Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 85

Sau khi Chử Đình ấn nút đến thế giới tiếp theo, anh mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong một ngôi chùa cũ nát.Tượng trong chùa đã đổ ngã, xà nhà cũng sập, chỉ còn cái góc chỗ anh đứng là chưa sập. Lúc này anh đang dựa vào tường, ngồi đối diện với anh là một cậu bé ăn mày. Bên ngoài trời lúc này đang có gió và tuyết rơi, hai người họ lạnh cóng.

Anh châm một ngọn lửa trong chùa, rồi lại lấy lương thực quân đội đã chuẩn bị ra từ từ ăn. Cậu bé ăn mày đối diện co người lại, anh có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của cậu ta, nhưng cho đến khi anh ăn được nửa túi thì đối phương vẫn chưa có bất cứ hành động xin ăn nào.

Theo như trước kia, Chử Đình sẽ không quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Nhưng không biết làm sao, anh nghĩ đến Thẩm Tiêu. Nếu như là người phụ nữ đó thì cô nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Này.” Chử Đình đá đá vào chân cậu bé ăn mày đó: “Đống lửa sắp tàn rồi.”

Cậu bé ăn mày ngẩng đầu lên, cậu ta ngây người, ôm tay đứng dậy ra ngoài tìm một vài cành cây khô rồi ôm vào.

Sau khi cậu ta đặt cành cây xuống thì Chử Đình ném cho cậu ta một gói lương thực quân đội: “Lửa đêm nay cậu trông.” Nói xong, anh ta ngã người nằm xuống đống cỏ khô, rồi nhắm mặt lại nghỉ ngơi.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau mặt đất bên ngoài đã phủ đầy tuyết trắng. Chử Đình thấy cậu bé ăn mày ở bên đống cỏ khô kia vẫn còn hô hấp, anh cũng không đánh thức cậu ta, mà quay người đi ra khỏi chùa.

Anh vừa đi, cậu bé ăn mày cũng thức dậy. Cậu bé ăn mày nhìn bóng lưng rời đi của anh, mím môi, chân trần bước trên nền tuyết, đi theo anh.

Chử Đình không hề để ý đến sự đeo bám của cậu bé ăn mày.

Nhưng từ trong chùa đi ra, thì thấy một thành trì tên là “Thành Lâm Giang”, điều này khiến anh có dự cảm không lành.

Cũng đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn của Thẩm Tiêu: “Tôi đang ở thành Lâm Giang.”

Quả nhiên……

Anh xoa xoa trán, trả lời lại: “Cô đang ở vị trí nào.”

Thẩm Tiêu nhận được câu trả lời của anh thì cười: “Xem ra anh cũng ở đây. Bây giờ tôi đã vào thành rồi, ở trong tháp đá màu trắng trong thành.”

Chử Đình đáp lại hai chữ ngắn gọn: “Đợi tôi.”

Thẩm Tiêu không đi đâu, cô đứng yên tại chỗ đợi khoảng nửa tiếng, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Chử Đình.

Lúc cô đang định hỏi anh ở đâu thì Chử Đình đã gửi trước cô một bước: “Cô ở đâu?”

“Đứng chỗ tháp đá màu trắng đấy.” Thẩm Tiêu nhìn nhìn xung quanh, trong dòng người qua lại, không nhìn thấy người mà cô đang đợi.

“Tôi đã đi ba vòng rồi, không nhìn thấy cô.” Chử Đình nói.

“Không phải chứ. Tôi đứng chỗ cổng tháp màu trắng này mà.” Thẩm Tiêu nhìn cổng tháp trước mắt, nói: “Trên cổng còn có bài văn khắc trên bia đá, chắc không nhầm mới phải chứ.”

“……Tôi cũng ở chỗ bài văn trên bia đá.”

Thẩm Tiêu nhìn xung quanh một vòng, xác định không nhìn thấy Chử Đình: “Không lẽ trong thành này vẫn còn tháp màu trắng khác?” Nhưng cô nhìn thế nào, cũng chỉ thấy có một ngôi tháp.

“Chỉ có ngôi này thôi.” Chử Đình nói: “Mặc dù tuyết mới vừa rơi xong, nhưng chắc tôi sẽ không nhìn nhầm.”

“Đợi đã, tuyết rơi?” Thẩm Tiêu nhìn dòng người đổ mồ hôi như mưa xung quanh mình, cô nói: “Nhưng chỗ tôi đang là mùa hè.”

Mùa hè?

Chử Đình nhìn tuyết bay lất phất xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào bia đá trước mặt: “Trên bia đá trước mặt cô khắc chữ gì?”

“Tháp trắng Lâm Giang.” Thẩm Tiêu nói: “Không lẽ chúng ta không cùng một bản đồ?”

Chử Đình bên kia rất lâu vẫn chưa đáp lại, một lúc sau, Thẩm Tiêu mới nhận được tin của anh: “Cô nhìn xem bên cạnh tháp trắng có phải có một bảng cáo thị, cô xem thử ngày tháng trên bảng cáo thị đó là ngày mấy. Ở chỗ tôi là ngày mười tám tháng mười hai âm lịch năm Long Sóc thứ nhất.”

Thẩm Tiêu nhìn trái nhìn phải, quả nhiên phát hiện ở phía không xa có một bảng cáo thị. Cô đi lại xem cáo thị, không nhìn nội dung phía trước, nhưng ngày tháng phía sau lại có chút nhức mắt: “Ở chỗ tôi là……mồng bốn tháng sáu năm Long Sóc thứ mười tám.”

Năm thứ nhất với năm mười tám, cũng chính là họ ở cùng một bản đồ không sai, chỉ là cách nhau thời gian mười tám năm.

“Câu nói đó nói đúng thật, chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện cổ quái hiếm lạ gì cũng có thể gặp được.” Thẩm Tiêu nói xong rồi đột nhiên tò mò hỏi Chử Đình: “Anh ở trước tôi mười tám năm, thế bây giờ anh chôn gì đó xuống đất đi, tôi đào lên là có phải có thể trực tiếp đổi tích phân rồi đi không?”

Chử Đình: “……”

“Đùa thôi. Nhưng có chút trùng hợp, thành trì này cũng tên là thành Lâm Giang.” Thẩm Tiêu nhìn người qua qua lại lại, những người này không phải là NPC trông như người sống nhưng thực chất rất cứng nhắc ở trong trò chơi, mỗi người đều rất tươi mới, trông rất có sức sống, cho nên chắc cô không phải quay lại trò chơi.

“Quá nhiều sự trùng hợp, thì không còn là trùng hợp nữa.” Qua một lúc sau, Chử Đình mới nói: “Lúc nãy tôi có nghe ngóng, thế giới này cũng có Phong Thành, hơn nữa điều rất trùng hợp là phương hướng cũng giống với trong trò chơi, đều ở phía Bắc thành Lâm Giang.”

Thẩm Tiêu ngây người, cô nhớ ra rồi, lúc nãy cô ở bên ngoài thành, quả thực ngoài thành là một đầm lớn mênh mông. Thiết kế của thành Lâm Giang trong thế giới trò chơi là khu vực Nam Trạch, mặt hướng về Mộng Lãi: “Tôi tán thành với lời anh nói.”

Lúc này Chử Đình lại nhắn tin đến: “Bình thường game online sẽ có khung cốt truyện, thậm chí một số game online còn được chuyển thể từ tiểu thuyết. Cho dù trò chơi “Thần Ma Lục” này chuyển thể từ tiểu thuyết hay là nguyên tác thì chắc cũng sẽ có văn hóa đồng nhân. Có phải cô vẫn còn người quen biết ở trong trò chơi không? Hay là nhờ anh ta nghe ngóng giúp.”

Thẩm Tiêu không nói gì mà lập tức đi gõ cửa phù sư, sau khi phù sư nghe miêu tả đại khái của cô thì cũng có chút hứng thú: “Cô đợi một lát.”

Lúc Thẩm Tiêu đợi khoảng hơn nửa tiếng thì bên kia phù sư trả lời lại: “Trò chơi “Thần Ma Lục” này quả thực là được chế tác từ một cuốn tiểu thuyết cùng tên.”

Quả nhiên……

Thẩm Tiêu nhìn tháp trắng cực lớn trước mặt, cho nên thế giới này không chỉ là thế giới thần ma, đồng thời còn là thế giới của một tiểu thuyết?

Thế nếu như đã là tiểu thuyết, thì sẽ có nhân vật chính.

“Cuốn tiểu thuyết cùng tên đó, nhân vật chính tên là gì? Rất có thể tôi đã được đưa đến thế giới này rồi.” Về khí vận chi tử ở thế giới hiện tại, Thẩm Tiêu cho rằng nếu có cơ hội gặp được anh ta, tốt hơn hết hãy nhanh chóng rời đi.

Thông thường, cơ hội của nhân vật chính đều từ gió tanh mưa máu mà ra, là một người đi đường làm bia đỡ đạn, cô tiến quá gần, nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

“Trần Phàm.” Phù sư đáp.

Thật là một cái tên có hơi thở mạnh mẽ của nam chính trong tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn……

“Cảm ơn nhé, lần sau có cơ hội sẽ mời anh nếm thử đặc sản ở bản đồ này.” Thẩm Tiêu cảm ơn phù sư xong thì chuyển tin này cho Chử Đình.

Sau khi Chử Đình xem xong, ánh mắt bất giác nhìn về phía cậu bé ăn mày ở đằng sau cách anh năm bước.

Ánh mắt thay đổi trong chốc lát, anh vẫy vẫy tay với cậu bé ăn mày: “Tôi muốn đi ăn ít đồ, cậu cũng đi cùng, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu bé ăn mày nhìn anh một lúc, sau đó tiếp tục đi theo anh.

Hai người bước vào một quán mì, rất nhanh ông chủ đã đem mì lên. Chử Đình ăn một miếng, không kìm lại được mà chau mày.

Lúc trước ở thế giới trò chơi, anh ăn toàn là thức ăn do Thẩm Tiêu nấu, mấy tháng như thế, anh đã quen với món ăn cô làm rồi, bây giờ ăn một bát mì lỏng lẻo thế này, anh vô thức nhớ đến mì gạch cua mà Thẩm Tiêu làm.

Chử Đình bên này đang chê tay nghề của ông chủ, cậu bé ăn mày bên cạnh thì nhìn anh không chịu nhúc nhích.

Chử Đình biết cậu bé này có lẽ không muốn ăn đồ bố thí, anh dùng đũa gõ gõ lên bàn, nói: “Ăn trước đã.”

Lúc này cậu bé ăn mày mới cầm đũa bắt đầu ăn.

Chử Đình cũng vùi đầu ăn mì, một lớn một nhỏ, sau khi ăn xong, Chử Đình thấy cậu ta húp cạn miếng canh cuối cùng, rồi mới mở miệng hỏi: “Cậu tên Trần Phàm?”

Trong ánh mắt cậu bé ăn mày thoáng qua một tia mơ hồ, cậu ta lắc đầu: “Không phải.”

Nhìn thấy ánh mắt của cậu bé ăn mày, Chử Đình chưa hoàn toàn tin cậu ta: “Thế cậu tên là gì?”

Cậu bé ăn mày lắc đầu, nói: “Tôi không có tên.”

“Cha mẹ cậu đâu?’

“Tôi không có cha mẹ.”

Không cha không mẹ?

Chử Đình chau mày lại.

Nhân vật chính trong những tiểu thuyết kia, mười nghìn có đến chín người xuất thân là cô nhi rồi……

Người ăn mày trước mặt này không có tên, lại không cha không mẹ, quả thực rất khó bảo đảm cậu ta không phải nhân vật chính.

May mà Thẩm Tiêu bên kia rất nhanh lại gửi một số thông tin cho anh, nói rằng nhân vật chính bây giờ vẫn còn nằm trong bụng mẹ, tám tháng, vẫn chưa ra đời.

Nếu đã như thế, vậy thì cậu bé ăn mày trước mặt không phải Trần Phàm rồi.

Sau khi biết cậu ta không phải nhân vật chính, phòng bị của Chử Đình đối với cậu ta bớt đi đôi chút: “Ăn no chưa?”

Cậu bé ăn mày gật đầu.

Chử Đình đứng dậy trả tiền, sau khi anh rời khỏi tiệm thì cậu bé ăn mày lại đi theo anh.

Có lẽ cậu bé ăn mày nhìn ra được nguyên tắc làm việc của Chử Đình – chỉ cần cậu ta có ích với đối phương, thế thì cậu ta sẽ nhận được hồi đáp tương đối từ đối phương.

Vì thế trên đường đi tiếp theo, cậu bé ăn mày sẽ chủ động giúp Chử Đình làm những chuyện có thể làm được, thái độ của Chử Đình đối với cậu ta từ đầu đến cuối vẫn không nóng không lạnh, nhưng vấn đề ấm no của cậu bé ăn mày dần dần được cải thiện.

Thời gian quen biết cũng lâu rồi, không có tên cũng không tiện.

“Cũng may người mà cậu gặp là tôi.” Chử Đình nói, nếu như đổi lại thành người nào đó, tám phần đặt cái tên lại xảy ra chuyện: “Cậu tự đặt tên cậu đi.”

Cậu bé ăn mày nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là tôi tên Trần Phàm?”

Chử Đình: “……”

Lúc này vừa hay có cơn gió thổi qua, mang theo tiếng cầm.

“Nếu cậu không cha không mẹ, khoan lấy họ, hay là lấy tên Cầm Minh.”



Thẩm Tiêu bên này nói với Chử Đình là Trần Phàm vẫn còn trong bụng mẹ chưa ra đời, sau đó cô bấm ngón tay tính thử, Chử Đình hoàn hảo né tránh được Trần Phàm, nhưng hình như cô thì không. Trong thời không cô đang ở, Trần Phàm chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

“Không có tiểu thuyết hoàn chỉnh sao?” Thẩm Tiêu gấp gáp muốn biết tình tiết tiếp theo.

Phù sư bày tỏ bất lực: “Cuốn tiểu thuyết đó mấy triệu chữ, tay cậu ta không gõ nổi. Nhưng cô có thể xem ở trung tâm mua sắm ảo.”

Thẩm Tiêu vội vàng mở trung tâm mua sắm ra xem, đúng là có thật, chỉ là đọc phải mất phí……

Thẩm Tiêu nhìn nhìn 0 tích phân trong bản đồ của mình, tạm thời lựa chọn từ bỏ.

Xác định Chử Đình không ở cùng với mình, nhiệm vụ cấp bách của Thẩm Tiêu chính là đi kiếm ít tích phân. Để rời khỏi bản đồ này thì cần 10000 tích phân, cô phải nhanh chóng kiếm đủ mới được.

Lúc cô đang định quay người rời khỏi tháp trắng thì thấy đằng sau mình có một người đứng đó không biết từ lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment