“Không cần không cần.” Lý Vạn Thông xua tay liên tục: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi. Lúc đầu nếu như không nhờ có Chử huynh, tôi cũng sẽ không có sản nghiệp này được. Chỉ là linh thạch cực phẩm trong tay cô đã hết rồi, lần sau nếu như gặp được dược liệu mà cô cần mua thì phải làm sao?”“Cái này đơn giản.” Thẩm Tiêu nói ra chuyện mà Lý Vạn Thông đang mong chờ: “Tôi quay về tộc lấy tiếp là được.”
“Con đường này chỉ có một mình cô, mà hôm nay có lẽ cô đã bị người ta âm thầm dòm ngó rồi, một mình cô quay về quá nguy hiểm, hay cứ để tôi phái người hộ tống cô đi.” Lý Vạn Thông có lòng tốt nói: “Nếu không cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trên đường đi thì sau này tôi biết phải ăn nói như thế nào với Chử huynh.”
Chân tướng lộ rõ, Thẩm Tiêu không từ chối đề nghị của ông ta, cô giả vờ suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu cảm ơn: “Tiền bối Lý nói phải, thế thì phiền tiền bối sắp xếp rồi.”
Lý Vạn Thông thấy cô đồng ý thì khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười.
Giá cả đã thương lượng xong, cuối cùng Trần Phàm bán cây cỏ viêm viêm này với giá mười lăm viên linh thạch cực phẩm.
Trong đó Thẩm Tiêu chỉ trả mười hai viên, ba viên còn lại thì Lý Vạn Thông trả hộ. Còn về việc Lý Vạn Thông nói như thế nào với Trần Phàm thì Thẩm Tiêu không quan tâm, cô đã lấy được thứ cô cần, nên cô rời khỏi thương hội Vạn Bảo trước.
Sau khi tiễn Thẩm Tiêu đi, Lý Vạn Thông không để Trần Phàm rời đi ngay, mà lôi kéo làm quen với cậu ta trước, rồi mới hỏi gần đây thành Lâm Giang như thế nào, sau đó thấp thoáng nhắc đến một câu là Trần Phàm gặp Thẩm Tiêu vào lúc nào và ở đâu.
“Hôm đó cũng là tình cờ, tôi đang từ thành Lâm Giang xuất phát đến Vương Đô, hai người Thẩm cô nương ngồi Phong Diên bay lên trời, vừa hay bị tôi nhìn thấy.” Nhớ đến cảnh tượng đó, và liên tưởng đến người đàn ông tóc trắng gặp lúc trước, vẻ mặt Trần Phàm có chút khác lạ.
Lý Vạn Thông chú ý thấy rồi: “Cậu có gì thì cứ nói.”
“Không có.” Trần Phàm nở nụ cười. Những chuyện đó không liên quan đến cậu ta, hà tất gì cậu ta phải gây thêm thị phi.
Nhưng Lý Vạn Thông không tin, chỉ là Trần Phàm không hé nửa lời, ông ta có hỏi nữa thì cũng không có kết quả gì, chỉ có thể nói thêm vài câu rồi bưng trà tiễn khách.
Không hỏi được gì từ chỗ Trần Phàm, nhưng ông ta có thể sai người về thành Lâm Giang để nghe ngóng. Thành Lâm Giang là đại bản doanh của ông ta, sở hữu vật cưỡi phi hành Phong Diên này vừa hay là việc làm ăn nhà họ Lý ông ta, ông ta trực tiếp cho người về điều tra là được.
Thẩm Tiêu bên này đang chuẩn bị để chạy.
Bây giờ cô đã có được hai dược liệu của Diệu Thanh Đan, điều này đã rất may mắn rồi. Bây giờ Lý Vạn Thông nghi ngờ cô, trên danh nghĩa thì hộ tống, nhưng thực tế thì lại là giám sát. Cô có bùa xé không gian, muốn cắt đuôi bọn họ chắc sẽ không khó. Đến lúc đó ra khỏi Vương Đô, cô dự định đi về phía Bắc, đến nước cạnh Đại Thịnh.
Để Lý Vạn Thông không nghi ngờ, Thẩm Tiêu không vội rời đi ngay. Thay vào đó, sau khi mua tất cả các mặt hàng đặt từ trước ở các Trân Bảo và thương hội Vạn Bảo, cô mới lựa một ngày có thời tiết đẹp, đến tìm Lý Vạn Thông để cáo từ.
Dáng vẻ thẳng thắn không có chút chột dạ nào của cô không khiến Lý Vạn Thông từ bỏ nghi ngờ được, bề ngoài ông ta đã phái bốn cao thủ có bản lĩnh tốt để đi theo Thẩm Tiêu, và đồng thời cũng bí mật sắp xếp, đảm bảo không có sơ hở.
Một mình Thẩm Tiêu đến cửa tìm Lý Vạn Thông cáo từ, nhưng lúc rời đi thì lại là năm người. Nhóm năm người ra khỏi Vương Đô, Thẩm Tiêu không dùng bùa xé không gian ngay. Lúc trước cô đã định vị ở cổng thành, cô định sau khi ra khỏi phạm vi của Vương Đô thì sẽ dùng, đến lúc đó sẽ trở về Vương Đô để ẩn náu, sau đó ngồi lên vật cưỡi phi hành để rời đi.
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính. Sau khi từng chút một rời khỏi Vương Đô, vẫn chưa đến bước Thẩm Tiêu dùng bùa xé không gian thì bốn người vốn dĩ đi theo cô đột nhiệt ra tay với cô.
Tất cả những thứ này đều xảy ra quá đột ngột, Thẩm Tiêu vô thức lấy thanh kiếm cổ ra đỡ, đang định dùng bùa xé không gian thì đột nhiên một bóng người màu trắng xuất hiện, tiếng đàn véo von, một làn sóng âm lục lam có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan ra xung quanh, đẩy lùi bốn người đó ra.
“Đi!” Là Cầm Minh.
Anh ta bảo vệ Thẩm Tiêu, một đấu bốn, nhưng không hề yếu thế chút nào, rất nhanh có hai người hóa thành một vũng máu dưới cây đàn của anh ta, hai người còn lại biết mình không phải đối thủ của anh ta, vội vàng bỏ chạy.
Cầm Minh đã có ý giết người thì làm sao có thể để họ chạy thoát được. Giữa dây đàn căng, hai người đang bỏ chạy lập tức bị xẻ đôi người.
Trận chiến này xảy ra quá đột ngột, kết thúc cũng rất nhanh.
Thẩm Tiêu không ngờ Cầm Minh sẽ xuất hiện, cô nhìn anh ta, có chút không nói nên lời.
“Cậu vẫn chưa rời đi?” Thẩm Tiêu hỏi, thật ra rõ ràng bọn họ không thân đến như vậy, cô không đáng để anh ta bảo vệ như thế.
“Ừm.”
“Tại sao không đi?”
Cầm Minh nói: “Nếu như cô xảy ra chuyện, sư phụ sẽ buồn.”
Đây không phải là nơi có thể ở lâu được, Thẩm Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước.” Chuyện ngày hôm nay toàn là những điều kỳ lạ, người của Lý Vạn Thông đột nhiên chết rồi, e là sau lưng vẫn còn nguyên do khác. Nhưng chỉ cần cô rời khỏi mảnh đất thị phi này thì mọi thứ sẽ đều không liên quan đến cô.
Hai người họ vừa rời khỏi đây chưa được bao lâu thì có người xuất hiện ở đây. Họ nhận ra phương hướng rời đi của Thẩm Tiêu và tiếp tục đuổi theo.
…
Ngày hôm sau Lý Vạn Thông mới biết người mà ông ta phái đi theo Thẩm Tiêu, bao gồm trưởng lão mà ông ta âm thầm sắp xếp đều đã chết cả, ông ta đau buồn, trong lòng càng không muốn để yên như thế.
Lý Vạn Thông bên này tổn thất rất lớn, Trần Phàm nhận được chiếu cố của ông ta, sau khi cậu ta biết được người mà Lý Vạn Thông phái đi đã bị Thẩm Tiêu giết thì cậu ta không có chút gì gọi là bất ngờ cả. Cùng với lúc này, cậu ta càng cảm thấy đây là một cơ hội để cậu ta thân cận với Lý Vạn Thông hơn, vì thế cậu ta chủ động tìm Lý Vạn Thông, nói cho ông ta biết một chuyện: “Xem ra hội trưởng Lý vẫn chưa biết, người đàn ông đi theo cùng Thẩm Tiêu lúc trước, anh ta không phải người.”
Trần Phàm nói chuyện này với Lý Vạn Thông, cũng là có suy xét của mình.
Vốn dĩ cậu ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng sau khi cậu ta biết được người của Lý Vạn Thông đều chết oan chết uổng, trong lòng mơ hồ cảm thấy, trong Vương Đô này chắc không chỉ có một mình cậu ta nhìn ra thân phận của người đàn ông tóc trắng đó.
Nếu như những đại lão đó đã biết, thế thì cho dù cậu ta nói hay không nói, kết quả dẫn đến vẫn như nhau, vậy thì chi bằng nhân cơ hội này lấy lòng Lý Vạn Thông.
Quả nhiên, Lý Vạn Thông nhìn cậu ta với vẻ mặt hoài nghi: “Ý này của cậu sao tôi nghe không hiểu?”
Nếu như ông ta không nhớ nhầm thì lúc đầu Chử Đình luôn dẫn đứa trẻ đó đi theo bên cạnh. Nếu như cậu ta không phải người, thế cậu ta là gì? Yêu thú? Tinh quái?
Nếu như là yêu thú hoặc là tinh quái thì nguồn gốc của những linh thạch cực phẩm trong tay Thẩm Tiêu có thể dễ hiểu rồi. Tộc người trong dãy núi Vạn Thú không dám đặt chân tới, bên trong có tài nguyên tu luyện dồi dào, rất có thể sẽ có linh thạch tích tụ.
Nghĩ đến đây, Lý Vạn Thông mơ hồ hiểu được tại sao trưởng lão bí mật đi theo Thẩm Tiêu đột nhiên mất mạng rồi – chắc không chỉ có một mình ông ta nhắm vào Thẩm Tiêu, lần này là ông ta đi ăn một mình, cho nên thế lực bí mật mới ra tay.
Tu vi của đại trưởng lão không thấp, cho dù không địch nổi người khác, nhưng trốn thoát cũng không phải là vấn đề lớn. Trừ khi đối thủ quá lớn mạnh để chống lại……Và ở Vương Đô không có nhiều người có thể có thủ đoạn như vậy, nhưng thực lực sau lưng những người này không phải là người mà ông ta có thể chạm tới.
Cho dù người giết đại trưởng lão là ai, thì Lý Vạn Thông cũng đã hiểu rõ, miếng ăn này ông ta không ăn nổi.
Nghĩ thông suốt những chuyện này xong, Lý Vạn Thông nói với Trần Phàm: “Tôi nợ hiền đệ một ân tình.”
Nói xong, ông ta dẫn người rời khỏi thương hội Vạn Bảo.
Ông ta đã tổn thất về người rồi, bây giờ cách để cứu vãn tổn thất chính là chủ động báo tin này cho nhiều người biết, ai cũng đừng hòng ăn một mình, tốt nhất là lúc mọi người đang tranh đoạt thì ông ta tranh thủ kiếm chút gì từ trong đó.
…
Vương Đô xảy ra chuyện gì, Thẩm Tiêu với Cầm Minh đều không biết. Sau khi họ đi được một đoạn, Cầm Minh cảm giác được có người đuổi theo họ, nên trực tiếp dẫn Thẩm Tiêu phi hành bằng ngự kiếm.
Những người phía sau vẫn theo sát không thôi, hơn nữa hơi thở càng ngày càng nhiều.
Thẩm Tiêu không cảm nhận được những hơi thở này, nhưng cô có thể cảm nhận được vẻ mặt của Cầm Minh. Suy cho cùng hai tay vẫn khó địch lại bốn tay, cô lấy bùa xé không gian ra: “Tôi có bùa xé không gian, chia cho cậu một lá.”
Thẩm Tiêu mua những đồ vật phòng thân này rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thật sự dùng đến bao giờ. Cô siết chặt lá bùa xé không gian trong tay, sau đó nhìn thấy một vòng xoáy xuất hiện trong hư không trước mặt cô. Cô nhanh chóng kéo Cầm Minh vào vòng xoáy, khi bước ra lại, cô đã thấy mình đang ở một thị trấn xa lạ.
Cầm Minh không ngờ Thẩm Tiêu cũng biết cái này, anh ta cảm nhận một lát, phía sau không có người đuổi theo nữa rồi.
“Không có người đuổi theo nữa rồi.” Anh ta dẫn theo Thẩm Tiêu nghiêng người nhảy xuống kiếm, trong giọng nói có chút hoài niệm: “Lúc trước sư phụ cũng dùng lá bùa này.”
“Chuyên dùng để chạy.” Thẩm Tiêu không lấy lại lá bùa mà cô đưa cho anh ta, cô cảnh giác quan sát xung quanh, xác nhận không có người đáng nghi thì mới thở phào một hơi: “Cậu xem, thật ra tôi cũng rất an toàn, bản thân cũng có chỗ dựa, những người đó không thể làm gì được tôi.”
