Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 136

Thẩm Tiêu không nghĩ tới nguyên nhân không thu được tích phân vậy mà là cái này.Nhưng nghĩ cũng đúng, nếu thế giới này không xảy ra vấn đề, vậy sẽ không có cái gọi là đạo cụ nhiệm vụ truyền ra.

“Vậy chúng ta chỉ có thể vây mãi ở đây sao?” Chử Đình hợp thời mở miệng nói.

“Không biết.” Triệu Đông lắc đầu: “Bởi vì tên ngu đó làm cho Đại Yêu xuất hiện, sau này không thu được tích phân. Tôi cảm thấy có lẽ Đại Yêu bị trừ có thể khôi phục dáng vẻ ban đầu. Nhưng mà, trừ yêu gì đó, chúng ta vẫn đừng nghĩ. Trừ khi kéo Hầu ca qua, nếu không đời này chúng ta vẫn nên chấp nhận sống vậy đi.”

Con mắt Thẩm Tiêu giật giật, khi cô đến bản đồ này, xét thấy lông tơ của Đại Thánh dùng rất tốt, lúc cô tới lại mua một cọng…

Nhưng đối với Triệu Đông, bọn họ vẫn giữ sự đề phòng, loại chuyện này vẫn đừng nói trước.

Sau khi lại trò chuyện về bản đồ này với Triệu Đông một chút, Thẩm Tiêu và Chử Đình đứng dậy rời đi.

Bọn họ trở lại phòng mình, Thẩm Tiêu hỏi Chử Đình: “Anh cảm thấy lời nói của Triệu Đông có thể tin mấy phần?”

“Người ta không có lý do gạt chúng ta.” Chử Đình: “Đối với lời nói của anh ta, ngày mai chúng ta lại đi hỏi thăm thử là được.”

“Ừ.” Không nói chi tiết, loại chuyện lớn như Đại Yêu ngang trời xuất thế, dù sao cũng sẽ để lại chút dấu vết.



Hôm sau, hai người Thẩm Tiêu xuống lầu, lại đụng phải Trương Đại Viễn và Tiền Viên.

Trương Đại Viễn nhìn thấy bọn họ, hơi gật đầu một cái, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó bèn nói: “Tôi thấy hai người một chút căn bản trừ quỷ cũng không có, các người vẫn đừng lẫn vào việc này, bảo trụ mạng nhỏ quan trọng hơn.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Đối với chuyện này Thẩm Tiêu cười khổ, bọn họ cũng không muốn, nhưng… Thực sự không có cách nào.

“Kiếm trong tay các người hẳn là đồ tốt, tốt nhất đừng rời tay. Nếu có cơ hội, mau rời đi.” Trương Đại Viễn nói xong, liền dẫn Tiền Viên rời đi.

Thẩm Tiêu vốn còn muốn hỏi thăm anh ta về chuyện Đại Yêu xuất thế, thấy anh ta vội, đành phải hướng mục tiêu về chưởng quầy quán trọ.

Chưởng quầy bốn mươi năm mươi tuổi, còn chưa tuổi già lẩm cẩm. Thấy thẩm Tiêu hỏi chuyện Đại Yêu xuất thế mấy lần trước, ông ta thật sự đưa ra đáp án: “Cô nói hẳn là Đại Yêu đi ra từ huyện Vân Hòa chúng tôi nhỉ. Lúc trước có một đại nhân vô cùng lợi hại tới huyện Vân Hòa trừ quỷ, sau đó nghe nói đại nhân đó bị thê tử của anh ta giết, vừa khéo có tiểu yêu quái đi ngang qua chỗ vị đại nhân đó, cướp di vật của vị đại nhân đó đi tu luyện, khiến cả huyện Vân Hòa chúng tôi mưa liên tục nửa năm. May mắn sau đó đại yêu quái kia bị đại nhân khác đuổi đi, những dân chúng như chúng tôi mới có thể tiếp tục bình an sống.”

“Đại Yêu xuất thế là năm nào?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Là chuyện mấy năm trước rồi.” Chưởng quầy nhớ lại một chút: “Hiện tại là năm Phong Hòa thứ năm, khoảng năm năm về trước.”

“Chúng tôi đã biết, cảm ơn chưởng quầy.”

Chưởng quầy hẳn là không có khả năng thông đồng lời nói với Triệu Đông, hơn nữa khi chưởng quầy nói những lời này, bên cạnh còn có những người khác ở đây.

Nói cách khác, Triệu Đông nói đều là sự thật.

Đang nghĩ ngợi, Triệu Đông ngáp một lúc lâu đi xuống lầu.

“Chào.” Anh ta rất quen thuộc ngồi xuống bàn Thẩm Tiêu bọn họ, sau đó vươn tay đi lấy bánh của bọn họ.

Sau khi biết được Triệu Đông là người từ thế giới khác đến giống bọn họ, Thẩm Tiêu bỗng chốc có chút tò mò: “Anh biết tu luyện?” Cô và Chử Đình trừ khi đi xin hệ thống hack, nếu không thực sự không có cách nào gia nhập vào một nhóm này.

“Không biết.”

“Vậy anh bắt quỷ như thế nào?”

“Tôi có bùa chú.” Nói đến việc này, vẻ mặt Triệu Đông lập tức héo đi một nửa: “Nhưng cũng không nhiều, còn chưa có nguồn tiếp tế, có thể qua một khoảng thời gian, các người sẽ nhìn thấy tôi phải đến ven đường bày quán làm thầy tướng số.”

“Anh có thể đi làm việc khác kiếm tiền.” Thẩm Tiêu nói.

“Cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới. Nhưng tôi buôn bán cứ lỗ vốn, đi làm công cho người ta, một năm chỉ có hai ba lượng bạc. Mà tôi bắt quỷ cho người ta, một lần ít nhất trên hai lượng. Cô nói đi, nếu đổi lại là cô, cô chọn đi khiêng gạch hay là bắt quỷ?”

Được rồi.

Thẩm Tiêu không nhắc chuyện này nữa: “Anh nói xem Đại Yêu ngang trời xuất thế kia sau đó đã đi đâu? Chẳng lẽ không có ai thu phục nó sao?”

“Có.” Triệu Đông nói: “Đại Yêu xuất thế, yêu khí tận trời, làm sao có thể không có ai tới bắt. Không ít đại lão đều đến đây, nhưng vô dụng, con yêu đó lợi hại không nói, còn chạy trốn nhanh, những người tới bắt nó căn bản không bắt được nó. Sau khi để nó chuồn cũng chưa từng nghe qua tung tích của con yêu đó. Đã năm năm trôi qua, không ai biết nó trốn ở đâu.”

Tung tích của Đại Yêu không rõ… Đây lại là một vấn đề.

“Vậy không có cách nào tìm được tung tích của con đại yêu đó sao?” Chử Đình hỏi.

“Đúng thế, hết cách rồi.” Triệu Đông nói: “Nhưng chúng ta có thể dùng trung tâm mua sắm. Nếu các người có tích phân, hẳn là có thể mua được tin tức từ chỗ trung tâm mua sắm.”

“…” Vậy không phải lại quay về ngõ cụt sao?

Chử Đình thay đổi ý nghĩ: “Lúc trước người phụ nữ đó tên là gì?”

“Anh nói người phụ nữ giết tên ngốc đó hả, tôi nhớ thử xem: “ Triệu Đông nhíu mày cố gắng nhớ lại một phen: “Nguyên Nương, Tân Nguyên Nương.”

Thẩm Tiêu nâng mắt.

Vậy hợp lí rồi.

“Sau khi Tân Nguyên Nương giết người, cô ta đi đâu?” Chử Đình tiếp tục hỏi: “Anh biết không?”

“Đã chết rồi. Không phải đã chết thì chính là bị ăn, dù sao không khác lắm, đáng đời. Chẳng qua, nếu các người may mắn nhìn thấy Tân Nguyên Nương, nói không chừng có thể biết được tung tích của Đại Yêu từ chỗ cô ta. Chỉ tiếc, năm năm trôi qua, tôi tìm rất lâu ở huyện Vân Hòa, từ đầu đến cuối cũng không thấy người chết cũng không thấy xác chết.”

“Anh đang tìm cô ta?”

“Đúng vậy. Không phải do muốn nhanh kiếm tích phân rời đi à, đường lớn đi không được, chỉ có thể thử đường nhỏ. Ai biết đường nhỏ cũng hỏng.” Triệu Đông thở dài: “Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu kết cục đều là cái chết, còn không bằng ngay từ đầu để tôi trực tiếp chết đi, bớt giày vò lại.”

Tân Nguyên Nương, đạo cụ nhiệm vụ khiến bọn họ đi vào thế giới này chính là hồn phách của Tân Nguyên Nương.

Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, nếu vấn đề còn sót lại ở thế giới này mà không có nhiệm vụ, Tân Nguyên Nương cũng sẽ không trở thành vật phẩm nhiệm vụ.

