Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 18

Cô tới gần người đàn ông anh tuấn này chỉ vì uy hiếp một vài người dụng tâm kín đáo, nhưng muốn làm kẻ ác, sớm hay muộn vẫn sẽ xảy ra tình trạng cũ một lần nữa, hiện giờ cô chỉ hy vọng có thể mau chóng rời khỏi sa mạc. Chỉ có trở lại xã hội văn minh, có vài người mới có thể có nhân tính.

Vì thế ở trên con đường kế tiếp, Thẩm Tiêu bắt đầu đi theo xung quanh người đàn ông anh tuấn. Buổi tối nghỉ ngơi, cô cũng ngủ ở nơi cách xa anh một bước. Sẽ không quá dính lấy anh, nhưng được vây trong vòng lãnh địa của anh.

Mà bởi vì người đàn ông anh tuấn, tuy rằng tình cảnh của Thẩm Tiêu không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ít ra không trở nên kém đi.

Mặc dù người đàn ông vẫn luôn là dáng vẻ lười để ý đến Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu vẫn nhận ân tình của anh, ở trên đường nếu gặp cây thùa hoặc là hoa Ti Lan có thể thu lấy một lượng nước gì đó, đều sẽ chủ động tặng một nửa cho người đàn ông trước mặt. Thế nhưng người đàn ông luôn coi thường, cuối cùng những món "quà tạ ơn" đó lại lần nữa về trong bụng của cô.

Ba ngày sau, bọn họ đi ra cồn cát, vào một vùng sa mạc đá đầy đá vụn không thấy điểm cuối.

Sa mạc đá không giống cồn cát, cồn cát cao thấp thất thường, đi đường vô cùng cố sức. Sa mạc đá thì cực kỳ bằng phẳng, trông thấy tất cả đều là tảng đá vỡ đã phong hóa, mặt đất khô cằn xuất hiện từng vết rạn.

Đương nhiên, đây không phải thứ khiến người ta phấn chấn nhất, làm bọn họ cảm thấy phấn chấn nhất chính là… bọn họ gặp được một dãy núi. Dãy núi đó nếu không nhìn kỹ, lại tưởng rằng là một chân trời u ám. Nhưng bọn họ đi một đường từ sớm đến tối, cái bóng đó từ đầu đến cuối vẫn tồn tại, việc này ít nhất cho thấy đó không phải ảo ảnh.

Có dãy núi, đại biểu có bóng râm, có lẽ bọn họ sẽ tìm được nước ở đó. Thậm chí, còn có thể tìm được đường.

"Thời gian không còn sớm, tối nay chúng ta nghỉ ngơi trước đi." Trong sa mạc đá vì trên mặt đất đều là hòn đá, trùng độc thích trốn ở giữa những bóng râm này, bởi vậy nơi này còn nguy hiểm hơn cồn cát lúc trước. Cho nên buổi tối nghỉ ngơi, càng cần chuẩn bị một ít, ví dụ như lửa và nước tiểu của đàn ông.

Lửa xua đuổi dã thú, nước tiểu của đàn ông bởi vì mùi kí.ch thích cũng có tác dụng giống vậy.

"Được."

Bọn họ chọn một nơi dựng trại tạm thời, Thẩm Tiêu không muốn nhìn mấy người đàn ông đó đi tiểu, cô thấy xung quanh có mấy bụi cây xương rồng bà, lập tức sờ qua muốn xem thử có quả cây xương rồng bà hái được hay không.

Chờ khi cô dạo một vòng trở về, người đàn ông anh tuấn và người đàn ông vạm vỡ đang ở một bên thương lượng cái gì đó, mà Giang Vân Chỉ thì nói chuyện với hai người đàn ông khác.

Thấy cô đã trở lại, Giang Vân Chỉ ngoái đầu nhìn về phía cô cười, lắc thân mình đi đến chỗ người đàn ông vạm vỡ, mà hai người đàn ông còn lại kia đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen sau đó cũng lộ ra nụ cười, điều này làm cho Thẩm Tiêu theo bản năng dâng lên một sự cảnh giác.

Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, Thẩm Tiêu ngồi ở bên cạnh người đàn ông anh tuấn nghỉ ngơi. Đống lửa cháy ở giữa, khóe mắt Thẩm Tiêu vẫn chú ý tiếng động xung quanh.

Mọi âm thanh đều yên lặng, vật đổi sao dời, theo độ ấm càng ngày càng thấp, cơn buồn ngủ của Thẩm Tiêu cũng đánh úp lại từng đợt từng đợt. Mỗi ngày đi bộ và thần kinh căng thẳng sớm đã khiến cô mỏi mệt không chịu nổi, bây giờ không ngủ, hoàn toàn là đang dựa vào sức mạnh ý chí chống đỡ.

Lại gục đầu đập vào ba lô, Thẩm Tiêu lắc đầu, mạnh mẽ xua tan cơn buồn ngủ. Lúc này người đàn ông anh tuấn bên cạnh cô đứng lên, mắt thấy anh rời khỏi nơi trú đóng, Thẩm Tiêu nghĩ một lúc, cũng đứng dậy đi theo.

Ban đêm ở sa mạc yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió, làm sao người đàn ông có thể không nghe thấy tiếng bước chân đi theo của Thẩm Tiêu.

Anh đi mấy chục bước, ngừng lại, quay đầu: "Tôi đi vệ sinh cô cũng muốn đi theo à?"

Thầm Tiêu dừng lại theo: "Tôi không nhìn trộm."

Trọng điểm là đây sao?

Người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày đề phòng cướp. Rõ ràng cô có cơ hội thoát khỏi nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, ch/ết cũng là đáng đời."

Anh ta nói xong, tiếp tục đi đến chỗ bóng râm.

Thẩm Tiêu vẫn đi theo, nhưng lời nói của người đàn ông khiến cảm xúc của cô chập trùng.

Nếu muốn thoát khỏi sự phiền não này, quả thật có một cách rất tốt… tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng cô đến từ xã hội văn minh, tư tưởng được dạy chỉ có làm sao phòng người, lại không dạy cô làm sao giết người.

Hơn nữa cô là một cô gái, vốn yếu ớt. Nếu thật sự xảy ra xung đột, cô chắc chắn không lấy được lợi ích gì. Cho nên cô vẫn luôn chiến đấu kiểu phòng vệ, vẫn nghĩ cách kéo dài thời gian không cho chuyện tệ nhất xảy ra… Cũng không thể phủ nhận chính là tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ khiếp đảm và yếu đuối.

"Anh từng g/iết rất nhiều người sao?" Thẩm Tiêu hỏi người đàn ông đi ở phía trước.

"Đúng vậy, cho nên cách tôi xa một chút." Giọng điệu của người đàn ông không chút để ý.

"Anh chắc chắn chưa từng gi/ết người vô tội."

"Ai biết được."

"Giáo dục tôi được nhận nói cho tôi biết, người chỉ có ý xấu lại không thực hiện không tính là phạm tội." Thẩm Tiêu nói.

Lúc này người đàn ông trực tiếp không để ý tới cô.



Khi Thẩm Tiêu và người đàn ông anh tuấn trở lại nơi đóng trú, dù cho xung quanh tối đen như mực, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đáng ghét dán lên trong bóng đêm. Cô cụp đôi mắt xuống, trở lại vị trí nghỉ ngơi lúc trước.

Bình minh ngày kế tiếp, Thẩm Tiêu theo đội ngũ xuất phát. Dựa theo trước kia, bình thường cô đều đi ở cuối cùng, nhưng lần này không phải cô đi ở cuối cùng, hai người đàn ông nhìn cô luôn mang theo vài phần đáng khinh cố ý đi theo phía sau cô, phơi dưới cái nắng nóng cháy, Thẩm Tiêu thường thường có thể nghe được lời bình về cô của bọn họ.

"… Chân đủ dài, nhưng trên người không có mấy lượng thịt…"

"Da có hơi đen, đáng tiếc, tôi thích nhất là con gái da trắng."

Bọn họ cố ý không hạ giọng, mỗi một câu vừa nãy Thẩm Tiêu đều có thể nghe thấy. Thẩm Tiêu lạnh mặt, không để ý bọn họ. Nào biết hai người đàn ông này ngày càng thậm tệ hơn, còn có ý đồ chạm vào cô, mãi cho đến khi Thẩm Tiêu dùng dao găm ở trên tay chém một nhát, bọn họ mới thu liễm.

Lại là một buổi tối nọ, trời vẫn chưa tối hẳn, Giang Vân Chỉ và người đàn ông vạm vỡ kia muốn đến phía sau lưng một tảng đá to. Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt rét run. Cô chú ý tới, mấy ngày nay đều là Giang Vân Chỉ chủ động trêu chọc…

Theo tiếng động mờ ám truyền đến, ánh mắt của hai người đàn ông kia lại dừng ở trên người Thẩm Tiêu. Ánh mắt của người đàn ông lại giống như nọc độc trên người con rắn độc, vừa trắng dã lại khiến người ta ghê tởm. Nhưng trước mắt thời cơ còn chưa tới, Thẩm Tiêu chỉ có thể chịu đựng trước.

Lại hai ngày trôi qua, khi mọi người thấy dãy núi sắp trong tầm mắt, giữa trưa đoàn người như mọi ngày dừng lại nghỉ ngơi một chút, Thẩm Tiêu vốn định thừa dịp hừng đông chợp mắt một lát, chờ thức dậy vốn định lấy ít đồ ăn từ trong ba lô khôi phục một thể lực, lại trong lúc vô ý thoáng thấy một con bò cạp màu nâu không biết khi nào thì lén ẩn núp ở dưới góc áo của cô.

Thẩm Tiêu từng thấy bò cạp, lúc trước người đàn ông vạm vỡ đó chính là bắt một con bò cạp đứt đuôi, sau đó nuốt sống vào bụng. Giang Vân Chỉ còn hỏi anh ta có độc hay không, anh ta nói độc tính kịch liệt, nhưng bò cạp đứt đuôi thì đánh rắm cũng không có.

Mà hiện tại, một con bò cạp như thế làm ổ ở bên người cô.

Nhịn xuống sợ hãi, Thẩm Tiêu cố gắng không kinh động nó, sau đó thò tay vào túi áo da, từ phía sau vồ mạnh một cái, bắt được con bò cạp. Hiện tại toàn thân cô không chỗ lộ ra, ngược lại không lo lắng sẽ bị bò cạp chích. Nhưng mà, có một con bò cạp như vậy, "cơ hội" cô đã chờ đợi nhiều ngày cũng đã xuất hiện.

Buổi tối ở sa mạc vẫn như bình thường, rất nhanh, nắng chiều phủ xuống, đêm tối chiếm đoạt sa mạc từng chút một. Rất hiếm hoi, đêm nay thế nhưng xuất hiện ánh trăng. Ánh trăng sâu kín, ảm đạm có hơi rùng người.

Không biết có phải người đàn ông anh tuấn biết tính toán của Thẩm Tiêu không, sau khi bầu trời tối đen, anh lập tức đứng dậy rời khỏi nơi trú đóng. Thẩm Tiêu thấy thế, cố ý đợi một lúc, sau đó đứng dậy đi về hướng rời xa đám người.

Thấy cô đứng dậy rời đi, hai người đàn ông trong nơi trú đóng nhìn nhau, một người trong đó mập mờ nói "Cậu trước", một người khác lập tức đứng lên cùng, lần mò hướng tới phương hướng Thẩm Tiêu rời đi.

Trên sa mạc đá trống trải, gió đêm có hơi lạnh. Nhưng trong lòng người đàn ông đã có chút nóng, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra kế tiếp, lại không khỏi kéo cổ áo.

Vốn anh ta không nghĩ tới việc này, nhưng ai kêu con đàn bà Giang Vân Chỉ đó mỗi buổi tối giống như động dục, kêu vừa d/âm đã/ng vừa quyến rũ, nghe nhiều, anh ta cũng tà hỏa đầy mình.

Nhổ một ngụm nước miếng vào không khí, người đàn ông tìm bóng dáng Thẩm Tiêu khắp nơi. Đi liên tục hơn một trăm bước, cuối cùng anh ta nhìn thấy một bóng đen ngồi xổm phía trước.

Thì ra là ở đây.

Trên mặt người đàn ông hiện lên ý cười, cố ý vòng ra sau dùng sức vồ tới, muốn lấy người đè. Nào biết bóng người anh ta vồ tới, nhưng lồ.ng ngực cũng bị đụng tới phát đau. Anh ta xốc áo khoác màu đen đó lên vừa nhìn, lại phát hiện phía dưới thế nhưng không phải người, mà là một tảng đá to.

Theo bản năng, người đàn ông nhận thấy không đúng. Anh ta muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng lúc này lại cảm thấy sau áo bị kéo ra, tiếp theo chính là có cái gì đó chui vào cổ áo…

“Ai?” Anh ta vội vươn tay nắm lấy, nhưng đã không còn kịp rồi, từ phần gáy truyền đến một trận đau đớn, anh ta cảm thấy thân thể tê rần, tiếp theo đầu óc nhanh chóng trở nên hỗn loạn, trước mắt trời đất quay cuồng, cả người bắt đầu không chịu khống chế ngã về phía trước, bất tỉnh nhân sự.

Mắt thấy người đàn ông ngã xuống, Thẩm Tiêu dần dần lộ ra từ chỗ tối. Vừa nãy cô dùng một lá bùa ẩn thân, mới thừa dịp người đàn ông không kịp đề phòng mà ra tay thả bò cạp vào trong quần áo của anh ta. Không nghĩ tới độc tính của con bò cạp này mạnh như vậy, lập tức đã độc ch/ết người đàn ông.

Người đàn ông bên cạnh khẩn trương đợi một hồi, thấy thân thể anh ta run rẩy vài cái rồi không còn động tĩnh, Thẩm Tiêu muốn tới thử hô hấp của anh ta, nhưng bởi vì có bò cạp, cô lại không dám tùy tiện chạm vào.

Ngay khi cô lo lắng xem anh ta có ch/ết hay không, đột nhiên một đôi tay từ phía sau bóp lấy cổ cô.

Đánh lén bất thình lình làm cho Thẩm Tiêu cả kinh, cả người dứt khoát mượn sức sau đó đảo ngược. Có lẽ người sau lưng cũng không phòng bị Thẩm Tiêu sẽ ứng đối như vậy, hai người cứ như vậy ngã xuống trên mặt đất. Lúc này Thẩm Tiêu thuận thế lấy dao găm đâm lên trên mu bàn tay người nọ, người nọ ăn đau, lúc này ném Thẩm Tiêu qua bên cạnh, cú ném này khiến Thẩm Tiêu choáng váng đầu hoa mắt cũng để cô thấy được người đánh lén cô là ai… đúng là một người khác trong hai người lúc trước có ý đồ xấu với cô.

“Con mẹ nó, ch/ết tiệt!” Người đàn ông phẫn nộ chống lại Thẩm Tiêu, vớ được một cục đá trong tay lập tức ném tới trên đầu Thẩm Tiêu. Thẩm Tiêu xoay người tránh đi, cầm lấy dao găm muốn quay người kiềm chế người đàn ông, nhưng đành chịu sức nam và nữ cách xa, dao găm còn chưa đụng tới người đàn ông, lại bị bóp cổ.

Cổ là điểm yếu, hơn nữa sức của đàn ông rất lớn, Thẩm Tiêu giãy không được. Rất nhanh, mặt của cô đã bị bóp tới phình mạch máu, huyệt thái dương luôn nhảy thình thịch, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng thở “hư hư”, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể lại vận dụng bùa sấm sét.

Bùa sấm sét vừa rách, một tiếng “ầm vang”, một tia sét trong bầu trời đêm xanh đen từ trong hư vô xuất hiện bổ lê.n đỉnh đầu người đàn ông, nhưng người đàn ông cũng có thủ đoạn, trong nháy mắt khi tia sét bổ xuống, xung quanh anh ta nổi lên một tấm khiên chắn, cuối cùng kiên cường đỡ được tia sét này. Cũng may tấm khiên chắn này cũng không phải tồn tại vô hạn, sau khi tia sét tán đi, khiên bảo vệ của anh ta cũng bị tiêu trừ theo.

Thấy thủ đoạn bảo mạng của mình bị tiêu hao một lần, trong mắt người đàn ông càng thêm điên cuồng: “Đi ch/ết đi!” Anh ta càng thêm dùng sức bóp cổ Thẩm Tiêu, cũng đúng lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cái rơi vào trong mắt anh ta, ngay sau đó đau đớn nóng bỏng làm cho anh ta cảm thấy con mắt cũng bị ăn mòn tan rã.

“A!” Anh ta theo bản năng kêu thảm che con mắt, sự lùi về này vừa lúc cho Thẩm Tiêu cơ hội.

Trong thời khắc sinh tử tồn vong, Thẩm Tiêu gần như không do dự gì, cầm lấy dao găm đâm một đao vào cổ gã đàn ông.

Một tiếng trầm đục “xì xì” vang lên, trong đêm tối người đàn ông đột nhiên mở to đôi mắt đổ máu. Anh ta giãy dụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thẩm Tiêu, nhưng Thẩm Tiêu nào dám lùi về phía sau nửa bước. Cô dùng dao găm cắm chặt ở cổ gã đàn ông, chất lỏng theo cổ họng người đàn ông chảy ra càng ngày càng nhiều, sự giãy dụa của anh ta cũng càng ngày càng yếu.

Cuối cùng, người đàn ông ngửa mặt về phía sau, không còn phát ra được tiếng gì nữa. Thẩm Tiêu vẫn không dám thả lỏng, cô đợi một hồi lâu, thấy anh ta không hề nhúc nhích, lúc này mới vươn tay đi sờ hô hấp của anh ta.

Đúng là đã ch/ết.

Uy hiếp vừa giải trừ, Thẩm Tiêu khô héo, sức lực cả người tháo dỡ hết toàn bộ không còn một mảnh vào giây phút này. Máu ấm áp dính vào tay cô, cô muốn lau sạch sẽ, nhưng cô biết cô vĩnh viễn cũng không lau sạch được.

Không biết khi nào, người đàn ông anh tuấn xuất hiện ở trước mặt cô. Anh đá đá thi thể trên mặt đất, huýt một tiếng sáo: “Giỏi lắm, một hơi gi/ết hai tên.”

Thẩm Tiêu không nhìn anh.

Lúc này người đàn ông vạm vỡ và Giang Vân Chỉ cũng nghe thấy tiếng động chạy lại đây, hai người bọn họ nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, vẻ mặt đều thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment