Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 22

An Na nhìn theo bóng dáng bố mẹ khuất dần sau cây cầu, như ma xui quỷ khiến bèn đứng lên ghế, nhìn theo.

Mẹ An Na là giáo viên dạy ngữ văn, có lẽ buổi sáng không có tiết đầu nên hai vợ chồng đi dất thong thả, lúc xuống cầu lại không hề đạp xe mà vẫn sóng vai nhau đi, vừa đi vừa trò chuyện. Ông An thỉnh thoảng lại cúi xuống hỏi vợ gì đó, bà An liền cười, nhìn bóng lưng hai người vô cùng thân mật tình cảm.

Ánh mắt An Na nhìn không chớp vào bóng lưng bố mẹ, cứ đuổi theo sau họ. Cô biết cô mãi mãi không thể nào xông lên nói cho họ biết mình là con gái của họ, đến từ tương lai. Nhưng dẫu có từ xa nhìn họ, cô vẫn thấy vô cùng thỏa mãn.

Bố mẹ cô đi được một đoạn, có lẽ bà An khá mỏi chân, ông An bảo bà ngồi sau xe để mình đèo, đợi bà ngồi vững rồi thì bắt đầu đạp đi.

An Na không kìm nổi vội đuổi theo.

Ông An đạp càng lúc càng nhanh, dần dần bỏ lại An Na phía sau. An Na đuổi theo, không để ý ổ gà, vấp ngã.

– Bố, mẹ…

Khoảnh khắc ngã xuống, đầu óc còn chưa hết choáng, trong vô thức cô hét gọi bố mẹ, đến khi phát hiện có mấy người đi đường nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ  thì mới bừng tỉnh, cảm thấy mình vô cùng ngốc nghếch như nào.

Cố kìm nén cảm giác tuyệt vọng bị từ bỏ trong cô độc đang dâng lên cuồn cuộn, cố kìm nén cơn đau đến từ đầu gối và lòng bàn tay, An Na đứng lên, lúc nhìn lên, bóng dáng bố mẹ đã biến mất không còn nữa.

Mặc kệ ánh mắt của người đi đường, An Na nước mắt tuôn trào, cuối cùng tâm tình không chống đỡ nổi, cô ngồi thụp dưới gốc cây ngô đông bên vệ đường, úp mặt vào đầu gối, khóc thút thít.

– Đồng chí ơi, đồng chí không sao chứ?

Có người hỏi, An Na ngẩng lên, là một người xa lạ.

Biết bản thân mình thất thố, An Na lau nước mắt, đứng lên, cười gượng với đối phương rồi bước đi.

…..

Cả một ngày, An Na đều quanh quẩn ở gần nhà trẻ mà Tiểu Quang học.

Đến chạng vạng, nhà trẻ tan học, các phụ huynh lần lượt tới đón con mình, cô lại lần nữa được nhìn thấy bố mẹ xuất hiện trên chiếc xe phượng hoàng. Có lẽ bố mẹ đã tan tầm rồi cùng nhau tới đón Tiểu Quang.

Tiểu Quang được bố bế lên, ngồi ở cáng xe đằng trước. Ông An cầm chắc ghi đông, đạp xe, một nhà ba người đi qua mặt An Na.

– Quốc Cường, trường em ngày mai nghỉ, nhà trẻ cũng nghỉ, tiếc là anh lại phải đi rồi…Cuối năm có về không?

Tiếng cót két của xích xe vang lên, nhưng lúc ba người đi qua mặt An Na, giọng nói mềm mỏng vừa làm nũng vừa trách móc của bà An vẫn lọt vào tai An Na.

Thần sắc ông An lộ vẻ áy náy, cúi đầu nói với bà An gì đó, bà An mỉm cười tươi rói, mày cong cong, vô cùng xinh đẹp.

Tiểu Quang như cảm giác được gì đó quay lại, hẳn là nhận ra An Na nên mở to mắt, kể cả đi thật xa rồi vẫn không ngừng ngoái lại.

Ông Quang đạp rất nhanh, theo dòng người dần dần biến mất khỏi tầm mắt của An Na.

…..

Trời đã tối, An Na vẫn quanh quẩn trong ngõ hẻm cổng nhà mình, rất nhiều lần, cô đi qua đi lại trước cánh cổng quen thuộc kia.

Toàn bộ bên trong cánh cổng này, dù có nhắm mắt lại cô cùng có thể tưởng tượng ra được.

Mùa đông năm dường như lạnh hơn, bên trong lấp lóe ánh đèn ấm áp.

Cây dây leo trên mặt tường dù là mùa đông nhưng vẫn xanh mượt, cây hoa dâm bụt cao hơn đầu người lá cũng đã rụng hết, nhưng qua hai tháng nữa, nó sẽ lại xanh tươi trở lại, sau đó nở hoa rực rỡ.

Cô như nghe được những thanh âm của tiếng xào nấu trong bếp, ngửi được mùi thơm của thức ăn lan tỏa ra.

Bà An nấu nướng rất giỏi, chỉ cần nhìn món ăn cũng đã khiến người ta no bụng rồi. Ông An cũng là một đầu bếp giỏi, thậm chí còn giỏi hơn cả vợ mình.

An Na nuốt nước miếng, nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi thơm quen thuộc đó.

Sau lưng bỗng có tiếng bước chân vang lên.

– Ai đấy? Là mèo à? Hay là cái gì vậy nhỉ?

Một giọng nói cũng cất lên.

An Na quay lại, mượn ánh đèn đường lờ mờ ở đầu  ngõ nhìn thấy chú Lâm hàng xóm tay cầm bình rượu, đang đi tới phía mình. Cô hoảng hốt, vội lui lại mấy bước.

Chú Lâm nhìn An Na với ánh mắt đầy nghi hoặc, đẩy cổng bước vào, gọi to:

– Anh An, có bình đậu xanh biếu anh này, cũ mười năm đấy, rượu hiếm lắm anh nhé.

– Vậy còn không mau lấy ra. – Tiếng ông An vọng ra, – Tối nay có làm mấy món, mời chú ăn cùng gia đình.

– Anh An à, bên ngoài nhà anh có một cô gái, có phải tìm nhà anh không?

– Cô gái? Không biết nữa, để anh ra xem thử.

Tiếng bước chân quen thuộc của ông An vang lên, càng lúc càng gần.

An Na tim đập thình thịch, quay người chạy chối chết, ra khỏi đầu ngõ mới dừng lại thở hồng hộc, ôm bụng.

….

Trời vừa sáng, người trên đường còn thưa thớt, An Na lại trốn ra đằng sau cây cột điện dưới đầu cầu, thấy cả nhà tiễn ông An ra ngoài.

Bà nội dặn ông An một hồi, ông An bế Tiểu Quang, xoa đầu cậu rồi buông ra, bà ngoài đưa Tiểu Quang về trước, còn lại bố mẹ cô đứng ở đầu ngõ.

Bà An như vừa khóc xong, tuy đã cố che giấy nhưng mắt vẫn đỏ hoe, sưng lên. Ông An cũng dùng dằng không muốn đi. Hai người đứng ở đó, cuối cùng bà An cầm tay ông An lên xem giờ, rồi thúc ông An đi.

Ông An bỗng chộp tay bà An, cầm chặt, khẽ gật đầu với bà, rồi buông ra, quay người bước nhanh về phía cây cầu.

– Quốc Cường, lại đi à? – Vợ chồng chủ quán bán đồ ăn sáng hỏi.

– Đúng ạ. – Ông An trả lời.

– Thế bao giờ lại về thế?

– Chưa biết ạ…

Lúc trả lời, ông An đã đi qua cây cột mà An Na đang nấp, bóng dáng dần biến mất trong ánh nắng ban mai.

An Na quay lại nhìn mẹ, thấy bà đang chầm chậm đi về nhà.

Trước mặt bố mẹ cô vẫn luôn là một cô gái nhỏ yếu ớt, hay khóc. An Na nhớ mấy năm trước, khi đó cô lên đại học rồi, có một hôm muốn tìm mẹ có việc, khi mở phòng ngủ của mẹ, thấy cửa không khóa, bèn đẩy ra, bước vào thì phát hiện bố đi công tác về từ lúc nào rồi, đang ôm mẹ dỗ dành.

Lúc ấy cô không thấy có gì đặc biệt, coi như không nhìn thấy gì mà bước ra khỏi phòng. Dù sao cha mẹ tình cảm tốt đẹp, cô không hề thấy lạ. Nhưng bố mẹ thì lại rất xấu hổ, vội buông nhau ra, khi gặp cô còn rất ngượng ngùng, có lẽ trong lòng đang rất hối hận vì sao lại quên khóa cửa phòng.

Ba mươi năm sau, hai người vẫn tình cảm tốt như thế, thì giờ không cần phải nói.

An Na không cần nghĩ cũng biết, người mẹ mít ướt của mình thể nào cũng về phòng khóc cho mà xem.

Cô cố kiềm chế cảm giác muốn đi an ủi bà, nhìn theo bóng mẹ chỉ hơn mình vài tuổi biến mất trong tầm mắt.

….

An Na ở lại nơi này ba ngày.

Trong ba ngày này, cô như một kẻ biến thái điên khùng luôn theo dõi mẹ, bà nội và Tiểu Quang, nhìn họ đi đi về về, bao nhiêu ý nghĩ muốn gặp họ nảy lên trong đầu rồi lại tan biến.

An Na biết mình không thể không đi rồi.

Nếu như có thể, cô muốn ở lại nơi này mãi, dù giống như bây giờ họ vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của cô, mà cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn họ, cô cùng cam lòng.

Nhưng hiện thực không thể không cắt đứt hết thảy.

Tuy cô có mang theo tiền, nhưng số tiền đó không đủ để cô tiếp tục ở lại nơi này. Thành phố S vào lúc này vẫn chưa có nhiều nghề nghiệp mà cô có thể làm với thân phận hiện nay, dù có đi làm thuê hay làm phục vụ gì đó thì cũng là công việc không ổn định, mà đi làm công chức thì không có người quen giới thiệu thì cũng không thể vào làm được.

Cô đành phải quay về Hồng Thạch Tỉnh, nghĩ cách kiếm tiền, để có thể ở bên cạnh bố mẹ được lâu hơn.

Cô biết Tiểu Quang sẽ gặp chuyện.

Giờ, rốt cuộc tận mắt được thấy Tiểu Quang, đã biết sự hiện hữu của họ, điều này đối với cô là một sự an ủi cực lớn.



Ngày nghỉ cuối cùng của nhà trẻ, An Na đến cửa hàng bánh kẹo cao cấp của thành phố S mua hai gói kẹo sữa bạch thỏ, đến nhà trẻ.

Nhà trẻ khu này được cải tạo từ một nhà xưởng bỏ không vào mười năm trước, kiểu nhà cũ kỹ, trên nóc nhà là dây điện lộn xộn, trong trường chỉ có vài giáo viên chăm sóc, nhưng dù thế, cũng chỉ có con của cán bộ công chức nhà nước mới được gửi vào học mà thôi.

Ngày học cuối tuần, đám trẻ đều rất háo hức, chạy tới chạy lui trên sân,

An Na cảm thấy Tiểu Quang như có linh cảm với mình, chỉ cần cô xuất hiện ở gần, cậu sẽ cảm nhận được cô.

Lúc này cũng giống như thế, An Na đứng bên ngoài hàng rào sắt nhìn vào bên trong, tìm Tiểu Quang trong rất nhiều đứa trẻ đang chơi trong sân, cậu cũng nhanh chóng phát hiện ra cô, quay đầu nhìn.

An Na mỉm cười, vẫy tay với cậu.

Tiểu Quang do dự một chút, nhưng rồi vẫn đi tới, đứng ở trong cổng sắt.

– Để chị đoán, em là Tiểu Quang đúng không?

Bên ngoài, An Na mỉm cười nói.

Tiểu Quang kêu lên ngạc nhiên, nhìn cô:

– Sao chị biết?

– Chị đoán đấy. – An Na cười, – Em muốn biết tên chị không?

– Chị tên gì ạ?

– Chị cũng họ An, chị tên là An Na.

– Chị An Na.

– Đúng rồi, chị là chị An Na. Chị rất thích em, lát nữa chị sẽ đi rồi. Chị mua cho em kẹo bạch thỏ này, em cầm đi. – An Na đưa một túi kẹo qua.

Tiểu Quang nhìn túi kẹo, nuốt nước miếng, sau đó lắc đầu:

– Em không lấy đâu. Mẹ em dặn không được nhận thứ gì của người lạ, nhất là đồ ăn.

– Chị biết. Lúc nhỏ mẹ chị cũng dặn chị như thế. – An Na dịu dàng nói, – Người lạ cho em, em nhớ không được nhận, họ có thể là người xấu. Nhưng đồ chị cho thì em có thể nhận. Chị mua hai túi kẹo, một túi cho một người cháu của chị, một túi cho em.

– Mẹ…

Tiểu Quang bỗng nhìn ra sau lưng An Na gọi một tiếng.

An Na quay lại, thấy mẹ mình đi chiếc xe Phượng hoàng mà ba ngày trước bố mình về có đạp tới đón Tiểu Quang.

An Na sững ra, mẹ còn đẹp hơn cả so với minh tinh điện ảnh thời bấy giờ, hô hấp cô như ngừng lại.

* sửa lỗi: bà nội
Bình Luận (0)
Comment