Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 153

Khác với dáng vẻ luôn tươi cười trong trong ấn tượng, Thẩm Tiêu một lòng trầm mê công tác vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, toàn thân đều tản ra một luồng hơi thở ‘đừng đến phiền tôi’. Nghe nói người trong trạng thái hết sức chuyên chú bận rộn hoặc là hoàn toàn thả lỏng, phần lớn biểu cảm đều sẽ mất kiểm soát.Nói thật, có hơi quá.

Sau khi vào ngồi, bồi bàn đưa thực đơn tới, Chử Đình chọn đồ ăn xong, lòng khẽ động, nghĩ tới một chuyện, nói: “Gần đây có món mới gì không?”

“Có.” Bồi bàn thuần thục lật tới một trang nào đó: “Món mì Long Lăng này là một trong những món đứng đầu trong thực đơn quý này, rất nhiều lời khen.”

Nhìn thấy món ăn tinh mỹ trên hình ảnh, Chử Đình gật đầu: “Lại thêm phần này.”

“Được.”

Khách trong nhà hàng không tính là nhiều, ngay sau khi gọi món, từng món ăn của đám người Chử Đình được đưa lên.

Dùng bữa xong, Chử Đình thấy Thẩm Tiêu ở sau bếp đã biến mất không thấy, đưa ra yêu cầu muốn gặp đầu bếp chính là đầu bếp làm ra món mì Long Lăng này.

Khách muốn gặp mặt đầu bếp không phải chuyện hiếm lạ, rất nhanh, đầu bếp chính và đầu bếp nấu món mì Long Lăng đi tới trước mặt Chử Đình.

Trò chuyện với đầu bếp chính xong, ánh mắt Chử Đình dừng ở trên người đầu bếp phía sau đầu bếp chính.

Vị đầu bếp này rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua rất có triển vọng.

Nhưng cô ta không phải Thẩm Tiêu.

“Món ăn này là cô nghiên cứu ra?” Chử Đình tựa vào ghế, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng độ ấm trong ánh mắt đã lạnh xuống.

Đầu bếp trẻ lộ ra một nụ cười hàm súc: “Quý khách có vừa lòng không?”

Ngón tay Chử Đình gõ bàn ăn một cái: “Đương nhiên.”

“Ngài vừa lòng chính là vinh hạnh của tôi.” Đầu bếp trẻ hơi cúi đầu nói.

Lúc này ở chỗ nghỉ ngơi sau nhà bếp, Thẩm Tiêu đang nghỉ ngơi. Bên cạnh có đồng nghiệp đang nói chuyện Lưu Ngọc Minh lại được gọi ra phía trước, cô lắc tay, không muốn nghe những bát quái đó, đơn giản tiếp tục tới phía trước giúp đỡ chuẩn bị xử lý đồ ăn.

Mãi cho đến khi tiễn bàn khách cuối cùng trong nhà hàng rời đi, lại tổng vệ sinh toàn bộ nhà hàng xong, mọi người trong nhà hàng mới đến giờ tan tầm. Thẩm Tiêu vừa nhìn thời gian, đã rạng sáng một chút.

Ra tòa cao tầng, Thẩm Tiêu đấm bóp cổ, hiện tại cô chỉ muốn trở lại cái giường ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng khi chuẩn bị đi tàu điện ngầm, lại nghe thấy ven đường có xe bấm còi với cô. Cô quay đầu nhìn thì thấy cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, trợ lý nhiệt tình mời cô lên xe: “Thẩm Tiêu, lên xe!”

Hơn hai tháng không thấy bọn họ, hiện tại đột nhiên nhìn thấy, Thẩm Tiêu rất bất ngờ, cũng có chút vui mừng. Ở trong một thành phố lớn như Yến Kinh, có thể gặp được một người quen rất không dễ. Thấy xe sau bấm còi thúc giục bọn họ đi mau, cô cũng không già mồm cãi láo, lúc này ngồi trên ghế lái phụ.

Sau khi cô lên xe, cô mới nhìn thấy Chử Đình cũng ngồi ở trong xe.

“Thật trùng hợp.” Thế mà có thể gặp lại.

“Nào có trùng hợp như vậy, là ông chủ của chúng tôi vẫn luôn chờ cô.” Trợ lý vừa thấy cô, đã nhớ tới chuyện lúc trước cô không từ mà biệt: “Trước kia cô đi sao không nói tiếng nào. Sau khi cô đi rồi, khẩu vị của ông chủ chúng tôi đều trở nên kém đi.”

Thẩm Tiêu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía ghế sau, hơi có ngượng ngùng giải thích nói: “Ngày đó bỗng nhận được tin sư phụ tôi bị bệnh, bèn vội vã rời đi. Thật xin lỗi.” Thật ra ngày đó cô có nghĩ tới báo cho Chử Đình bọn họ một tiếng, nhưng cuối cùng cảm thấy hẳn là Chử Đình sẽ không để ý, bèn đánh mất ý niệm này trong đầu.

“Có thể hiểu.” Chuyện đã qua lâu như vậy, Chử Đình đã sớm không thèm để ý. So với việc này, anh càng muốn hỏi rõ ràng chuyện tối nay: “Buổi tối tôi có dùng bữa ở nhà hàng các cô, món mì Long Lăng đó là chuyện gì vậy.” Anh ăn mì của Thẩm Tiêu nhiều lần như vậy, tận mắt nhìn món ăn này thành công, sao cuối cùng món ăn này lại biến thành thành quả của người khác.

Thấy anh nhắc tới việc này, Thẩm Tiêu nhếch môi đáp: “Mỗi ngành nghề đều có một vài chuyện xấu xa không đưa ra ánh sáng được, chẳng qua lần này để tôi gặp phải thôi.”

Hôm nay trợ lý cũng có dùng cơm ở nhà hàng ăn: “Nói như vậy thành quả lao động của cô bị người khác cướp đi? Vì sao không nói cho đầu bếp chính?”

Thẩm Tiêu trầm mặc.

“Không lộ ra, chắc chắn là có nguyên do của cô.” Nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng Chử Đình đã có suy đoán sơ bộ. Thẩm Tiêu không phải tính cách bánh bao, lý do cô không vạch trần chuyện này ra, chắc chắn từng suy xét lợi hại ở trong lòng, cuối cùng quyết định buông tha.

Sự thật giống như Chử Đình nói, Thẩm Tiêu không nói việc này ra, quả thật là bởi vì lúc trước từng nợ Lưu Ngọc Minh một nhân tình rất lớn. Việc này một khi nói ra, sẽ hủy diệt đường sống nghề bếp của Lưu Ngọc Minh. Cho nên khi Lưu Ngọc Minh quỳ cầu xin cô, cô lựa chọn không lộ ra, nhưng giao tình mấy năm giữa cô và Lưu Ngọc Minh cũng theo đó hoàn toàn tan thành mây khói.

“Cuộc đời tôi chắc chắn sẽ không chỉ có một món ăn này.” Nói tới đây, Thẩm Tiêu lại phấn chấn: “Bị người ta ăn cắp một món mà thôi, nếu tôi có thể nghiên cứu ra món thứ nhất, vậy sẽ lại có món thứ hai món thứ ba. Năng lực là thứ không cướp đi được. Nói không chừng tương lai tôi còn có thể giống như sư phụ tôi, tạo ra một tác phẩm kinh điển trong ngành.”

Sự rộng rãi và ý chí chiến đấu sục sôi của Thẩm Tiêu đều dừng ở trong mắt Chử Đình.

Còn tưởng rằng cô sẽ bị chuyện xấu xa này mà cảm xúc quẩn quanh, không nghĩ tới chính cô không cần người khác giúp cũng đã xua đi khói mù.

Rất tốt.

“Người bạn trở mặt thành thù mới càng phải đề phòng.” Anh nhắc nhở nói.

“Tôi sẽ cảnh giác gấp bội gấp bội lại gấp bội.” Mỗi một nghề mỗi một nghiệp đều sẽ có cạnh tranh, có đôi khi cho dù bạn không làm gì cả, cũng sẽ không thể tránh khỏi trở thành cái gai của người khác, bảo vệ phía sau mình rất quan trọng: “Cảm ơn nhắc nhở của anh.”

Thẩm Tiêu biết, Chử Đình và cô ngay cả bạn bè không tính, hôm nay anh có thể vì việc này đặc biệt đợi đến nửa đêm khuyên răn cô, thật ra trong lòng cô rất biết ơn.

“Thẩm Tiêu cô ở đâu?” Lúc này trợ lý mở miệng nói, phía trước chính là ngã tư đường, biết địa chỉ, để anh ta xác định đường.

“Khu Cổ Việt đường Triển Vọng hoa viên Dương Quang.” Thẩm Tiêu trả lời.

“Đường này có hơi hẹp.” Trợ lý bắt đầu dò đường.

“Ừ, không mua nổi trong thành phố, chỉ có thể mua nhà không tốt một chút.” Thẩm Tiêu nói.

“Nhà cô tự mua à.” Trợ lý líu lưỡi: “Hâm mộ ghê.” Giống như anh ta, kiếm nhiều lắm nhưng tiêu cũng nhiều, đến nay chưa thể tích góp được gì.

“Nghề anh lương cao, cố gắng tích lũy là được.”

“Đúng rồi, lát nữa chúng ta thêm wechat đi. Không có cách liên hệ, không tiện.”

“Được.”

Hai người bọn họ trò chuyện cả đoạn đường, tuy Chử Đình không mở miệng, nhưng không khí bên trong xe coi như hòa hợp.

Sau khoảng một tiếng, Thẩm Tiêu được đưa đến nơi an toàn.

Thời gian quá muộn, Thẩm Tiêu không mời bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, chỉ nói lần sau có cơ hội mời bọn họ ăn cơm.

Trong giao tiếp của người trưởng thành, có cơ hội lần sau cùng nhau ăn cơm cơ bản chính là lời khách sáo không biết tới bao giờ. Đây không phải Thẩm Tiêu keo kiệt, ngay cả bữa cơm cũng luyến tiếc, mà là cô cảm thấy Chử Đình chắc chắn không có thời gian lãng phí ở việc nhỏ như vậy.

Dù sao, Yến Kinh không phải trấn nhỏ, Chử Đình cũng không cần chỉ ăn một bát cơm của cô.



Lần này gặp được Chử Đình, đối với Thẩm Tiêu mà nói, chính là một gợn sóng nổi lên ngẫu nhiên trong ao ở trong cuộc sống, sau khi gợn sóng dần dần bình lặng, cô lại tiếp tục toàn tâm chui vào bận rộn không hồi kết.

Nơi làm việc chính là chiến trường, nguồn gốc áp lực của cô chính là mỗi một người đồng nghiệp xung quanh cô. Khi Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình sẽ làm cộng sự với Lưu Ngọc Minh một khoảng thời gian thật dài, một buổi sáng nọ cô đi làm, lại đột nhiên phát hiện Lưu Ngọc Minh bị sa thải mà không có điềm báo gì.

“Vì sao cô ta bị sa thải vậy?” Sự nghi hoặc của Thẩm Tiêu được đồng nghiệp hỏi ra miệng.

“Nghe nói là nhà hàng chúng ta có cổ đông chủ đầu tư mới, mà điều kiện cổ đông mới đưa ra là sa thải cô ta. Một mức đầu tư, một đầu bếp không có tiếng tăm gì, chọn như thế nào, rõ ràng rồi.” Đồng nghiệp biết nội tình lén tiếc hận nói: “Muốn trách chỉ có thể trách Lưu Ngọc Minh xui xẻo, đắc tội quý nhân.”

Nghe đến mấy cái này, không hiểu sao Thẩm Tiêu nghĩ tới Chử Đình.

Hẳn là… Sẽ không phải là anh đấy chứ…

Nhà hàng có cổ đông mới gia nhập, tất cả mọi người nghĩ rằng cổ đông mới có như thế nào đi nữa cũng tới nhìn xem. Nào biết liên tục qua nửa tháng, mặt của cổ đông mới cũng không lộ ra một lần.

Theo thời gian trôi qua, sự hiếu kỳ của mọi người với cổ đông mới cùng với Lưu Ngọc Minh bị sa thải nhạt dần, cuối cùng lại đến lặng yên không một tiếng động.

Khi Thẩm Tiêu dần quên đi chuyện này, một chiều nọ, cô đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý.

“Thẩm Tiêu cô tan tầm chưa?” Giọng nói của trợ lý có hơi sốt ruột.

“Mới tan làm, làm sao vậy?”

“Vậy thật tốt quá! Thẩm Tiêu cô có thể giúp tôi hay không, đi đến quán bar đón ông chủ giúp tôi được không? Bây giờ tôi có chút việc không thoát thân ra được, quán bar đó rất gần cao tầng Bát Phong, vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ có thể xin cô giúp đỡ.”

“Được.” Thẩm Tiêu không có cách nào từ chối: “Anh chỉ cho tôi đi.”

“Được được, cảm ơn. Sau khi đón được người cô nói với tôi một tiếng, nhờ cô đó.”

“Khách sáo rồi.”

Sau khi nhận được địa chỉ, Thẩm Tiêu vừa nhìn, quả thật vị trí cách chỗ cô rất gần, chỉ cần đi qua một con đường.

Ở đây làm việc lâu như vậy, Thẩm Tiêu coi như quen thuộc địa hình. Rất nhanh cô tìm được quán bar mà trợ lý gửi cho cô, cũng thuận lợi tìm được Chử Đình ở trong quán bar.

Chỉ là hình như Chử Đình uống rất nhiều rượu, nói chuyện với anh cũng không phản ứng, cứ ngốc nghếch nhìn thẳng cô.

“Anh uống bao nhiêu rượu vậy.” Thẩm Tiêu nhìn xuống, thấy anh quả thật không có bạn bè chỉ có một mình anh, lúc này mới trả tiền rượu đỡ anh ra ngoài.

Ra quán bar, cô gọi điện thoại cho trợ lý, kết quả bên kia điện thoại đã tắt máy.

“Tình huống gì thế?”

Cô lại lấy di động từ trong túi Chử Đình ra gọi cho trợ lý, bên kia vẫn tắt máy.

Điện thoại của ông chủ cũng không nhận, xem ra thật sự có việc rồi.

Không liên hệ được với trợ lý, lại không biết chỗ ở của Chử Đình, còn không tìm được căn cước trên người anh, Thẩm Tiêu nghiến răng đỡ anh trở về nhà mình.

Cũng may tuy rằng Chử Đình uống nhiều, nhưng tửu lượng vẫn được. Say cũng không khóc không nháo, cứ ngơ ngác nhìn hư không, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Không dễ gì mới khiêng người lên sô pha, Thẩm Tiêu phe phẩy tay ở trước mặt Chử Đình: “Bây giờ có tốt chút nào chưa?”

Lúc này Chử Đình giống như chó husky nghiêng đầu nhìn cô, rốt cuộc hé răng: “Thẩm Tiêu.”

Bị anh nghiêng đầu đáng yêu đến mức oán giận của Thẩm Tiêu bỗng chốc tiêu tán hơn phân nửa: “Là tôi.”

“Cục cưng à.”

“Gì?” Thẩm Tiêu hoài nghi mình nghe lầm còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị hai tay Chử Đình nâng mặt lên hôn một cái.

“…???!!!” Thẩm Tiêu đẩy Chử Đình ra với vận tốc ánh sáng, lui về phía sau hai bước.

Tình huống gì thế!

Thẩm Tiêu chà xát môi, khiếp sợ nhìn về phía Chử Đình, thấy trong mắt anh mơ màng, còn giống như đang khó hiểu vì sao mình bị đẩy ra.

Đây rõ ràng là còn chưa tỉnh táo.

Thẩm Tiêu xoa mặt, biết anh uống rượu làm ra hành động vô ý thức, nhưng mặt của cô vẫn đỏ một chút.

Bị con trai hôn, còn là lần đầu…

“Mặt em thật đỏ.” Chử Đình bị đẩy ra còn tựa người vào trên sô pha, mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo: “Thật là đẹp.”

“Đẹp cái quỷ.” Thẩm Tiêu lại bị đùa giỡn dường như mặt càng nóng: “Nể mặt anh uống say, không so đo với anh.”

Không muốn lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán, Thẩm Tiêu vội vàng ném chăn cho anh đắp, bản thân thì vào phòng tắm.

Mặt cô trong gương phòng tắm đỏ bừng, chạm một cái là nóng vô cùng.

“Đó chỉ là lời ăn nói lung tung của con ma men mà thôi, không thể để bụng.” Thẩm Tiêu vừa soi gương vừa nói với mình.

Bản tính con người thích mạnh mẽ yêu cái đẹp, chẳng phân biệt nam nữ. Bộ dáng của Chử Đình đẹp lại có năng lực, Thẩm Tiêu nói hoàn toàn thờ ơ với anh là chuyện không thể nào. Dù rằng cô biết rõ mình và Chử Đình không phải người cùng một thế giới, cho nên từ đầu đến cuối đều lấy một loại tâm tính vô dục vô cầu đối mặt anh, chỉ có vô dục vô cầu, vị trí hai người mới ngang nhau.

Nhưng một khi đánh vỡ giới hạn này, muốn có được, vậy sẽ trở thành thảm họa.

Thẩm Tiêu không muốn vui buồn bị thao túng bởi một người, cho nên từ đầu đến cuối cô luôn kiềm chế.

Nhưng lý trí thì lý trí, chờ khi bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu lại không khống chế được sẽ nghĩ tới, đều nói sau khi uống rượu sẽ nói ra lời thật lòng, đây có thể là lời từ đáy lòng của Chử Đình hay không?

“Không thể nghĩ nữa.” Thẩm Tiêu rửa mặt bằng nước lạnh, cố ép bản thân thoát khỏi suy nghĩ không hiểu nổi này.

Sau khi cô qua loa tắm rửa một cái đi ra, Chử Đình đã ngủ trên sô pha.

Nhà Thẩm Tiêu mua rất nhỏ, chỉ có ba mươi mét vuông. Bởi vì không gian nhỏ, cho nên phòng khách và phòng ngủ là kiểu mở ra, không có ngăn cách, bên cạnh sô pha trong phòng khách gần như chính là giường của Thẩm Tiêu.

Nhìn Chử Đình trong chốc lát, thấy anh không có chỗ nào khó chịu, Thẩm Tiêu sấy tóc rồi đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Chử Đình vừa tỉnh thì phát hiện mình ngủ ở một nơi xa lạ, hơn nữa còn ngủ ở sô pha.
Bình Luận (0)
Comment