Cho đến hiện tại, tích phân mà cô kiếm được khi đến thế giới này vẫn còn mấy vạn, còn có thể mua một vài đạo cụ bảo vệ. Nếu như những phương tiện bảo vệ này đều không ổn thì cùng lắm cô trực tiếp thoát khỏi thế giới này.
Trung tâm mua sắm mới là chỗ dựa lớn nhất của cô.
“Tôi biết.” Cầm Minh nói: “Tiền bối cũng không cần lo cho tôi, tôi cũng có phương tiện bảo vệ của mình.”
Nói tóm lại là anh ta sẽ không rời đi.
Thẩm Tiêu thở dài, nói: “Ai rồi cũng sẽ phải đi, cậu sớm muộn gì cũng phải học cách ở một mình.”
Thế nhưng Cầm Minh không đáp lại cô, mà di chuyển ánh mắt qua cô, nhìn sang một người khác.
Thẩm Tiêu cảm thấy không đúng, cô nhìn theo hướng mắt của Cầm Minh, thì thấy ở cuối con đường vắng vẻ, một người đàn ông văn sĩ với chiếc quạt lông vũ và khăn quàng cổ đang đứng đó, như thể đang tận hưởng khung cảnh tuyệt vời xung quanh.
Có một người trong một thị trấn, và không biết những tiếng nói xung quanh họ đã biến mất từ lúc nào, như thể chỉ còn lại ba người họ trên thế giới này.
Thẩm Tiêu thấy không ổn, cô lại dùng lá bùa xé không gian một lần nữa, dẫn Cầm Minh rời khỏi đây. Lúc bước ra từ hư không, họ nhìn thấy một khu rừng núi.
Những ngọn núi dày đặc và khu vực xung quanh vắng vẻ, và thứ duy nhất có thể nhìn thấy là một ngôi làng nhỏ ở phía xa.
Thẩm Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện người văn sĩ ngắm cảnh đó đang đứng cách đó không xa, và vừa vung quạt xếp vừa chơi đùa với một con chim.
Thẩm Tiêu giật mí mắt, bùa xé không gian vậy mà không cắt đuôi được người này?
Khoảng cách di chuyển xa nhất của bùa xé không gian là một nghìn dặm, vậy mà người này có thể cảm nhận được tung tích của họ chỉ trong chốc lát……Tu vi này phải khủng khiếp cỡ nào?
Cũng chính vào khoảnh khắc này, dường như Cầm Minh biết không thoát được rồi. Anh ta duỗi tay ra, cây đàn trên lưng tự động bay vào tay anh ta, và đòn phủ đầu đã tấn công người văn sĩ.
Thẩm Tiêu không hiểu động tác của bọn họ, cô chỉ cảm thấy bóng đen bay khắp nơi, rừng núi tươi tốt vừa rồi giống như bị thiên thạch tấn công, toàn bộ đỉnh núi đều vỡ vụn. Cô là một người phàm trần và chỉ có thể nhanh chóng tránh khỏi vòng chiến đấu trước mặt, đồng thời, cô điên cuồng gõ tìm phù sư, và hỏi liệu có một lá bùa xé không gian tốt hơn không. Trong thế giới này, trăm dặm không là gì cả.
Rất nhanh phù sư bên kia đã đáp lại, ông ta biết Thẩm Tiêu gấp gáp như vậy, nhất định là đang trong tình huống khẩn cấp: “Có.” Đây là thứ mà ông ta luyện hóa ra được nhờ lúc trước Thẩm Tiêu cho ông ta rất nhiều thứ tốt chứa đựng linh khí: “Chỉ có một lá, phạm vị ngoài vạn dặm, cô ra khỏi không gian chú ý nhìn cửa hàng của tôi.”
Thẩm Tiêu thấy bên đó vẫn còn đang đánh nhau, vẫn chưa ảnh hưởng đến cô, cô vội vàng nấp dưới một gốc cây và uống lọ thuốc che giấu hơi thở trước khi mở trung tâm mua sắm. Rất nhanh cô nhìn thấy trong cửa hàng phù sư có thêm một lá bùa, cô nhanh chóng lấy nó xuống, ngay sau đó cô đã cầm trên tay một lá bùa xé không gian màu xanh lá cây trong tay.
Cùng lúc Thẩm Tiêu hoàn thành những thao tác này, vài bóng người bay đến từ những nơi cô không thể nhìn thấy. Cầm Minh vừa rồi có thể chiếm được thế thượng phong khi một chọi một, nhưng bây giờ với một chọi năm, anh ta dần dần yếu thế.