Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 46

Nơi này cách Hồng Thạch Tỉnh đại khái còn khoảng hai km, dù sao cũng không có xe, hai người không cần sốt ruột phải về nữa mà thong thả đi dọc theo ven đường dưới ánh trăng trở về Hồng Thạch Tỉnh. Đi được một đoạn, An Na vì đi giày nên bắt đầu cấn chân thấy khó chịu, Lục Trung Quân đòi cõng, An Na ban đầu nhất quyết không chịu.

– Em tránh làm gì thế hả. – Lục Trung Quân ngồi xuống giữ tay cô bắt trèo lên lưng mình, – Lần trước em ở trong nhà tắm công cộng bị trộm mất giày anh đã muốn cõng em về rồi, nhưng em không chịu. Giờ em đừng né nữa. Nhanh lên, còn ngây ra đấy làm gì.

An Na đành phải trèo lên.

– Khi nào anh mỏi thì thả em xuống nhé.

– Ừ.

Lục Trung Quân cõng An Na tiếp tục đi.

An Na đặt hai tay lên vai anh, mặt dán vào sau cổ anh, trong lòng thấy ngọt ngào như mật. Một lát, một người đàn ông đạp xe đạp từ đối diện đi tới, nhìn như là hết trực đêm từ Hồng Thạch Tỉnh về nhà, nhìn thấy một người đàn ông cõng  một cô gái trẻ đi trên đường thì cứ nhìn mãi không ngừng, lúc đi qua vẫn còn ngoái đầu lại xem.

– Nhìn gì mà nhìn? – Lục Trung Quân hét với anh ta, – Chưa thấy ai cõng vợ à?

Người đàn ông kia thấy Lục Trung Quân hung hãn thì hoảng hốt, không dám nhìn nữa gấp gáp đạp đi.

An Na bật cười khanh khách.

– Anh đi rồi, em có quên anh không? – Lục Trung Quân khổ não hỏi.

– Không đâu.

– Nếu có người theo đuổi em thì sao? Anh rất lo. Em non nớt như này, dễ bị người ta gạt lắm…

– Hứ….- An Na đánh một cái, – Chỉ có mỗi anh da mặt dày thôi, đúng là không biết xấu hổ, em có vấn đề nên mới ở bên anh đấy. Mà anh nói xem còn ai so được với anh không?

– Cũng đúng nhỉ. – Lục Trung Quân đắc ý, Vậy em nói một lần câu anh dạy em cho anh nghe đi.

An Na không chịu nói.

– Trí nhớ kém vậy à? – Lục Trung Quân giả bộ thả cô xuống, – Vậy để anh hôn em, em nhất định sẽ nhớ được.

– Em chỉ thích mỗi Lục Trung Quân thôi, trong lòng cũng chỉ có mỗi Lục Trung Quân. Hài lòng chưa?

An Na gấp gáp nói trong sự ép buộc của anh.

– Thế còn tạm được. – Lục Trung Quân thì thầm, – Phải nhớ cho anh, nếu sau này anh biết em thay đổi, em anh xử lý em thế nào.

– Em nào dám, chỉ có mỗi thổ phỉ chuyển thế đầu thai là anh thôi mà em đã không sống nổi rồi…

– Biết sợ anh là tốt rồi.

– Anh có mệt không? Hay thả em xuống đi, em đi được rồi…

– Chưa, anh còn khỏe chán…

Anh cứ cõng cô như thế, ngực và lưng hai người khó tránh khỏi sẽ dính sát vào nhau, đoán chừng anh cũng cảm nhận được, nhìn dáng vẻ của anh rất chi là hưởng thụ.

Mười ngày qua, tuy An Na và anh luôn ở bên nhau, bị anh hôn và chút thân mật là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng anh chưa từng chủ động động chạm đến những nơi không nên đụng vào, chỉ có một lần qua lớp quần áo mà chôn mặt vào ngực cô, ngay lúc An Na cho rằng anh sẽ có hành động tiếp theo, nhưng anh lại cứng rắn nhẫn nhịn xuống, rời khỏi người cô.

Nói thật ra lúc đó cô rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất cảm động, thậm chí còn nghĩ nếu anh không kìm nén được thì sẽ chiều theo anh.

Nhưng anh đã dừng lại.

Con người Lục Trung Quân nhìn vẻ bề ngoài trông rất phóng đãng nhăng nhít, nói gì mặt cũng không đổi sắc, thậm chí đêm khuya còn trèo tường đi vào giường cô để ngủ nữa, nhưng cũng chỉ có thế thôi.

Trong xương cốt anh tựa như là một người rất giỏi khắc chế.

Nghĩ đến tối nay hai người sẽ phải xa nhau, lần sau gặp lại không biết là bao giờ, tuy đoán được chút tâm tư mờ ám của anh, nhưng An Na không nhẫn tâm vạch trần, để mặc anh tiếp tục cõng mình.

– Ôi, em nặng quá, có phải dạo này mập lên không.

Nói xong còn ước lượng cô một chút.

– Hứ, nói em mập à.- An Na đánh anh một cái, – Thả em xuống đi.

– Anh sai rồi anh sai rồi, cõng thêm một lát nữa.

An Na lại ôm lấy anh.

– Những thứ đồ bé tí trong hành lý của em ấy, cứ để đó nhé, sau này làm vợ anh rồi thì mặc cho anh xem. Anh muốn nhìn.

An Na áp mặt lên bờ lưng rộng dày của anh, ừ một tiếng.

– Anh thấy em cứ ngốc ngốc nghếch nghếch, làm anh rất lo lắng. Anh đi rồi, em phải chú ý bản thân, chớ có….để xảy ra chuyện như lần trước nữa đấy.

Mấy ngày hôm trước trời âm u, An Na buổi tối giặt giũ quần áo xong nghĩ dù sao cũng phải phơi khô, vì thế đốt lò lửa lên rồi đặt hơ bên cạnh, đúng lúc mẹ của Triệu Trung Phân đang muối củ tỏi, cô từng nói muốn học làm, vậy là sang bảo cô sang học. An Na sang đó, kết quả quên luôn chuyện mình đang hơ quần áo. May là Lục Trung Quân đến tìm cô, khi đi vào nhà mới phát hiện quần áo của cô đã bị nóng đến sun hết vào, muộn chút nữa là cháy rồi.

– Em vẫn luôn cẩn thận mà….

Hai người cứ thế thì thầm trò chuyện cả một quãng đường, cuối cùng đã đi đến chân tường có tuyên truyền bốn điểm hiện đại hóa.

An Na bảo anh thả mình xuống, lúc này anh mới chậm rãi thả cô, sau đó cầm tay cô đi vào khu trấn.

Đã hơn mười giờ rưỡi rồi.

An Na dự tính buổi tối cùng anh quay lại huyện, nhưng giờ xe không có, đành phải quay về nhà của cô Lý Hồng.

Lục Trung Quân đưa An Na đến quầy hàng. Mấy hôm nay thời tiết ấm lên, trong quầy hàng có đặt ti vi, cô Lý Hồng đóng cửa cũng muộn, thông thường qua mười một giờ thì chương trình trên ti vi mới hết. Hai người dừng ở nơi góc tối ở bên đường.

Chung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh của ti vi trong quầy hàng vọng ra.

Sau khi đi vào khu trấn, Lục Trung Quân trở nên rất ít nói, giữa hai người khoảng lặng kéo dài, lúc này dừng lại cũng không nói gì, chỉ chăm chú đan mười ngón vào nhau, không buông.

An Na đè nén tâm tình đang muốn trào dâng, chậm rãi rút tay ra, nói khẽ:

– Em vào trước nhé….sáng mai em đến nhà ga tiễn anh.

Lục Trung Quân không trả lời, chợt nói:

– Mai Mai, có phải em có chuyện gì mà không nói cho anh biết không?

An Na ngây ra một chút, tim đập nhanh hơn, ngước nhìn anh.

– Có lẽ anh đoán mò thôi….- Lục Trung Quân trù trừ, – Năm ngoái lúc em vừa tới, anh luôn cảm thấy em rất bí ẩn…Em có chuyện không muốn người khác biết, có thể nói với anh. Bất luận là khó khăn gì, anh đều có thể giúp em.

An Na đè nén cảm giác hỗn loạn trong lòng xuống, cười gượng nói:

– Anh nghĩ nhiều rồi. Em rất tốt, không có chuyện gì đâu…

– Không có chuyện gì là tốt rồi. Anh cũng chỉ tiện nói thôi.

Lục Trung Quân đưa tay lên vuốt tóc cô, lại hôn vào trán cô một cái rất nhẹ

– Vậy em đi vào đi, sáng mai gặp.

– Anh đi trước đi.

– Em vào trước đi…

– Em muốn anh đi trước….

Lục Trung Quân hết cách, đành quay người:

– Vậy anh đi trước nhé.

An Na nhìn theo cái quay người kia, mỗi bước đi đều rất chậm, còn phất ra hiệu cho cô đi vào. Cô nhìn theo bóng lưng của anh, bỗng đuổi theo, từ phía sau ôm lấy hông anh.

Lục Trung Quân cứng người lại, quay người ôm chặt lấy cô, áp cô vào bức tường gạch, hôn lên môi cô.

Hô hấp của hai người trở nên hỗn loạn, Lục Trung Quân rời môi cô, đổi sang cắn gặm nhấm vành tai mỏng và cổ cô. An Na thở hổn hển, lần tìm tay anh đưa lên ngực mình.

– Lục Trung Quân, chẳng phải anh vừa nói muốn nhìn em mặc quần áo bé tí ấy à? – Cô thở gấp gáp, môi dán vào tai anh thì thầm, – Giờ em đang mặc, anh có muốn nhìn không?

Lục Trung Quân cả người cứng lại.

An Na nói xong, tự thấy mặt mình nóng bỏng. Thấy anh bất động thì cắn cắn môi, chặn tay kia của anh:

– Anh không muốn thì thôi…

Bất chợt có tiếng bước chân ở cánh cửa bên cạnh vang lên kèm theo tiếng ho, có người bên trong như muốn mở cửa ra.

Lục Trung Quân chợt nắm tay cô, kéo cô chạy, chạy một mạch đến bên cột điện ở bảng thông báo mới dừng lại. Anh lại ấn cô dựa vào cây cột điện, tiếp tục cúi xuống hôn cô.

– Em nói thật? Em bằng lòng? – Hôn cô một hồi, anh hỏi, giọng nói khàn đặc.

– …Vâng… nhưng phải có….không phải kỳ an toàn…

Lục Trung Quân không nói năng gì lôi cô đi. Hai người đến bên ngoài sở y tế mà năm ngoài hai người từng tới một lần. Anh bảo cô ở ngoài chờ, anh đi vào trong.

An Na trốn sau một thân cây, nín thở nhìn vào trong.

Tối nay vẫn là người họ Vương trực, vẫn như mọi lần, đang nhâm nhi rượu với củ lạc,.

Lục Trung Quân đi vào, chú Vương lười nhác liếc anh.

– Sao thế, lại sốt à?

– Không phải. – Anh nhìn nhìn, – Có cái kia không?

Thời này nhà nước bắt đầu thực thi nghiêm ngặt chế độ kế hoạch gia đình, trong sở luôn luôn có “áo mưa” để cấp phát.

Chú Vương nhướng mắt lên đầy hứng thú:

– Cho cậu à? Cậu với người yêu à?

– Để ý gì nhiều thế?  – Anh tự kéo ngăn kéo tìm.

– Nóng tính thế.

Chú Vương kêu lên, nhấc chân đẩy một cánh cửa tủ, một cái hộp bên trong.

– Nghe nói cậu sắp đi à?

Lục Trung Quân qua đó lấy một cái, nghĩ nghĩ một chút lại cầm cái nữa.

– Lấy mấy cái đi. Tôi lấy tên người khác giúp cậu. – Chú Vương nhét củ lạc vào miệng, – Hai cái đủ không? Cậu đừng thấy chú già rồi mà không biết gì nhé, hà hà, lúc trẻ cũng đào hoa lắm. Chú và người đó ở bên nhau, có một thời điểm xa nhau cả tháng, tối đó về gặp nhau chú dùng ba bốn cái liền. Nhìn cậu, chắc cũng không kém chú năm đó bao nhiêu đâu.

– Bớt nói đi, cháu sao so với chú được.

Anh cười cười cất thứ kia vào túi.

– Cám ơn chú.

– À, là lần đầu tiên. – Chú Vương nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, – Lần đầu tiên phải kiềm chế, phải nhẹ nhàng, không thì người ta không chịu được đâu. Hai lần là được.

Lục Trung Quân đi như chạy.

– Sốt ruột cái gì. Ông già đây không gì không biết, tối nay cháu định ở đâu?

Chú Vương hỏi với theo sau.

Lục Trung Quân dừng bước.

– Nhà cô gái thì chắc không được rồi, người nhà họ mà biết đảm bảo cầm dao chém cháu luôn. Ký túc xá của cháu lại càng không, làm gì bên cạnh đều nghe thấy hết, cháu không xấu hổ, nhưng người ta thì còn mặt mũi đấy. Nhà trọ thì cần chứng minh nhân dân, chắc cháu cũng không muốn đang thắm thiết thì bị nhân viên phục vụ gõ cửa quấy nhiễu chứ?

Lục Trung Quân quay lại.

– Được rồi, nể tình cháu trước đây cứu bà vợ của chú trong hỏa hoạn, chú sẽ nhường nhà cho cháu.

Nói xong ném chìa khóa cho anh, – Vợ chú đi chữa bệnh rồi, nhà chẳng có ai. Nhà nhỏ, thanh tĩnh, cháu thích làm gì thì làm, nhưng đừng để xảy ra án mạng là được.

Lục Trung Quân bắt lấy chìa khóa, cám ơn một câu rồi đi ra.

– Nãy anh nói gì với chú ấy thế?

Anh vừa đi ra, An Na dò hỏi.

Lục Trung Quân nói nhỏ bên tai cô mấy câu, An Na hung hăng cấu anh. Lục Trung Quân cười to, kéo tay cô đi về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment