Lần quay về này, An Na chỉ mong có cơ hội nói rõ toàn bộ sự thật cho cô Lý Hồng biết. Cô biết mình chỉ có thể ở lại nơi này nhiều nhất là nửa năm thôi, đến lúc nghỉ hè cô nhất định sẽ phải rời khỏi đây, hơn nữa, sau này bất kể thế nào cũng sẽ không quay lại đây nữa.
Cô Lý Hồng đối xử với cô rất tốt. Bà càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy có lỗi với bà, giống như đang lừa dối tình cảm của bà. Dù cô cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng chuyện cô giấu diếm sự thật giả mạo thân phận người chết để sống ở đây cũng là một sự bất kính đối với người chết.
An Na không hề lo lắng cô Lý Hồng sẽ đuổi mình đi sau khi biết sự thật. Trực giác cho biết, cô Lý Hồng dù biết cô không phải là cháu gái ruột của mình thì sẽ vẫn chấp nhận cô. Có điều An Na vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để nói.
Năm mới tới rất nhanh, cô Lý Hồng đang quét dọn ở bên ngoài nhà, xuân đang tới, trên cửa còn đang treo hai đèn lồng đỏ, nếu nói chuyện này ra thì có vẻ như không thích hợp.
An Na quyết định che giấu thêm một thời gian nữa.
Rất nhanh đã tới ngày hai mươi tám âm lịch, qua hai ngày nữa là hết năm, cô Lý Hồng luôn gặp phải chuyện xui xẻo. Tối qua không biết từ lúc nào, sạp hàng của cô bị trộm mất mấy thứ.
Thứ đáng tiền nhất là rượu và thuốc lá, tối nào cô Lý Hồng đóng cửa thì sẽ dọn vào nhà, cho nên tổn thất cũng không nhiều, chỉ bị trộm mấy bao thuốc rẻ tiền và một số đồ lặt vặt khác, cộng thêm một ít tiền lẻ ở trong ngăn kéo, tổng cộng tổn thất chừng một trăm tệ.
Sáng sớm hôm sau, cô Lý Hồng phát hiện quầy bán đồ vặt bị mất trộm thì tức giận, lập tức đi đồn công an báo án. An Na thấy cô Lý Hồng tức giận đùng đùng vừa đi vừa gân giọng mắng tên trộm vô danh nào đó thì vội bảo Trần Xuân Lôi ở nhà, mình thì đuổi theo, cùng bà đến đồn công an.
Sắp đến cuối năm, đồn công an vắng hơn bình thường, chỉ có mấy người trực ở đó. Anh công an La Thành mặt vuông nhỏ lần trước tiếp hai cô cháu. Ghi chép tình hình xong, nói:
– Hai cô cháu về đi ạ, tôi đã ghi chép xong rồi, có tin tức sẽ thông báo ngay.
An Na cảm ơn anh ta, cô Lý Hồng thì chưa muốn đi, nhìn trái nhìn phải:
– Đội trưởng Lục của các cậu đâu? Chuyện như thế mà anh ta không chủ trì à?
– Đội trưởng Lục đi huyện họp rồi ạ. – La Thành giải thích.
– Chẳng phải là mấy bao thuốc thôi à, việc đó cần gì phải đích thân đội trưởng Lục chúng tôi làm việc chứ. Anh ấy hai tay hai chân, làm sao mà để ý nhiều được.
Đằng sau có một giọng nữ vang lên. An Na quay lại, là nữ cảnh sát hộ tịch lần trước, hình như tên là Lưu Hồng Mai gì đó.
Cô Lý Hồng biết đây là con gái của sở trưởng đồn công an, thấy cô ta lên tiếng như thế thì cũng không dám nói gì nữa mà đi ra ngoài, ra khỏi một cái là nổi cáu lên:
– Bà nó chứ, một đám chẳng ra gì.
An Na chỉ biết cười gượng.
Cô Lý Hồng về nhà gọi thợ tới sửa cửa sổ, bận rộn đến sẩm tối mới làm xong. Trả tiền công cho thợ xong, bà bắt đầu buôn chuyện kể lể với hàng xóm, trách móc công an làm việc chẳng đâu vào đâu, chợt thấy một chiếc xe jeep đỗ ngay sạp hàng của mình, trên xe có hai người, một người là La Thành buổi sáng đã tiếp mình, người kia là Lục Trung Quân.
– Ôi Đội trưởng Lục, anh tới à?
Cô Lý Hồng kinh ngạc, vội ra đón.
Lục Trung Quân liếc An Na từ trong nhà đi ra, thần sắc nghiêm trang, hỏi cô Lý Hồng mấy câu, sau đó nói:
– Là chúng tôi làm chưa hết trách nhiệm, để nhà cô xảy ra chuyện. Tôi đến để tiếp nhận sự phê bình của quần chúng.
Cô Lý Hồng vội lả giả:
– Nào dám nào dám. Các đồng chí cuối năm bận rộn, nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện mà cũng phiền các đồng chí đến tận nhà…
Lục Trung Quân đi ra sau mở cửa xe, Tia Chớp từ trên xe nhảy xuống. Lục Trung Quân dắt nó tới, nói:
– Cô Lý, cháu biết nhà cô có hai phụ nữ, một trẻ nhỏ, cuối năm trị an kém, đây là chó nghiệp vụ, rất thông minh tên là Tia Chớp. Cháu để ở nhà cô để trông nhà, buổi tối sẽ an toàn hơn.
Nói xong cũng chẳng chờ bà đồng ý hay không đã bảo La Thành dắt vào trong sân. Tia Chớp thấy An Na thì sủa lên, mừng rối rít.
Cô Lý Hồng ngẩn người, không hiểu gì cả.
– Cô Lý, cháu đi điều tra đây, có tin tức sẽ báo với cô.
Nói xong thì định đi luôn.
– Ấy đội trưởng Lục, thời tiết lạnh, vào nhà uống chén trà nóng đã.
Cô Lý Hồng khách sáo mời một câu, rồi gọi An Na đang đứng ở cửa:
– Mai Mai, mau cám ơn Đội trưởng Lục và anh La đi cháu.
Lục Trung Quân vừa xuất hiện, từ đầu đến cuối đều mặt mày nghiêm trang, tỏ vẻ như không quen biết An Na. An Na nén cảm giác buồn cười lại, đi tới nói:
– Cám ơn Đội trưởng Lục và đồng chí La.
– Không có gì. – La Thành nói.
Lục Trung Quân dừng mắt ở đôi môi cong cong của An Na mấy giây, khẽ gật đầu với cô rồi lên xe.
Anh dáng vẻ nghiêm túc, nếu không phải đôi găng tay của anh vẫn còn ở chỗ cô, An Na thật sự nghi ngờ đêm hôm đó mình có phải gặp ma rồi không.
Lục Trung Quân và La Thành đi rồi, cô Lý Hồng mới tan cơn giận của cả ngày, đi lấy cơm canh cho Tia Chớp.
– Mai Mai, Đội trưởng Lục chu đáo nhỉ. Cậu ta như thế, dù không bắt được tên trộm thì cô cũng trách.
….
Ngày hôm sau, đồn công an đã có tin tức, muốn cô Lý Hồng đến nhận tang vật. Nói là đã bắt được tên trộm rồi, chính là một tên lưu manh gần khu vực đó, cuối năm không có tiền muốn trộm vài thứ đồ lặt vặt để bán lấy tiền ăn tết. Đêm đó ngoại trừ sạp hàng của nhà cô Lý Hồng, còn trộm ở mấy nơi khác nữa. Quần hàng của Lý Hồng chỉ có vài thứ lặt vặt, ngoài một ít thức ăn ra, những tang vật còn lại chưa kịp thủ tiêu đều vẫn còn.
An Na không đi cùng cô Lý Hồng đến đồn công an, mà là cô Lý Hồng tự đi. Lúc trở về hết sức phấn khởi, khen Lục Trung Quân không dứt. Qua một đêm nữa thôi là ba mươi tết rồi.
Năm nay Trần Lệ đến nhà mẹ ăn tết. Buổi trưa, hai vợ chồng mang chút đồ ăn và dẫn cả Tiểu Ny đến. Buổi chiều, Đại Tống đi Xuyên Môn, An Na cùng mẹ con cô Lý Hồng ở trong bếp bận bịu làm sủi cảo chuẩn bị cho tối giao thừa.
Trần Xuân Lôi và Tiểu Ny chơi với Tia Chớp ở trong sân, trong bếp, cô Lý Hồng kể lại cho Trần Lệ nghe chuyện quầy hàng bị mất trộm vài thứ.
– Lúc trước người ta nói Đội trưởng Lục chẳng ra gì, toàn là nói điêu cả. Người ta là người tốt đó.
An Na nhớ tới mười mấy cái bánh bao tích trữ trong phòng của Lục Trung Quân, liền giả bộ chen vào một câu:
– Anh ấy ăn tết một mình thì phải, nghe nói mua sẵn mười mấy cái bánh bao đó ạ.
Cô Lý Hồng nói:
– Sao cậu ta không về nhà mà ở lại ăn tết nhỉ. Thôi mình làm nhiều thêm chút, hấp chín xong thì mang cho cậu ta một ít. Dù sao cậu ta cũng giúp chúng ta, tặng chút đồ ăn, người ta sẽ không nói gì đâu.
Điều An Na muốn chính là như thế, bèn gật đầu. Chờ sủi cảo hấp chín, gói khoảng bốn năm cái rồi, đoán anh đã về phòng, cô dùng vải bông quấn chặt đồ ăn ủ cho nóng, kéo Tiểu Ny đi cùng. Hai người tới ký túc xá công an, An Na không đi lên đó mà nói vị trí cho Tiểu Ny biết, bảo Tiểu Ny đưa lên đó, còn dặn cô bé nói là bà ngoại bảo mang đến.
Một lát sau, Tiểu Ny cầm sủi cảo đi xuống, nói cửa phòng trong ký túc xá đã đóng, gõ cửa không có ai trả lời.
An Na nhìn vào cánh cổng của tầng dưới, vừa lúc có người đi ra liền hỏi, đối phương nói:
– Đội trưởng Lục à, vừa nãy con gái của Sở trưởng Lưu đến, mời anh ấy đến nhà ăn tất niên rồi.
An Na ngây ra, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lưu Hồng Mai.
– Cô ơi, giờ phải làm sao? Hay là chúng ta treo sủi cảo ở cửa ạ?
Tiểu Ny ngước lên hỏi.
– Ngốc ạ, mang về nhà để ăn thôi.
An Na cầm túi sủi cảo, dẫn Tiểu Ny đi về.
….
Qua năm mới, vợ chồng Trần Lệ về huyện, Tiểu Ny ở lại.
Hồng Thạch Tỉnh là một địa phương nhỏ, trước nguyên tiêu tháng giêng vẫn nghỉ, thời tiết cũng không tốt, tuyết rơi nhiều, hàng xóm thường cùng chơi bài sờ cốt giết thời gian. Thời gian này An Na cũng không đi đâu cả, ngoài dạy kèm Trần Xuân Lôi tiếng anh thì giúp cô Lý Hồng trông quầy hàng, để cho bà có thời gian đánh bài.
Trưa hôm nay, cô Lý Hồng cơm nước xong thì có người gọi đi đánh bài, An Na ngồi trong quầy hàng vừa trông hàng vừa đọc sách mà năm ngoái mua vẫn chưa đọc xong. Quách Vân tới chơi, cùng Tiểu Ny đảo hoa dây, Tia Chớp thì nằm sưởi ấm bên lò sưởi.
– Cho mua gói thuốc lá.
Bên cửa sổ quầy hàng xuất hiện bóng người, chắn tuyết rơi vào, chân dậm dậm rũ tuyết.
Quách Vân ngẩng lên, nhận ra là Lục Trung Quân.
Từ chuyện lần trước, Quách Vân đã rất biết thân biết phận ở trong nhà, gần đây mới thỉnh thoảng ra ngoài. Đột nhiên thấy Lục Trung Quân tới, trong lòng vẫn hoảng sợ, vội vã đứng lên.
– Lý Mai, tớ có việc về trước nhé. – Nói xong vội đi luôn.
Tia Chớp thấy Lục Trung Quân thì mừng rỡ nhảy lên, lắc đuôi với anh.
An Na nhướng mắt lên:
– Thuốc gì?
– Gì cũng được. – Lục Trung Quân nhìn cô, lục tiền.
– Xin lỗi, ở đây không bán gì cũng được.
Lục Trung Quân ngớ ra.
– Bạch Phù Dung vậy.
– Hết rồi.
Lục Trung Quân liếc nhìn bao thuốc nổi bật nhất trong quầy.
– Vậy Đại Tiền Môn đi.
– Cũng hết.
– Nghênh Xuân.
– Cũng hết.
Lục Trung Quân nhăn chân mày lại,
– Sao thế, không bán cho tôi à?
– Nào dám, có người đặt trước hết rồi. Xin lỗi anh, anh đi mua nhà khác đi,
An Na nói xong cúi đầu tiếp tục đọc sách.
– Em sao vậy?
– Chả sao cả. Chỉ là không bán cho anh thôi.
Lục Trung Quân như bị sặc, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh nhạt của An Na, đầy vẻ khó tin.
Tiểu Ny không rõ chuyện gì, ngơ ngác nhìn Lục Trung Quân và An Na đối mặt cách một cửa sổ, bỗng mắt sáng lên, chỉ ra bên ngoài nói:
– Cô ơi, mẹ cháu về rồi.
An Na ngẩng lên, thấy Trần Lệ đi tới, đi theo còn có một người đàn ông, tay xách nách mang. Chờ hai người đến gần, nhìn kỹ, đó chính là người tên là Cao Vĩ mà cô gặp một lần dưới lầu nhà chị Trần Lệ ở huyện thành mấy ngày trước.