay không.” Lý do lựa chọn bán đấu giá, nói trắng ra chính là muốn giá trị lớn nhất, mà hiện tại người này nguyện ý ra giá cao như vậy, đã đạt tới thậm chí vượt qua mong muốn của Chử Đình.
“Vì sao ông ta không đợi đến lúc bán đấu giá?” Thẩm Tiêu hỏi, nếu bán đấu giá, nói không chừng giá cũng không cao như vậy.
“Ông ta không sống được mấy ngày, e rằng không đợi được đến ngày bán đấu giá.”
Thẩm Tiêu hiểu. Nói cách khác, hiện tại nếu vụ làm ăn này thành giao, vậy chính là một hơi 7 trăm vạn tích phân. Nếu để tới bán đấu giá nửa tháng sau, giá cả có thể sẽ có 700 vạn, nhưng cũng có thể sẽ không có giá cao như vậy, lựa chọn như thế nào, phải xem chính bản thân bọn họ.
“Cô thấy thế nào?” Chử Đình hỏi Thẩm Tiêu. Thứ này là bọn họ cùng kiếm, đương nhiên cũng phải hỏi quan điểm của đối phương.
Thẩm Tiêu hỏi lại: “Trước tiên anh nói về suy nghĩ của mình đi.”
“Bán.”
Điều này không ngoài ý muốn của Thẩm Tiêu, tích phân tới trong tay mới là tích phân. “Vậy bán.”
Ý kiến của hai người nhất trí, chuyện sau đó cũng dễ làm hơn.
Khi Chử Đình xử lý giao dịch, Thẩm Tiêu đếm đầu ngón tay tính toán một hồi, hiện giờ cô đã có 600 vạn tích phân, chia tích phân Diệu Thanh Đan, vậy cô lập tức có 950 vạn tích phân. Nói vậy cô kiếm năm mươi vạn tích phân nữa thì có thể sống lại?
Không không, không đúng, 700 vạn tích phân đan dược, trước đó tìm người luyện đan dược phải trả 50 vạn tích phân, cùng với chi phí hủy bỏ đấu giá đều phải trừ vào trong đó, có lẽ cô có thể được chia khoảng 300 vạn. Nói như vậy cô còn thiếu 100 vạn tích phân.
100 vạn à… Trước kia cảm thấy là con số rất xa với, hiện giờ lập tức cảm thấy giống như dễ như trở bàn tay.
Khi Thẩm Tiêu đang thất thần, bên kia Chử Đình đã giao dịch xong. Anh ta nhắn với Thẩm Tiêu: “Cô cứ treo đồ đi, treo 310 vạn tích phân.”
Lúc này Thẩm Tiêu nghe theo.
Thu vào từ Diệu Thanh Đan không phải thu hoạch của thế giới gốc, con số tích phân cuối cùng bị tạm khóa giống như tích phân lúc trước. Trước mắt tổng tích phân của Thẩm Tiêu là: 9210028.
“Anh còn thiếu bao nhiêu tích phân để đến một ngàn vạn.” Thẩm Tiêu hỏi Chử Đình. Chử Đình tiêu còn nhiều hơn cô, một trăm vạn tổ đội cũng là anh bỏ.
“Còn khoảng 68 vạn.” Chử Đình nói.
“?” Thẩm Tiêu có hơi bất ngờ: “Tôi còn 79 vạn. Vậy nếu anh không tiêu số tiền tổ đội đó, bây giờ anh đã sống lại rồi.”
“Vậy chưa chắc. Tích phân ở bản đồ trước kiếm quá nhẹ nhàng, nếu không tổ đội với cô, nói không chừng chúng ta đều không vào được bản đồ đó.” Chử Đình thở dài một hơi: “Chỉ còn lại mấy chục vạn tích phân. Nếu chúng ta có thể có đủ ở bản đồ này luôn thì không cần đi bản đồ chiến tranh nữa.”
“Đúng vậy.” Nghĩ đến có khả năng đây là bản đồ cuối cùng của bọn họ, trong lòng Thẩm Tiêu ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác không quá rõ ràng: “Chúng ta có thể đủ sao?”
“Chuyện do con người.”
“Đúng vậy, chuyện do con người.”
Nói xong, giữa hai người bỗng chốc đều rơi vào im lặng.
