Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Chương 3

Edit: A Tử

Tặng Hằng nhi

Viêm Tử Huyền không chớp mắt nhìn dung nhan tràn đầy kinh ngạc trước mắt, tuấn mâu tràn đầy ý cười.

“Như thế nào? Thật không nhận ra ta sao ?” Hắn hỏi.

Lần này hắn đến Tô Châu, là tới tìm nàng.

Nửa tháng trước, Phụ thân hắn nghe nói Tô gia gặp nạn từ một gã thương nhân đến từ Quý Châu, biết được bạn tri kỉ, củng là bạn tốt đã qua đời, mà thê nhi của bằng hữu đã rời khỏi Quý Châu, tựa hồ là đến nương nhờ vào thân thích.

Phụ thân đau lòng rất nhiều, lập tức nói cho hắn biết chuyện này, muốn hắn tức khắc đi tìm người, cũng dặn dò hắn nếu thấy mẫu tử họ sống không tốt, liền đem các nàng về kinh thành, để bọn họ chiếu cố các nàng.

Vì thế, hắn trước đi Quý Châu tìm hiểu tin tức, biết được mẫu tử các nàng đã đi Tô Châu, liền một đường tìm đến.

Đến Tô Châu hắn chung quanh thám thính tin tức, mới biết được Tô bá mẫu đến đây hai năm thì sinh bệnh mà chết, mà Tô Ninh Nguyệt thì vẩn ở tại nơi kinh doanh của biểu cửu “Ngâm Phương trà lâu” hỗ trợ buôn bán.

Bất hạnh mà nàng gặp phải làm cho lòng ngực hắn giống như có một tản đá lớn đè ép, bất chấp đường xa mệt nhọc, lập tức đi tìm nàng.

Vừa rồi khi đến trà lâu, chợt nghe có người kêu tên nàng, mà hắn cũng rất nhanh liền nhận ra nàng.

Mắt thấy nàng vội vàng tiếp đón khách nhân đến trà lâu, hắn không có lên tiếng quấy rầy, an vị ở một góc, lẳng lặng đánh giá nàng.

Nhiều năm như vậy không thấy, nàng không chỉ bỏ đi tính trẻ con ngây ngô, còn xinh đẹp hơn so tưởng tượng với hắn, làm cho của hắn ánh mắt không có cách nào khác bám theo trên người nàng.

Nhìn thấy nàng lặng lẽ đứng bên ngoài nghe lén, biểu tình sinh động phong phú quả thực cùng lúc nhỏ giống nhau như đúc, làm cho hắn cảm thấy như bọn họ chưa từng chia lìa suốt tám năm qua.

Nhưng mà, đối với nàng trừ bỏ có loại thân thiết quen thuộc ở ngoài, lại có một loại cảm giác khó có thể nói lên lời, ngóng nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng cảm giác ngọt ngào chảy vào trong lòng hắn.

Từng quen thuộc như vậy, nay tựa hồ trở nên không quá giống nhau……

Nguyên lai hắn tưởng chờ Tô Ninh Nguyệt chính mình nhận ra hắn đến, muốn nhìn một chút biểu tình kinh ngạc của nàng, nhưng là vừa nhìn thấy cái tên họ Đào còn muốn ra tay đánh nàng, hắn liền rốt cuộc kiềm chế không được ra tay.

Vốn tưởng rằng, nàng sẽ nhận ra hắn, không thể tưởng được khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng thế nhưng chỉ nói một câu với hắn “Đa tạ công tử”?!

Chẳng lẽ nàng đã quên hắn?

Câu nói đó làm cho trong lòng hắn thực không biết là tư vị gì.

Tám năm qua, bọn họ tuy rằng không có gặp mặt, nhưng hắn vẩn thường thường nhớ tới bộ dáng đáng yêu của nàng, nhớ tới nàng luôn bị hắn chọc tới vẻ mặt thở phì phì.

Mà nàng, thế nhưng quên hắn không còn một mảnh?!

Hắn vốn định đem nàng bắt đi, giúp nàng hảo hảo mà “Khôi phục trí nhớ”, nhưng nàng lại bị gọi vào phòng bếp, trông rất bận rộn.

Hắn đành phải hướng một vị tiểu nhị mà thám thính chuyện của nàng, tiểu tử kia khi nhận được ba lượng bạc mới không nhanh không chậm nói là nàng sau giữa trưa sẽ tới bên dòng suối giặt quần áo.

Chỉ cần nhất tưởng đến đi qua này ba năm đến, nàng mỗi ngày đều quá như vậy vất vả mệt nhọc cuộc sống, Viêm Tử Huyền tâm liền căng thẳng, ngực nặng trịch.

Trong trí nhớ nàng, thâm chịu tô bá phụ, bá mẫu sủng ái, liền ngay cả hắn cha mẹ cũng tương đương thích nàng, nàng được mọi người che chở như thế, sủng như thế. Nếu như gia đình không gặp nạn, phụ mẫu lần lượt qua đời thì làm sao phải sống cuộc sống vất vả như thế này, làm cho người khác không khỏi đau lòng.

Cứ việc nàng xem kiên cường mà sống, nhưng chỉ là nghĩ đến nàng chịu nổi đau thương khi mất đi người thân, hắn liền thật không đành lòng, đồng thời cũng có chút tiếc nuối chính mình lúc ấy không bên cạnh của nàng ……

“Ngươi…… Ngươi…… Ta…… Ta……” Tô Ninh Nguyệt khiếp sợ nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả một câu đầy đủ đều nói không được.

Nàng hy vọng chính mình giờ phút này đang ở trong mộng, càng hy vọng chính mình nháy mắt một cái, bóng dáng cao to tuấn tú kia sẽ tự động biến mất.

Chỉ tiếc, sự thật luôn tàn khốc.

Trước mắt nàng là một vị công tử áo trắng, thật sự là Viêm Tử Huyền! Nhưng…… Điều này sao có thể chứ?!

Từ mười một năm trước Viêm bá phụ cùng gia đình chuyển đến kinh thành, nên hai nhà một năm cũng không nhất định có cơ hội gặp mặt một lần.

Khi đó nghe Phụ thân nói, Viêm bá phụ ở kinh thành kinh doanh tửu quán có rất thành công, chỉ trong vài năm ngắn ngủi ở kinh thành đã có danh tiếng vang vội, trở thành phú thương tiếng tăm lừng lẫy, cũng bởi vậy quanh năm suốt tháng đều bận tối mày tối mặt.

Nếu nàng nhớ không lầm, thì lần cuối cùng nhìn thấy cả nhà Viêm bá phụ là tám năm trước, trong buổi tiệc mừng thọ của phụ thân nàng, Viêm bá phụ loại bỏ muôn vàn khó khăn mà dẫn Viêm bá mẫu cùng Viêm Tử Huyền tiến đến chúc mừng.

Cứ việc cho rằng giao tình của hai nhà dù thời gian qua lâu củng không mất đi, nhưng là bởi vì phụ thân phải chăm lo cho công việc làm ăn của chính mình, Viêm bá phụ củng như vậy nên việc liên lạc lẫn nhau liền dần dần ít liên hệ.

Ấn tượng của hắn trong lòng nàng vẫn còn dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng của tám năm trước. Năm đó nàng mới chín tuổi, mà hắn mười bốn tuổi.

Cách lâu như vậy không thấy, khó trách nàng chỉ mơ hồ cảm thấy hắn có chút nhìn quen mắt, lại không có thể nhận ra hắn, dù sao ai có thể lường trước được, bọn họ hai người lại gặp nhau, địa điểm không phải ở Quý Châu, cũng không phải ở kinh thành, mà là ở Tô Châu!

Trải qua tám năm thời gian, nàng đã không còn là một đứa trẻ nửa, mà hắn cũng từ một thiếu niên trưởng thành thành một nam nhân anh tuấn, không chỉ có thân hình càng thêm cao to, gương mặt cũng càng thêm tuấn mỹ.

Xem hắn đôi mắt to đen như mực, sâu không thấy đáy, còn chiếc mũi thẳng đứng cùng trên môi một tia ý cười thản nhiên……

Di? Đợi chút, đợi chút, hiện tại cũng không phải là tìm tòi nghiên cứu hắn trở nên tuấn mỹ như thế nào nha!

Tô Ninh Nguyệt nhanh chóng thu hồi lại tinh thần đang chấn động, cố gắng giấu đi tia mỉm cười.

“Ta đương nhiên chỉ nhớ rõ giữa trưa hôm nay có gặp ngươi, bởi vì trước kia chúng ta chưa từng gặp qua nha!” Nàng phủ nhận tất cả, cũng không có tính cùng hắn nhận thức.

Người này từ nhỏ chính là khắc tinh của nàng, là địch nhân của nàng, nếu cùng hắn nhận thức, nàng chẳng phải là sẽ không có ngày lành sao?

Vì xác định cuộc sống yên tĩnh của chính mình không bị phá hư, tốt nhất là làm cho hắn nghĩ hắn nhận sai người đi.

“Phải không?” Viêm Tử Huyền khơi mào đuôi lông mày, không thể tưởng được nàng thế nhưng phủ nhận là không quen hắn.

“Đương nhiên đúng rồi!” Tô Ninh Nguyệt dùng sức gật đầu.

“Nhưng là…… Ta như thế nào cảm thấy bộ dáng của ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta, nàng trước đây ở kế bên nhà của ta, mà bộ dáng của nàng cùng ngươi quả thực…”

“Công tử thật sự nhận sai người rồi!” Tô Ninh Nguyệt vội vàng đánh gãy lời nói của hắn, không hy vọng hắn lại cẩn thận hồi tưởng tiếp.“Chúng ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua, ta củng chưa từng có đến Quý Châu.”

Một tia tinh quang xẹt qua đáy mắt của Viêm Tử Huyền, khóe miệng cũng câu ra một chút cười.

“Quý Châu? Ta vừa mới nhắc tới Quý Châu sao?” Hắn sung sướng hỏi lại.

“Ách?”

Tô Ninh Nguyệt một trận nghẹn lời, hai gò má bỗng dưng phiếm hồng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Thảm! Đều do nàng vừa rồi vội vã muốn phủ nhận việc hai người đã từng gặp mặt, mới có thể không nghĩ qua là chính mình nói lỡ lời.

Mặc kệ! Chuyện tới nước này, nàng cũng chỉ có thể giả ngu rốt cuộc!

“Quý Châu? Ta vừa mới nói Quý Châu sao?” Nàng cố gắng giả bộ bộ dáng vô tội, phủ nhận nói:“Công tử khẳng định là nghe lầm đi? Ta vừa rồi nói rõ ràng là…… Rõ ràng là trịnh châu.”

Thấy nàng liên tiếp phủ nhận, Viêm Tử Huyền cười lắc lắc đầu.

“Mạnh miệng có thể thay đổi cái gì sao? Tiểu Nguyệt Nhi, hôm nay ở trà lâu ta nghe được rành mạch, những người đó kêu ngươi là ‘Ninh Nguyệt’!”

“Ách?”

Tô Ninh Nguyệt biểu tình cứng đờ, trên mặt xấu hổ đỏ ửng càng sâu.

“Cái kia…… Kia chính là đúng dịp thôi, trên đời này người tên ‘Ninh Nguyệt ‘ củng rất nhiều? Tóm lại ta và ngươi chưa từng gặp qua! Ai, không thèm nghe ngươi nói nữa, ta còn có rất nhiều việc cần phải làm.”

Nàng muốn chạy nhanh ra đường, bởi vì trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ, rất bối rối, kết quả khinh công đều còn sử xuất đến, trước hết bị chính mình sẩy chân té ngã.

Bùm một tiếng, thân hình nho nhỏ của nàng liền như vậy ngã xuống suối.

Viêm Tử Huyền thấy thế mi tâm vừa nhíu, nhanh chóng thi triển khinh công, thả người lên một hòn đá lớn.

Này suối không tính là rất chảy xiết, Tô Ninh Nguyệt ở trong nước đấu tranh trong chốc lát, đôi tay mảnh khảnh rất nhanh liền với đươc một hòn đá bên cạnh, ổn định thân mình.

Thấy nàng không có nguy hiểm, Viêm Tử Huyền tia khẩn trương dưới đáy mắt mới thối lui.

Hắn ngồi xuống dưới, một cái chớp mắt cũng không thuấn nhìn nàng, cặp kia tuấn mâu tuy rằng mang theo ý cười cùng trêu tức, lại còn có một tia ấm áp không dễ phát hiện.

“Ngươi nha, vài năm không thấy, như thế nào vẫn là ngốc nghếch như vậy? giặt quần áo, thế nhưng ngay cả chính mình cũng nhảy vào trong suối, hay là tính giặc quân áo trên người luôn sao? Ta thật đúng là phục ngươi!”

Nghe thấy hắn chế nhạo, Tô Ninh Nguyệt nhịn không được tức giận, mà nàng còn không kịp mở miệng nói cái gì đó, hắn vừa cười khinh nhéo vào má của nàng.

“Xem! Ngay cả thời điểm ngươi tức giận, hai gò má phồng lên giống như khối cầu giống nhau như đúc, còn muốn phủ nhận ngươi không phải là Tiểu Nguyệt Nhi?” tiếng nói của hắn mang theo ý cười.

“Ta……”

Tô Ninh Nguyệt suy sụp hạ vai xuống, nhụt chí cực kỳ.

Nàng biết chính mình phủ nhận như thế nào cũng vô dụng, đơn giản không phủ nhận, tự cố tự nhếch môi, phát lên hờn dỗi.

Chán ghét! Chỉ biết gặp hắn thì không có chuyện gì tốt! Xem! Nàng lập tức liền phát sinh sự kiện bất hạnh ngã vào trong suối!

“Cần hỗ trợ sao?” Viêm Tử Huyền cười hỏi, hướng nàng vươn tay.

“Không cần! Ai biết ngươi lại muốn như thế nào chỉnh ta?”

Tô Ninh Nguyệt tức giận vuốt ve tay hắn, thậm chí còn bởi vì quá giận, nhịn không được hướng hắn hắt nước.

Viêm Tử Huyền tuấn nhan cùng quần áo đều bị nước bắn tung tóe làm ước, nhưng hắn cũng là không buồn bực, tuấn nhan như trước mỉm cười, một bộ bộ dáng nhàn nhã, làm cho nàng vẩn ngâm trong nước cảm thấy dị thường chật vật.

“Hừ, ta chính mình là có thể đi lên, mới không cần của ngươi hỗ trợ!”

Tô Ninh Nguyệt hai tay chống lên tảng đá lớn, tính la lên một tiếng làm tinh thần hăng hái thêm đặt lên hòn đá, nhưng mà, làm nàng nửa người trên vừa mới rời khỏi mặt nước, Viêm Tử Huyền bỗng nhiên mâu quang chợt lóe, bỗng dưng ra tay đem nàng nhấn xuống nước.

Hành động của hắn quá mức đột nhiên, Tô Ninh Nguyệt một cái bất ngờ không kịp phòng, không cẩn thận uống hết vài ngụm suối nước, quả thực đem nàng làm cho phát điên.

“Khụ khụ…… Ngươi làm cái gì ? Muốn hại chết ta sao?!”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đứng lên.” Viêm Tử Huyền tiếng nói bỗng nhiên trở nên có điểm căng thẳng.

“Sau đó ở trong nước lạnh mà chết phải không? Thật sự là cám ơn hảo tâm của ngươi!” Tô Ninh Nguyệt tức giận trừng hắn.

“Ta không phải có ý như vậy, chính là –”

“Ta không muốn nghe ngươi giải thích! Ta muốn đứng lên! Mau tránh ra!”

“…… Được rồi, nếu ngươi kiên trì trong như vậy.”

“Ta đương nhiên kiên trì!”

Tô Ninh Nguyệt tay chân cùng sử dụng để đi lên, còn cố đứng trước mặt Viêm Tử Huyền, nâng cằm lên trừng hắn, nhìn xem hắn muốn như thế nào?

Viêm Tử Huyền thần sắc có chút cổ quái, hắn nhanh chóng cởi áo choàng trên người xuống, không nói được lời nào đem thân thể của nàng bao bọc kín không kẽ hở.

“Ngươi làm cái gì nha?”

Tô Ninh Nguyệt động thủ kéo áo choàng của hắn xuống, nhưng cúi đầu thoáng nhìn, hai gò má bỗng dưng nóng lên, nàng thoáng chốc đã hiểu hắn vì sao phải nàng bao bọc nàng lại.

Nguyên lai, trên quần áo trên người nàng sau khi rơi xuống nước thì trở nên trong suốt, dưới kia kiện đâu nhi rõ ràng có thể thấy được, mà vật liệu may mặc ướt đẫm sau, thì dính sát thân thể, làm cho đường cong cơ thể của nàng lộ hết ra ngoài. Nàng vừa rồi còn cố ý ở của hắn trước mặt ngẩng đầu ưỡn ngực, quả thực như là chính mình đưa lên cảnh xuân kiều diễm mặc hắn nhìn cho đã mắt!

“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi…… Cái kia…… Ta……” cánh tay nhỏ bé của nàng nắm chặt áo choàng, xấu hổ gần như xấu hổ vô cùng.

“Ta có nhắc nhở cho ngươi, là ngươi chính mình kiên trì muốn đi lên.” Viêm Tử Huyền bắt buộc chính mình không hồi tưởng lại cảnh xuân vừa rồi.

Tám năm không thấy, nàng không còn là tiểu oa nhi năm đó nửa, mà cái nữ nhân hàng thật giá thật. Kia thật là đường cong mê người, đủ để cho một nam nhân bình thường huyết mạch sôi sục, cũng làm cho trong lòng hắn nổi lên một chấn động.

“Là quân tử sẽ không nhìn loạn!” Tô Ninh Nguyệt giận dữ dậm chân.

“Nguyên lai ta ở trong lòng của ngươi là quân tử? Thật sự là cảm động chưa!” Viêm Tử Huyền cố ý xuyên tạc lời của nàng, nửa đùa nửa thật nói, ý đồ hòa tan không khí xấu hổ này.

“Cái gì quân tử? Ngươi mới không phải!”

“Nếu không phải quân tử, cần gì phải ‘Phi lễ chớ nhìn’ đâu?” Hắn nhịn không được đùa nàng.

Việc nhìn thấy nàng trưởng thành trở thành cô nương xinh đẹp, nhưng cá tính vẫn là như vậy đơn thuần thẳng thắn, biểu tình vẫn là như vậy sinh động phong phú, làm cho hắn cùng năm đó giống nhau, nhịn không được chính là muốn khi dễ nàng.

“Ngươi, ngươi –” Tô Ninh Nguyệt nói trogn lòng ngày càng giận dữ.“Ta không nghĩ với ngươi tranh cãi loại vấn đề nhàm chán này, ngươi đến Tô Châu là muốn làm chuyện gì, cũng sắp tới giờ đi làm, không cần ở trong này chướng mắt!”

Từ khoảnh khắc nhận ra của hắn, trực giác cho nàng biết rằng hắn chính là đến Tô Châu đến làm việc của người nào đó, mà vừa vặn ở trà lâu gặp nàng mà thôi, bởi vậy cũng nên hỏi một chút.

Bất quá phải nói lại là…… Hắn như thế nào không có hỏi nàng vì sao lại xuất hiện ở Tô Châu? Giống như đối với lần gặp nhau này dường như một chút cũng không ngoài ý muốn?

Viêm Tử Huyền dường như xem thấu nghi hoặc trong lòng của nàng, mở miệng nói:“Tiểu Nguyệt Nhi, lần này đến Tô Châu, là tới tìm ngươi.”

“Cái gì?”

Hắn là…… đến tìm nàng?!

Tô Ninh Nguyệt ngạc nhiên nhìn của hắn khuôn mặt tuấn tú, trong lòng kinh ngạc và nghi ngờ càng sâu.

“Ngươi vì sao muốn tới tìm ta? Còn có, ngươi làm sao mà biết ta ở nơi này?” Nàng nhíu mi hỏi, cũng không cho rằng hắn tìm đến nàng sẽ có cái chuyện tốt gì.

“Chậc, nghe giọng điệu này của ngươi, dường như là không nghĩ sẽ gặp lại ta, thật sự là vô tình mà!” Viêm Tử Huyền cố ý dùng giọng điệu bị thương lắc đầu than nhẹ.“Uổng phí ta ngàn dặm xa xôi theo kinh thành đuổi tới Quý Châu, lại một đường theo Quý Châu đi đến Tô Châu.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tô Ninh Nguyệt thiếu kiên nhẫn truy vấn.

Viêm Tử Huyền rốt cục thu lại thần sắc hay nói giỡn, vẻ mặt còn nghiêm túc nhìn nàng, nói:“Ta muốn mang ngươi đến kinh thành.”

Nghe thấy này đáp án, Tô Ninh Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc.

“Ta làm sao phải cùng ngươi đi kinh thành?”

“Chuyện nhà của ngươi, Phụ thân và mẫu thân của ta ở chổ thương nhân hay lui tới nhà mà nghe được, bọn họ muốn ta đem ngươi mang về kinh thành, chúng ta sẽ thay ngươi phụ mẫu của ngươi hảo hảo mà chiếu cố ngươi.”

Nghe thấy lời nói này, Tô Ninh Nguyệt đáy lòng ấm áp.

Bỏ qua một bên cùng Viêm Tử Huyền “Quá tiết” (đụng chạm) Không nói chuyện, trong lòng nàng là phi thường thích Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu, bọn họ luôn đối với nàng thân thiết lại hiền lành, giống như thân nhân chân chính của nàng.

Rất nhiều năm không thấy, không biết bọn họ có khỏe không?

Khi hồi tưởng đến Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu, Tô Ninh Nguyệt sẽ không chịu được nhớ tới năm đó hai nhà nhân vẫn thường xuyên lui tới, khi đó phụ mẫu của nàng vẩn còn sống, mà bọn họ một nhà bên nhau hạnh phúc không lo……

Tô Ninh Nguyệt tâm một trận đau đớn, nhưng nàng rất nhanh liền thoát khỏi đau đớn kia, cố gắng tỉnh lại đứng lên.

“Hảo ý của bá phụ, bá mẫu ta xin nhận trong lòng, ta ở nơi này không có gì không tốt.”

Viêm Tử Huyền nhíu mày nhìn nàng, hắn cũng không xem nhẹ vừa rồi nàng đáy mắt chợt lóe qua tia đau xót.

Cho dù thiên tính của nàng lạc quan như thế nào, mất đi tình cảm chân thành song thân khẳng định là khó có thể thừa nhận đả kích, nàng trước hết chống đỡ quá nhiều sao bi thống dày vò, mới có thể trên miệng cười nở nụ cười đi?

Đi qua ba năm, nàng khẳng định là có rất nhiều đêm, một mình vụng trộm mà rơi lệ đi?

Chỉ là tưởng tượng đến tình cảnh kia, Viêm Tử Huyền ngực liền hung hăng đập nhanh, mi tâm nhíu lại càng sâu.

Mặc dù biểu cữu của nàng thu lưu nàng, làm cho nàng có nơi để ở, nhưng là căn cứ vào tin tức hắn thu được, bọn họ kinh doanh trà lâu ở Tô Châu quy không lớn, sinh ý cũng chỉ có thể tính miễn cưỡng không có trở ngại mà thôi.

Xem nàng phải ở trà lâu hỗ trợ, còn phải mỗi ngày phải đến đây giặc quần áo, kia với trước kia bên người có nha hoàn hầu hạ cuộc sống quả thực có cách biệt một trời.

Nàng chẳng những chịu đả kích mất đi song thân, còn phải vất vả như thế sống qua ngày, dạy người như thế nào nhẫn tâm?

“Đi kinh thành không phải tương đối khá sao? Phụ mẫu ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Viêm Tử Huyền khuyên nhủ.

Tô Ninh Nguyệt vẫn là lắc đầu.

“Nơi này cũng không có gì không tốt a, cuộc sống thực yên ổn.”

Mới đầu, nàng quả thật đối với cuộc sống ở Châu không thể thích ứng, nhưng nàng đã đáp ứng với mẫu thân sẽ hảo hảo kiên cường mà sống, nàng liền cố gắng chống đỡ mọi thứ, đến bây giờ cũng đã muốn thành thói quen.

“Dù sao ta sẽ không đi với ngươi lên kinh thành.” thái độ cùng giọng điệu của nàng đều vô cùng kiên định.

Viêm Tử Huyền còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, làm cho Tô Ninh Nguyệt sợ run cả người. Hắn mi tâm vừa nhíu, lo lắng nàng sẽ bị nhiễm phong hàn.

“Nơi này không phải nơi tốt để nói chuyện, chúng ta vẫn là rời đi trước!” Nói xong sau, cũng không chờ nàng phản ứng lại, liền ra tay ôm nàng, thi triển khinh công đem nàng mang về bờ.

Chỉ là cái ôm ngắn ngủi, lại làm cho Tô Ninh Nguyệt xấu hổ vạn phần, nàng muốn đống quần áo cần giặc đi giặc tiếp để che dấu vẻ không được tự nhiên của chính mình, nhưng lại bị Viêm Tử Huyền cấp đoạt đi.

“Ai, làm cái gì? Ta còn chưa giặc xong mà!”

Viêm Tử Huyền không chỉ có đoạt đi đống quần áo kia, còn nghĩ sẽ ném nó vào cái giỏ trúc kia, thậm chí đem trúc cái giỏ trúc cầm lên.

“Còn giặc? Ngươi thật muốn bị nhiễm phong hàn?”

“Ách…… Ta……” Tô Ninh Nguyệt muốn cãi lại, nhưng lại rất rõ ràng băn khoăn của hắn không có sai.

Giờ phút cả người này nàng ướt đẫm, nếu không nhanh chút thay quần áo, thực dễ dàng bị nhiễm phong hàn, mà nếu như nàng sinh bệnh, sẽ làm cho biểu cữu, biểu nương thêm phiền toái.

Rơi vào đường cùng, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngặm miệng lại, đi theo Viêm Tử Huyền đi về.

Khi bọn hắn đi vào Tô Ninh Nguyệt liền nhìn thấy biểu cửu, mắt thấy Viêm Tử Huyền tựa hồ tính đi theo mình cùng vào nhà, Tô Ninh Nguyệt chạy nhanh một phen đoạt lấy cái giỏ trúc, chặn hắn lại.

“Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi.”

“Nhưng là……”

“Ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không theo ngươi đi kinh thành, chính ngươi trở về đi!”

“Kia cũng không thành.” Viêm Tử Huyền lắc đầu nói:“Phụ thân của ta nói ta nhất định đem ngươi mang về kinh thành, nếu không ta cũng không cần trở về.” Kỳ thật hắn phụ thân của hắn cũng không có nói như vậy, nhưng là trong lòng hắn đã quyết định như thế, không mang nàng trở về thì cũng không trở về.

Nửa tháng trước, hắn từ chổ phụ thân biết được nhà nàng gặp bất hạnh, phụ thân còn chưa có mở miệng nói với hắn bảo hắn đi tìm nàng, hắn kỳ thật cũng đã hạ quyết tâm muốn tới tìm nàng.

Tại đây dọc theo đường đi, hắn nhớ nàng, một lòng muốn sớm một chút tìm được nàng, mà sau khi nhìn thấy nàng, đối với nàng trừ bỏ cảm giác quen thuộc bên ngoài, còn có cảm giác chưa từng có từng chút từng chút len vào lòng hắn.

Hắn biết chính mình vẫn thích nàng, cứ cho rằng đã tám năm không gặp, hắn lại chưa bao giờ quên nàng bộ dáng xinh đẹp đáng yêu cùng phản ứng phong phú.

Đến tột cùng giờ phút này hắn đối nàng vẫn chính là tình bạn nhiều năm, hay là có thêm một tầng tình cảm, hắn còn không có thể rỏ ràng được, bất quá có thể thực xác định là, hắn thực nguyện ý chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, cũng đã quyết định dẫn nàng đến kinh thành, làm cho nàng không phải sống vất vả như thế này nửa.

Tô Ninh Nguyệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên hướng hắn giơ lên một nụ cười sáng rở.

“Nha? Thật vậy chăng?”

Tuy rằng nàng cũng không có nói rõ, nhưng nụ cười kia thật quá mức sáng lạn, trong đó hàm nghĩa hắn lại rất rõ ràng, bất quá — nàng rất thích nhìn thấy hắn lưu lạc đầu đường!

“Ai, tốt xấu chúng ta hai người quan hệ không phải là ít, ngươi thực quyết tâm làm cho ta không nhà để về?” Viêm Tử Huyền tuấn nhan giơ lên một chút bất đắc dĩ cười khổ.

“Cái gì quan hệ không phải là ít? Ta với ngươi không có đến nửa điểm quan hệ, đừng nói hươu nói vượn!”

Tô Ninh Nguyệt vội vàng phản bác, còn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bộ dáng muốn làm liền, ngược lại làm cho Viêm Tử Huyền nhịn không được muốn đùa nàng.

“Làm sao có thể không nửa điểm quan hệ đâu? Chúng ta nhưng là từng có da thịt chi thân nha!”

Tô Ninh Nguyệt kiểm nhi nóng lên, vội vàng dùng tay che lại miệng của hắn không cho hắn nói hươu nói vượn.

“Ngươi ở nói bậy bạ gì đó? Không được nói lung tung!” Nàng dậm chân nói.

Viêm Tử Huyền mỉm cười kéo tay nàng, như là không cho nàng có cơ hội lại lần nữa che lại cái miệng của hắn, đem bàn tay nhỏ bé của nàng chặt chẽ nắm ở trong bàn tay của chính mình.

Tô Ninh Nguyệt buồn bực muốn bỏ ra tay hắn, lại như thế nào cũng bỏ không ra, ngược lại bị bàn tay ấm áp của hắn nhiễu loạn.

“Ta nào có nói bậy?” Viêm Tử Huyền tươi cười có một chút xấu xa, cố ý dùng giọng điệu ái muội nói:“Đêm hôm đó, ta rõ ràng nhìn thấy hết thân mình của ngươi, bế của ngươi trong người, đó không phải da thịt chi thân là cái gì? quan hệ của chúng ta đều đã thân mật như vậy……”

Nghe khẩu khí không có gì ngăn cản, Tô Ninh Nguyệt vừa xấu hổ, đang muốn muốn mắng chửi người, lại nghe thấy phía sau truyền đến một trận khiếp sợ , âm thanh trêu chọc.

Nàng ngạc nhiên quay đầu vừa thấy, đúng là biểu cửu nương!

Xem ra biểu cửu nương là không yên lòng nên mới lợi dụng thời gian rảnh trở về thăm hỏi tình trạng của biểu đệ.

Mắt thấy biểu cửu nương thần sắc cổ quái, ánh mắt ở nàng cùng Viêm Tử Huyền trên người qua lại dao động, Tô Ninh Nguyệt không khỏi ở trong lòng khóc thét.

Thảm thảm, xem ra vừa rồi cung Viêm Tử Huyền nói chuyện đều bị biểu cửu nương nghe thấy được!

“Không…… Cái kia…… Biểu cửu nương…… Ta cùng hắn…… Chúng ta…… Không phải như người nghĩ…… Thật sự không phải……”

Nàng tâm hoảng ý loạn định giải thích, lại bởi vì rất bối rối mà có vẻ lắp bắp, kia ngược lại làm cho lời của nàng nghe qua không nửa điểm thuyết phục.

Ai, thảm! Cái này tử nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch!

Chương Tuệ Nương quả nhiên không thể nào tin được, ánh mắt thậm chí còn cố ý dừng ở chổ hai người đang nắm tay nhau.

Tô Ninh Nguyệt cả kinh, vội vàng đem tay của Viêm Tử Huyền bỏ ra, phấn hai gò má sớm đã đỏ ửng vì xấu hổ hận không thể chính mình ngay tại chổ này ngất đi.

Quái quái, nàng cùng Viêm Tử Huyền cũng không phải thực sự có “Gian tình”, nàng là ở chột dạ một chút. Giờ phút này nàng khắc chế không được mặt đỏ, tim đập, giống như là thật sự bị “Bắt kẻ thông dâm”.

Trong lòng của nàng tương đối hoảng, Viêm Tử Huyền thái độ có vẻ thong dong hơn.

Tuy rằng hắn trêu tức vui đùa nói bị người bên ngoài nghe thấy được, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng là nếu sự tình đã xảy ra như vậy, hắn cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

“Tại hạ Viêm Tử Huyền, nhà ở kinh thành, lúc trước cùng Ninh Nguyệt ở Quý Châu, là bằng hữu nhiều năm. Vừa rồi lời nói kia chính là lời nói đùa, nếu tạo thành hiểu lầm, còn thỉnh thứ lỗi, hết thảy đều là vãn bối có lỗi.” Hắn giọng điệu nghiêm túc mở miệng giải thích. Tuy rằng hắn thực thích trêu đùa Tô Ninh Nguyệt, nhưng cũng không hy vọng nàng đã bị người bên ngoài chỉ trích hoặc là hiểu lầm.

Chương Tuệ Nương cẩn thận đánh giá Viêm Tử Huyền, hắn cũng không đùn đẩy trách nhiệm mà còn thẳng thắng giải thích, còn có khí thế rất hiên ngang, bộ dáng tuấn tú lịch sự, làm cho sắc mặt của nàng dịu đi một chút.

“Nếu Viêm công tử là đường xa mà đến, chúng ta là chủ nhà củng nên tận tình chiếu cố, không bằng đi ra trà lâu của chúng ta ngồi một chút đi!”

“Không cần, biểu cửu nương, hắn còn có việc –”

Tô Ninh Nguyệt vội vã đuổi hắn đi, Viêm Tử Huyền lại đánh gãy lời nói của nàng, nói:“Vãn bối rất thích ý, trên thực tế, vãn bối cũng có sự tình muốn cùng phu nhân tâm sự.” Đối với ý muốn dẫn Tô Ninh Nguyệt trở lại kinh thành, hắn cũng phải cùng biểu cữu và biểu cửu nương của nàng lên tiếng mới được.

“Ngươi đã là bằng hữu Ninh Nguyệt, cũng đừng như vậy xa lạ, kêu ta một tiếng bá mẫu là được rồi.” Chương Tuệ Nương quay đầu đối Tô Ninh Nguyệt nói:“Ninh Nguyệt, con về trước phòng đi thay quần áo đi, chúng ta lại trà lâu, ta nghĩ biểu cữu cùng đại biểu đệ cũng sẽ thật cao hứng nhận thức vị bằng hữu này của con.”

“Nhưng là……” Tô Ninh Nguyệt nhăn đầu lông mày, trong lòng kháng cự đến cực điểm.

Nàng thật sự một chút cũng không tưởng cùng Viêm Tử Huyền có quá nhiều lần cùng xuất hiện nha! Căn cứ dĩ kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần cùng hắn ở chung một chổ, nàng khẳng định không có kết cục tốt.

“Ngoan, nghe lời, nhanh chút trở về phòng đi thay quần áo đi! Nếu giống A Lỗi nhiễm phong thì thật không tốt.” Chương Tuệ Nương thúc giục nói.

“Mau đi đi, Tiểu Nguyệt Nhi.” Viêm Tử Huyền cười nhìn nàng, ánh mắt kia giống nhau đang nói — ngươi lại như thế nào muốn trốn tránh, phản kháng cũng là vô dụng!

Mắt thấy thoát khong khỏi Viêm Tử Huyền, Tô Ninh Nguyệt cũng chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức ủ rũ quay về phòng thay quần áo!
Bình Luận (0)
Comment