Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 149

“Đồ bà nấu có thể ăn à? Dù sao cũng đã đóng cửa rồi, lại đóng thêm một thời gian nữa cũng không có việc gì.”Dường như bị cha thuyết phục, mẹ khẽ thở dài, chuyển đề tài: “May mà người nhà kia dễ nói chuyện, trực tiếp đền tiền, nếu không còn phải dính đến kiện tụng.”

“Đó là bọn họ gặp may mắn, Tiêu Tiêu không có việc gì, nếu không… Mạng của con gái tôi, không phải bỏ tiền là có thể mua được.” Cha hơi tạm dừng một chút, trong giọng nói mang theo nồng đậm bất mãn: “Hơn nữa đến bây giờ, người nhà đó cũng không ra mặt đến nói lời xin lỗi, chỉ phái trợ lý gì đó đưa cho một tấm chi phiếu. Con gái của tôi đang đi đường đàng hoàng thì bị con trai bọn họ thiếu chút nữa đâm chết, bọn họ chỉ tỏ thái độ thế hả? Thật sự là có cha kiểu gì thì có con cái dạng đó.”

“Được rồi được rồi. Ông cũng đừng oán giận. Không phải nói xe của con trai bọn họ bị người ta động tay động chân sao. Nếu là thật, bọn họ cũng oan uổng.”

“Hừ.”

Thẩm Tiêu chỉ vừa nghe hoàn chỉnh cuộc trò chuyện của cha mẹ, người lại thiếp đi.

Ngủ rồi lại tỉnh như vậy, cộng thêm có đủ loại cơm canh dinh dưỡng, vết thương trên người cô dần tốt lên. Đầu tiên là nói chuyện ngực không đau, tiếp theo là có thể xoay người ở trên giường, lúc có người thân bạn bè tới thăm cũng có thể ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm với bọn họ.

Chỉ là thời gian người thân bạn bè đến thăm vẫn ít, phần lớn thời gian cô nhàm chán nằm ở trên giường.

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ tò mò phú nhị đại xui xẻo đụng mình ở phòng bệnh đối diện đó như thế nào, nhưng mỗi lần cô đi trên hành lang phục kiện, đi ngang qua trước phòng bệnh của anh, cửa phòng bệnh đó luôn đóng chặt.

Ngược lại có mấy người trẻ tuổi canh cửa, nhưng theo quan sát của cô, tác dụng nhiều hơn của những người trẻ tuổi này là ngăn cản đám người mỗi ngày xông vào thăm.

Đúng vậy, mỗi ngày ở phòng bệnh đối diện đều có một đống người tây trang giày da mang theo quà cáp tới thăm, chỉ là không ai bước vào được cánh cửa đó.

Rất hiển nhiên, vị đối diện đó, không phải phú nhị đại bình thường.

Ồn ào ngoài cửa, làm cho cuộc sống tịnh dưỡng buồn tẻ của Thẩm Tiêu hơi vui vẻ một chút.

Nhưng rất nhanh, chút niềm vui ấy cũng không còn… buổi trưa một ngày nọ, đối diện đột nhiên có người bệnh mới vào, mà đám người trẻ tuổi ngay cửa cũng biến mất không thấy.

Vậy là xuất viện rồi sao?

Thẩm Tiêu nhớ mẹ từng nói, vết thương của người nọ không thể nào nhẹ hơn cô. Bây giờ cô còn phải tĩnh dưỡng, người nọ không thể nào khỏe mạnh lại mới đúng.

Chẳng lẽ là bệnh viện rất ồn, cho nên suốt đêm dọn đi?

Thẩm Tiêu suy nghĩ, cảm thấy có lẽ đây chính là chân tướng. Dù sao kẻ có tiền, trong nhà có thể dùng làm bệnh viện, còn có thể tránh một vài tranh cãi ầm ĩ.

Mà cô cũng có thể sẽ không cùng xuất hiện với anh nữa.

Tháng ngày dưỡng thương buồn tẻ tiếp tục.

Thương gân động cốt một trăm ngày. Thẩm Tiêu còn chưa tới một trăm ngày,đã cảm thấy mình sắp nằm thành một miếng đậu hũ thúi. Tuy rằng tất cả chi phí nằm viện cô không cần tự mình thanh toán, nhưng sau khi bác sĩ tỏ vẻ cô có thể xuất viện dưỡng thương, cô gần như là ngựa không ngừng vó làm thủ tục xuất viện, điều này làm cho người cha đi chợ mua gà về hầm canh giương mắt nhìn hồi lâu.

“Con về quê tịnh dưỡng cũng giống vậy thôi.” Thẩm Tiêu biết, một hai tháng này cô nằm viện, cửa hàng trong nhà vẫn đóng cửa. Trước khi cô chưa hoàn toàn khỏe lại, e rằng cha sẽ không trở về. Dù sao hiện tại cô cũng không có việc làm, nếu không thì về quê ở bên cha mẹ.

Có lẽ nghe con gái nói về quê, biểu cảm của cha Thẩm dịu đi một chút: “Trở về cũng tốt.” Những tòa nhà cao tầng bên ngoài, không có chút tình người gì.

Ngày hôm đó, người một nhà thu dọn hành lý xong, trở về quê hương ở phía nam.

Quê Thẩm tiêu là một trấn nhỏ ở phía nam, tựa núi gần sông, chỉ là vị trí địa lý có hơi hẻo lánh. Có lẽ chính là vì nguyên do này, phần lớn kiến trúc cổ ở trên thị trấn đều được bảo tồn lưu giữ lại, mỗi nhà mỗi hộ vẫn ở hình thức đình viện trạch ốc.

Theo quốc dân giàu có, khách du lịch trỗi dậy, cấp trên vẫn nói muốn khai phá trấn nhỏ thành khu du lịch, nhưng hơn mười năm qua đi, chậm chạp không có hành động lớn gì. Mà quán cơm của nhà họ Thẩm, hơn mười năm trước chính là vì tương lai nơi này thành khu du lịch nên mở trước.

Sau khi người nhà họ Thẩm trở về, hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều xúm lại đây. Biết Thẩm Tiêu tìm được đường sống trong chỗ chết, hàng xóm có quan hệ tốt còn đặc biệt mang thuốc bổ đến, dặn dò cô dưỡng thương cho tốt.

Đối với những việc này, cả nhà Thẩm Tiêu tất nhiên phải cảm ơn một phen.

“Lão Thẩm à, quán cơm nhà ông khi nào thì mở cửa?” Nói về vết thương của Thẩm Tiêu xong, hàng xóm lại hỏi tới chuyện trong cửa tiệm: “Trong khoảng thời gian này mỗi ngày có người đến xem ông có mở cửa không. Bây giờ ông đã trở lại, cũng nên mở cửa đi.”

Mật khẩu các chương sau: trichtinhlau

Phần lớn thôn dân ở trấn nhỏ đều rất tiết kiệm, số lớn người không có việc gì sẽ không muốn đến tiệm ăn. Nhưng tay nghề của cha Thẩm tốt, bình thường không vướng mọi người hoặc là trong nhà có khách, lúc ngày lễ ngày tết, gọi ít món ăn cùng ăn với nhau. Quán ăn của nhà họ Thẩm đã đóng cửa một hai tháng, thứ nhất bọn họ có hơi nhớ nhung tay nghề của đầu bếp Thẩm, thứ hai cũng là muốn giúp bọn họ, dù sao tất cả mọi người biết, phí nằm viện sẽ không ít.

“Phải mở chứ, ngày mai mở ngay.” Cha Thẩm không khoe khoang chuyện bồi thường khắp nơi, chính ông không nhớ thương số tiền này, cũng không muốn người khác nhớ thương.

“Vậy tôi đặt một bàn đồ ăn trước nhé. Ngày mai cháu trai tôi trở về từ trường học, bồi bổ một chút cho nó.”

“Tôi cũng đặt một bàn, ngày mai cha vợ đến, phải hiếu kính.”

“Ông còn chỗ trống không, cũng cho tôi một bàn nhé. Không có nguyên do gì, chỉ là thèm đồ ăn ông nấu thôi.”

Trong viện anh một lời tôi một câu, trực tiếp thu xếp thỏa đáng công việc hai bữa cơm ngày mai của cha Thẩm.

Thẩm Tiêu tựa vào ghế trúc bên cạnh, nhìn hàng xóm trong viện, trong lòng ấm áp.

Lại nhìn cha Thẩm, đối với tất cả ý tốt ông ấy không chối từ, tất cả đều nhận. Chẳng qua ngày hôm sau lúc lên đồ ăn, mỗi một món ăn đều ngập tràn.

Tốt đẹp chính là qua lại, anh nguyện ý giúp tôi một phen, vậy tôi cũng sẽ dùng phương thức của tôi đền đáp lại anh.

Mùi từ quán cơm nhà họ Thẩm bay lượng trong trấn nhỏ cả ngày, ở nhà cũ nào đó bên cạnh trấn nhỏ, không thể tránh khỏi cũng bị mùi hương đó bao phủ.

Khi dần xế chiều, cửa lớn nhà cũ bị mở ra, tiếp theo có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên xe lăn được người ta đẩy ra. Phương hướng mà bọn họ đi, hiển nhiên là đi theo mùi hương.

Trấn nhỏ không lớn, rất nhanh, bọn họ đã tới trước một tiệm cơm tựa vào ven đường tên là “Bát Đại Uyển”.

“Ồ?” Trợ lý đẩy xe lăn nhìn cô gái trẻ ngồi ở cửa tiệm cơm đang nói chuyện với người ta, không khỏi phát ra tiếng ngạc nhiên.

Người đàn ông trên xe lăn cũng thấy cô, bộ dáng coi như thanh tú: “Sao hả, bạn gái cũ của cậu?”

“Không phải.” Trợ lý cảm thấy đây thật sự là duyên phận: “Người lúc trước anh đâm phải, chính là cô ấy.”

Thẩm Tiêu ngồi ở cửa tiệm nhà mình nhận thấy có người đang nhìn cô, không khỏi nghiêng đầu nhìn lại.

Cách phố, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Dung nhan xinh đẹp của đối phương làm cho Thẩm Tiêu hơi trố mắt, chợt cô thấy trợ lý đẩy xe lăn phía sau anh, ngay lập tức, cô giống như biết người ngồi xe lăn chính là ai.

Trợ lý thấy ánh mắt Thẩm Tiêu lướt qua từ trên người mình, biết đối phương đã nhận ra mình, vì thế cũng không rề rà, đẩy xe lăn của ông chủ lại đây, chủ động chào hỏi Thẩm Tiêu nói: “Cô Thẩm.” Xem như trá hình thừa nhận thân phận của mình.

“Xin chào.” Thẩm Tiêu lễ phép đáp lại nói. Tuy rằng nhìn thấy bọn họ ở cửa nhà, cô cũng không cảm thấy đối phương vì xin lỗi mới đến.

“Lúc trước có nghe nói tay nghề của đầu bếp cửa tiệm này rất tốt, không nghĩ tới cửa tiệm này là nhà cô mở.” Trợ lý cười nói ra lý do: “Không biết bây giờ bên trong còn có chỗ ngồi không?”

Ngày hôm qua chỗ ngồi đã bị hàng xóm láng giềng bao trọn.

Thẩm Tiêu xin lỗi, nói: “Tạm thời không còn chỗ trống đằng trước quán ăn, nếu hai vị không ngại, có thể đặt ở trong sân nhà phía sau.”

Trợ lý không dám làm chủ việc này, anh ta nhìn về phía nhà ông chủ mình.

Chử Đình hơi gật đầu: “Được.”

Cánh cửa trên nhà cũ đã tháo dỡ, ngược lại cũng thuận tiện đẩy Chử Đình vào sân nhỏ.

Vừa tiến vào trong sân, cảm giác lại khác… dọc theo sân nhà trồng nho hơn phân nửa cái sân, cây nho xanh um tươi tốt, phía trên có chim sẻ đang líu ríu nghỉ chân. Mà dưới giàn cây nho còn có mấy con gà con vịt đang đào thức ăn. Vừa có người lạ bước vào sân, con mèo ham ăn ngồi xổm ở cửa phòng bếp lập tức cảnh giác nhảy lên trên đầu tường, cảnh giác nhìn bọn họ, rất náo nhiệt.

Ăn cơm ở nơi kiểu này, ngược lại có thể tạo ra cảm giác bầu không khí rất quán ăn.

Chử Đình coi như vừa lòng.

Quán cơm nhà họ Thẩm, cha Thẩm cầm muôi, mẹ Thẩm thì phụ trách những việc vặt vãnh như gọi món ăn lên đồ ăn. Hiện tại Thẩm Tiêu tới rồi, Thẩm Tiêu ôm đồm công việc gọi món ăn này, công việc khác hơi dùng sức một chút, hai vợ chồng không cho cô dính vào.

“Hai anh muốn ăn những món gì?” Thẩm Tiêu cầm thực đơn đến.

“Cho mấy món đặc sắc là được.” Chử Đình nhìn thấy thực đơn đó có hơi đầy mỡ, không nhận lấy.

“Được.” Thẩm Tiêu cũng không để ý thái độ của anh: “Vậy tôi sẽ gọi giúp các anh.” Cô biết kẻ có tiền không quan tâm giá cả, dứt khoát thu hồi thực đơn tự mình viết vài món ăn trên sổ gọi món, đưa đến phòng bếp.

Không chỉ có hai người khách bọn họ, Thẩm Tiêu rất nhanh lại ra đằng trước. Dù sao cô viết vị trí, đến lúc đó sẽ có người đưa đồ ăn.

Trái lại hai người Chử Đình không đợi quá lâu, đã thấy một người phụ nữ trung niên bưng đồ ăn lại đây. Trên mặt người phụ nữ vốn mang theo tươi cười, nhưng sau khi bà ấy nhìn thấy trợ lý, ánh mắt lập tức có hơi hồ nghi nhìn Chử Đình nhiều hơn mấy lần. Nhưng cuối cùng bà ấy cũng không nói gì, bước đi.

Trợ lý có chút chột dạ, nhưng lại thấy ông chủ nhà mình, chậc, người ta đã dùng đũa ăn một lần bắt đầu ăn rồi.

“Hương vị được không?” Trợ lý vừa hỏi vừa tự mình gắp một miếng thịt.

Chử Đình chậm rãi ăn xong: “Vẫn được.”

Trợ lý lập tức hiểu.

Đó chính là ý có thể ăn.

Cảm ơn trời đất, anh ta không cần lại kiếm đầu bếp khắp thế giới đến nữa.

Hai người cơm nước xong xuôi, trợ lý thanh toán hóa đơn, toàn bộ hành trình Chử Đình và Thẩm Tiêu không trao đổi nữa. Ngược lại sau khi bọn họ tính tiền mẹ Thẩm qua hỏi Thẩm Tiêu, người đàn ông ngồi trên xe lăn đó có phải là người đâm cô hay không.

Thẩm Tiêu từ chối nói không biết. Ở trong cái nhìn của cô, đối phương không phải cố ý, cô lại cầm tiền bồi thường rồi, việc này coi như bỏ đi. Chử Đình và cô, chỉ là những người xa lạ bình thường mà thôi.

Sau ngày hôm đó, hai người Chử Đình lại thành khách quen của tiệm ăn nhà họ Thẩm.

Đối với việc vì sao bọn họ có thể xuất hiện ở trấn nhỏ này, Thẩm Tiêu không đi hỏi thăm. Bọn họ đến ăn cơm, cô sẽ chiêu đãi, bọn họ không đến, cô cũng không dõi mắt trông mong. Thỉnh thoảng hàng xóm tặng ít hoa quả gì đến, gặp phải hai người bọn họ đến ăn cơm, cô cũng sẽ tỏ ý đưa lên một đĩa.

Thẩm Tiêu nghĩ, sự xuất hiện đồng thời giữa cô và bọn họ chỉ dừng ở đấy không hơn.

Nào biết, một tuần sau, khi cô đang nhặt cua ở thủy điện ngoài trấn, thì gặp bọn họ.

Xung quanh trấn nhỏ, ngoại trừ thôn trang, còn có ruộng nương rộng lớn. Đầu hạ thời tiết dần dần nóng lên, một vài đồng ruộng cần nước, mương máng phía sau sẽ mở nắp xả nước. Mà nước được rút từ hồ Lễ bên cạnh.

Lượng nước hồ Lễ phong phú, mỗi lần bơm nước, đều có cá tôm cua mắc cạn ở đập nước kia. Sau đó chỉ cần xách giỏ trúc lại đây, tìm kiếm ở dưới tảng đá, có thể có một chút thu hoạch.

Hôm nay Thẩm Tiêu bị đám nhóc nhà cô cầu xin kéo đến chơi, không nghĩ tới cuối cùng vậy mà cô còn thu hoạch được ba con cua lông và một số cá tôm.

Bò từ trong kênh dưới đập nước lên con đê, Thẩm Tiêu mới vừa thả ống quần và ống tay áo, thì thấy trợ lý đẩy Chử Đình đi tới.

Bọn họ nhìn thấy Thẩm Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn, trợ lý đánh giá Thẩm Tiêu từ trên xuống dưới: “Cô thế này là… Mới vừa bơi xong hả?”

Thẩm Tiêu bật cười: “Không, dẫn cháu gái đến chơi đào cua.”

“Ồ? Đào được không?”

“Thu hoạch được mấy con.” Thẩm Tiêu cầm lấy giỏ trúc, ý bảo bọn họ xem chiến lợi phẩm của mình.

Con cua trong giỏ trúc quơ càng cua diễu võ dương oai, vừa thấy cũng rất ngon miệng.

“Thấy là có phần nhé.” Trợ lý cười nói: “Chẳng qua đồ ăn nơi này thật đúng là nhiều, thế mà còn có thể tùy tiện nhặt cua lông to.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tiêu thấy cháu gái cũng lên đây, dắt cháu gái trở về, vừa nói với trợ lý bọn họ: “Các anh cũng phải về trấn trên nhỉ, vừa đi vừa nói.”

“Được.”

Ở trên đường trở về, hai người bắt đầu trò chuyện về mở cống xả nước tưới tiêu đồng ruộng.

Từ mùa vụ đồng áng, lại đến đặc sản của trấn nhỏ và món ngon địa phương, cho tới sau đó, Chử Đình vẫn luôn im lặng nghe hiếm khi mở miệng, hỏi Thẩm Tiêu một chuyện. Ví dụ như sự tồn tại của nhà thờ tổ, lại ví dụ như hồ nước bọn họ đi ngang qua hiện tại thuộc quyền sở hữu của ai.

Nếu nói ngay từ đầu chính là nói chuyện phiếm, vậy những chuyện Chử Đình hỏi, lại làm cho Thẩm Tiêu có cảm giác khác lạ.

Cô biết người đàn ông ngồi trên xe lăn bên cạnh gia đình giàu. Nếu chỉ đơn giản đến thôn trấn dưỡng thương, hẳn là sẽ không cảm thấy hứng thú với vấn đề như quyền sở hữu hồ nước hoang mới đúng. Trừ khi, anh có ý đầu tư trong đầu…
Bình Luận (0)
Comment