…
Khi đến tối, bởi vì thu hoạch hôm nay, Thẩm Tiêu đặc biệt tự mình xuống bếp chuẩn bị một bữa cơm thịt nướng cho hai người. Thịt là thịt yêu thú lúc trước còn dư lại, dùng hỏa linh nướng lên, trên hành lang bên ngoài đều ngửi thấy mùi thơm này.
“Thứ này rất dễ làm người ta chú ý, sau này xem ra phải ăn ít mới được.” Thẩm Tiêu nghĩ tính khép kín của căn phòng này tốt, mùi thơm sẽ không truyền đi quá xa, không nghĩ tới cô vẫn xem nhẹ thịt yêu thú.
“Muốn ăn thì ăn.” Chử Đình nói: “Cho dù có phiền phức tìm tới cửa thì vẫn có tôi chịu trách nhiệm.”
“Được được được.” Thẩm Tiêu vừa bưng dĩa đồ nướng lên bàn ăn vừa nói: “Vậy anh yêu, anh xem thử tay nghề này của em so với năm đó theo đuổi anh như thế nào?”
Nói cho cùng Thẩm Tiêu vẫn không quên được chuyện này.
Chử Đình nhịn không được khẽ khụ một tiếng, sau đó gắp một đũa thịt vừa làm bộ làm tịch nói: “Ồ, tay nghề tăng lên không ít.”
“Tới địa ngục đi.” Thẩm Tiêu duỗi tay đánh gáy anh: “Tôi nhổ vào! Ai theo đuổi anh, nếu có theo đuổi vậy cũng nên là anh theo đuổi tôi. Sau này đi ra ngoài chỉ cho nói như vậy.”
“Ồ? Vậy cô kể lại thử xem tôi theo đuổi cô như thế nào, tôi sợ tôi không nhớ được.”
“Thì mỗi ngày tặng hoa, sau đó buổi tối gọi điện thoại, lúc rảnh thì dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, còn tặng đủ loại quà cáp cho tôi. Sau đó tôi lại bị sự thành tâm của anh đánh động, đồng ý quen anh.” Thẩm Tiêu đáp.
Chử Đình cân nhắc một chút, sau đó nhìn về phía Thẩm Tiêu, mắt ẩn chứa sự thương hại: “Khô cằn như vậy? Lẽ nào trước kia cô chưa từng được người ta theo đuổi.”
Thẩm Tiêu: “??? Cái gì gọi là tôi chưa từng được theo đuổi, đó là tôi không có lòng dạ nào yêu đương, chỉ muốn làm sự nghiệp. Anh đừng nói tôi, chính anh không phải cũng giống vậy à, thương hương tiếc ngọc một tí cũng không hiểu, nuôi thành tính cách thẳng nam. Chó chê mèo lắm lông.”
“Chậc.” Chử Đình cũng không bị đả kích chút nào: “Xem ra thật sự chưa từng nhận được hoa.”
“Anh cũng đừng nói bừa.” Thẩm Tiêu tìm tòi nhớ lại một hồi, trước kia Cầm Minh từng tặng cô một đóa hoa: “Tôi cũng từng nhận được…” Cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy trước mặt Chử Đình gõ ngón tay một cái, cổ tay vừa lật, một đóa hồng xuất hiện ở trong tay anh: “Ha ha, sau này còn có người tặng hoa cho cô.”
Trên hoa hồng màu đỏ còn dính vài giọt sương sớm, đóa hoa hồng kiều diễm thâm thúy mà mê người. Cũng không lạ khi nhiều cô gái đều thích hoa hồng, dáng vẻ của đóa hoa này quả thật xinh đẹp, khiến người khác động tâm.
Thấy ánh mắt Thẩm Tiêu nhìn hoa chậm chạp không nhúc nhích, Chử Đình quơ quơ hoa hồng: “Cô sẽ không cảm động đến nỗi không biết nói gì mới tốt đấy chứ. Tôi chỉ cảm thấy cô quá thảm, cô đừng nghĩ quá nhiều.”
“Cái gì mà nghĩ quá nhiều.” Thẩm Tiêu giành lấy đóa hoa từ trong tay anh một phen: “Tôi là loại người chưa từng thấy cảnh đời bởi vì một đóa hoa mà động tâm sao? Thế tôi phải thiếu tình yêu cỡ nào.”
“Không phải là tốt rồi.” Chử Đình rũ đôi mắt xuống, tiếp tục ăn thịt nướng: “Mau ăn cơm, ăn xong tôi phải thu dọn chén đũa nữa.”
“Biết rồi, đừng giục.” Thẩm Tiêu đặt hoa hồng đến bên tay, vào ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Chử Đình thu dọn chén đũa. Chờ khi anh trở về từ phòng bếp, trên bàn cơm trống không, hoa hồng cũng biến mất không thấy.
…. truyện kiếm hiệp hay
Sau khi trời dần tối xuống, cả thành thị rơi vào màn đêm.
Trong vật tư Thẩm Tiêu mua có nến, hiện tại khách sạn vẫn cung cấp điện, nhưng tới buổi tối hai người họ vẫn lựa chọn hủy bỏ, không đến bất đắc dĩ sẽ không bật đèn.
Có thể là bởi vì ban ngày nhiều chuyện, lại thêm cú trùng kích tích phân, Thẩm Tiêu hơi không ngủ được.
Cô nhìn cành hoa cắm ở một góc trong không gian cửa hàng, nhịn không được gảy đóa hoa một cái.
Đóa hoa mềm mại, chỉ có ở trong này mới có thể vĩnh viễn không héo tàn.
“Thẩm Tiêu.” Trong bóng đêm, Chử Đình đột nhiên mở miệng nói.
“Ừ.” Thẩm Tiêu mở to mắt đáp lại nói.
“Sau khi chúng ta sống lại, tất cả trí nhớ đều sẽ bị loại bỏ.”
“Tôi biết.” Cũng như tất cả người được cứu giúp trở về, bọn họ giống như chỉ là ngủ một giấc mà thôi, sẽ không nhớ kỹ rốt cuộc ở trong đó đã xảy ra chuyện gì.
“Ừ, ngủ đi. Phải sống thật tốt.”
Lần này Thẩm Tiêu không đáp lại anh.
…
Sau đó mưa vẫn cứ rơi.
Sau khi cực nóng kéo dài lại mưa liên tục, năm nay phần lớn địa phương nhất định không có thu hoạch, sang năm hoặc là mấy tháng sau, có thể sẽ tiến vào trạng thái thiếu thốn thức ăn.
Đây là chuyện mà ai cũng có thể nghĩ đến, vì thế mỗi ngày trời mưa vẫn có không ít người rời khách sạn, ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Mà những người ra ngoài đó, có vài người cuối cùng đã trở lại, mà có vài người lại vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Hai người Thẩm Tiêu không cần ra ngoài, bọn họ thường xuyên thay phiên xuất hiện ở nhà ăn tầng một, không vì gì khác, chỉ vì thám thính tin tức bên ngoài.
Bởi vì vẫn mưa to, lượng điện chứa trong năng lượng mặt trời rất ít, hiện tại rất nhiều thiết bị điện tử trong khách sạn đã hoàn toàn trở thành bài trí. Nếu muốn nghe tin tức, vẫn phải nghe từ miệng của những người trở về từ bên ngoài mới biết được.
Một số người cũng biết tâm lý của khách ở trong khách sạn, sau khi bọn họ rời khỏi đây, sẽ không trực tiếp nói ra tin tức mình nghe được ở bên ngoài, mà yêu cầu nộp phí để nói.
Đối với việc này, Thẩm Tiêu cảm thấy không có gì không thể.
Trong vật tư cô trữ, có một thùng oreo. Cô dùng những oreo này đổi tin tức. Tin tức nhỏ thì một túi bánh bích quy nhỏ, tin tức lớn thì một hộp bánh bích quy. Bởi vì cô hào phóng, người trở về từ bên ngoài đều rất vui vẻ ưu tiên chia sẻ tin tức cho cô.
“Nghe nói không ít nơi bởi vì mưa to bùng lên lũ lụt, mực nước hồ Phàn, hồ Động Đình tăng vọt, nhấn chìm không ít nơi. Còn có lũ bất ngờ bùng nổ, thành phố của chúng ta có không ít nơi cuốn trôi không còn. Những địa phương đó coi như thôi, nhưng đường sắt bị chôn vùi, có lẽ xe lửa bên ngoài không vào được chỗ chúng ta. Hiện tại chỉ có máy bay có thể đến nơi này, nhưng vé máy bay đắt đến dọa người. Nghe nói có một gia đình vì có thể ngồi máy bay đến bên này, thế chấp hơn phân nửa gia tài vào.”