Trò Chơi Tu Tiên Kỳ Dị

Chương 1

"Tôi tên là Phương Nguyệt, năm nay hai mươi ba tuổi. Tôi vừa tốt nghiệp, chưa có việc làm nhưng có chút thiên phú chơi game."

"Vì vậy tôi quyết định trở thành game thủ chuyên nghiệp."

"Mà hôm nay là ngày công ty Đằng Lý bán [Lam Hải], bom tấn thực tế ảo mới nhất."

"Tôi đang lái chiếc xe máy điện âu yếm của mình đến cửa hàng phân phối đồng hồ trò chơi gần nhất."

"Đúng lúc này, một cơn gió thổi đến, một tấm da dê kỳ lạ dán lên mặt tôi."

"Tôi cầm lấy tấm da dê. Nhìn thấy nội dung trên đó, tôi lập tức cảm thấy hơi nghi hoặc và tò mò."

"Nhưng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng tôi vẫn ném tấm da dê kỳ lạ này xuống."

"Mười phút sau, tôi đã chết."

... Ai đã chết!

Mày mới chết đấy!

Phương Nguyệt sầm mặt, nhưng động tác ném tấm da dê xuống lại ngừng.

Dừng chiếc xe máy điện lại, hắn nhìn trái nhìn phải, trên đường chỉ có xe qua lại.

Biết tên của mình nên chắc là trò đùa của người quen?

Kệ đi, mua đồng hồ trò chơi quan trọng hơn.

Nghe nói lần này công ty Đằng Lý còn tung ra gói quà may mắn được giấu trong đồng hồ trò chơi, nếu hắn đến muộn có khi đã bị người ta cướp trước rồi.

Vừa định ném tấm da dê xuống lần nữa, Phương Nguyệt lại đột nhiên ngây ra.

Chỉ thấy từng hàng chữ trên tấm da dê dần nhạt đi, sau đó lại hiện lên.

Cái quái gì?

Đây là công nghệ đen gì vậy?

"Tôi cho rằng tấm da dê này chỉ là trò đùa của bạn bè mình."

"Nhưng tôi không ngờ rằng tấm da dê này thật ra lại là thứ cuối cùng để cứu mạng tôi!"

"Tôi không tin vào chữ viết trên tấm da dê, coi nó là trò đùa mà ném xuống."

"Chín phút sau, tôi đã chết."

"Trước khi chết, chẳng biết vì sao đầu tôi luôn nhớ đến tấm da dê mình vừa nhặt được, trong lòng vô cùng hối hận."

"Nếu như... lúc đó tôi tin vào chữ viết trên tấm da dê thì chắc chắn không phải là kết quả này!"

Phương Nguyệt ngơ ngác.

Thứ này còn đọc được suy nghĩ của người ta nữa? Quá khủng khiếp ấy chứ?

Phương Nguyệt quan sát tấm da dê một cách cẩn thận.

Bề ngoài của tấm da dê trông rất cổ xưa, giống như đồ dùng của mấy nhà quý tộc thời Trung Cổ vậy.

Nhưng sờ vào lại rất mềm mượt, chẳng khác gì tơ lụa cả.

"Thứ này... chắc là rất đáng giá?"

Phương Nguyệt bắt đầu có chút suy nghĩ không chính đáng.

Hắn chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, bây giờ đang nghèo kiết xác, thậm chí còn thuê nhà ở ghép giá rẻ. Có thể nói là thiếu tiền lắm.

Giống như đã biết được suy nghĩ của Phương Nguyệt, trên tấm da dê lại bắt đầu hiện chữ viết.

"Tôi cảm thấy tấm da dê rất đáng giá, định về sẽ liên hệ với người mua rồi bán nó đi."

"Tám phút sau, tôi đã chết."

Lại chết nữa?

Sắc mặt của Phương Nguyệt đen khịt.

Mày có bị gì không hả! Có tin tao xé nát mày ra không!

Lần này chữ viết trên tấm da dê phai đi rất nhanh, sau đó lại xuất hiện từng hàng chữ.

"Tôi vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi vẫn quyết định giữ tấm da dê kỳ lạ này lại, cũng hành động theo lời của nó."

"Tôi còn sống."

"Một năm sau, tôi trở thành người giàu có chục triệu."

Phương Nguyệt:???

Mày rất bất thường!

Cứ như vậy là trở thành người giàu có chục triệu? Đừng có nói linh tinh.

Phương Nguyệt hoàn toàn không tin.

Chữ trên tấm da dê biến mất rồi lại hiện lên.

"Tôi giữ tấm da dê lại, nhưng trong lòng không tin vào nội dung trên đó."

"Mười giây sau, tin nhắn gửi đến. Cửa hàng phân phối nhắc tôi đồng hồ trò chơi chỉ còn lại mười nghìn cái, bảo tôi nhanh chóng mua."

"Tôi rất lo, lo rằng mình không mua được đồng hồ."

"Đúng lúc này, một chiếc xe buýt chạy đến."

"Tôi bỏ chiếc xe điện lại rồi đi lên xe buýt, cầu nguyện rằng mình có thể đến cửa hàng phân phối đồng hồ trò chơi sớm."

"Năm phút sau, xe buýt gặp tai nạn giao thông."

"Tôi..."

Cái quái gì?

Dừng ngay khúc quan trọng cũng được à?

Tao bị sao? Tao ở trên xe buýt có sao không, mày nói đi chứ? Không nói thì tao xé nát mày bây giờ!

Phương Nguyệt giận dữ sắp bùng nổ thì điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình bật sáng.

Một hàng tin nhắn hiện lên trước mắt hắn.

"Chi nhánh số 399 của tập đoàn Đằng Lý ở thành phố Giang Hải: Đồng hồ trò chơi [Lam Hải] ở cửa hàng chỉ còn lại 10000 cái, xin các người chơi muốn mua nhanh chóng đến mua sắm."

Mẹ kiếp!

Đồng hồ trò chơi thật sự sắp hết rồi? Làm sao bây giờ làm sao...

Bíp bíp!

Đúng lúc này, đằng trước có một chiếc xe buýt chạy đến, vừa vặn là xe buýt số 33 có thể đến được cửa hàng phân phối.

Phương Nguyệt vô thức giơ tay bắt xe.

Thế nhưng tay hắn vừa giơ ra được một nửa thì chợt cứng lại.

Đợi chút!

Chẳng phải mọi thứ đang diễn ra giống y như những hàng chữ viết trên tấm da dê sao?

Phương Nguyệt nóng ruột quá, suy nghĩ cũng hỗn loạn nên suýt chút nữa là lên xe thật rồi.

Bíp bíp!

Tài xế xe buýt thấy rất rõ động tác giơ tay ra của Phương Nguyệt. Anh ta giảm tốc độ xe, dừng lại bên lề rồi bóp kèn hai lần.

Người trên xe cũng đưa mắt nhìn Phương Nguyệt, thế nhưng Phương Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, không hề lên xe.

Cửa xe mở rộng giống như lối vào địa ngục vậy, khiến Phương Nguyệt không dám làm bừa.

Vào ngày hè, tay chân hắn lại lạnh ngắt...

Há, là hơi lạnh từ máy điều hòa của xe buýt, vậy không sao.

Nhưng vẫn khá lạnh đấy!

Lạnh làm đầu óc hắn tỉnh táo!

Cười xấu hổ với anh tài xế, Phương Nguyệt cúi đầu nhìn vào tấm da dê...

"Xe buýt dừng lại rồi, tôi đang do dự không biết có nên lên xe hay không."

"Tôi nhanh chóng quyết định."

"Để sớm mua được đồng hồ trò chơi, tôi lên xe."

"Ba phút sau, xe buýt xảy ra tai nạn giao thông."

"Tôi đã chết."

Mẹ!

Quả nhiên lại là kết cục này. Tấm da dê, mày không biết đổi kiểu khác à?

"Cậu kia, cậu có lên xe không vậy?"

"Đúng đó, sao bây giờ người trẻ tuổi chậm chạp ghê!"

Người trên xe đợi một lúc rồi dồn dập oán giận.

Phương Nguyệt cười xấu hổ, lắc đầu đáp: "Tôi không lên xe. Xin lỗi nhé, tôi nhìn nhầm số, tưởng là xe số 35."

Nghe thấy vậy, mọi người trách mắng mấy câu, còn tài xế chỉ lắc đầu.

Xe buýt từ từ lăn bánh.

Phương Nguyệt lấy tấm da dê ra.

"Theo nhắc nhở của tấm da dê, tôi không lên xe. Tôi còn sống."

"Để sớm mua được đồng hồ trò chơi, tôi bật app gọi xe."

"Tài xế xe taxi là tài xế lão luyện, nhanh chóng đưa tôi đến nơi."

"Tôi mua được đồng hồ trò chơi như mong muốn."

Thà rằng tin là có chứ không thể tin là không mà.

Phương Nguyệt cẩn thận tìm cớ cho sự nhát gan của mình.

Hắn mở app gọi xe ra, kêu một chiếc taxi.

Ba phút sau, xe taxi dừng ở bên đường.

Lúc Phương Nguyệt vừa muốn lên xe...

Ầm!

Ở cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh dữ dội.

Ánh lửa ngút trời, khói đặc bốc lên.

Phương Nguyệt nhìn về phía đó, bất ngờ là hướng xe buýt rời đi.

Không thể nào... Đừng nói là tấm da dê nói đúng rồi nhé?

Tim hắn chợt hẫng một nhịp. Hắn đột nhiên nghĩ lại mà sợ.

"Mẹ kiếp! Tai nạn giao thông? Bình dầu xe nổ?"

Tài xế lão luyện của xe taxi bị dọa đến run người, thuốc lá đang hút suýt thì rơi xuống đất.

"Bác tài, chúng ta vòng qua đó xem thử."

Lời của Phương Nguyệt hợp với ý của tài xế lão luyện, ông ta không ngừng gật đầu.

Có thêm tiền xe, còn có thể hóng chuyện thì sao không làm chứ?

Xe taxi thuận đường lái qua đó. Chỉ trong chốc lát, Phương Nguyệt đã thấy được hiện trường xảy ra tai nạn, con ngươi lập tức co rụt lại.

Một chiếc xe buýt lật nghiêng trên đất, lửa cháy hừng hực. Ở giữa xe còn có một vết lõm rất rõ, giống như bị vật gì nặng va thẳng vào.

Ba người còn sống trên xe gào thét bò ra ngoài, những người còn lại không phải trọng thương thì cũng đã chết.

Mà xe đâm vào chiếc xe buýt này là một chiếc xe thể thao có vẻ ngoài sang trọng. Phương Nguyệt không nhìn ra hiệu nhưng cũng biết chiếc này ít nhất phải chục triệu.

Điều đáng tiếc là xe thể thao đâm vào xe buýt, bản thân chiếc xe thể thao lại vỡ thành một đống linh kiện, người trên xe cũng chết không toàn thây.

Ở hiện trường xảy ra tai nạn có không ít xe dừng lại, dồn dập chạy tới cứu giúp. Cũng có người đang lớn tiếng kêu gọi, có người lại gọi điện thoại cho xe cấp cứu.

Hiển nhiên những người này biết phải xử lý ra sao trong tình huống thế này hơn Phương Nguyệt nhiều.

"Bác tài, chúng ta đi thôi."

"Được."

Đợi đến lúc xe taxi rời khỏi hiện trường xảy ra tai nạn, Phương Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó lặng lẽ sờ vào tấm da dê đặt trong túi.

"Có lẽ mình đã... nhặt được một thứ rất lợi hại."

...

Trong căn phòng tối đen đặt một cái màn hình rất lớn.

Trên màn hình là hình ảnh của camera hành trình.

Trong hình không nhìn thấy người nào nhưng có thể nghe được âm thanh.

"Không thấy! Tại sao lại không thấy!"

"Mau chóng tìm cho tôi! Nhất định phải tìm ra được nó, nếu không tất cả chúng ta đều mất mạng!"

"Lái nhanh lên! Nhanh lên cho tôi!"

"Chậm quá! Chậm quá! Tăng tốc thêm cho tôi! Tăng tốc! Quay lại chỗ trước đó..."

Âm thanh vừa đến đây, đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe buýt.

Chẳng kịp phanh lại nữa, cả chiếc xe đâm vào xe buýt.

Hình ảnh xoay lật dữ dội, rơi xuống đất, sau đó là một tràng hỗn loạn.

Tít.

Hình ảnh trên màn hình lớn bị người ta tắt đi, trở nên tối đen.

Đèn trong phòng sáng lên, rọi sáng bố cục của căn phòng.

Đây là một căn phòng tương tự phòng họp.

Có điều vào giờ phút này, trong phòng họp chỉ có hai người đang ngồi.

Một người là người đàn ông trung niên có râu tua tủa. Ông ta đốt một điếu thuốc rồi nhìn một người khác.

Đó là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có dáng người nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp.

Người đàn ông trung niên hỏi: "Tiểu Diệu, nhìn ra cái gì không?"

Tiểu Diệu tăng âm lượng: "Không thể nào. Đừng nói là có người thật sự không nhìn ra hai người này đang tìm đồ nhé?"

"..."

"Sao tổng giám đốc Lưu không nói gì?"

"Khụ! Chỉ là tôi hơi khó tiếp thu cách nói chuyện của người trẻ tuổi thôi."

Hơi khựng lại, tổng giám đốc Lưu gõ nhẹ lên mặt bàn bằng ngón trỏ.

"Tôi đã tra hành trình của chiếc xe này. Quãng đường cuối cùng là từ nhà máy Minh Nguyệt đi ngang qua cầu Giang Hải, sau đó đi ngang qua đường Tín Phong, đường Nhược Tương và mười chín quảng trường. Ở đoạn cuối của đường Liên Y, chiếc xe này đột nhiên quay đầu, tăng tốc vượt qua năm quảng trường rồi va vào xe buýt tử vong."

"Chỉ có trình độ như vậy? Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Mới chạy hơn hai trăm cây số trên giờ đã xảy ra tai nạn?"

... Trọng điểm là cái này hả?

Vẻ mặt của tổng giám đốc Lưu cứng lại, ông ta gượng gạo đổi đề tài: "Vì vậy đồ vật bọn họ làm mất chắc chắn ở trong khu vực này thôi. Tôi muốn cô bí mật đi điều tra chuyện này."

"Tổng giám đốc Lưu, tôi có thể từ chối không? Buổi tối [Lam Hải] mở máy chủ đó!"

"Trò chơi hay công việc quan trọng hơn? Chúng ta là công ty tiền thưởng, nhận đơn rồi thì phải làm việc, uy tín là quan trọng nhất."

"Phải phải phải..."

"Tôi thấy cô trẻ tuổi mới muốn đề bạt cô..."

Nghe tổng giám đốc Lưu lải nhải, Trần Tiểu Diệu thở dài.

[Lam Hải] của tôi...

Buổi tối chỉ có thể lén chơi một lát thôi.

...
Bình Luận (0)
Comment