Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 99

“Không được lại gần đó.” Các cha mẹ dặn dò thú non nhà mình: “Đây là huấn luyện đối với ý chí của các con.” Bọn họ không tin nhân tộc, cũng không cho phép đứa nhỏ nhà mình thân cận với nhân tộc.

Các thú non ngoan ngoãn đồng ý.

Chúng nó tin tưởng lời nói của các trưởng bối, mùi thơm của đỉnh núi nhà chú Trúc Nhị phả ra không ngừng quyến rũ chúng nó rục rịch, không chỉ là một đợt thử thách.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, các thú non dễ dàng vượt qua. Đến ngày thứ tư, mùi thơm phả ra ở đỉnh núi bắt đầu mang thứ gì đó khác, không chỉ có mùi hương đơn giản như vậy, còn giống như mang theo chút linh lực dao động, chỉ ngửi mùi thơm thôi chúng nó đã cảm thấy như đang hít linh lực. Ngày thứ năm, mùi thơm đó càng tỏa ra đặc hơn, cũng càng mê người, khát vọng trong lòng các thú non bắt đầu bị kích phát, không ít thú non đã muốn tụ lại ở chân núi nhà Trúc Nhị.

Lúc này trên núi, Thẩm Tiêu đã bị mùi thơm này hun hai ngày.

Cô vốn suy xét cho hai quốc bảo kiếm ăn, cho nên vào buổi tối ngày đầu tiên vẫn dùng linh quả, linh thảo, linh mễ và thịt yêu thú cấp hai định nấu cháo cho hai cậu nhóc thử xem, kết quả này cháo vừa nấu một cái là nấu mấy ngày mấy đêm, hai ngày trước chậm chạp không có động tĩnh, mãi cho đến hôm qua mới bắt đầu có mùi thơm tỏa ra, đợi hôm nay mới có xu thế nấu xong.

Đây là linh vật của trời đất sao?

Thấy mùi thơm sắp đạt tới cao nhất, lúc này Thẩm Tiêu dập, đậy nắp sứ lại.

Nhiệt độ trên chén dần dần tản đi, Thẩm Tiêu vươn tay chạm vào một cái, nắp vẫn ấm áp. Lại mở ra, mùi thơm nóng hổi tiếp đó chui vào xoang mũi của cô, mùi thơm và linh lực huân hun đến nổi tinh thần cô rung lên, mệt nhọc đọng lại nhiều ngày cũng trở thành hư không.

“Hẳn là được rồi.” Bản thân Thẩm Tiêu không đi nhấm nháp món cháo nấu bốn ngày bốn đêm này, mà để Cầm Mình thử thay mình: “Anh nếm thử đi.”

Cầm Minh nếm thử một miếng, mùi thơm linh khí ngào ngạt tràn ngập khoang miệng anh ta, theo anh ta nuốt vào trong bụng, tiếp đó tản đi tứ chi bách hải, sau đó ngưng tụ ở trong trăm mạch.

“Cũng được.” Không giống với linh lực bình thường bản thân hấp thu, linh lực ẩn chứa trong món ăn được chế biến này có lẽ là vì được lửa luyện hóa một lần, vô cùng dễ hấp thu.

Nhận được sự khẳng định của Cầm Minh, Thẩm Tiêu biết thành công rồi.

Cô gọi gấu nhỏ đợi đã lâu ở bên cạnh, để chén tới trước mặt chúng nó.

Hai đứa nhóc cũng không tranh đoạt, cầm muỗng to anh một miếng em một miếng, ăn một cách thơm ngon. Chờ một chén cháo thịt thấy đáy, hai thú non ngáp liên tục, coi trời như giường coi đất như chăn, cứ như vậy nằm trên mặt đất, ngáy khò khè.

Thẩm Tiêu thấy thế, có chút dở khóc dở cười. Xét thấy sức lực của cô không khiêng được hai đứa này, cô cũng không quản chúng nó nữa, ra tay thu dọn phòng bếp.

Đúng lúc này, cô cảm thấy xung quanh nổi lên một trận gió, cơn gió đó xẹt qua má cô, cô quay người lại, rồi lại không có động tĩnh gì.

Lúc này Trúc Nhị dưới chân núi lại hướng ánh mắt tới hướng này, biểu cảm mang theo vui mừng: “Chỉ tốn năm ngày đã đột phá tới luyện khí tầng hai, cảm tạ ông trời cho chúng nó một con đường sống.”

Bên cạnh Trúc Nhị là một ông cụ chòm râu bạc trắng, ông cụ cũng không nghĩ tới phương pháp nhìn như hoang đường này thế nhưng thật sự có hiệu quả.

Ông ta trầm ngâm một lát nói: “Về sau Trúc Sơn có nhu cầu gì, có thể trực tiếp tìm cha. Mặt khác, con đi tra xem Thẩm cô nương này rốt cuộc vì sao lưu lạc tới dãy núi Vạn Thú.” Nhận ân tình của người ta, ông ta không có gì đáp lại, không ngại giúp cô giải quyết một vài nỗi lo khác.

Trúc Nhị nghe xong, cung kính đáp: “Con lập tức phân phó xuống.”

Tạm thời Thẩm Tiêu còn chưa cảm nhận được lòng biết ơn của bộ tộc Thực Thiết Thú, có thành công của món cháo thứ nhất, cô tiếp tục cố gắng cho món thứ hai.

Vì thế kế tiếp mùi trên Trúc Sơn lại bắt đầu như mây như sông tản ra không ngừng, khác với vật bình thường chỉ quyến rũ người ta tham lam khi thấy món ngon, món ăn chứa đựng linh lực đương nhiên mang theo khát vọng khiến sinh linh rục rịch… Các thú non dưới chân núi có hơi không nhịn được.

Cha mẹ vốn dặn dò các con nhà mình rời xa Trúc Sơn sau khi biết được hai thú non nhà Trúc Nhị đều đột phá, nội tâm có chút rối rắm. Bọn họ không phải không hy vọng đứa nhỏ nhà mình cũng có thể trưởng thành, nhưng bọn họ nghĩ đến chuyện của bộ tộc Thanh Tước, luôn cảm thấy trong lòng vướng cây gai.

Nếu cô gái trên Trúc Sơn cũng muốn bọn họ lơ là giống vậy thì sao?

Thực Thiết Thú trưởng thành không dám phớt lờ, chỉ có thể trông nghiêm thú non nhà mình. Bọn họ sẽ không đi phá hư hy vọng Trúc Nhị mới tìm được, nhưng sẽ không thừa nhận nhân tộc đó.

Nhưng mà, cho dù cha mẹ khống chế nghiêm ngặt đi nữa, các thú non vẫn nghĩ cách tới gần Trúc Sơn.

Thường xuyên qua lại, tộc trưởng cũng biết khúc mắc của mọi người là gì, bởi vậy ông ta phân hai người giúp đỡ cho Thẩm Tiêu: “Hai người này tới làm trợ thủ của Thẩm cô nương, có nhu cầu gì, Thẩm cô nương cứ việc phân phó.”

Thẩm Tiêu nhìn hai người phụ nữ khỏe như trâu trước mặt, gật đầu đồng ý nói: “Cảm ơn tộc trưởng châm chước.”

Hai người phụ nữ này mới tới cũng không phải người nói nhiều, hơn nữa vô cùng chịu làm. Thậm chí cũng không cần Thẩm Tiêu mở miệng nói, chuyện lặt vặt như dọn dẹp nhà bếp đều làm cực kỳ dụng tâm.

Có thể đưa người như vậy đến trong tay Thẩm Tiêu, có thể thấy được tộc trưởng thật sự dụng tâm.

Mặc kệ đối phương có phải ôm tâm tư muốn học kỹ năng nấu nướng của nhân tộc mà đến hay không, đối với quốc bảo, Thẩm Tiêu đương nhiên thêm vài phần thiện ý. Hai người phụ nữ này nguyện ý học, Thẩm Tiêu cũng không để ý dạy các cô nấu ăn thế nào.

Trên Trúc Sơn có sự giúp đỡ, mỗi ngày món Thẩm Tiêu nấu cũng nhiều lên. Món ăn vừa nhiều lên, không thiếu rỉ ra vài giọt từ trong kẽ hở ngón tay thú non khác dưới chân núi. Các thú non gào khóc kêu la rốt cuộc không còn bị mùi thơm trên núi tra tấn mỗi ngày nữa.

Tộc trưởng bộ tộc Thực Thiết Thú cũng quả thật chịu bỏ vốn liếng, nguyên liệu nấu ăn đưa đến trên núi đều là thứ tốt, rất có ích đối với tu luyện của các thú non.

Thẩm Tiêu đi vào Trúc Hải hai tháng, các thú non thế mà đã có mười nhóc có dấu hiệu đột phá, số lượng cao gần gấp đôi bình thường.

Lại một tháng qua đi, số lượng này lại tăng gấp bội.

Sau khi tin tức này truyền ra, bộ tộc Thực Thiết Thú đều có chút chấn động, chúng nó cũng không nghĩ tới nhân tộc mà chúng nó lúc nào cũng phòng bị vậy mà sẽ mang đến lợi ích lớn như vậy cho chúng nó.

Tri ân không báo không phải tác phong của bọn họ.

“Tộc trưởng, xin cho phép bọn họ xuống núi đi lại.” Có Thực Thiết Thú mở miệng nói. Có lẽ nhân tộc này không giống với những nhân tộc khác? Bọn họ nhận ân huệ của người ta, còn bài xích người ta như vậy, thật sự không thể nào nói nổi.

Nhưng tộc trưởng lại nói: “Tôi cũng không có bố trí cấm chế không cho bọn họ xuống núi.”

Không hề cấm bọn họ xuống núi, bọn họ từ chối không lộ mặt. Đây là không muốn giao tiếp với chúng nó, hay là không muốn thêm phiền phức cho chúng nó?

Không khí xung quanh im lặng một lát.

“Thằng nhãi con đó của tôi đã không đột phá rất lâu, tôi muốn tặng phần quà cảm ơn của tôi.” Một con Thực Thiết Thú đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Món quà này được tặng đi tôi mới an tâm.” Nếu không cứ cảm thấy thiếu người ta, sau này tu luyện lại nảy sinh tâm ma.

“Anh muốn tặng quà vậy cũng đưa một cái của tôi đi.” Bọn họ cũng không có cách báo đáp khác, tặng quà dường như là tốt nhất.

“Còn có tôi. Lão lục nhà tôi đột phá rồi, mọi người cùng vui cùng vui.”

Kết quả là, giữa trưa hôm nay Thẩm Tiêu thu được hơn hai mươi phần quà cảm ơn.

Những quà cảm ơn này đủ loại quà, phần lớn đều là chút đan dược thuốc quý gì đó, bản thân Thẩm Tiêu hoàn toàn không dùng được, để lên quầy trung tâm mua sắm, cuối cùng thế mà bán gần hơn năm vạn tích phân, đây là điều Thẩm Tiêu trăm triệu không nghĩ tới…

Nếu nói làm đồ ăn cho đám nhóc con đó cách một thời gian có thể thu vào một khoản tích phân kha khá, vậy Thẩm Tiêu cũng rất vui vẻ nhận vai diễn “Bác gái căn tin nhà trẻ” này.

Vì thế trái với lúc trước chỉ phụ trách ẩm thực của hai quốc bảo ban đầu Thẩm Tiêu chủ động tỏ vẻ sắp xếp thêm mấy người nữa đến Trúc Sơn với tộc trưởng, cô nguyện ý phụ trách ba bữa của tất cả thú non Thực Thiết Thú.

Tin tức này làm cho bộ tộc Thực Thiết Thú vừa mừng vừa sợ, bọn họ rất muốn các nhóc con nhanh chóng trưởng thành, nhưng lại lo lắng Thẩm Tiêu dụng tâm kín đáo.

Tộc trưởng cũng biết mọi người lo lắng Thẩm Tiêu, vì thế dứt khoát để tộc nhân thay phiên lên núi trực ban. Thẩm Tiêu rốt cuộc có đáng được mọi người tín nhiệm hay không, tự mấy người tiếp xúc một khoảng thời gian sẽ biết.

Sự sắp xếp này của tộc trưởng chiếm được đồng ý của tất cả Thực Thiết Thú, vì thế mỗi ba bốn ngày, đều sẽ có Thực Thiết Thú khác mới ‘luân phiên’ đi Trúc Sơn.

Thẩm Tiêu thấy những việc này ở trong mắt, cô cũng không nói gì.

Cô là người, nếu trong tộc đàn cô sinh sống cũng có dị tộc, e rằng cô càng cẩn thận hơn những người này.

Theo thời gian từng chút trôi qua, tu vi của hai nhóc con nhà Trúc Nhị đang vững bước bay lên, bộ tộc Thực Thiết Thú cũng dần yên lòng với Thẩm Tiêu. Khi Thẩm Tiêu nghĩ mình chờ hai nhóc con đột phá đến cảnh giới Ngưng Khí, mình sẽ rời đi, nào biết việc này lại còn chưa xong…

Dãy núi Vạn Thú nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Bên này tin tức bộ tộc Thực Thiết Thú tìm một nhân tộc giúp hai đứa cháu phế vật của tộc trưởng tu luyện lại một lần nữa, sau khi Thẩm Tiêu đợi non nửa năm, ở trong tộc đàn xung quanh cũng dần dần không còn là bí mật.

