Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 37

Bởi vì hành trình buồn tẻ, bốn người đồng hành cả đường nói chuyện cũng càng ngày càng ít. Ban đầu bọn họ còn ôm sự chờ mong rất lớn với mặt đất, nhưng sau khi tới mặt đất lại thất vọng càng nhiều. Nơi này trừ ánh sáng, còn lại đều là màu xám trắng đơn điệu, một chút màu sắc dư thừa cũng không có. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy thật ra đáy biển so với mặt đất mà nói cũng không có gì không tốt.

Khi chuyến đi dài buồn tẻ tiến hành đến ngày thứ tư, người đầu tiên trong bốn người Thẩm Tiêu xuất hiện phản ứng xấu. Ông ta thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh, chính là vị đại biểu phía học viện có nhiều tri thức nhất.

Sau khi ông ta được phát hiện, còn muốn kiên trì, nhưng ba người khác vô cùng dứt khoát liên hệ với người đáy biển giúp bọn họ.

Hai ngày sau, người thứ hai xuất hiện phản ứng cũng xuất hiện, lần này Thẩm Tiêu vẫn nhanh chóng liên hệ với phía đáy biển.

Hai người đi rồi, trong xe chỉ còn lại Thẩm Tiêu và vị quân nhân đến từ quân đội kia.

Cũng sau đó, vỏ lõi yên lặng hồi lâu đeo ở trước cổ Thẩm Tiêu xuất hiện dị tượng.

Ban đầu Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy chỗ cổ có thứ gì đó đang di chuyển, sau vài lần điều chỉnh vẫn sẽ có loại cảm giác này. Cô nhớ tới trên cổ chỉ có miếng vỏ lõi của hạt nhân hư ảo, vì thế lặng lẽ tháo xuống cầm ở trong tay, vỏ lõi hình tròn đó sau khi chuyển động nửa vòng ở trong lòng bàn tay cô, cuối cùng một điểm ngọc bích trên vỏ chỉ hướng phía nam.

Ngay từ đầu Thẩm Tiêu còn chưa quá xác định thứ này có phải đang chỉ dẫn phương hướng hạt nhân hay không, cô thay đổi vỏ hạch sang mấy phương hướng một lần nữa, mấy lần điểm ngọc bích ấy cuối cùng đều chỉ hướng về phía nam, lúc này cô mới có hơi xác định hạt nhân hư ảo đó rất có thể ở phía nam lục địa.

Chuyện này Thẩm Tiêu không muốn để cho bất kỳ kẻ nào chú ý, nghĩ chỉ cần người đồng hành bên cạnh này cũng đi, có lẽ cô có thể tùy tâm sở dục tự do hoạt động. Vì thế ngày kế tiếp cô rất ít nói chuyện, cố gắng chuẩn bị cho giai đoạn sau.

Đầu tiên bọn họ tới thủ đô, tiếp theo đến thành phố mới, phương hướng cơ bản là phía nam.

Nhưng phóng xạ ở mặt đất vẫn quá mạnh mẽ, nửa tháng sau, người đồng hành cuối cùng của Thẩm Tiêu rốt cuộc đánh ra hai chữ GG.

(GG: kết thúc trận đấu. Thực tế, GG là do viết tắt tiếng Anh của Good Game, là một trò chơi hay, thể hiện sự khẳng định đối thủ trong trò chơi này.)

Lần này vẫn là máy bay trực thăng tới cứu người, nhưng bọn họ đón người thứ 3 đi, tỏ vẻ muốn để Thẩm Tiêu cùng trở về. Dù sao ngay cả quân nhân có tố chất thân thể tốt nhất quân đội cũng không chịu đựng được, huống chi là một cô gái như cô.

Nhưng sau khi Thẩm Tiêu tập một bài thể dục ở trước mặt bọn họ, bọn họ đánh mất suy nghĩ này trong đầu.

Không có người đồng hành cản tay, một mình Thẩm Tiêu đi ô tô đến phía nam.

Trực tiếp ở đáy biển bây giờ vẫn còn tiếp tục, nhưng khác với sự rầm rộ của ngày đầu tiên, thế giới mặt đất lặp lại mà buồn tẻ dần mất đi sức hấp dẫn.

Giống với ba người đồng hành của Thẩm Tiêu, người dưới lòng đất cũng có chút thất vọng. Cho tới nay, từ đầu đến cuối bọn họ đều ôm ảo tưởng tốt đẹp với mặt đất, sau khi nhìn thấy sao trời tuyệt mỹ ấy, phần chờ mong đó lại đạt tới đỉnh điểm. Nhưng hiện tại, sự ảo tưởng ấy bị đánh vỡ, thế giới mặt đất vĩnh viễn là màu xám cũng không tốt đẹp giống như bọn họ tưởng tượng, thậm chí có người phát ra ngôn luận mặt đất không bằng đáy biển ở trong phát sóng trực tiếp.

Mặc kệ lời này có được ủng hộ hay không, người quan sát trực tiếp nhanh chóng giảm bớt là sự thật.

Tầng dưới chót, trước cửa hàng kẹo, bà Vương vẫn đang xem trực tiếp. Bên cạnh bà ta, là hai chị em Vương Hàm và Vương Y ngồi cạnh. Vương Hàm cùng xuống với bà cụ, sau khi Vương Y biết, lén chuồn xuống dưới.

“Cái này có gì đẹp chứ.” Vẻ mặt Vương Y không thú vị thì thầm: “Quay đi quay lại đều là cảnh tượng lặp lại đó. Bà cũng xem rất nhiều ngày rồi, chẳng lẽ xem không chán sao?”

Bà cụ không để ý cô ta, Vương Hàm ở bên cạnh quay sang nói: “Không muốn xem thì trở về đi.”

“Ôi, ngay cả chị cũng có thể ngồi ở đây, tôi chắc chắn cũng có thể.” Nhiều nhất là ngủ gà ngủ gật thôi.

Hai cô cháu gái tranh cãi ầm ĩ cũng không ảnh hưởng bà cụ, từ đầu đến cuối trong lòng bà ta có một trực giác, bà ta cảm thấy một chuyến này của Thẩm Tiêu tuyệt đối sẽ không cứ như vậy chấm dứt. Đam Mỹ Cổ Đại

Bà ta đang đợi chờ khoảnh khắc đó đến.

Trực tiếp trên quảng trường, sau này đến trẻ con thích chơi đùa ở quảng trường cũng không thèm nhìn. Một ngày hai ngày, bà cụ nhìn Thẩm Tiêu từ Sơn Đông một đường xuống phía nam đến Nam Kinh, trải qua Thượng Hải Hàng Châu, đến Hoàng Sơn, cuối cùng tiến vào tỉnh Giang Tây.

Mà tới Nam Xương, xe của Thẩm Tiêu rốt cuộc ngừng lại.

Mặt đất.

Thẩm Tiêu sờ vỏ lõi nóng lên trên cổ, cô đoán miếng hạt nhân đó hẳn là ở trong phạm vi trước mắt. Cô xuống xe đi thăm dò xung quanh trước, theo phương hướng khiến lõi vỏ càng ngày càng nóng mà tìm, cuối cùng cô dừng lại ở một nơi gồ ghề.

“Cô ta muốn làm gì? Không phải nói ban ngày tốt nhất đừng đi lung tung sao, vì sao cô ta còn muốn xuống xe?” Vương Y ngồi trước màn hình thấy Thẩm Tiêu đứng ở dưới ánh mặt trời, không khỏi sinh ra một chút tò mò.

Bà cụ nhìn thấy cảnh vật trong màn ảnh, trước sau cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc. Chính vào lúc này, điện thoại của bà ta vang lên.

“Bà đang xem trực tiếp phải không?” Người gọi điện thoại tới là đầu bếp Tôn: “Bà nhìn xem nơi cô gái đến có phải quảng trường Thu Thủy hay không? Tôi nhớ rõ đối diện Thu Thủy chính là Đằng Vương các.”

Bị ông Tôn gợi lại như vậy, bà Vương bỗng chốc nghĩ tới, bà ta cẩn thận nhìn kiến trúc trước màn ảnh, cuối cùng bà ta thấy một cây cầu, cùng với một đôi mèo trắng đen trên cầu. Từng có một vĩ nhân đã nói một câu như thế này “Dù là mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột chính là mèo giỏi”, vì thế trên cây cầu này có thêm một cặp mèo như vậy.

“Chính là Thu Thủy.” Bà Vương có chút cảm khái: “Đây chính là nơi trước kia chúng ta thường xuyên tới, tôi thế mà quên mất.”

Nhưng nếu trước mắt Thẩm Tiêu là Thu Thủy, vậy cái hố trước mặt chẳng phải chính là…

Sắc mặt bà cụ bỗng chốc thay đổi, chợt nước mắt ướt đẫm lông mi.

Là chiến tranh…



Mặt đất, Thẩm Tiêu đã xác định hạt nhân đó hẳn là ở ngay dưới chân mình. Cô nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng tìm được một công cụ trong nhà xe di động lại đây đào đất.

Trong đầu cô nghĩ rằng miếng hạt nhân này có thể bị người ta chôn ở dưới đất, hoặc là thứ khác. Mà khi cô đào ra nền đất mỏng, xuất hiện ở trước mắt cô lại là một bộ xương người.

“Á!” Thẩm Tiêu sợ tới mức thiếu chút nữa vứt bỏ công cụ, phía trước màn hình ở đáy biển vì thấy cô xuống xe mà hấp dẫn người xem tới cũng phát ra tiếng sợ hãi giống cô.

“Làm sao lại có xương người chứ, cô ấy đang tìm gì vậy?” Mọi người đều nghị luận ở khu bình luận trực tiếp.

Nhưng Thẩm Tiêu lại bỏ máy bay không người lái trực tiếp vào nhà xe di động, sau đó bản thân trở lại cái hố đó một lần nữa tiếp tục đào.

Rất nhanh, bộ xương đầy đủ đầu tiên thứ nhất xuất hiện, nhưng ở bên cạnh bộ xương còn có bộ thứ hai, bộ thứ ba… Ở phía dưới những bộ xương này, có lẽ còn có những bộ xương khác, có lẽ nơi này chính là một cái hố an táng…

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tiêu đối mặt với nhiều bộ xương như vậy, bản thân cô có hơi không quá thích ứng nổi. Cô muốn chuyển tầm mắt qua một bên, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt không di chuyển trên bộ xương khô, nói không chừng khi cô nhìn nơi khác: “người” này đang nhìn cô, nháy mắt lại không dám nhìn nơi khác.

Sau khi điều chỉnh một lúc, Thẩm Tiêu đào được mấy bộ xương, cuối cùng, ở dưới một đống xương cốt cô phát hiện thứ mà cô muốn tìm… đó là một tinh thể màu xanh thẳm. Nó bị người ta ngậm vào miệng, sau giây phút nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, cả vật thể đều phát ra ánh sáng màu xanh.

Thẩm Tiêu cạy bộ xương khô trong đống xương cốt đó, đào hạt nhân ra. Hạt nhân vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc, lúc này lập tức hòa vào một thể với lõi vỏ ở trước ngực cô.

Cùng lúc đó, trong đầu Thẩm Tiêu hiện nhắc nhở của trung tâm mua sắm ảo: “Chúc mừng kí chủ tìm được hạt nhân hư ảo, hoàn thành nhiệm vụ. Có muốn rời khỏi thế giới này hay không?”

“Từ từ.” Thẩm Tiêu chọn từ chối. Cô phải thu dọn những bộ xương bị quấy rầy này một lần nữa thật tốt, cũng không biết những người này vì sao sẽ bị mai táng ở đây, là chiến tranh sao? Hay là bởi vì sự trục xuất của trái đất? Người ngậm hạt nhân hư ảo này có phải đến từ thế giới khác giống cô hay không, kết quả gặp phải chiến tranh, vĩnh viễn ở lại nơi này?

Mấy vấn đề này, có lẽ chỉ có lịch sử biết đáp án.



Thu dọn xương cốt xong, Thẩm Tiêu trở về nhà xe di động. Máy không người điều khiển ong ong, Thẩm Tiêu nở nụ cười với màn ảnh một cái, lái ô tô đến ngọn núi phía trước.

Sau khi tới rồi, cô xuống xe mang theo máy không người điều khiển một đường lên núi. Chờ cô đi đến đỉnh núi, trời đã hoàn toàn tối sầm xuống. Sao trời trên đỉnh đầu mênh mông, cô đem máy bay không người lái nhằm về phía mảnh sao trời ấy, bản thân nằm ở bên cạnh, ấn mở trung tâm mua sắm ảo, điên cuồng tìm chủ quán trước kia mua bùa để nói chuyện.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, khi ánh bình minh sắp đến, tất cả mọi người trước trực tiếp ở đáy biển thấy được ánh mặt trời dần mọc lên từ phía chân trời ở hướng đông.

Sau này có người nhớ lại mặt trời mọc lần ấy, bọn họ tỏ vẻ: Một trăm năm trước, một trăm năm sau, chỉ có ánh mặt trời lần ấy khiến bọn họ khắc sâu trong lòng.

Bởi vì sau khi ánh mặt trời ló dạng, bọn họ nhìn thấy cô gái trong màn ảnh thay quần áo phòng hộ trên người, ánh sáng mặt trời màu đỏ vàng chiếu lên mặt cô, khuôn mặt tràn đầy sức sống ấy dưới ánh mặt trời làm cho bọn họ lần đầu cảm tiên thấy được thế giới tĩnh mịch này có sắc màu.

Có lẽ, mặt đất nên là như vậy.

