Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 2

Năm 198x

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy mấy con số này, tim của An Na đập điên cuồng.

Vào năm này, cô căn bản vẫn chưa có mặt trên đời, bố mẹ cô vừa mới ba mươi tuổi, họ có một cậu con trai năm tuổi, tên là Tiểu Quang, chính là người anh chết sớm mà cô chỉ được nhìn thấy trong các bức ảnh và người bà mà cô vô cùng yêu thương vẫn còn sống.

Hơn nữa, nếu như đây là thời không mà cô đến, vậy thì hiện tại, người nhà của cô giờ hẳn đang sinh sống tại căn nhà lớn có hoa dâm bụt cùng với bức tường viện bám đầy cây thường xuân mà trước đó cô từng ở nằm ở phía nam thành phố S.

Cô trở về ba mươi năm trước, vậy thì cô biết rõ người nhà của mình, nhưng bố mẹ cô thì lại hoàn toàn không biết sự tồn tại của cô con gái của mình.

Đây là một tình huống quái dị mức nào?

An Na tâm trạng hỗn loạn, cứ đứng như trời trồng trước tấm cửa sổ của phòng trực ban, không nhúc nhích.

Người phụ nữ trực ở bên trong mơ màng mở mắt ra, thình lình trông thấy một người đứng ở bên ngoài cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm tờ lịch trên bức tường đối diện thì giật mình kêu lên, khi phục hồi lại tinh thần tức giận lườm An Na một cái, lạnh lùng hỏi:

– Đồng chí kia, có chuyện gì không?

An Na định nói nhưng lại thôi, kéo vali hành lý quay người bỏ đi, tìm một vị trí trong góc, chậm rãi ngồi xuống.

Tháng mười một, trên người cô chỉ mặc chiếc áo cộc tay mỏng, nhưng sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi.

Bố mẹ rất có khả năng vẫn sống trong thế giới này của cô, điều này làm cho cô thoáng thấy được an ủi, nhưng ngay sau đó cảm giác được an ủi này rất nhanh bị thực tế thay thế.

Vấn đề trực tiếp nhất chính là ngày mai cô phải làm gì đây?

Ý nghĩ đầu tiên của cô là đi thành phố S tìm bố mẹ. Nhưng sau khi tìm được rồi, cô sẽ giải thích như thế nào về sự tồn tại của mình? Cứ thế mà xuất hiện nói cho họ biết mình đến từ tương lai, họ có chấp nhận một cô gái tuổi không kém họ bao nhiêu đột nhiên xuất hiện nói là con của họ không?

Quả đúng là nằm mơ đi!

Nếu cô không đi tìm bố mẹ, vậy trong thời đại của ba mươi năm về trước, cô sẽ phải làm thế nào để sinh tồn đây? Thẻ căn cước không có, giờ cô là người không hộ khẩu, trong ví có mấy thẻ ngân hàng, trước khi đi ra sân bay mẹ cô sợ cô sơ ý làm mất thẻ, còn nhét vào trong ví cô một tập tiền nhà. Nhưng nếu giờ là ba mươi năm trước, những thứ đó giống như thẻ căn cước chưa từng xuất hiện, ngân hàng không thể nào hiểu, cũng không thể chấp nhận cho. Về phần tiền mặt thì càng không phải nói, giống như phải qua rất nhiều năm nữa, tờ tiền một trăm đồng giá trị lớn mới phát hành, tập tiền trong ví cô có lấy ra coi là tiền âm phủ để bán thì may ra mới có người mua.

Nhưng hiện thực trước mắt cô đang là kẻ không hộ khẩu, không một xu dính túi, dù quay về thành phố S tìm bố mẹ thì trước tiên cũng phải có tiền để mua được vé tàu và ăn uống ngủ nghỉ qua một khoảng thời gian.

Trong hành lý của cô chất rất nhiều thứ, riêng nội y đã tới bảy bộ, đủ kiểu dáng. Không chỉ thế, tất cả vật dụng đều dành cho kỳ nghỉ mát, như: áo tắm, kem chống nắng, đồ trang điểm, nước hoa, quần áo và đồ dùng hàng ngày, giày, mũ, kính…toàn đồ xa xỉ, giá cả xa xỉ, đến nơi này rồi thì lại chẳng khác gì đống rác rưởi cả.

Thôi được rồi, cô còn mang theo cả một hộp sô cô la nữa, chí ít còn có chút tác dụng, chính là lấp cái bụng đang đói meo của mình.

An Na vô cùng rầu rĩ.

Nếu biết thế, trước khi đi ra ngoài, cô nên mang theo cả vàng để trong két sắt đi cho rồi.

Vàng, chỉ có vàng mới không phân biệt thời đại thôi.

Nghĩ tới vàng, đột nhiên An Na nhìn cổ tay của mình. Trên tay cô đang đeo chiếc đồng hồ thể thao Patek Philippe, được bố cô tặng vào ngày sinh nhật năm ngoái. Cô nhớ hình như giá của nó gần 20 vạn.

Đợi trời sáng hẳn rồi, cô sẽ tìm chỗ nào đó để bán thử xem có được không?

Đây là quà sinh nhật của bố tặng, không thể bán, nhưng trong tình cảnh bết bát nhất như này, ngay cả sáng mai ăn cái gì cũng là một vấn đề lớn đối với cô, thì bắt buộc phải bán nó đi thôi. Nếu cô may mắn xuyên trở về được, bố cô biết cô con gái cưng của mình đã dùng cách đó để sinh tồn, cũng nhất định sẽ tán thành mà thôi.

Phải có tiền mới là tốt nhất. Như nhìn thấy ánh rạng đông trong bóng đêm, An Na thoáng yên tâm trở lại, lúc này mới phát giác cả người lạnh buốt, nhớ ra trong hành lý có chiếc khăn choàng dùng để chống nắng, khi đang mở hành lý ra, chợt nghe “bịch” một tiếng ở ngay cạnh, cô ngẩng lên, thấy một cô gái chạc tuổi mình vẫn ngồi ở góc đối diện đột nhiên tuột xuống ghế, có vẻ như ngất đột ngột mà ngã xuống.

Cô gái đó mặt mày thanh tú, da trắng, để tóc dài ngang vai rất thịnh hành giống với mẹ cô lúc trẻ ở trong ảnh, không giống người địa phương này, bên cạnh không có hành lý gì, biểu cảm ngây dại, cũng không giống hành khách. Bởi vì vừa rồi An Na đang rối rắm phiền muộn, thấy cô gái đó một mình cũng không để ý đến cô ta. Giờ cô ta đột nhiên ngất xỉu trước mặt, An Na giật mình, vội chạy tới, ngồi xuống đỡ cô ta lên. Cô gái sắc mặt ảm đạm, mắt nhắm nghiền. An Na vỗ vỗ vào mặt cô ta, gọi to, một lát sau, cô gái chậm rãi mở mắt, ý thức khôi phục thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Động tĩnh bên này khiến những người chờ trong phòng chờ ngay gần đó chú ý đến. Lúc cô gái kia tỉnh lại, chung quanh đã có mấy vòng người hóng chuyện rồi. Người phụ nữ trực ban cũng tới xem, xông đến trước mặt cô gái kia:

– Chịlà Lý Mai mà? Sao em còn chưa đi. Đã bảo là chị đi cơ mà? Đây là phòng chờ, không phải là nhà trọ đâu.

Chị ta nói thế, thấy mọi người nhìn mình thì giải thích:

– Tôi không quen biết cô ấy. Hôm trước cô ấy đến báo mình bị mất vé tàu. Tôi bảo cô ấy đi đồn công an để báo, báo án xong là xong, nhưng cô ấy lại không đi.

Ngoái lại chỉ vào cô gái tên Lý Mai:

– Này, ngày mai chị còn không đi, là tôi gọi bảo vệ đuổi đi đấy. Đây là phòng chờ, chị cứ rề rà ở đây sẽ gây ảnh hưởng đến chúng tôi, đúng thật là.

Nói xong bỏ đi về phòng trực ban.

Người chung quanh thấy hết chuyện hay để xem thì cũng giải tán hết.

– Bạn có sao không? – An Na hỏi.

Lý Mai ngước lên, yếu ớt lắc đầu:

– Mình…không sao…Vừa rồi cảm ơn bạn.

An Na nghĩ cô ta bị đói đến ngất đi, bèn lấy ra hộp sô cô la:

– Mình chỉ có cái này thôi, bạn lót dạ chút đi.

Lý Mai cầm lấy một cái, từ từ ăn hai miếng, nước mắt đột nhiên lăn xuống gò má. An Na lúng túng, lấy tập giấy ăn trong túi ra, đưa tới.

– Cám…cám ơn bạn…

Lý Mai cầm lấy lau nước mắt, rồi lại nhắm mắt lại tựa người vào ghế.

An Na rất đồng cảm với cô gái tên Lý Mai này, cũng đều là người gặp hoàn cảnh khó khăn giống nhau cả, nhưng lúc này bản thân cô chỉ là bồ tát bùn qua sông mà thôi. Thấy đối phương tâm tình đã ổn định trở lại, An Na bèn cất mấy miếng sô cô la trên tay đi, quấn chặt chiếc khăn choàng quanh người, nghĩ đến tiếp theo phải nhờ hết vào chiếc đồng hồ trên tay, lại sợ bị trộm như Lý Mai, nên căn bản không dám chợp mắt, gắng gượng chờ cho đến sáng.
Bình Luận (0)
Comment