Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 20

Chỉ tiếc, người đàn ông anh tuấn lại chỉ keo kiệt nói cái tên: “Chử Đình.”

Thấy anh không nói tiếp, người đàn ông vạm vỡ có chút tiếc hận, nhưng anh ta vẫn nói: “Gặp nhau chính là hữu duyên, đủ loại chuyện trước kia đều đã qua, hiện tại chúng ta thân ở ốc đảo, có cơ hội còn mong quan tâm nhau một chút.” Nói xong, anh ta nhìn bên ngoài rồi đứng lên: “Trò chuyện tiếp nữa trời sẽ lạnh, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai gặp.”

“Được.” Thẩm Tiêu nhìn bọn họ rời đi.

Người đàn ông vạm vỡ dẫn Giang Vân Chỉ đi, Chử Đình nhấc chân cũng muốn rời đi.

“Khoan đã.” Không có tiền nửa bước khó đi, vừa nãy Thẩm Tiêu đã nhìn ở trong trung tâm mua sắm ảo, khu vàng quý giá, bạc trắng 1 tích phân 1 khắc, Chử Đình chỉ tăng gấp đôi, cô coi như có thể chấp nhận: “Tôi muốn 20 khắc bạc trắng.”

Chử Đình quay đầu nhìn cô: “Tôi tưởng cô sẽ mượn Trương Huy Quang.”

“Không, tôi càng thích ghi giá công khai.” Từ khi bắt đầu vào ốc đảo, tất cả phí dụng Trương Huy Quang đều trực tiếp thanh toán. Nếu như cô đi hỏi mượn Trương Huy Quang, chắc chắn anh ta sẽ trực tiếp đưa bạc cho cô. Nhưng Trương Huy Quang hào phóng thì hào phóng, nhân tình này cô vẫn phải trả. Đến lúc cần thiết còn phải trả hai phần nhân tình, cô tình nguyện trả tích phân.

“Coi như có tí đầu óc.” Chử Đình vứt bạc cho cô: “Về sau cần thứ khác cũng có thể tìm tôi.”

“…?” Thẩm Tiêu nghi hoặc.

“Chỉ cần tích phân đến tay, tất cả đều có ở chỗ tôi.”

Lúc này Thẩm Tiêu mơ hồ hiểu được: “Anh nói chỗ anh cái gì cũng có thể mua được? Cho dù tôi muốn súng ống cũng được?”

“Chỉ cần cô trả nổi.” Chử Đình nói xong, trở về phòng đối diện.

Theo cửa phòng đối diện đóng lại, Thẩm Tiêu rơi vào trầm tư. Ngược lại không phải bởi vì hư hư thực thực gắn liền với thương nhân thời không như Chử Đình, mà là nháy mắt cô vừa mới nhận được bạc, trung tâm mua sắm ảo lập tức bắn ra tin tức thu về: “20 khắc bạc trắng, thu về giá 2 tích phân, có thu về hay không?”

Giá trung tâm mua sắm ảo bán ra là 1 tích phân 1 khắc, hiện tại thu về rút lại gấp mười. So với nó, giá cả gấp đôi như Chử Đình cũng là một thương nhân có lương tâm.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, sa mạc cằn cỗi, bạc này trước mắt là vật phẩm duy nhất cô biết có thể đổi bằng tích phân, chẳng lẽ nói bản đồ này là dựa vào kiếm tiền để ra ngoài?

Đóng cửa phòng lại, Thẩm Tiêu mang theo vấn đề này chui vào ổ chăn.

Đã hơn mười ngày cô không nghỉ ngơi, sau khi dính vào gối ngủ thì lập tức tiến vào mộng đẹp.



Giấc ngủ này ngủ rất ngon, lúc Thẩm Tiêu một lần nữa mở mắt ra, bên ngoài mặt trời đã lên cao. Hơi thu dọn qua, cô xuống lầu muốn rửa mặt một chút, thuận tiện hỏi thử tiểu nhị tiền thuê phòng phải trả như thế nào.

Ốc đảo này chỉ lớn bằng từng ấy, phí ở trọ chính là tiêu phí tốn kém nhất, nhưng cũng an toàn nhất, không phải sao. Cho nên cô đã hạ quyết tâm, kế tiếp đều ở quán trọ, chỉ là giá cả phải thương lượng kỹ càng.

Tầng một của nhà trọ chỉ có một hai người khách đang ăn gì đó, nhìn thấy cô đều chỉ liếc mắt một cái, lại ăn của mình. Tiểu nhị nhìn thấy cô thì vội đi tới, ân cần trước sau như một: “Khách quan muốn ăn một chút gì sao?”

“Không vội ngồi, tôi muốn rửa mặt một chút.” Thẩm Tiêu nói: “Chỗ cậu có than củi hoặc là nhánh cây không?”

Tiểu nhị rất nhanh đã hiểu được: “À à, có có, cô theo tôi qua hậu viện.”

Đến hậu viện, cậu ta lấy than củi cho Thẩm Tiểu. Thẩm Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh đánh răng, cậu ta ở bên cạnh nhìn theo. Nhận thấy ánh mắt đánh giá của cậu ta, Thẩm Tiêu đánh răng xong nhổ nước trong miệng ra hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu nhị ngượng ngùng cười: “Cô tới từ Trung Nguyên nhỉ.”

“Sao lại hỏi thế?”

“Chỉ có khách Trung Nguyên tới mới có thể chú ý như vậy.” Tính tình của tiểu nhị rất hoạt bát, cũng sẵn lòng nhiều lời một chút về chuyện của khách Trung Nguyên: “Giống như rửa mặt, tắm rửa, những người khác đều không để ý, nhưng khách tới từ Trung Nguyên chuyện đầu tiên làm phần lớn đều là những việc này. Sau khi bọn họ làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ mới có thể ngồi dùng cơm. Hơn nữa bọn họ ăn cơm sẽ không dùng tay bốc, đều dùng đũa.”

“Cậu ngược lại rất cẩn thận.” Thẩm Tiêu cười nói: “Tiền thuê trọ chỗ các cậu bao nhiêu một ngày?”

“Ba mươi văn một ngày. Tiền thuê nhà tối hôm qua của cô, một vị khách khác đã thanh toán giúp cô.” Tiểu nhị nói.

Quả nhiên.

Biết Trương Huy Quang sẽ không tính toán chút tiền ấy, Thẩm Tiêu cũng chỉ có thể ghi tạc nhân tình ấy vào trong lòng: “Nếu tôi ở thường xuyên thì sao?”

“Nếu ở chỗ chúng tôi thường xuyên, tiền thuê một tháng là sáu trăm văn tiền.” Tiểu nhị đáp.

“Sáu trăm văn à…” Thẩm Tiêu không biết nơi này bạc đổi như thế nào đổi, nhưng 20 khắc bạc trắng đó của cô ngay cả một nửa cũng không tới, chỉ sợ ở một tháng cũng không ở nổi: “Có thể trả lúc trả phòng không?”

Nếu cô muốn kiếm tiền cần phải có ít tiền vốn.

“Chuyện này…” Tiểu nhị có hơi khó xử: “Trễ nhất là nửa tháng trả một lần.”

Nửa tháng?. ngôn tình ngược

“Vậy cũng được.” Nửa tháng sau, nếu cô không kiếm được tiền sẽ cuốn gói rời đi…

Rửa mặt xong, Thẩm Tiêu lập tức rời quán trọ. Mùi thơm của đồ ăn ở nhà trọ rất hấp dẫn người, nhưng cô không mua nổi. Lấy cái bánh thừa lại tối hôm qua ra, Thẩm Tiêu vừa gặm vừa đánh giá vùng ốc đảo này.

Phạm vi cả ốc đảo không phải rất lớn, toàn bộ dựa vào hồ nước ở giữa để tồn tại. Hồ nước không lớn, đường kính trên dưới một trăm bước là có thể đi hết, bốn phía mặt nước cũng cạn, ở giữa hơi sâu một chút, màu sắc cũng đậm một chút. Xung quanh hồ nước mọc một ít cây, một vòng bên ngoài cây chính là các loại nhà màu vàng đất.

Những căn nhà này lại dựa theo khu vực của đám người để phân chia, giống quán trọ mà đám người Thẩm Tiêu ở phần lớn khu đó đều là người Trung Nguyên chiếm đa số, mà cách một con phố thì phần lớn là thương nhân Tây Vực buôn bán hương liệu bảo thạch. Trừ thương nhân Trung Nguyên và Tây Vực chiếm phần lớn ra còn có một số là thương nhân đến từ thảo nguyên và người của đất nước sa mạc này, chỉ là số lượng tương đối ít hơn mà thôi.

Tuần tra trên đường một lượt, Thẩm Tiêu còn chạm mặt Trương Huy Quang. Hai người trao đổi tin tức một lúc Thẩm Tiêu mới biết được trước mắt vùng ốc đảo này dân cư ước chừng có hai ba trăm người, nhiều người ít nước, cho nên người quản lý vùng ốc đảo này rất nghiêm khắc với người sử dụng nước, không cho phép người khác lén múc nước, mọi người muốn uống nước chỉ có thể xếp hàng mua nước vào buổi sáng.

“Bao nhiêu một thùng?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Hai văn một thùng, thùng thứ hai bắt đầu chồng giá lên.”

“Nơi này một lượng bạc có thể đổi bao nhiêu văn?”

“Xem độ tinh khiết của bạc, bình thường một lượng bạc một ngàn văn. Một lượng bạc khoảng 37 khắc.”

“Là thế sao….” Độ tinh khiết của bạc trong tay cô cao hơn thời không này, đổi cách nói, 1 khắc hẳn là có thể đổi trên dưới 30 văn, vậy trong tay chính là 600 văn, vừa khéo một tháng tiền thuê nhà. Thẩm Tiêu hiểu rồi: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Trương Huy Quang thở dài: “Có lẽ tôi phải rời khỏi nơi này. Người ở đây quá ít, tài nguyên thiếu thốn, cứ tiếp tục như vậy đoán chừng không tích lũy được bao nhiêu tích phân. Cho nên tôi định nếu có thương đội lại đây, tôi sẽ đi theo thương đội rời đi. Đến lúc đó nếu cô cũng muốn, có thể tới tìm tôi trước, tôi vẫn ở phòng tối hôm qua.”

Đối với ý tốt của Trương Huy Quang, Thẩm Tiêu không từ chối, nếu ở ốc đảo không thể kiếm được tích phân, tự nhiên cô cũng sẽ cùng rời đi. Đương nhiên, nếu có thể kiếm được tích phân ở đây thì càng tốt.

Bởi vì giữa trưa trời nóng, hai người không trò chuyện được mấy câu thì rời đi.

Ốc đảo không lớn, Thẩm Tiêu đi được một vòng rồi trở lại quán trọ, thời gian vẫn là buổi chiều. Lúc này người tới quán trọ nhiều hơn một chút, nhưng không phải ăn cơm, mà là một đám người rảnh rỗi tụm lại cùng nhau đánh bài giấy. Tiểu nhị ở bên cạnh vội vàng bưng trà rót nước, thường thường sẽ có người thắng tiền thưởng cho cậu ta, Thẩm Tiêu nhìn vô cùng cảm thán… trước mắt giá trị con người của cô có lẽ còn kém hơn chàng tiểu nhị này.

Ở bên cạnh quan sát một lát, Thẩm Tiêu thật sự không nghĩ ra biện pháp kiếm tiền tốt nào. Trước mắt cô chỉ có kỹ năng nấu nướng là thành thạo, nhưng sa mạc cằn cỗi, người lại còn ít, cho dù có tay nghề, không ai mua, hoàn toàn vô dụng.

Chỉ có thể lại tiếp tục xem tình huống.

Thẩm Tiêu không nghĩ tới chính là, nhìn một cái chính là ba ngày. Suốt ba ngày trôi qua, chẳng những cô không có thu nhập nào, còn tiêu hơn 20 văn trên thức ăn. Nhìn tiền trong túi càng ngày càng ít, Thẩm Tiêu có chút chán nản.

Thẩm Tiêu nghèo chỉ có cô và Chử Đình biết, người ngoài đều không hiểu được. Ví dụ như tiểu nhị, khi Thẩm Tiêu đang nghĩ xem buổi tối có nên uống thêm nhiều nước cho no bụng rồi đi ngủ hay không, cậu ta lại bưng một chồng xiên thịt nướng đến gõ cửa, hỏi Thẩm Tiêu muốn ăn mấy xiên thịt dê hay không.

Nhìn thấy một đống xiên thịt dê nướng thơm nức mũi đặt trong mâm, nước miếng từ miệng Thẩm Tiêu chảy ra, để lý trí từ chối: “Không cần, tôi mới vừa ăn no. Nhưng quán trọ các cậu còn bán xiên thịt dê sao? Bao nhiêu một xiên?”

“Đây không phải do quán trọ làm. Tay nghề của lão Vương nướng thịt dê ở phố đối diện là tuyệt nhất, nhưng ngày thường ông ta không mở quán. Hôm nay có thương đội đưa một đám dê đến, tôi thấy ông ta mở quán, nên giúp khách trong quán trọ làm chân chạy vặt, kiếm chút tiên chân chạy.” Tiểu nhị đáp: “Xiên thịt này mua từ chỗ lão Vương một xiên 5 văn, chân chạy như tôi bán lên 6 văn, tôi đi trước đây, nếu khách nhân muốn ăn thì gọi tôi lúc nào cũng được.”

“Được.”

Nhìn theo tiểu nhị bưng mâm rời đi, Thẩm Tiêu ngửi mùi thịt còn sót lại trong không khí, khi nào thì cô mới có thể nướng thịt tự do đây.

Cố ý không đóng cửa phòng, Thẩm Tiêu đứng ở cửa để ý một chút. Không bao lâu, sau khi một mâm thịt nướng kia của tiểu nhị dạo qua phòng bên cạnh, khi xuống lầu mâm đã trống không.

Không nghĩ tới hộ gia đình trong quán trọ này chịu chi như vậy, trong đầu Thẩm Tiêu mơ hồ có một suy nghĩ khác.

Cô cầm áo da, đóng cửa đi xuống lầu.

Ốc đảo vào buổi tối đốt đèn lồng, tiếng người nói không dứt, khắp nơi lộ ra mùi khói lửa. Khi Thẩm Tiêu đi qua có chút thích ý.

Cô dựa theo tiểu nhị nói, đi tới quán thịt nướng ở phố đối diện. Ốc đảo chỉ có hai ba trăm người, trước quán thịt nướng này thế nhưng có mấy chục người ngồi, việc buôn bán có thể nói là phát đạt.

Mắt thấy ông cụ thịt nướng đó lăn xiên thịt dê trên lửa, miếng thịt dê bị nướng đến bắn ra dầu, Thẩm Tiêu liế.m môi, tiến lên muốn một xiên.

Khách chỉ gọi một xiên để đỡ thèm không phải không có, biểu hiện này của Thẩm Tiêu cũng không bất ngờ. Đợi thịt nướng xong, cô cầm một xiên của mình ngồi xổm ở ven đường cắn, da vàng và giòn thịt bên trong tươi mới nháy mắt tuôn ra nước thịt ở trong miệng Thẩm Tiêu, trong nóng nực hỗn loạn mùi vị tươi thơm cay xè nháy mắt thiêu đốt vị giác của cô.

Thẩm Tiêu vừa nhai vừa cẩn thận thưởng thức, cô là người miền Nam, vô cùng mẫn cảm đối với vị tanh của thịt dê. Cho nên phần lớn đầu bếp xử lý thịt dê cũng không thể làm cho cô vừa lòng, bởi vì vị tanh đó dù sao cũng sẽ như bóng với hình. Nhưng xiên thịt nướng hiện tại cô ăn lại không có vị tanh nồng chút nào, thịt dê no đủ nhiều nước bởi vì mỡ dê lớp ngoài vàng và giòn, mỗi lần nhấm nuốt đều vô cùng mềm thơm.

Tay nghề này… Gần như có thể so sánh với thầy cô.

Nhân lúc xiên thịt còn nóng ăn hết, Thẩm Tiêu vừa hít hơi lạnh để giảm bớt vị cay trong miệng, vừa nhìn ông cụ nướng thế nào. Tuy rằng ngay từ đầu cô cũng không tính làm giống vậy để cướp buôn bán, nhưng chỉ phần tay nghề này của ông ta, vẫn đáng để cô học tập.

Ở bên cạnh ngồi chồm hổm một lát, Thẩm Tiêu không thấy sự khác biệt gì. Nếu muốn nói là tốt ở đâu, thì chính là giữ độ lửa tốt hơn đầu bếp bình thường chăng? Đây là chuyện quen tay hay việc, nhưng nếu chỉ là độ lửa thì không bỏ hết được vị tanh. Xem ra vẫn có phương pháp bí mật.

Có thể là vì tay nghề tốt, người muốn rình coi sẽ không thiếu, đối với những ánh mắt đó, ông cụ đều bình thản ung dung. Ông ta chuyên chú nướng thịt của mình, một xiên lại một xiên, đợi xiên thịt trên giá phía sau hoàn toàn nướng xong, ông ta tuyên bố hôm nay thu quán.

Các thực khách không thỏa mãn nói thời gian còn sớm, muốn ông ta lại tiếp tục nướng thêm một lát: “Có tiền mà không kiếm, chẳng phải là tên ngốc à, chúng tôi còn chưa ăn đủ đâu.”

Ông cụ cười ha ha: “Của tôi là thịt dê chế theo phương pháp bí mật, cho dù dê béo đã mổ, sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể dọn lên.”

“Vậy ngày mai chúng tôi lại đến nhé?” Thực khách vừa nãy nói.

Ông cụ bỗng chốc sáng tỏ: “Thì ra là chờ ở đây. Được, ngày mai thì ngày mai, đến lúc đó tôi mổ nhiều dê, đảm bảo mấy người ăn đủ.”

“Đây chính là ông nói đó, ông không thể nuốt lời đâu đấy.” Người khách vừa lòng thanh toán tiền, lại kề vai sát cánh đổi nơi khác đi vui vẻ.

Thẩm Tiêu cũng tan theo đám người.

Kế tiếp phải làm gì để kiếm tiền, cô đã có tính toán rồi.

….

Trở lại quán trọ, Thẩm Tiêu lập tức hỏi tiểu nhị tiêu hai văn tiền mua một thùng nước sôi để nguội, sau đó dùng bảy tám chén gốm đen tuyền đựng, lần lượt đặt ở bên ngoài cửa sổ phòng cô.
Bình Luận (0)
Comment