Trước kia ở đây, Thẩm Tiêu không nghĩ tới thông qua nhiệm vụ để kiếm tích phân, hơn nữa đạo cụ là hồn phách của người, cho nên không nghĩ tới chuyện đạo cụ nhiệm vụ. Hiện tại bọn họ dùng thứ khác kiếm tích phân đều không được, hình như cũng chỉ có thể giải quyết vấn đề khó này trước.

Nhưng hai người Thẩm Tiêu tạm thời không nói chuyện liên quan tới hồn phách của Tân Nguyên Nương cho Triệu Đông, đối với bất luận kẻ nào của thế giới này, trừ đối phương, bọn họ đều không hoàn toàn tin tưởng những người khác. Dù cho Triệu Đông nói có phải sự thật hay không, bọn họ dự định tự mình lén nhìn xem có thể trò chuyện với hồn phách của Tân Nguyên Nương hay không.

Qua một bữa cơm, Triệu Đông bị người trừ quỷ khác mời đi ra ngoài. Bởi vì biểu hiện tối hôm qua của Thẩm Tiêu và Chử Đình không tốt, nên không có người hỏi thăm. Triệu Đông ngược lại có hơi muốn dẫn dắt ‘đồng hương’, nhưng bị đối phương lấy nhân số không nên quá nhiều để từ chối.

“Không sao, cả đoạn đường mọi người cẩn thận, buổi tối trở về tôi lại mời mọi người uống rượu.” Chử Đình bị từ chối cũng không xấu hổ chút nào, ngược lại đề xuất muốn mời mọi người uống rượu.

Những người khác thấy thái độ làm người của anh rộng lượng, ấn tượng với anh hơi tốt lên một ít: “Lần sau có việc đơn giản, huynh đệ lại dẫn vợ chồng hai người cùng phát tài, đi đây.”

“Đồng ý.” Chử Đình cười tiễn bọn họ ra ngoài.

Tiễn mấy người Triệu Đông rời đi, hai người Thẩm Tiêu cũng lên lầu hai.

Trở lại phòng, bọn họ lấy hồn châu Tân Nguyên Nương ra, nhưng không biết vì sao, mặc cho bọn họ trao đổi thế nào, từ đầu đến cuối hồn châu sáng lên óng ánh, hồn phách bên trong không hề có ý muốn đi ra.

“Chẳng lẽ bởi vì bây giờ là ban ngày?” Thẩm Tiêu nói, âm hồn đều sợ ánh mặt trời: “Buổi tối thử xem.”

“Cũng đúng.”

Thật vất vả đợi đến khi bầu trời tối đen, hai người thử lại lần nữa, hồn châu vẫn không phản ứng gì.

“Thời gian không đúng? Đợi lát nữa đến đêm khuya thử xem?”

Đã đợi cả buổi sáng, chờ nửa buổi tối cũng không gọi là gì.

Nhưng mà, đợi đến đêm khuya, đoàn người Triệu Đông đều đã trở lại, hồn châu vẫn không có phản ứng gì.

Hai người xuống lầu, dựa theo ban ngày đã thỏa thuận, hai người định mời đám người Triệu Đông uống rượu. Nhưng khi xuống lầu nhìn thấy bốn người kia, sắc mặt bọn họ đều có chút sa sút, xem ra là xuất hành không quá thuận lợi.

Trong lòng Chử Đình biết rõ, đầu tiên anh bảo tiểu nhị lên một bàn rượu và thức ăn, sau khi mọi người uống vài chén rượu, không khí không quá buồn khổ như thế nữa, anh mới hỏi: “Thấy tâm tình của bốn vị có hơi không tốt lắm, một chuyến này ra ngoài đã xảy ra chuyện gì? Nếu có vấn đề khó, có thể nói ra, chúng tôi ra chủ ý.”

Những người khác không nói chuyện, Triệu Đông lại nhìn Thẩm Tiêu một cái, cười hì hì: “Thật ra cũng không có gì, chính là bắt quỷ không thuận lợi.”

Có Triệu Đông tiếp lời, Chử Đình tự nhiên thuận thế nói: “Sao nói vậy?”

Triệu Đông hỏi người dẫn đầu ở đối diện: “Vương đại ca, việc này có thể nói không?”

Dẫn đầu họ Vương đó nói: “Không có gì phải khó nói.”

Nhận được lời này, lúc này Triệu Đông mở ra máy hát: “Hôm nay chúng tôi đến một căn nhà cũ ở ngoài thành…”

Thế giới này ước chừng là sống được lâu, dù cho thứ gì đều sẽ thành tinh. Đêm nay trong căn nhà cũ mà Triệu Đông bọn họ đi vào còn có một vị trạch tiên.

