Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 143

Tân Nguyên Nương lắc đầu: “Chưa từng nghe nói qua.”“Vậy vì sao cô bị Lâm Huyền Chi gi.ết chết?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Lâm Huyền Chi đó luôn mơ ước đồ của Triệu Đông. Sau khi tôi gi/ết ch/ết Triệu Đông, gã ta lập tức gi/ết tôi.” Tân Nguyên Nương oán hận nói.

“…” Chử Đình và Thẩm Tiêu lại đối mặt: “Vừa rồi cô nói cô giết ai? Triệu Đông?”

“Đúng.” Tân Nguyên Nương vẫn được lưu giữ trong hồn châu, còn không biết hai người Thẩm Tiêu, Chử Đình đã gặp mặt Triệu Đông: “Anh ta giống với các người, đều là người đến từ thế giới khác. Lúc trước năng lực mà anh ta phơi bày ra, người nhìn chằm chằm anh ta không chỉ có một mình tôi.”

“Chúng tôi đã biết.” Chử Đình lại hỏi Tân Nguyên Nương một vài chuyện khác, sau khi không có thêm nhiều manh mối hơn nữa, anh bảo Tân Nguyên Nương trở về hồn châu một lần nữa.

Nếu Tân Nguyên Nương nói như vậy, Triệu Đông đã bị cô ta gi/ết, vậy ‘Triệu Đông’ ở quán trọ lúc này là ai?

Triệu Đông nói có yêu quái cướp đồ của anh ta trở thành Đại Yêu, Tân Nguyên Nương lại nói người gi/ết cô ta đoạt bảo chính là Lâm Huyền Chi, trong vụ này rốt cuộc lời nói của ai là thật, của ai là giả, hoặc là hai người đều thật, hai người đều giả?

“Tích phân thì không kiếm được, vòng luẩn quẩn ngược lại rất nhiều.” Thẩm Tiêu day trán. Từ lúc trước cô đã nhận thấy Triệu Đông cố ý dẫn đường bọn họ, nhưng không nghĩ tới ‘Triệu Đông’ này còn có thể không phải ‘Triệu Đông’.

“Trăm khoanh vẫn quanh một đốm.” Chử Đình cũng thấy rất rõ: “Dù là Triệu Đông và Tân Nguyên Nương nói là thật hay là giả, mục đích nhiệm vụ của trung tâm mua sắm cho tới bây giờ đều chỉ có một.” Giống với nhiệm vụ mà lúc trước anh nhận, để tất cả trở về quỹ đạo: “Dù là Lâm Huyền Chi cũng được, hay là Đại Yêu cũng thế, đi tới thì sẽ biết thôi.”

Đêm nay qua đi, ngày hôm sau nhìn thấy Triệu Đông, Thẩm Tiêu và Chử Đình vẫn dùng thái độ giống như lúc trước đối đãi anh ta.

Mà một bên khác, chuyện nhà họ Lâm đón dâu chậm chạp chưa tìm được tân nương thích hợp, đã ầm ĩ dư luận xôn xao.

Dựa ở bên cửa sổ lầu hai, Chử Đình nhìn thấy gia đinh của nhà họ Lâm ở phía dưới đi ngang qua, nói: “Tân nương vẫn chưa tìm thấy, sẽ không phải là cuối cùng rơi xuống trên người cô đấy chứ.”

Ở bên cạnh anh, Thẩm Tiêu nhìn thấy đám gia đinh đó đi vào quán trọ Vân Lai, mặt đen lại: “Đời người cứ như câu chuyện, dựa theo sự kịch tính của câu chuyện, nội dung vở kịch này tám chín phần mười chính là phát triển như vậy.”

Mà sự thật là, rượu trong ly hai người còn chưa uống hết, Triệu Đông đã chạy lên, thông báo cho hai người bọn họ: “Người họ Lâm tới, nói là nhìn trúng Thẩm Tiêu!”

Chậc, miệng quạ đen.

Khóe miệng Thẩm Tiêu giật giật: “Đi thôi, đi xuống nhìn xem.”

Ba người xuống lầu, tất cả mọi người trong quán trọ Vân Lai nhìn lại đây. Khác với những sắc mặt không giống nhau của những người khác, mười mấy gia đinh nhà họ Lâm đều đứng lên, chúc mừng với Thẩm Tiêu nói: “Chúc mừng cô Thẩm sắp trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Lâm chúng tôi.”

Thẩm Tiêu cười nhạo một tiếng: “Ngay cả mặt của Lâm Huyền Chi tôi còn chưa gặp qua, sao anh ta lại coi trọng tôi.”

“Có điều cô Thẩm đây còn chưa biết. Hiện tại cả huyện Vân Hòa ai chẳng biết sự tích cô dùng một kiếm chém rắn trắng chứ. Thiếu gia của chúng tôi nói, phụ nữ tầm thường không xứng với cậu ấy, chúng tôi càng nghĩ, phát hiện cả huyện Vân Hòa chỉ có cô xứng đôi nhất với thiếu gia của chúng tôi.” Tên gia đinh cầm đầu một lời một tiếng ‘Cô Thẩm’, nhưng vẻ mặt lại vẫn hết sức kiêu căng, giống như có thể được thiếu gia nhà mình nhìn trúng, là phúc của Thẩm Tiêu.

“Phải không, vậy nếu tôi không đồng ý thì sao.” Tuy rằng biết phải đi gặp Lâm Huyền Chi, nhưng Thẩm Tiêu cũng không thích lấy loại hình thức này tiến vào nhà họ Lâm: “Các người định làm sao bây giờ?”

Tươi cười trên mặt gia đinh không thay đổi: “Vậy chúng tôi đành phải dùng một ít biện pháp đặc biệt ‘mời’ cô qua đó.”

“Ồ?” Khi nói chuyện, trường kiếm trong tay Thẩm Tiêu xuất hiện, lợi kiếm ra khỏi vỏ, tên gia đinh cầm đầu thế mà mất đi ba ngón tay. Nhìn thấy vết máu chỗ mũi kiếm cổ, Thẩm Tiêu nói: “Các người còn muốn mời không?”

Đột nhiên ăn đau, trên mặt tên gia đinh cầm đầu của nhà họ Lâm hiện lên một vẻ dữ tợn, nhưng rất nhanh gã ta đã khắc chế cảm xúc này, dường như không có việc gì kéo xuống một mảnh vạt áo băng bó miệng vết thương: “Kiếm của cô Thẩm quả thực lợi hại. Nhưng nếu là quyết định mà nhà họ Lâm chúng tôi đưa ra, vậy không ai có thể từ chối. Cô Thẩm từ chối một canh giờ, vậy tôi sẽ bắt một người trong huyện này, từ chối hai canh giờ, vậy bắt hai người, phải xem cô Thẩm cô có thể từ chối tới khi nào.”

Nói xong, người nọ dùng ánh mắt với gia đinh khác ở phía sau, lập tức có người cầm kiếm ra ngoài quán trọ.

Không nghĩ tới thế mà người họ Lâm kiêu ngạo như thế, mọi người trong quán trọ Vân Lai đều thay đổi sắc mặt.

Khi Thẩm Tiêu đang muốn rút kiếm đi lên, lại bị Chử Đình giữ chặt kéo về phía sau: “Chậm đã!”

Gia đinh cầm đầu nhìn thấy Chử Đình, nhướng mày lên: “Tôi biết cậu là đồng bạn của cô Thẩm, cậu bảo chúng tôi dừng lại, lẽ nào cậu nắm chắc thuyết phục được cô ấy?”

“Loại chuyện này sao tôi thuyết phụ được.” Chử Đình cười nói: “Người ta không muốn gả cho thiếu gia nhà mấy người, cho dù anh lấy những người khác để uy hiếp cô ấy cũng không uy hiếp được, cô ấy cũng không phải là người tốt gì.”

“Vậy ý cậu muốn…”

“Cô ấy không phải người tốt, nhưng tôi thì phải.” Chử Đình nói: “Cô ấy không muốn gả cho thiếu gia nhà anh, nhưng vì dân chúng cả huyện Vân Hòa, tôi nguyện ý gả.”

Lời này vừa nói ra, cả sảnh lớn trong quán trọ đều tĩnh lặng, Triệu Đông lại giơ ngón tay cái lên. Về phần Thẩm Tiêu… Thẩm Tiêu cũng bị vây trong khiếp sợ.

“Cậu?” Tên gia đinh cầm đầu đen mặt: “Cậu chính là đàn ông.”

“Đàn ông thì làm sao.” Chử Đình đi quanh Thẩm Tiêu một vòng: “Bàn về bộ dạng, tôi đẹp hơn cô ấy.”

Thẩm Tiêu: “…”

“Bàn về tính tình, tôi dịu dàng hơn cô ấy gấp trăm lần.”

Quần chúng vây xem: “…”

“Thiếu gia nhà các người nhiều lần đón dâu cũng không hề buông bỏ ý niệm cưới vợ lần nữa trong đầu, nói không chừng chính là bởi vì anh ta không thích phụ nữ.” Chử Đình dẫn dắt từng bước nói: “Hay là anh dứt khoát tặng cho anh ta một bất ngờ. Nếu từ nay về sau anh ta không cưới đám cưới quỷ nữa, quấy rầy dân chúng Vân Hòa, vậy tôi hy sinh cũng đáng.”

Gia đinh nhà họ Lâm: “…”

“Vị công tử này, xin hãy tự trọng.” Gia đinh cầm đầu nhà họ Lâm run rẩy khóe mắt nói.

Chử Đình lại không biết lấy cây quạt từ đâu ra, anh mở mặt quạt, nâng cằm tên gia đinh kia lên, từ trên cao nhìn xuống gã ta: “Tôi đề nghị anh vẫn nên đến hỏi thử quan điểm của chủ nhân nhà anh thì tốt hơn. Nói không chừng anh ta rất thích ý lấy tôi về nhà đây.”

Không biết vì sao, tên gia đinh nhà họ Lâm đó bị anh nhìn chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, giống như gã ta không đồng ý, sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, bên tai gia đình truyền đến một lời nói nhỏ. Vẻ mặt gã ta hơi thay đổi, cuối cùng nói: “Được, vậy tôi quay về nhà họ Lâm hỏi thử công tử của chúng tôi.”

Nói xong, một đám gia đình nhà họ Lâm nhanh chóng rút lui khỏi quán trọ.

Chạng vạng, một đám gia đinh nhà họ Lâm nâng kiệu đến, đáp án của thiếu gia nhà họ Lâm là gì không cần nói cũng biết.

Chuyện này lấy hình thức một tuồng kịch để mở màn, ai cũng không nghĩ tới cuối cùng sẽ lấy loại hình thức hoang đường này để kết thúc.



Trên lầu, Thẩm Tiêu nhìn Chử Đình vẻ mặt mang theo trêu tức: “Tôi nên chúc mừng anh không?”

Việc hôm nay, xem ra, nhà họ Lâm vốn tới vì hai người bọn họ.

Chử Đình vừa cố sức mặc lễ phục tân lang vừa ý bảo Thẩm Tiêu thắt đai lưng phía sau giúp anh: “Cô đừng quên tôi là người ở thời đại mà ai cũng từng chịu đựng qua mà.”

“Anh cũng có thể không giúp tôi. Nói thật, tôi còn chưa từng ngồi kiệu hoa.” Thẩm Tiêu có chút tò mò.

“Sau này cô vẫn nên thành thật ngồi ở trên xe cưới của chồng cô đi.” Chử Đình nói: “Loại chuyện này, để tôi làm là được.”. Truyện Tiên Hiệp

“Được rồi.” Đề tài trở lại chuyện chính: “Nhà họ Lâm bên kia chắc chắn có mưu đồ, chúng ta như vậy có tính là dê vào miệng cọp không.”

“Dê vào trong miệng con hổ già mới gọi là dê vào miệng cọp, chúng ta vào trong miệng hổ già, có tệ đi nữa thì cũng là kim cương vào miệng cọp.”

Hôn lễ, nhà họ Lâm khởi kiệu vào lúc hoàng hôn. Trời chiều chiếu xuống, Thẩm Tiêu nhìn tình thế này, cảm thấy có lẽ rời thị trấn trời sẽ tối, cũng không biết nhà họ Lâm này có xa không…

Khi Thẩm Tiêu đang suy nghĩ việc này, kiệu hoa đã thổi sáo gảy đàn trên phố chính. Trước kia tân nương của huyện Vân Hòa nhiều vô số kể, nhưng nam tân nương thì vẫn là lần đầu, việc này làm cho vô số người đến xem náo nhiệt, vây quanh đường cái chật như nêm cối.

Hôm nay là ngày mừng của chủ nhân, gia đinh nhà họ Lâm cũng không quá thô lỗ, bọn họ đành phải phát kẹo ở hai bên đội ngũ đón dâu, cố gắng dành ra đường đi ở giữa. Cho dù là như vậy, đoạn đường này đi vẫn rất chậm.

Khi ra khỏi thị trấn Vân Hòa, bầu trời giống như Thẩm Tiêu suy đoán, đã dần tối sầm.

Thị trấn ngoài thành là thôn xóm to to nhỏ nhỏ dựa vào, mái nhà cao cao thấp thấp kề sát vào nhau không hiểu sao mang theo một chút thê lương dưới tia sáng cuối cùng ở phía chân trời.

Có hơi giống mộ phần.

Trong đầu Thẩm Tiêu không biết vì sao hiện lên một suy nghĩ như thế trong đầu.

Đèn lồng màu đỏ ở hai bên đội ngũ đón dâu đã đốt lên, ánh sáng yếu ớt theo gió đong đưa, tiếng chiêng trống xung quanh vẫn ầm ĩ như trước, nhưng trên mặt những người trừ quỷ đón dâu cùng đi theo không có sắc mặt vui mừng gì.

“Mẹ nó, không biết vì sao, dưới phông nền như vậy tôi cứ cảm thấy đáng sợ.” Bên cạnh có người hùng hùng hổ hổ nói: “Lâm Huyền Chi này thật sự là không làm chuyện tốt, đón dâu thì thôi đi, dựa vào cái gì còn muốn để chúng ta đưa dâu.”

“Trước kia cũng có người trừ quỷ đưa dâu, cuối cùng không phải đều vẫn khỏe mạnh không tổn hao gì trở lại sao, anh sợ cái gì.”

“Đúng rồi, Triệu Đông đâu rồi? Vừa nãy còn nhìn thấy anh ta, sao vừa ra khỏi thành đã không thấy người vậy?”

Lúc này mọi người mới phát hiện không biết khi nào đã không thấy Triệu Đông, chỉ có mấy người Trương Đại Viễn thành thật đi theo.

Trời càng ngày càng tối, Thẩm Tiêu đi đến mức chân có hơi khó chịu. Gió núi xung quanh giống như gió tà, nếu không phải Chử Đình vén màn kiệu hoa lên, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, có lẽ cô cũng không ức chế được xúc động chạy về thành.

“Còn bao lâu nữa mới đến nhà họ Lâm?” Chử Đình ghé vào trên cửa sổ kiệu hoa trò chuyện với gia đinh của nhà họ Lâm.

“Sắp đến rồi.” Gia đinh nói.

“Sắp đến là bao lâu?”

“Đi qua con đường phía trước là tới rồi.” Gia đinh nói.

“Con đường?” Mọi người nghe nói như thế không khỏi nhìn lại phía trước, chỉ thấy phía trước núi rừng rậm rạp, có một cái chợ đầy người đang di chuyển, nhìn qua náo nhiệt lạ thường.

Nơi này là rừng núi hoang vắng, sao đang êm đềm lại xuất hiện một cái chợ?

Lòng mọi người khẽ động, nghĩ có lẽ mình đụng phải chợ quỷ rồi.

Đang nghĩ ngợi, gia đinh nhà họ Lâm đã nâng kiệu hoa đến gần chợ. Bọn họ đến khiến cho ánh mắt của không ít người xung quanh tụ lại, lúc này có trẻ con không biết chui ra từ đâu, vây quanh kiệu hoa vừa vỗ tay vừa kêu: “Xem tân nương kìa!”

“Có tân nương tử!”

“Khoan đã! Sao tân nương này lại là nam vậy?”

Tiếng kêu khó hiểu này dẫn tới sự chú ý của phần lớn người, giống với lúc ở huyện Vân Hòa, lúc này con đường trước kiệu hoa lại bị bao vây.

Thái độ khác với người trong huyện Vân Hòa, gia đinh nhà họ Lâm như sớm có chuẩn bị, vừa tung tiền giấy vừa thắp nến, khuyên can mãi mới mở ra được một con đường cho kiệu hoa.

Nhưng chờ kiệu hoa đi qua chợ, Thẩm Tiêu lại phát hiện phía sau đột nhiên trở nên vô cùng im lặng. Cô quay đầu lại nhìn, nào còn thấy cảnh chợ náo nhiệt vừa rồi. Không chỉ có như thế, đám người Trương Đại Viễn vốn đi theo sau kiệu hoa, thậm chí người khua chiêng gõ trống, tất cả đều không thấy tung tích.

Có thể nói, hiện tại nơi rừng núi hoang vắng này, chỉ còn lại cô và Chử đình cùng với gia đinh nhà họ Lâm.

“Xem như thoát rồi.” Tên gia đinh cầm đầu của nhà họ Lâm lại lau mồ hôi không hề xuất hiện trên đầu, thái độ xoay một trăm tám mươi độ với Thẩm Tiêu: “Chúng ta rất nhanh sẽ đến, nếu không thì cô Thẩm cùng ngồi vào kiệu đi?”

Thẩm Tiêu không nghĩ tới gã ta sẽ đưa ra đề nghị như vậy, Chử Đình trong kiệu hoa đã có hơi không vui: “Sao hả, có một mình tôi gả cho công tử các người còn chưa đủ, anh còn muốn công tử các anh trái ôm ấp phải hưởng phúc của mọi người sao?”

Gia đinh cầm đầu lập tức liên tục xua tay: “Chử công tử hiểu lầm, tôi chỉ lo lắng cô Thẩm đi mỏi chân mà thôi. Ôi, con người tôi ăn nói vụng về, rất nhiều chuyện nói không rõ. Tới nhà họ Lâm của chúng tôi rồi, ngài sẽ biết. Được rồi, tăng tốc đi thôi, tranh thủ đến trong hai khắc.”

“Được.” Gia đinh nhà họ Lâm nói xong, dưới chân tăng tốc một phen.

Một loạt hành động này, Thẩm Tiêu nhìn thấy mà trong lòng sinh nghi.

Người thường có thể có tốc độ này sao?

Về phần rốt cuộc như thế nào, vẫn phải tới nhà họ Lâm rồi nói sau.

Sau hai khắc, giống như lời của tên gia đinh cầm đầu, từ xa bọn họ đã thấy ánh sáng từ lồng đèn ở sườn núi. Chờ tới gần chút nữa, một nhà cổ đèn đuốc sáng trưng xuất hiện ở trước mắt Thẩm Tiêu.
Bình Luận (0)
Comment