Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 15

Tuy rằng đến nơi này một thời gian không dài, nhưng trước đó từng giúp cô Lý Hồng trông quầy hàng, đã từng chứng kiến bản lĩnh buôn chuyện của hàng xóm rồi. Mỗi ngày sau giờ ngọ khi cơm nước xong là thời điểm các chị các cô các bác hàng xóm bắt đầu đến quầy hàng tụ tập tám chuyện. Nội dung của các cuộc buôn dưa lê bán dưa chuột thường rất rộng, như chuyện về khu trưởng, xưởng trưởng của lâm trường, rồi bao gồm cả các loại tin đồn về Lục Trung Quân nữa, rồi cũng bao gồm cả các loại chuyện lặt vặt chung quanh xóm. Thí dụ như nhà nào đó tháng trước mua chiếc ti vi 14 inch; con trai nhà nào đó mặc quần ống loe đeo kính râm bị ông bố túm được cầm kéo cắt không thương tiếc; hay là chuyện ông cụ Trương bán rượu trắng thường xuyên đi bán ở trong các hang cùng ngõ hẻm để tìm đối tượng cho con gái mình, đã có đối tượng cầm đôi gà và hai cân đường trắng đến nhà rồi, gần đây còn thấy hai người đó đi mười cây số chỉ để xem phim ở rạp….v.v…

An Na không muốn bị người ta nhìn thấy chính là không muốn mình trở thành đề tài bàn tán của mọi người, cũng tránh để bị người ta hỏi những câu phiền phức, nên cố tình chọn chỗ vắng để xuống xe. Không ngờ số quá đen đụng phải trúng bà Quách.

Bà Quách là người tính cách nhiệt tình, cũng rất mồm mép hay đưa chuyện, trong số những người An Na biết thì bà ta tuyệt đối không đứng thứ nhất thì là đứng thứ 3. Thấy bà không đi, ánh mắt nghi ngờ quét qua quét lại mình và Lục Trung Quân, bèn dành lên tiếng trước:

– Cô ạ, hôm qua cháu đi thôn Cam Nguyên thăm gia đình học sinh, nơi đó khá xa, lúc về lại không đợi xe được nên cháu có ngủ lại nhà học sinh, sáng sớm nay lúc về thì gặp Đội trưởng Lục. Anh ấy tiện đường đưa cháu về.

Nói xong nhìn sang Lục Trung Quân.

– Ồ thế à. Đội trưởng Lục tốt quá. – Bà Quách ngó đầu qua cửa xe, biểu cảm nịnh nọt với Lục Trung Quân.

Lục Trung Quân liếc An Na, chân mày hơi nhướng lên, gật đầu với bà, cũng không nói gì, nhấn ga cho xe chạy đi.

Chờ xe chạy đi mất hút rồi, bà Quách mới thu ánh mắt lại, tiến gần đến nói nhỏ:

– Mai Mai à, cô là quan tâm tới cháu mới nhắc cháu, nghe nói Đội trưởng Lục trước đây tác phong đạo đức rất tệ, may mà có chống lưng nên mới được thế. Cháu cẩn thận cậu ta đấy. Cô kể cháu nghe, trước đây cậu ta…

– Vâng, cháu biết rồi, cô đang bận thì cứ làm việc của cô ạ. Cháu đi chợ đã….

An Na đáp qua quýt, bỏ lại bà Quách đi vào chợ.

Gọi là chợ nhưng các loại rất ít đến đáng thương, chỉ có hai sạp bày bán thịt lợn, một tệ tám một cân, cạnh đó có treo một cái gan lợn, một miếng thị dê, thịt hai tệ chín một cân. Bên cạnh là gian hàng bán cá sông nhỏ bằng hai ngón tay, còn lại là rau cải trắng và cà hạt tiêu. An Na dạo qua một vòng, sau cùng mua một miếng thịt đi về. Lúc đến gần nhà, từ xa đã thấy bà Quách đang đứng bên ngoài quầy hàng trò chuyện với cô Lý Hồng, bó rau xanh được bà Quách đặt dưới chân. Cô bước nhanh tới chào một tiếng.

– Ấy, Mai Mai về rồi à, cô đi về nhé. Lúc rảnh sẽ đến chơi tiếp.

Bà Quách cầm bó rau đi về.

Cô Lý Hồng từ chỗ bà Quách đã biết việc của An Na, tảng đá lo lắng trong lòng buông xuống. Thấy cô về thì hỏi vài câu, rồi khẽ trách nhẹ:

– Cháu gan to nhỉ. Cháu chẳng phải giáo viên chủ nhiệm gì, chỉ dạy thay người ta thôi, cần gì phải nhọc sức thế hả cháu. Tối qua làm cô lo lắng gần chết, sáng sớm nếu cháu không về là cô đi thôn Cam Nguyên tìm cháu đấy.

Tối qua An Na cũng nghĩ đến sẽ làm cô Lý Hồng lo lắng, có điều thời này thông tin bất tiện, căn bản không thể nào thông báo về được, đành phải rối rít xin lỗi. Cô Lý Hồng trách móc một hai câu rồi thôi, lại nhận miếng thịt từ tay An Na, hỏi giá, xăm soi một chút lại lắc đầu:

– Ôi cháu thật là, sao không biết nhìn vậy. Giá này sao cháu không mua thịt chân giò luôn?

– Người ta bảo đây là thịt chân giò ngon nhất ạ…

An Na căn bản không biết kiểm tra thịt, biết mình bị người bán thịt lừa thì lè lưỡi.

Cô Lý Hồng bật cười, lắc đầu:

– Trưa nay sào với ớt đi. Sau này cháu muốn đi chợ thì đi cùng cô, học một chút, tránh bị người ta lừa, rồi lại bị mẹ chồng chê.

An Na cười hì hì. Cô Lý Hồng cầm miếng thịt lợn đi vào nhà, đi được hai bước bỗng nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nói:

– Mai Mai, vừa nãy chị Quách nói thấy cháu đi xe của Đội trưởng Lục, chuyện gì thế?

An Na vội vàng giải thích.

Cô Lý Hồng gật đầu:

– Ra vậy, không có chuyện gì là tốt rồi. Cô vào trước, cháu trông hàng giúp cô.

An Na vâng dạ.

…..

Ngày hôm sau là thứ hai, An An đến trường từ rất sớm. Mẹ của Từ Binh lo lắng đích thân đi cùng cậu con trai tới trường, đang chờ ở cổng trường. Thấy An Na tới thì vội ra đón.

An Na bảo Từ Binh vào lớp học trước, mình và bà Từ thì đến phòng Hiệu trưởng Lý.

Hiệu trưởng Lý thấy đau đầu. Vốn Từ Binh là do ông Từ bắt bỏ học, bà mong còn không được, nay bà Từ lại tới xin cho con đi học lại, bà do dự:

– Vậy chị đi hỏi cô Vương chủ nhiệm lớp xem sao, nếu cô Vương đồng ý thì tôi cũng không ý kiến. Tôi nói thật, nhà mình lúc thì cho con nghỉ lúc lại xin con đi học, thật là…

Bà Từ xin lỗi rối rít. Hiệu trưởng Lý xua tay ra hiệu ra ngoài, An Na cùng bà Từ đến tìm cô Vương. Cô Vương rất không hài lòng, nhưng vì nể mặt An Na nên sau cùng đã miễn cường đồng ý.

Bà Từ vừa đi, cô Vương đã thở dài:

– Khó khăn lắm mới đuổi đi được, chưa được hai ngày đã quay lại rồi, còn nhờ cả cháu nữa. Mai Mai này, cô nghe nói cháu định dành buổi trưa để phụ đạo cho Từ Binh à? Sao cháu lại tốn công sức vào cậu ta thế.

– Dạ cô Vương, đáng nhẽ cháu nên nói với cô trước. – An Na giải thích, – Nhưng vì sợ mang lại áp lực cho Từ Binh nên mới chưa nói với cô ạ, muốn chờ em ấy tiến bộ rồi mới nói. Học sinh Từ Binh này….

An Na đem tình hình của Từ Binh giải thích một lượt.

Cô Vương nghe xong thì kinh ngạc:

– Có bệnh đó à? Không đọc được chữ á?

– Vâng ạ. – An Na gật đầu, – Trong các ngữ hệ nước ngoài thì tiếng Anh có tỷ lệ trẻ em bị mắc chứng chướng ngại đọc rất cao. Tiếng Trung của chúng ta tỷ lệ thấp hơn, bình thường không có, cho nên người biết không nhiều. Từ Binh chính là thuộc tình huống này. Trước đây cháu từng được đào tạo ở phương diện này, tiện giúp em ấy khắc phục. Loại bệnh này, yếu tố tâm lý chiếm phần đa, mong cô Vương sau này cũng giúp em ấy với ạ. Đợi em ấy dần dần khắc phục được thành tích nhất định sẽ có tiến bộ.

An Na nói xong, thấy cô Vương vẫn còn đang rất kinh ngạc, biểu hiện không tin tưởng, bèn lấy ví dụ về huyền thoại Einstein và Da Vinci.

– …Hai danh nhân này khi còn bé cũng từng mắc chứng khó đọc, thành tích ở trường rất kém, nhưng về sau đều trở thành thiên tài. Cháu cũng không dám nói Từ Binh là thiên tài giống họ, nhưng em học sinh này rất thông minh, chỉ nhìn hình dáng của tàu chiến trên ti vi thôi mà về nhà tự làm thành mô hình được. Sau này nếu có cuộc thi về làm mô hình máy bay hay tàu chiến, cho em ấy đi thi, cháu chắc chắn em ấy sẽ đoạt giải.

Cô Vương cuối cùng cũng bị thuyết phục, nói:

– Thì ra là vậy. Cháu chẳng nói sớm với cô, cô còn tưởng em học sinh này đầu óc có vấn đề, bản thân không chịu học hành tấn tới. Thì ra là vậy. Vậy sau này cô cũng sẽ quan tâm em ấy nhiều hơn.

Cô Vương đã tin, còn tán đồng với mình, An Na rất vui mừng.

Bà Từ lại càng cảm kích, buổi tối còn đến nhà An Na, mang theo cả túi hoa quả và hai cân cá khô làm quà, còn muốn đến nhà cô Vương nữa. An Na kiên quyết không nhận quà, nhưng lại lo nghĩ bà tặng đồ cho cô Vương hơi ít, mà việc này đối với Từ Binh cũng là chuyện tốt, chỉ cần không cho Từ Binh biết là được, vì thế nói địa chỉ nhà cô Vương cho bà Từ biết, còn dặn không được đem chuyện quà cáp cho Từ Binh biết. Bà Từ cảm ơn liên tục.

Một tuần kế tiếp, An Na vô cùng bận rộn. Một mặt thì vội vàng tập luyện cho buổi biểu diễn, một mặt thì phụ đạo cho Từ Binh. Chớp mắt đã sắp tới ngày hội diễn văn nghệ của huyện. Hôm nay, An Na cùng với thầy chủ nhiệm của trường dẫn theo các học sinh tham gia biểu diễn lên xe xuất phát đi huyện La Bình.
Bình Luận (0)
Comment