Tòa nhà đó là nhà cũ xây vào ba trăm năm trước, nghe nói là một vị Trạng Nguyên họ Dung tiền triều khi vinh quy quê cũ, gia tộc đã cho xây lên. Tòa nhà được xây hết sức hào hoa xa xỉ, ở địa phương vô cùng nổi danh.

Những nhà khác, hơn mấy chục năm một trăm năm là đã rách nát gần hết, nhưng nhà cửa nhà họ Dung có chút không giống, qua ba trăm tuổi, rường cột chạm trổ bên trong không tổn hại chút nào, việc này coi như hiếm lạ, ở huyện Vân Hòa có chút danh tiếng. Thậm chí có vài người còn đặc biệt tiến đến Dung trạch nhìn xem có thật hay không.

Dần dần, trong Dung trạch truyền ra tin bên trong có trạch tiên tọa trấn.

Trong nhà không suy không bại, con cháu đời sau của Dung lão Trạng Nguyên không nói đại phú đại quý, nhưng đều sống bình an trôi chảy, chỉ là có chút đáng tiếc không xuất hiện người đọc sách nữa. Nếu con cháu đời sau mà làm quan, người bình thường sợ cũng đạp cửa vào gia đình này.

Con người càng thiếu cái gì, lại càng muốn có cái đó, huống chi gia tộc còn từng xuất hiện một vị Trạng Nguyên lang, vì thế người nhà họ Dung ra sức cho vãn bối trong nhà đọc sách.

Nhưng nói đến cũng kỳ quái, người đọc sách trước, ưu tú nhất cũng chỉ dừng lại ở đồng sinh, tiến thêm một bước nữa, trước sau vẫn thiếu một chút. Gần một trăm ngày tiếp theo, mãi cho đến thế hệ này, rốt cuộc có một thần đồng.

Thần đồng này ba tuổi có thể ngâm thơ, đến chín tuổi thế mà viết một bài thể văn biền ngẫu, giật mình đến mức Huyện thái gia của huyện Vân Hòa trực tiếp khen thần đồng. Vì không lãng phí tài hoa của cậu, đặc biệt viết thư tiến cử cho cậu, đưa đẩy cậu vào nhập học học phủ số một Đại Ung.

Thần đồng cũng không phụ hy vọng của mọi người, lúc mười tuổi đánh vỡ lời nguyền của gia tộc, thành công trở thành một tú tài.

Mà năm nay, thần đồng mười bốn tuổi, hiện giờ đã là cử nhân trẻ tuổi nhất của triều đại.

Vinh quang lớn như thế, là ánh sáng của nhà họ Dung, là của huyện Vân Hòa, đồng thời cũng là của Huyện lệnh huyện Vân Hòa.

Đoan ngọ năm nay vị thần đồng mắt thường cũng có thể thấy tiền đồ vô cùng xán lạn về quê thăm người thân, không nghĩ tới lần này lại xảy ra chuyện.

“Cậu ta xảy ra chuyện gì?” Thẩm Tiêu hỏi.

Triệu Đông nói: “Mất tích.”

“Mất tích?”

“Đúng. Vốn chuyện lớn như vậy cũng nên làm lớn để mọi người đều biết, nhưng năm này ông cụ nhà họ Dung đã hơn chín mươi, không dám cho ông ta biết việc này, cho nên bây giờ mọi chuyện đều vẫn còn giấu, đám người Vương đại ca đang âm thầm tìm người.” Triệu Đông tiếp tục nói.

“Vậy hiện tại có manh mối không?” Chử Đình nói thẳng đến chủ đề.

“Manh mối có thì có.” Lúc này người trừ quỷ họ Vương nói: “Buổi tối ngày mai chúng tôi định lại đi thử xem. Triệu Đông, cậu đi với hai người Trương Đại Viễn, Tiền Viên, ngày mai cũng gọi hai người bọn họ đi.”

Ý ngoài lời, chính là dẫn hai người kia đi cùng, hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình thì vẫn không quá xem trọng.

“Được.” Triệu Đông thoáng thật có lỗi nhìn Chử Đình một cái: “Buổi tối tôi đi hỏi thử ngày mai bọn họ có thời gian hay không.”

Chử Đình mời mọi người uống rượu vốn cũng chỉ muốn kéo quan hệ lại gần một chút, đừng nói đối phương không tin thực lực của mình, bọn họ cũng không tin. Đối với việc có thể không tiếp cận náo nhiệt thần quái, bọn họ hết sức vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment