Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 27

“Dạ.” Thanh Thủy tiến lên ôm lấy thắt lưng Thẩm Tiêu: “Em sẽ nhớ chị.”

Thẩm Tiêu khẽ thở dài trong lòng, Chử Đình nói đúng, bọn họ chỉ có thể coi nơi này là bản đồ, nếu không thật sự rất dễ dàng bị mất phương hướng.

Từ biệt với ba người bà chủ xong, Thẩm Tiêu xoay người đi theo Chử Đình rời khỏi ốc đảo.

Vừa rời khỏi phạm vi ốc đảo, Thẩm Tiêu nói lời cảm ơn với Chử Đình xong, lập tức bấm phím xác nhận rời đi ở trung tâm mua sắm ảo, thoát khỏi thế giới này.

Trở lại không gian trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu bỏ ra 29 tích phân tìm tin tức của bản đồ tiếp theo.

“Kiểm tra trên người kí chủ có đạo cụ đặc thù ‘vỏ năng lượng hạt nhân hư không’, đạo cụ liên quan đến nhiệm vụ ở thời không sẽ được ưu tiên truyền tống.” Theo nhắc nhở của trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu cũng thấy được tin tức bản đồ tiếp theo, chỉ có một câu: “Năng lượng mặt trời bạo động, mặt đất không còn chỗ thích hợp để ở lại, loài người dời xuống đáy biển.”

Trái ngược với những lần trước, một câu dài như vậy đã là giới thiệu có lương tâm rồi.

Nói cách khác, bản đồ tiếp theo là thế giới đáy biển.

Thẩm Tiêu kiểm tra đạo cụ của mình một chút: một tấm bùa xé không gian, là lúc trước mua còn lại, một cái khiên bảo vệ còn có thể sử dụng hai lần, một viên đan dược tránh nước, một túi gấm cảm nhận cát hung trước thời gian, đây đều là chiến lợi phẩm gom được từ trên người hai gã đàn ông đó.

Trung tâm mua sắm ảo hạn chế mua đạo cụ, mỗi người trước khi đi bản đồ kế tiếp chỉ có thể mua ba loại đạo cụ. Hiện giờ trên người Thẩm Tiêu đã có bốn loại đạo cụ, cô thử một chút, phát hiện mình thế nhưng còn có thể mua hai loại nữa, xem ra chiến lợi phẩm gom từ những người khác cũng không tính ở bên trong.

Nhìn thấy 1509 điểm tích phân trong trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu trầm ngâm một hồi, bản đồ kế tiếp là thế giới đáy biển, hẳn là thuộc loại thời không tương lai, không có tóm tắt sinh tồn rõ ràng. Nói một cách tương đối, cô càng phải đề phòng chính là an toàn của bản thân. Nói như vậy, dao găm sẽ không đủ dùng, thậm chí súng ống đạn dược cũng không quá đủ, dù sao không biết khoa học kỹ thuật ở bên kia đã phát triển tới trình độ nào.

Có thể đối phó khoa học kỹ thuật, lại phải rẻ, Thẩm Tiêu lướt tới lướt lui ở trong trung tâm mua sắm ảo, cuối cùng moi móc được hai loại hàng hóa trong chỗ vũ khí đặc thù giá thấp nhất: cái đầu tiên là pháo laser bị loại bỏ, chỉ có cơ hội sử dụng một lần, tác dụng không cần nhìn đối phương phòng ngự gì, có thể giết đối phương trong một giây. Ghi chú: dùng rồi sẽ thành đồ bỏ đi, cái thứ hai là bội kiếm của một tu sĩ không biết tên, đã không còn trọn vẹn, ước chừng có thể cho kẻ địch một kích trí mệnh.

Nhìn giới thiệu thần bí của món hàng thứ hai, khóe miệng Thẩm Tiêu giật giật, quyết đoán lựa chọn kiểu đầu tiên pháo laser.

Chỉ tiếc, chờ khi cô đi mua món thứ nhất, món thứ nhất biểu hiện đã bán sạch.

Nhìn thanh kiếm còn lại, mặt Thẩm Tiêu không chút thay đổi tắt trang trung tâm mua sắm ảo, về cửa hàng phía trước mua bùa chú, lại mua một lá bùa ẩn thân và bùa sấm sét.

Bởi vì là người quen, ông chủ giảm giá cho cô, hai lá chỉ cần 110 tích phân, Thẩm Tiêu lại mua một ít nước và đồ ăn, sau đó đổi quần áo trên người thành một bộ có chút phòng ngự, tất tần tật mọi thứ, cuối cùng còn lại 1200 tích phân.

Nhìn tích phân đó một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tiêu vẫn chọn mở cột vũ khí đặc thù, mua thanh cổ kiếm.

Đồ của trung tâm mua sắm ảo đều là do hệ thống định giá, nếu thanh kiếm này có giá trị lên đến 1200 tích phân, vậy chắc chắn có chỗ đặc biệt của nó. Dù sao chỉ chút tích phân đó của cô, cũng không mua được quá tốt, hay là mua thử xem.

Mua kiếm xong, Thẩm Tiêu đã tiêu hết toàn bộ tích phân. Cô ấn nút đi đến thế giới tiếp theo, trước mắt chợt lóe ánh sáng, lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt tối đen một vùng.

À không, cũng không tính là hoàn toàn tối đen, phương xa vẫn có một ngọn đèn. Cô đi tới gần ngọn đèn ấy, đến gần, mới phát hiện là đỉnh đầu có một ngọn đèn thắp sáng, dưới đèn tụ tập không ít người đang làm thủ công. Bởi vì quá nhiều người, ngọn đèn bị chắn, nhìn thật xa chỉ có một chút ánh sáng lóe lên.

Thẩm Tiêu lẳng lặng nhìn một lát, lại tiếp tục đi tới phía trước. Mỗi lần đi một đoạn đường, cô đều sẽ gặp một cây đèn, mà phía dưới mỗi một cây đèn đều vây quanh một đám người đang làm đủ loại việc.

“Đinh… hiện tại là giữa trưa, 12 giờ đúng.” Trong nháy mắt đồng hồ báo giờ vang lên, tất cả cây đèn đều đồng thời tắt, xung quanh rơi vào trong bóng tối.

Đối với việc bóng tối đến, mọi người giống như thói quen. Bọn họ la dài một hồi, sau đó trò chuyện: “Cả một buổi sáng tôi chỉ làm được tám cái, tốc độ chậm hơn hôm qua.”

“Anh tám cái là giỏi lắm rồi, tôi mới sáu cái.”

“Tôi cũng tám cái, buổi chiều tranh thủ lại làm tám cái, như vậy mấy ngày có thể đổi quần áo cho Tiểu Bảo nhà tôi rồi.”

Trong bóng đêm bọn họ trò chuyện những điều vụn vặt, hoàn toàn chính là cuộc nói chuyện phiếm của một nhóm công nhân nhà xưởng sau khi tan tầm.

Thế giới đáy biển không có ánh mặt trời chiếu vào, cho nên ánh sáng thành thứ hiếm lạ sao?

Thông qua những gì nhìn thấy, Thẩm Tiêu có thể thấy chắc là mình đang đứng ở giữa một đống kiến trúc. Kiến trúc này cao bao nhiêu cô không biết, nhưng một tầng này ở chỗ cô na ná bệnh viện, ở giữa có một lối đi nhỏ, hai bên trái phải tất cả đều là các loại phòng nhỏ. Mỗi bên 20 hộ gia đình, còn có một chỗ hơi trống trải, nơi đó thắp một cây đèn, chỗ khác thì đều tối đen như mực.

Dọc theo con đường tối đen tiếp tục đi, cuối cùng Thẩm Tiêu lại gặp được một tia ánh sáng. Nhưng những ánh sáng đó không phải rất sáng, lấp lánh nho nhỏ, đến gần rồi mới phát hiện là giấy có thể chiết xạ ánh sáng. Ở giữa tờ giấy là một ngọn nến, phía trên ánh sáng màu da cam của nến dán một tờ giấy đỏ, mặt trên viết ba chữ to – cửa hàng kẹo.

Đây thật sự là một cửa hàng kẹo, bên trong có không ít mứt quả ghim thành xâu cắm vào, phía dưới trong tủ kính thủy tinh là kẹo với đủ mọi màu sắc. Ở bên ngoài cửa hàng, có một bà cụ rất lớn tuổi đang ngồi.

“Đây là kẹo gì vậy ạ?” Thẩm Tiêu hỏi.

Bà cụ nhìn cô một cái, đáp: “Đây là kẹo từ rong biển chế biến ra, gọi là kẹo rong biển.”

Thẩm Tiêu vốn muốn hỏi bao nhiêu tiền, nhưng gần nói đến bên miệng lại biến thành: “Bán thế nào?”

“Xâu hồ lô 2 điểm tín dụng một xâu, kẹo phía dưới 1 điểm tín dụng 2 viên.”

Xem ra tiền thông hành của thời không này là điểm tín dụng.

Trước mắt Thẩm Tiêu vẫn là giai cấp vô sản, cô yên lặng ngồi xuống ghế đá bên cạnh, ngay khi cô đang cân nhắc tiếp theo nên trải qua thế nào thì có hai người đàn ông mặc đồ công an đến trước mặt cô, đưa ra giấy chứng nhận nói: “Phiền đi theo chúng tôi một chuyến.”

Thẩm Tiêu: “… Tôi phạm vào chuyện gì sao?”

“Tất cả nhân viên thân phận không rõ cần đến sở đăng ký.” Công an nhân dân nói.

Nhìn thấy súng bên hông hai người, Thẩm Tiêu từ bỏ chống cự.

Cô đi một đoạn đường rất xa cùng hai vị đồng chí công an nhân, cuối cùng đi tới một sảnh lớn có đèn sáng. Tuy rằng sảnh lớn này chỉ có một ngọn đèn ở giữa, nhưng vô cùng sáng sủa, ký hiệu huy hiệu cảnh sát trong sảnh lớn Thẩm Tiêu chỉ kịp liếc mắt nhìn một cái, đã bị đưa vào phòng thẩm vấn.

“Nhận dạng khuôn mặt không kiểm tra được thông tin của cô, cho nên dẫn cô đến sở một chuyến. Đi xét nghiệm vân tay trước đi.” Công an nhân dân dẫn cô tới nói.

Thẩm Tiêu làm theo. Nhưng nghiệm chứng vân tay rồi, tư liệu liên quan vẫn trống rỗng.

“Ồ?” Công an nhân dân còn tưởng rằng máy móc xảy ra trục trặc, nhưng sau khi lặp lại hai ba lượt nghiệm chứng, màn hình máy tính vẫn không có tin tức gì của cô gái trước mặt này.

Dựa theo quy định của Hoa quốc, trẻ mới sinh từ khi vừa sinh ra đến trưởng thành, đều phải tiến hành nhận dạng khuôn mặt. Chỉ cần là người trong danh sách ghi chép của nước mình, không có khả năng không tra được tin tức vân tay, trừ khi là không có hộ khẩu.

Công an nhân dân liếc nhìn Thẩm Tiêu một cái, lập tức báo cáo việc này lên. Không qua bao lâu, lại có một người trung niên hơi lớn tuổi đi đến.

Ông ta thấp giọng nói gì đó với công an nhân dân, sau đó đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, hỏi: “Họ và tên.”

Thẩm Tiêu rất phối hợp: “Thẩm Tiêu.”

“Cha mẹ gọi là gì, sinh ra ở đâu?”

Trong mắt Thẩm Tiêu lộ ra mờ mịt: “Không biết.”

“Không biết?”

Thẩm Tiêu lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy trước kia cô ở đâu biết không?”

“Cũng không biết.”

“Cái gì cũng không biết?”

Thẩm Tiêu vẫn lắc đầu: “Chỉ nhớ rõ tên.”

Lúc này người đàn ông trung niên không nói, ông ta dời tầm nhìn từ máy tính chuyển qua mặt Thẩm Tiêu, cuối cùng nói: “Cô xác định cái gì cô cũng không nhớ?”

“Vâng.”

“Bên tôi không tra được tin tức gì của cô, xuất phát từ lo lắng an toàn, chỉ có thể giam giữ cô vài ngày trước rồi nói sau.” Người đàn ông trung niên nói, ý bảo công an nhân dân bên cạnh dẫn cô xuống: “Tiểu Phạm, dẫn cô ấy đến chỗ bên Tiểu Lệ một chuyến đi.”

Vì thế Thẩm Tiêu lại bị đưa đến một phòng kiểm tra an ninh, ở trong này cô trước sau bị tiến hành điều tra ba lượt, sau khi xác định trên người không có vật gì nguy hiểm, lúc này mới bị nhốt vào một phòng to cỡ phòng quan tài.

Khi người nhốt cô đóng cửa còn nói: “Nếu bỗng dưng có gì muốn nói, có thể bảo với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Thẩm Tiêu biết đây là cô ấy có ý cho mình cơ hội sửa miệng, nhưng cô làm một người không hộ khẩu, trước mắt chỉ có thể biểu hiện tích cực, xem có thể có được một chứng nhận thân phận hợp pháp từ con đường sáng bên công an hay không.

Trong bóng đêm, Thẩm Tiêu sờ mu bàn tay, cũng may cây kiếm lúc trước mua ở trung tâm mua sắm ảo tự động hoá thành hình xăm dán lên trên mu bàn tay cô, nếu không đoán là sẽ bị trở thành vật nguy hiểm nộp lên trên.

Những ngày bị nhốt có chút gian nan, hơn nữa không gian hẹp, càng dễ làm cho người ta lâm vào luống cuống. Thẩm Tiêu dứt khoát nằm trên giường nhắm mắt ngủ, ở trong này ít nhất cô không cần lo lắng hãi hùng, có thể an tâm ngủ ngon.

Ngủ một giấc tỉnh lại, bên ngoài vừa lúc có người đưa cơm vào.

Thẩm Tiêu cũng đang muốn nhìn thử người ở đáy biển ăn gì, nào biết thức ăn đưa vào chỉ có một bát, trong bát chỉ có một cục đen tuyền gì đó, có hơi giống cháo mè, nhưng mùi vị ngửi thấy là vị mặn. Thẩm Tiêu nếm thử một miếng, vị quánh, hương vị cũng chỉ có mặn, còn lại vị gì cũng không có.

Thẩm Tiêu nghĩ rằng chỉ người bị nhốt ăn như thế, nhưng đến giờ đi ra ngoài, cô chú ý tới thứ chứa trong hộp cơm của vài công an nhân dân còn chưa ăn xong cũng là thứ này.

Vậy nói cách khác, đây là đồ ăn chính của nơi này?

Liên tiếp ăn thứ này ba ngày, khi miệng Thẩm Tiêu gần như không còn hương vị gì, rốt cuộc cô cũng hết hình phạt được thả ra.

“Dựa theo luật lệ, người không phạm tội hình sự dài nhất chỉ có thể giam giữ ba ngày.” Công an nữ thả Thẩm Tiêu ra nói: “Nhưng lai lịch của cô không rõ, chúng tôi cũng không tra được thông tin của cô, cô phải đăng ký một vài thông tin ở sở chúng tôi, hơn nữa còn phải lắp đặt con chip giám sát nửa tháng.”

Điểm ấy Thẩm Tiêu không có ý kiến gì, cô ngoan ngoãn ở lại chỗ này chính là vì để cho thân phận mình rõ ràng.

Sau khi công an nữ dẫn Thẩm Tiêu đi hết một loạt trình tự, có lẽ là nghĩ một cô gái bị mất trí nhớ như cô không dễ dàng, nói với cô: “Quảng trường bên kia thường xuyên có tin tuyển công nhân, cô có thể đến bên đó tìm công việc, ít nhất có thể được ấm no.”

“Cảm ơn. Nhưng quảng trường ở đâu?”

“Chính là nơi chúng tôi dẫn cô đi.”

“À.”

Rời đồn công an, Thẩm Tiêu nhìn thế giới trước mắt tối đen như mực, theo trí nhớ về tới cửa hàng nhỏ bán kẹo kia. Cô nhìn bãi đất trống xung quanh nhiều nhất 120 mét vuông, trong lúc nhất thời không thể gộp hai chữ “Quảng trường” này lại.

Ở quảng trường tìm xung quanh một vòng, cuối cùng Thẩm Tiêu thấy được thông báo tuyển công nhân ở trên tường. Nhưng phần lớn đều là tuyển công nhân may cắt đồ, căn bản không tuyển đầu bếp, thậm chí ngay cả tuyển rửa bát cũng không.

Cô đi lại ở quảng trường bên này đến chạng vạng, công an nữ lúc sáng tan làm đi ngang qua, nhìn thấy cô vẫn ở quảng trường, không khỏi đi tới hỏi cô: “Tìm được công việc chưa?”

Thẩm Tiêu lắc đầu: “Không có công việc thích hợp.”

“Ồ, cô còn chọn à, vậy cô muốn tìm công việc gì?”

“Tôi muốn tìm việc đầu bếp.”

“Đầu bếp?” Đây là lần đầu công an nữ nghe thấy nghề này: “Nghề này là làm gì?”

“À, nấu cơm.”

“Cơm còn cần người làm sao?” Công an nữ khó có thể tưởng tượng, hiện tại mọi người ăn đều là thuốc dinh dưỡng pha nước uống, thứ này còn cần người chuyên môn đến làm?

“Tôi khuyên cô vẫn làm đến nơi đến chốn một chút đi. Được rồi, tôi phải đi về. Cô tìm công việc sớm một chút, không có chỗ ở có thể đến cửa sở chúng tôi, ít nhất không cần lo lắng an toàn của bản thân.”

Nói xong, công an nữ bước đi.

Để lại Thẩm Tiêu còn có hơi không tiêu hóa hết lời của cô ấy.

Chính vào lúc này, có người đi đến trước mặt cô, là bà cụ bán kẹo đó, bà ta chống gậy, nhìn Thẩm Tiêu nói: “Cô nói cô là đầu bếp?”

Thẩm Tiêu gật đầu.

“Vậy cô nói thử đầu bếp là làm gì đi.”

“Nói quá một chút chính là người nấu ra món ăn ngon, bình thường một chút chính là nấu cơm.”

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Bà cụ đột nhiên nở nụ cười, lộ ra răng vàng trong miệng bà ta. Bà ta nở nụ cười một hồi lâu, mới dừng lại nói với Thẩm Tiêu: “Có lẽ cô còn không biết, nghề nghiệp đầu bếp này sớm đã biến mất mấy chục năm rồi.”

Nghề nghiệp đầu bếp này đã biến mất?

Đây là điều Thẩm Tiêu không hề lường trước. Cô vẫn cho rằng, ăn mặc ngủ nghỉ, ăn xếp vị trí thứ nhất, nghề nghiệp khác có thể dần biến mất theo thời đại, đầu bếp nên là nghề nghiệp vững chắc mới đúng.

Bởi vì tiếng cười vừa nãy, xung quanh đã có người nhìn lại. Bà cụ thấy đây không phải nơi nói chuyện, nói với Thẩm Tiêu: “Muốn đến nhà của tôi ngồi chút hay không?”
Bình Luận (0)
Comment