Người của tộc đàn khác cảm thấy bộ tộc Thực Thiết Thú đang dẫn sói vào nhà, có cảm giác dã tâm của Thực Thiết Thú quá lớn, thế nhưng bảo hổ lột da với nhân tộc, đủ loại ý kiến không phải là ít.

Thế nhưng bởi vì thực lực của Thực Thiết Thú, chúng nó nhiều nhất chỉ lén nói vài câu, bình thường cũng sẽ không cố ý tìm ngược. Dù sao cho dù bộ tộc Thực Thiết Thú giống với bộ tộc Thanh Tước bị nhận tộc làm hại diệt tộc, đó cũng không phải chúng nó, chúng nó mắc gì quan tâm như thế.

Đây là tâm tính của một số chủng tộc yêu thú, mà còn có một số chủng tộc yêu thú khác cũng có người gặp vấn đề khó giống Trúc Nhị.

Bọn họ nghe thấy sau khi đứa con của Trúc Nhị được điều trị tu vi vững vàng tăng lên, cân nhắc mãi, quyết định tiến đến bộ tộc Thực Thiết Thú hỏi một chút, xem có thể cũng giúp đời sau của nhà mình giải quyết vấn đề khó như thế hay không.

Vì đứa nhỏ, chúng nó nguyện ý lấy thân mạo hiểm.

Tộc trường Thực Thiết Thú cũng không nghĩ tới Thẩm Tiêu có thể dẫn tới mơ ước của tộc đàn yêu thú khác, trong lòng nó hết sức rõ ràng, nếu từ chối, bộ tộc Thực Thiết Thú không chỉ đắc tội với một chủng tộc.

Vì thế ông ta thông báo chuyện này với Thẩm Tiêu một tiếng trước, để trong lòng cô có chuẩn bị.

Thẩm Tiêu lại cảm thấy: “Nuôi một đám cũng là nuôi, nuôi hai đàn vẫn là nuôi. Tôi không muốn rời Trúc Sơn, nếu bọn họ yên tâm, có thể để lại trên Trúc Sơn.” Chỉ cần tích phân thu đủ, cô không quá bài xích với việc mở nhà trẻ vạn thú.

Tộc trưởng cũng có ý như vậy, thấy Thẩm Tiêu nghĩ giống ông ta, kế tiếp dễ làm rồi.

Trở lại phòng tiếp khách, ông ta cũng không giấu diếm Thẩm Tiêu làm thế nào tăng tu vi cho các thú non: “Nhân tộc có một câu nói ‘Dược thực cùng nguồn gốc’, thức ăn và đan dược giống nhau, đều là luyện hóa những linh vật này. Nhưng dược tính của đan dược bá đạo hơn một chút, mà thức ăn cũng làm dịu thân thể đi một chút. Tôi không biết tình huống nhà mọi người có giống với hai đứa cháu của tôi hay không, nhưng nếu mọi người muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có thể đưa người đến Trúc Hải của chúng tôi. Đối với ân nhân của bộ tộc Thực Thiết Thú chúng tôi, chúng tôi nhất định không sẽ để cô ấy gặp nguy hiểm, còn xin mọi người thứ lỗi.”

Tộc trưởng tỏ thái độ làm cho những người khác trong phòng tiếp khách trầm ngâm, một lát sau, mọi người đã đưa ra quyết định.

Có vài người tin tưởng thái độ làm người của tộc trường Thực Thiết Thú, quyết định đưa thú con tới thử xem, nhưng anh ta cũng cùng làm khách ở chỗ Thực Thiết Thú. Mà người không tin tưởng, tạm thời không muốn mạo hiểm, nghĩ chờ những người khác thử trước lại đến.

Đối với những người này, tộc trưởng đều tỏ vẻ hiểu, sau đó cuối cùng thay Thẩm Tiêu mở miệng đòi “Học phí”: “Thẩm cô nương chỉ là một phàm nhân, thường xuyên tinh lực không dồi dào, vốn chăm sóc đám nhóca trong tộc chúng tôi đã là cố sức rồi, lại thêm mấy đứa nữa, đương nhiên sẽ càng mệt…”

“Chuyện này ông yên tâm.” Người hơi linh thông một chút đã vỗ ngực tỏ vẻ sẽ đưa thuốc tới cho Thẩm Tiêu bồi bổ thân thể.

Có ám chỉ của tộc trưởng, ngày hôm sau Thẩm Tiêu thu được ba phần thuốc quý có giá trị không tệ, cô tính sơ qua, rẻ nhất cũng có thể bán được mấy vạn tích phân, cộng ba phần lại, thế mà có thể bán hơn mười vạn.
Bình Luận (0)
Comment