“Khi bốn người chúng tôi đi ra từ đáy biển, nhìn thấy chính là mặt trời lặn. Mà sau mặt trời lặn, chính là bình minh, đây có lẽ là một điềm báo.” Thẩm Tiêu nhìn màn ảnh, lấy ra một hạt giống từ trong túi, đó là hạt giống có thể sinh tồn ở trong hoàn cảnh phóng xạ mua từ trung tâm mua sắm ảo. Nếu thứ cô muốn mượn dùng là sức mạnh của người ở thời không này, vậy cũng nên trả lại: “Đây là loại hạt giống mới nhất mà các nhà khoa học nghiên cứu ra, hạt giống còn dư phóng xạ với tỉ lệ rất lớn, bây giờ tôi trồng nó ở đây, đợi ngày nó mọc lên trưởng thành thành cây to che trời, chính là ngày mà mọi người ở đáy biển trở lại lục địa.”

Nói xong, Thẩm Tiêu cố định máy bay không người lái ở trên quần áo bảo hộ mà cô thay, sau đó ở dưới ống kính đào hố, gieo hạt, cuối cùng tưới nước.

Sau khi làm xong những việc này, cô rời khỏi màn ảnh.

“Mong mọi người đừng từ bỏ hy vọng, sớm ngày về nhà.” Theo những lời này nói ra, ở nơi ngoài màn ảnh ở, Thẩm Tiêu biến mất khỏi thời không này.

Lúc này người đáy biển còn không biết Thẩm Tiêu đã biến mất, nhưng lời nói và hành động vừa nãy của Thẩm Tiêu đủ để nhấc lên sóng lớn ngất trời.

“Hạt giống có thể sinh tồn ở trong môi trường phóng xạ? Thiệt hay giả vậy? Vì sao có thành quả nghiên cứu khoa học như thế mà bây giờ chúng ta mới biết được?”

“Nhà khoa học cũng quá trâu bò, thế mà có thành tựu như vậy, trước đó thật đúng là nửa tin tức cũng không lọt.”

Quần chúng bình thường không biết tình hình vui mừng khôn xiết ở khu bình luận trực tiếp, nhưng nhân viên và người của sở nghiên cứu khoa học quốc gia thật sự tiếp xúc với quy trình kỹ thuật hướng tới mặt đất đều hai mặt ngơ ngác.

Hạt giống? Hạt giống gì?

Bọn họ căn bản không nghiên cứu ra hạt giống như vậy, càng đừng nói đưa ra ngoài.

Khi sở trưởng của sở nghiên cứu khoa học gọi điện thoại cho trung ương giải thích trung ương bên kia bảo ông ta tạm thời đừng lộ ra, cúp điện thoại xoay người tìm người phụ trách hạng mục lên mặt đất, bảo bọn họ liên hệ với Thẩm Tiêu, hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là tình huống gì.

Nhưng người phụ trách hạng mục làm sao còn tìm được người chứ. Máy bay không người lái điều khiển từ xa tìm mấy lần ở Nam Xương, cuối cùng chỉ thấy nhà xe di động và quần áo bảo hộ, Thẩm Tiêu trực tiếp không biết tung tích.

Cứ như vậy ở dưới sự mừng rỡ như điên của những quần chúng không biết gì, dưới tình huống cấp trên sứt đầu mẻ trán, sáng sớm hai ngày sau, Vương Hàm lặng lẽ rời giường, chỉnh lý bản thân một chút, sau đó ra ngoài mở tiệm, thuận tay mở TV trực tiếp trên đầu.

Ngay khi cô ta chuẩn bị xong hết thảy trở về dọn kẹo ra, trong lúc vô ý nhìn thấy một điểm màu xanh lá xuất hiện ở trên màn hình TV.

Cô ta dụi con mắt, lại nhìn màn hình một hồi, lúc này cô ta xác định mình không nhìn lầm: “Thật sự nảy mầm!”

Cô ta vội chạy về phòng, muốn gọi bà nội thức dậy nhìn, nhìn hạt giống đó thật sự nảy mầm.

Nhưng mà, bình thường có một chút tiếng động bà nội đều bị cô ta đánh thức, hôm nay lại ngủ hơi sâu. Trong lòng Vương Hàm hiện lên sự bất an, cô ta với tay mở đèn, sau đó cô ta thấy trên mặt bà nội còn mang theo vẻ bình thản, cùng với em họ ghé lên người bà nội yên lặng rơi nước mắt.

“Bà nghe thấy chị nói hạt giống đó nảy mầm.” Cô ta nghe em họ nghẹn ngào: “Có lẽ tối qua bà nội đã mơ thấy, nên bà đi rất thanh thản.”

Bình Luận (0)
Comment