Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Chương 10

Edit: A Tử

Bóng đêm như mực, cả bầu trời không có đầy sao làm nền nên có vẻ phá lệ cô tịch.

“Tĩnh Diệu Am” yên tĩnh thanh u (A Tử: Thanh u nghĩa là thanh tĩnh và đẹp đẽ), một thanh ảnh thanh mãnh lẽ loi đứng lặng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên nhìn ánh trăng cô đơn giống như mình.

Tô Ninh Nguyệt vẻ mặt đau thương, nước mắt to như hạt đậu không ngừng mà từ hốc mắt của nàng tuông rơi, tầm mắt của nàng mơ hồ, nhưng nàng cũng không có dung tay vì chính mình lau đi nước mắt, bởi vì nàng biết dù lau đi nước mắt, thì nước mắt vẩn rất nhanh lại lần nữa tràn mi……

Nguyên bản nghĩ đến việc phụ mẫu mất, nàng có thể cắn răng chống đỡ qua, nàng hẳn là đã đủ kiên cường, đủ dũng cảm, cũng có thể sẽ không có sự tình gì làm cho nàng cảm thấy cực kỳ bi thương.

Không thể tưởng được, Viêm Tử Huyền lại lần nữa làm cho nàng đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Tô Ninh Nguyệt đau kịch liệt đành nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Viêm Tử Huyền cùng Lục Khỉ Hồng vô cùng thân thiết châu đầu ghé tai, làm cho nàng tâm như đao cắt, đau đến cơ hồ khó có thể thừa nhận.

Đêm nay, nàng hướng người giữ cửa Viêm gia hỏi rõ ràng vị trí am ni cô, tìm cớ nhờ người giữ cửa mở cửa, liền lặng lẽ chạy tới đây.

Y theo tên kia người làm kia nói, nàng rất nhanh tìm đến này am ni cô này.

Vừa tiến vào trong am, nàng lập tức hướng trụ trì nói ý đồ của mình, khẩn cầu trụ trì vì nàng quy y, nhưng mà trụ trì thấy nàng hai mắt sưng đỏ, thần sắc bi thương, lo lắng nàng chính là nhất thời cảm xúc kích động, khuyên nàng rời đi.

Nàng tất nhiên là không muốn đi, hơn nữa cho thấy chính mình đã không còn chổ đi, không nhà để về.

Trụ trì đồng tình tình cảnh của nàng nên thiện tâm liền cho nàng ở ni cô am ở tạm, cũng muốn nàng hảo hảo mà suy nghĩ rõ ràng, nếu mọi chuyện qua đi, nàng vẫn quyết tâm xuất gia, qua mấy ngày này sẽ vì nàng quy y.

Kỳ thật, lại có cái gì để suy nghĩ đâu? Cho dù thời gian để suy nghĩ, nàng cũng sẽ quyết tâm xuất gia không thay đổi.

“Không…… Ta thật sự không có biện pháp……” Nàng nghẹn ngào lẫm bẫm, kịch liệt đau đớn tựa như có trăm ngàn con kiến hung hăng cắn cắn lòng của nàng.

Nếu tiếp tục lưu lại, nàng chẳng phải là muốn trơ mắt nhìn Viêm Tử Huyền cùng Lục Khỉ Hồng nói chuyện yêu đương? Thậm chí đúng như Viêm bá mẫu nói…… Ngày sau còn phải kêu Lục Khỉ Hồng một tiếng “Tẩu tử”?

Không! Tình cảnh đó thật sự không thể chịu được, lòng của nàng liền giống nhau bị ai xé rách, nàng không thật sự khó có thể thừa nhận được sự thật này!

Đối với Viêm Tử Huyền đã có ý trung nhân sắp thành thân, lại còn trêu chọc nàng, thậm chí là…… Chiếm thân thể của nàng tử, nàng tuy rằng đau lòng bi phẫn, cũng đã không nghĩ hướng hắn truy cứu, chất vấn chút cái gì.

Cho dù nàng thật sự làm như vậy, có năng lực thay đổi cái gì chứ? Lời giải thích thậm chí là xin lỗi của hắn đều là dư thừa, bởi vì sự thật đã xảy ra trước mắt — hắn sắp cưới Lục Khỉ Hồng làm vợ.

Thực rõ ràng, nàng chẳng qua là tồn tại dư thừa, nếu Viêm Tử Huyền trong long đã yêu và muốn kết hôn là Lục Khỉ Hồng, như vậy nàng tốt nhất cách xa bọn họ càng xa càng tốt.

Chính là, nàng không nghĩ quay về Tô Châu, kia sẽ chỉ làm biểu cữu, biểu cửu nương lo lắng, vì bọn họ mang đến làm phức tạp, mà nàng lại không có khả năng nơi đi khác, nghĩ đến cũng chỉ có xuất gia mà thôi.

Có lẽ, liền như vậy bình tĩnh ở trong am ni cô, làm bạn với cổ phật, đối với nàng mà nói là thích hợp nhất chính là quy y cửa phật! Tô Ninh Nguyệt vỗ về lòng ngực đau đớn của chính mình, trong lòng tự an ủi chính mình hết thảy đều đã đi qua. Qua thời gian này, nàng nhất định sẽ có thể buông……

Nàng dùng tay lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, đang định trở về phòng, bỗng nhiên một đạo bóng đen bay tới trước mắt.

Còn không kịp phát ra kinh hô, tiếp theo trong nháy mắt, nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Tiểu Nguyệt Nhi! Cám ơn trời đất, làm cho ta tìm được nàng!” Viêm Tử Huyền nhanh ôm nàng, kích động nói nhỏ.

Tô Ninh Nguyệt giật mình, nước mắt lại lần nữa tràn mi.

“Làm cái gì? Mau thả ta ra! Ngươi là một nam nhân, thế nhưng lại xông vào am ni cô?” Nàng ý đồ giãy khõi ôm ấp của hắn, nhưng hắn lại ôm chặt không buông.

“Ta cũng bởi vì tình thế bất đắt dĩ nha!” Viêm Tử Huyền bất đắc dĩ thở dài.

Hắn sao có thể có thể tùy ý để nàng thật sự quy y xuất gia? Vì tìm được nàng, hắn cũng chỉ có thể lén lút lẻn vào am ni cô, may mắn mới vừa tiến đến, liền thấy bóng dáng của nàng.

“Tiểu Nguyệt Nhi, nàng nghe ta giải thích, ta cùng Khỉ Hồng không phải nàng tưởng như vậy.”

Nghe hắn vô cùng thân thiết gọi tên nữ nhân khác, Tô Ninh Nguyệt tâm một trận đau nhức, giống như có ai cầm dao đâm vào tim, không lưu tình chút nào mà lăng trì lòng của nàng.

“Buông! Ngươi cùng chuyện của nàng theo ta có quan hệ? Ta không muốn nghe! Ngươi chỉ để ý đi cưới nàng, ta sẽ thức thời không dây dưa cùng ngươi!”

Nàng liều mạng giãy dụa, cảm xúc kích động, Viêm Tử Huyền sợ kinh động đến mọi người, chỉ phải đem nàng nhanh ôm vào trong lòng, thi triển khinh công mang theo nàng rời đi.

Viêm Tử Huyền đem Tô Ninh Nguyệt “Bắt” Ra khõi am ni cô, mang theo nàng lên ngựa, thét to một tiếng, con ngựa lập tức chạy băng băng trên đường.

Con ngựa chạy với tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát sau đã rời xa am ni cô, đi vào một khoảng không người u tĩnh.

Tô Ninh Nguyệt bị của hắn “Kèm hai bên” chọc tức, căm giận reo lên:“Buông! Làm cho ta trở về! Ai cho ngươi làm như vậy ?”

Nàng ở trên lưng ngựa kịch liệt giãy dụa phản kháng, không để ý chính mình có khả năng bởi vì như vậy mà ngã xuống ngựa.

“Cẩn thận một chút, Tiểu Nguyệt Nhi.” Viêm Tử Huyền nhanh chóng ghì chặt con ngựa, hắn cũng không muốn cho nàng có tí xíu nguy hiểm.

Con ngựa dừng lại, Tô Ninh Nguyệt lập tức giãy dụa nhảy xuống ngựa, một lòng muốn trở lại am ni cô, Viêm Tử Huyền cũng vội vàng xuống ngựa, một phen giữ nàng lại.

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi trước đừng kích động……”

“Tránh ra! Ngươi đừng ngăn cản ta!”

Tô Ninh Nguyệt thử bỏ tay hắn ra, hai người lôi kéo trong chốc lát, cuối cùng cả hai cùng ngã lên bãi cỏ.

Viêm Tử Huyền thuận thế lấy thân thể cao to vây khốn nàng, hai tay khoát lên hai bên sườn của nàng, làm cho nàng không có cách nào bỏ trốn, mà hơi thở nóng rực của hắn, làm cho Tô Ninh Nguyệt có một hoa mắt.

Nhất phát hiện phản ứng chính mình, nàng xấu hổ hung hăng cắn môi nhi, bắt buộc chính mình không được ý loạn tình mê.

“Tránh ra!”

Nàng đem hết toàn lực tưởng đẩy hắn ra, bất đắc dĩ căn bản không lay động được tựa như tường đồng vách sắt trong ngực. Tức giận nước mắt tràn mi, không nhìn hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Nàng nghẹn ngào hỏi.

Nàng đã quyết định tránh đi xa xa, không để cho hắn khó xử, hắn vì sao cố tình không buông tha nàng? Vì sao không phải như vậy không hề gặp lại thì tốt rồi?

Viêm Tử Huyền nhìn bộ dáng nàng khóc, đau lòng cực kỳ.

“Nghe ta giải thích, được không? Tiểu Nguyệt Nhi, ta cùng –”

“Câm mồm! Câm mồm! Câm mồm!” Tô Ninh Nguyệt kích động đánh gãy lời nói của hắn.

Nàng không nghĩ lại từ trong miệng hắn nghe thấy một cái tên của nữ nhân khác, lại càng không muốn nghe hắn kể rõ hắn cùng Lục Khỉ Hồng trong lúc đó cảm tình như thế nào, nàng thà rằng cái gì cũng không biết!

Tô Ninh Nguyệt cắn chặt răng, cố nén bi thương, mang lệ mắt đẹp chớp động đau kịch liệt quyết tâm.

“Ta cái gì cũng không muốn nghe, ngươi cùng Lục cô nương hết thảy cùng ta không có quan hệ! Qua mấy ngày nửa ta sẽ quy y xuất gia, hồng trần thế tục hết thảy sẽ cùng ta không có quan hệ, ta cũng sẽ đem những chuyện trước đây hoàn toàn quên hết!”

Nghe thấy lời của nàng, nhìn vẻ mặt đã hạ quyết tâm của nàng, Viêm Tử Huyền con ngươi đen buồn bã ngực truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, nhưng hắn biết lòng của nàng khẳng định còn đau hơn, làm cho hắn đối với nàng lại càng áy náy.

Viêm Tử Huyền đau lòng vỗ về mặt của nàng, con ngươi đen chuyên chú ngóng nhìn nàng, nói:“Tiểu Nguyệt Nhi, ta sẽ không cưới Khỉ Hồng, nàng cũng sẽ không gả cho ta.”

“Ngươi nghĩ rằng ta là ngốc tử, sẽ tin tưởng lời nói của ngươi sao? Các ngươi rõ ràng đã nói đến chuyện hôn sự!” Tô Ninh Nguyệt kích động reo lên, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi như mưa xuống.

“Đã bàn đến hôn sự, nhưng tuyệt đối sẽ không thật sự đính hôn, càng không thể có có việc bái đường thành hôn.” Viêm Tử Huyền giải thích nói:“Tiểu Nguyệt Nhi, ta từng thiếu Khỉ Hồng một cái nhân tình, mà lúc này nàng hy vọng ta tạm thời phối hợp, làm cho kế hoạch của nàng ấy có thể thuận lợi tiến hành. Nàng ấy hướng ta cam đoan, tuyệt đối sẽ lặng lẽ chuồn mất trước khi hôn sự xảy ra, cao chạy xa bay.”

Tô Ninh Nguyệt quay đầu, nghẹn ngào nói:“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời nói dối này sao?”

“Nếu nàng không tin lời ta nói, ta có thể tìm Khỉ Hồng đến nói rõ. Nàng ấy cũng nói, nếu cần nàng ấy sẽ đến giải thích mọi thứ với nàng.”

Nghe hắn nói như vậy, Tô Ninh Nguyệt tâm bắt đầu dao động.

Nếu Lục Khỉ Hồng đã nguyện ý hướng nàng giải thích làm sáng tỏ, như vậy có lẽ…… Có lẽ bọn họ trong lúc đó thật sự không phải có quan hệ như nàng đã nghĩ……

“Nhưng là…… Nàng ấy vì sao phải làm như vậy? Vì sao ngay cả phụ mẫu cũng muốn lừa?”

“Về điểm này, ta cũng rất muốn biết, bất quá đêm nay nàng không có cơ hội hảo hảo mà giải thích rõ ràng. Không bằng sáng sớm ngày mai, ta đem nàng đến tìm nàng ấy, chúng ta ba người tìm một chổ không có người quấy rầy, hảo hảo đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng được không?”

Mắt thấy thái độ thẳng thắn của hắn, làm cho Tô Ninh Nguyệt tâm ý dao động càng thêm kịch liệt, nàng thậm chí nhịn không được nghĩ, có lẽ…… Có lẽ nàng vẫn là có thể tin tưởng hắn……

Nhìn ra nàng thái độ đã dịu đi, Viêm Tử Huyền cuối cùng có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn ngóng nhìn nàng, giọng điệu còn thật sự nói:“Tiểu Nguyệt Nhi, ta đối với nàng tuyệt đối là thật tâm, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn đùa bỡn tình cảm của nàng, nàng tin tưởng ta được không?”

Ánh mắt, giọng điệu của hắn rất là thâm tình, chân thành và tha thiết, làm cho Tô Ninh Nguyệt tâm không thể khống chế. Nàng dù sao vẫn là yêu hắn nha, muốn nàng như thế nào có thể kháng cự lại hắn?

“Nhưng là…… Bá phụ cùng bá mẫu tựa hồ đối với hôn sự của các ngươi rất là vui mừng……”

“Bọn họ quả thật rất vui.”

Nghe hắn nói như vậy, Tô Ninh Nguyệt tâm đau xót, lại muốn đẩy hắn ra.

Viêm Tử Huyền nâng nhẹ cầm của nàng, không cho nàng né tránh.

“Hãy nghe ta nói, Tiểu Nguyệt Nhi, bọn họ quả thật thích Khỉ Hồng, cũng quả thật không phản đối Khỉ Hồng làm con dâu của họ, nhưng là không ai có thể bắt buộc ta cưới nử nhân ta không thích. Ta dám cam đoan Phụ than cùng nương trong lòng càng yêu thích nàng, tin tưởng họ nhất định càng vui khi nàng làm con dâu Viêm gia.”

“Thật vậy chăng?” Ánh mắt của nàng vẫn mang theo một tia không xác định.

“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ nàng cảm giác không ra Phụ than cùng nương là thật tâm yêu thích của nàng?”

“Ta đương nhiên cảm giác ra……”

Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu đối của nàng yêu thích, nàng chưa từng có hoài nghi qua, nhất là tối nay lại lần nữa thấy bọn họ, bọn họ đối của nàng thương tiếc cùng yêu thương, lại làm cho nàng lần thấy ấm áp cùng cảm động.

“Một khi đã như vậy, vậy nàng còn lo lắng cái gì ?”

“Nhưng là ta…… Ta không biết……” Tô Ninh Nguyệt ánh mắt có chút bàng hoàng, mắt đẹp cũng lại lần nữa hiện lên lệ quang.

“Ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng lại sợ…… Lại sợ này hết thảy không phải thật sự……”

Viêm Tử Huyền không trách nàng nghĩ như vậy, hắn biết đây đều là bởi vì hắn chưa làm cho nàng cũng đủ tin tưởng.

“Đều do ta, trước kia thích trêu đùa nàng, mới có thể cho nàng hiện tại bất an như vậy.” Hắn cõi lòng đầy áy náy nói:“Tiểu Nguyệt Nhi, ta có thể dùng tánh mạng của ta thề, đời này ta tuyệt không cô phụ nàng, nếu vi phạm lời hứa, nguyện tao thiên lôi đánh xuống.”

Tô Ninh Nguyệt cuống quít che lại cái miệng của hắn, lại không kịp ngăn cản đã muốn xuất khẩu lời hứa.

“Ai cho ngươi phát loại này thề độc ?” Nàng vừa vội vừa tức la hét.

Viêm Tử Huyền kéo hạ tay nàng, chặt chẽ nắm ở bàn tay.

“Cho dù muốn ta phát lời thề độc, ta cũng không sợ, bởi vì ta là thật tâm yêu nàng, tuyệt không hội cô phụ nàng, Tiểu Nguyệt Nhi.” Hắn một cái chớp mắt cũng không chớp mắt nhìn nàng.

Tô Ninh Nguyệt nghe lời nói chân tình trước mắt, rốt cục không hề hoài nghi tình ý của hắn, mà nàng trong lòng vốn có đau đớn, cũng dần dần bị cảm động cấp an ủi.

“Đừng khóc, Tiểu Nguyệt Nhi, đều là ta không tốt, không có nhanh chóng đem hết thảy mọi chuyện hướng nàng giải thích cho rõ ràng, mới làm cho nàng như vậy bất an. Sau này, ta nhất định sẽ càng thêm che chở nàng, sủng ái nàng, sẽ không cho nàng thương tâm rơi lệ.”

Thâm tình ưng thuận hứa hẹn, Viêm Tử Huyền cúi đầu, nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt, cử chỉ vô cùng ôn nhu, làm cho Tô Ninh Nguyệt tâm đều nhanh tan ra.

Khi hắn hôn lên môi nàng, nàng chẳng những không có nửa điểm kháng cự, hai tay còn vòng lên cổ hắn, gắt gao ôm hắn.

Hiểu lầm đã trải qua làm người ta tan nát cõi lòng, kịch liệt tranh chấp, hết thảy rốt cục cũng qua đi, tình yêu mãnh liệt rốt cuộc không cần áp lực.

Theo nụ hôn này, thân thể hai người cũng dần nóng lên, khát vọng càng tiến thêm một bước có được lẫn nhau, làm cho bọn họ muốn dừng không được, mà cũng không muốn ngừng.

Viêm Tử Huyền một bên hôn sâu nàng, một bên động thủ cởi hết quần áo của nàng.

Dưới ánh trăng, da thịt nàng trắng nõn sáng bóng mê người, mỹ lệ đến nổi làm người ta nín thở, làm cho hắn không nhịn không được trước vẻ xinh đẹp của nàng, chọc nàng tình triều cuồn cuộn, thở gấp không nghỉ.

Hắn cẩn thận hôn lên mỗi tất da thịt của nàng, Viêm Tử Huyền rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người chính mình, đem dục vọng đến hoa tâm ướt át của nàng.

“Tiểu Nguyệt Nhi, chờ Khỉ Hồng sau khi rời khỏi, chúng ta liền thành thân đi!”

Tô Ninh Nguyệt cảm động mắt ứa lệ, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Thấy đáp ứng của nàng làm cho Viêm Tử Huyền ngực thoáng chốc bị một cỗ hạnh phúc thỏa mãn, hắn lại lần nữa hôn nàng, đồng thời cũng động thân tiến vào bên trong hoa kính của nàng, tiến hành di chuyển cuồng dã.

Gió đêm lạnh lẽo, hai cơ thể vô cùng ân ái triền miên, tiếng thở gấp yêu kiều quanh quẩn ở bãi cỏ, trăng tròn mấy ngày trước còn tỏa sáng khắp nơi, nay lại trốn sau đám mây, dường như không dám nhìn lén khung cảnh quá mức kích tình kia.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Viêm Tử Huyền thật sự đem Lục Khỉ Hồng hẹn ra ngoài.

Hắn mang theo Tô Ninh Nguyệt, đi vào khách điếm của nhà mình, vì làm cho bọn họ có thể không bị quấy rầy khi nói chuyện, hắn còn chọn chổ có ngăn cách với mọi người.

Lục Khỉ Hồng vừa đến, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tươi cười, toàn bộ tâm tình điều viết ở trên mặt.

“Thật tốt quá,‘Chuẩn vị hôn phu’ mời, ta đang lo không có lý do gì để ra khõi nhà, thì lại có thể quang minh chính đại tới đây.” Nàng cười dài nói.

Nghe thấy nàng đối chính mình xưng hô, Viêm Tử Huyền lo lắng Tô Ninh Nguyệt lại miên man suy nghĩ, nên vội vàng cầm tay nàng.

Lục Khỉ Hồng cũng không muốn tạo thành hiểu lầm, liền đối với Tô Ninh Nguyệt cười nói:“Tô cô nương, ngươi đừng có hiểu lầm, ta cùng hắn một chút tình yêu nam nữ cũng không có, chúng ta cũng là bằng hữu lại giống huynh muội, tuy rằng giao tình không sai, cũng tuyệt đối không có nửa điểm tư tình nhi nữ, xin ngươi tin tưởng ta.”

Thấy nàng biểu tình chân thành tha thiết, giọng điệu thành khẩn, Tô Ninh Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng đã không còn nửa điểm khúc mắc.

“May mắn ngươi không hiểu lầm, nếu ta không cẩn thận phá hủy cảm tình của các ngươi, ta đây thật có lỗi.” Lục Khởi Hồng vui vẻ nói.

Tô Ninh Nguyệt vẻ mặt có chút xấu hổ, tươi cười cũng có vẻ có chút chột dạ, dù sao đêm qua của nàng hiểu lầm khả lớn, còn không nói tiếng nào thì muốn xuất gia!

May mắn, nàng lưu lại lá thư này, sớm bị Viêm Tử Huyền xé bỏ, nên chuyện nàng muốn xuất gia, không thể cho những người khác biết.

“Tốt lắm, lúc này không có người bên ngoài ở đây, ngươi có thể nói rồi? Ngươi trong hồ lô rốt cuộc ở bán cái gì? Vì sao muốn đột nhiên cùng ta bàn chuyện hôn sự?” Viêm Tử Huyền hỏi.

Lục Khởi Hồng nghe vậy thở dài, nói:“Ngươi cũng biết, phụ than cùng nương của ta thực thích ngươi, vẫn muốn ngươi làm con rể của họ, nhưng chúng ta trong lúc đó căn bản không có nửa điểm nam nữ tư tình, như thế nào có thể làm vợ chồng đâu? Huống hồ……” Nàng dừng một chút, mặt cười bỗng nhiên hiện lên một tia thẹn thùng.“Trên thực tế, ta đã có ý trung nhân, chính là người làm bút nghiên mực Cổ Hạo Triết ở thành đông.”

Viêm Tử Huyền nghe thấy, tuấn nhan hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn biết Cổ Hạo Triết, người kia năm nay mới hai mươi mốt tuổi, từ nhỏ phụ mẫu điều đã qua đời, nhưng rất mạnh mẽ cùng bản lãnh, hai năm trước dựa vào năng lực chính mình ở thành đông mở cửa hàng, làm bút nghiên mực.

Bởi vì Cổ Hạo Triết tương đối chăm chỉ, thành thật lại thân thiết, dân chúng xung quanh điều yêu thích, trong vòng hai năm hắn tuy không được xem là phú thương, nhưng cũng được coi là bậc trung, thời gian trước còn từng nghe nói hắn cố ý mời bạn bè hợp tác, dời đến phía nam để buôn bán lớn hơn.

Lấy lập trường bằng hữu Lục Khỉ Hồng để xem xét, Cổ Hạo Triết đáng để tin cậy, nhưng mà nếu lấy điều kiện thế tục mà xem xét(A Tử: chổ này ý nói là lấy con mắt ng đời mà xem xét ấy), một gã thương nhân bút nghiên mực cùng Lục gia thương nhân nổi danh về rượu tựa hồ có chút chênh lệch, mà người luôn luôn coi trọng dòng dõi Lục bá phụ, Lục bá mẫu khẳng định sẽ phản đối chuyện này!

Quả nhiên, Lục Khỉ Hồng tiếp theo thở dài –

“Ai, Phụ thân và nương ta cảm thấy của hắn điều kiện so ra kém xa ngươi, nên không chỉ có phản đối chúng ta cùng một chỗ, thậm chí vì sợ ta lại cùng ta người trong lòng liên hệ, nên cấm ta rời khõi nhà. Rơi vào đường cùng, ta chỉ biết giả bộ ‘Nhận rõ sự thật’, đối với hắn chết tâm, thậm chí bắt đầu lo lắng muốn cùng ngươi ở cùng một chỗ.”

Đêm qua, nàng cha mẹ nàng thừa dịp đến Viêm gia làm khách, ở tịch gian hướng Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu nhắc tới nàng cùng Viêm Tử Huyền đã đến tuổi thành gia, còn ám chỉ nói trong lòng nàng vẫn ái mộ Viêm Tử Huyền.

Bởi vì Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu cũng từng đề cập qua hy vọng nàng làm dâu Viêm gia, bởi vậy hai nhà trưởng bối trò chuyện với nhau thật vui, đang muốn tiến thêm một bước đàm luận hôn sự thì Viêm Tử Huyền vừa vặn mang theo Tô Ninh Nguyệt về tới.

“Vậy ngươi nói muốn trốn mất…… Chứ không phải là muốn cùng Cổ Hạo Triết bỏ trốn sao?” Viêm Tử Huyền hỏi.

Lục Khỉ Hồng có chút thẹn thùng, nhưng kiên định gật đầu.

“Hắn sớm có ý muốn đem việc buôn bán xuống phía nam, bên kia hết thảy đều đã xử lý tốt, kinh thành bên này cửa hàng cũng đều xử lý xong. Ta quyết định cùng hắn đến phía nam, hơn nữa, hôm nay sẽ đi!”

Nàng nhất định thừa dịp nàng cùng Viêm Tử Huyền hôn sự còn chưa có thành sự thật thì phải rời đi, như vậy mới có thể giảm thấp nhất sóng gió xuống.

“Nhưng là…… Làm như vậy thật sự được không? Bá phụ, bá mẫu sẽ rất khổ sở.” Tô Ninh Nguyệt lo lắng nói.

“Trong long điều hướng về kim quy tế, bọn họ đương nhiên sẽ khổ sở, bất quá ta đã để lại thư, hướng bọn họ nói về quyết tâm của chính mình, tin tưởng họ nhất định sẽ hiểu, sẽ một lần nữa lo lắng, mà ta cùng hắn cũng nhất định sẽ kiên trì đến ngày nào đó.”

Lục Khỉ Hồng vẻ mặt kiên định, làm cho Viêm Tử Huyền cùng Tô Ninh Nguyệt đều cảm động.

“Ngươi như vậy dũng cảm tranh thủ hạnh phúc chính mình, cuối cùng nhất định sẽ như ý nguyện.” Tô Ninh Nguyệt tự đáy lòng nói.

“Cám ơn, ta cũng như vậy tin tưởng. Việc này không nên chậm trễ, ta phải đi.”

“Khỉ Hồng tỷ tỷ, ngươi phải bảo trọng.”

“Yên tâm, ta sẽ, nhưng thật ra……” Lục Khởi Hồng nhìn phía Viêm Tử Huyền, ngữ mang xin lỗi nói:“Chuyện này, đối Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu thật không phải, nhờ ngươi giúp ta hướng bọn họ xin lỗi.”

Viêm Tử Huyền an ủi nói:“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ hướng bọn họ giải thích rõ ràng, tin tưởng họ sẽ hiểu được tâm ý của ngươi, cũng có thể thông cảm cho ngươi. Ngươi liền an tâm đi thôi!”

“Cảm tạ, ta đây phải đi cùng hắn hội hợp, hôm nay liền rời kinh thành, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.”

Lục Khỉ Hồng sau khi rời khỏi, Viêm Tử Huyền thấy Tô Ninh Nguyệt vẻ mặt nếu có chút đăm chiêu, không khỏi quan tâm hỏi:“Làm sao vậy? Suy nghĩ cái gì?”

“Ta suy nghĩ…… Khỉ Hồng tỷ tỷ thật sự là cô nương tốt, đã xinh đẹp, lại có dũng khí truy tìm hạnh phúc. Một cái cô nương tốt như vậy, ngươi làm sao có thể không động tâm?” Tô Ninh Nguyệt khó hiểu hỏi.

Nếu nàng là nam tử, hẳn là cũng sẽ thích Lục Khỉ Hồng đi!

Viêm Tử Huyền nghe vậy không khỏi bật cười, nói:“Ta là thưởng thức Khỉ Hồng, cũng thực thích nàng, nhưng chúng ta trong lúc đó cho tới bây giờ cũng chỉ là bằng hữu thôi, không có khả năng trở thành vợ chồng. Nhiều năm qua như vậy, nữ tử duy nhất làm cho lòng ta động, cũng chỉ có nàng, Tiểu Nguyệt Nhi.”

Tô Ninh Nguyệt nghe vậy, trong lòng như là rót mật, ngọt ngào vạn phần.

Nàng nhịn không được âm thầm nghĩ rằng, có lẽ nguyệt lão sớm lặng lẽ ở ngón út của bọn họ mà cột dây tơ hồng, nếu không rõ ràng là một đôi oan gia không ngừng đấu võ mồm, tại sao lại thành muốn nắm tay nhau đến hết cuộc đời chứ?

“Tốt lắm, nếu chúng ta đều ở đây, muốn hay không đi khắp nơi một chút? Ta mang nàngi hảo hảo dạo kinh thành một chút được không?” Viêm Tử Huyền cười hỏi.

“Hay lắm!” Tô Ninh Nguyệt vui vẻ đồng ý.

Chỉ cần hắn ở bên người, bất luận chân trời góc biển, nàng đều thực nguyện ý cùng hắn đi khắp nơi!
Bình Luận (0)
Comment