Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 68

Lúc này các địa phương ở vùng duyên hải tương đối mở rộng, nhà nước đang bắt đầu rất quan tâm tới vấn đề thu hút đầu tư nước ngoài, bởi vì chính sách ưu đãi, hoa kiều Hong Kong đến Đại Lục để đầu tư cũng trở thành phong trào tiên phong. Quy mô tổ chức hội nghị tại Thượng Hải tuy rằng còn kém xa so với sau này, nhưng bởi vì hướng tới nước ngoài, nên cũng đủ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Thành phố S tiếp giáp Thượng Hải, chính phủ thành phố vì cơ hội này cũng đã tốn không ít tâm tư. Trước hai ngày thì có người đến sắp xếp vị trí, cục kinh thế thương mại bảy tám người cùng người của các ngành tương quen đều đi cả.

Đến ngày hội nghị, trong phòng triển lãm có rất nhiều người. Ngoài nhiều nhà sản xuất trong nước đã đến để trao đổi kinh nghiệm, còn có nhiều doanh nhân nước ngoài, bao gồm các doanh nhân Hồng Kông và Đài Loan, Nhật Bản và châu Âu và Mỹ.

Thành phố S là một khu vực rộng lớn, bố trí nổi bật, tài liệu cũng nhiều, thu hút được rất nhiều người. Trong ba ngày hội nghị, An Na vô cùng bận rộn. Buổi chiều hôm nay, khi người tới hội nghị vắng hơn, lúc đang tiếp đón hai người Mỹ thì chợt nghe một giọng nói rất quen đầy vẻ mừng rỡ:

– Lucy, sao em cũng ở đây thế?

Ngẩng lên nhìn, dĩ nhiên là Lâm thiếu gia Hong Kong đã từng gặp trên máy bay kia.

Đi theo Lâm thiếu gia có hai người diện mạo hình như là thư ký, ngực có đeo thẻ. Gặp được An Na, anh ta quá mừng rỡ ngồi xuống, đưa danh thiếp ra, nói mình chính là đại diện cho xi nghiệp gia tộc tới Đại Lục để thăm dò phương thức đầu tư và thành lập công ty, đi theo chính là thư ký của hội đồng quản trị, một khi xác định được hạng mục đầu tư thì khoản tiền đầu tư sẽ vô cùng lớn. Chỉ là quan sát một vài gian hàng đằng trước thấy không mấy hứng thú, bèn cầm tài liệu từ chỗ người của văn phòng kinh doanh và xem nó, lại rất có hứng thú.

Lâm thiếu gia hỏi An Na hết cái này đến cái kia, mãi sau mới đi, trước khi đi còn hẹn với trưởng phòng, nói mình mấy ngày nữa sẽ đến thành phố S khảo sát, nếu như hợp ý thì sẽ đàm phán hạng mục kế tiếp.

Trưởng phòng vô cùng phấn khởi, không ngờ gặp được một khách đầu tư lớn như thế, bắt chặt tay Lâm thiếu gia, bày tỏ vô cùng chờ mong anh ta đến.

Hội nghị triển lãm kết thúc thuận lợi, trở lại thành phố  S, bởi vì biểu hiện của An Na rất tốt, trưởng phòng khen ngợi với cục trưởng, An Na lập tức được điều đến phòng thương nghiệp.

Qua bốn năm ngày, Lâm thiếu gia quả nhiên đến theo lời hứa hẹn.

Lâm thiếu gia này tuy tính cách khoe khoang, nhưng vị thư ký hội đồng quản trị kia thì lại cực kỳ trầm ổn, chủ yếu là do họ đứng ra bàn bạc thảo luận với phòng thương nghiệp. Trong mấy ngày này, họ đi thực địa một số địa phương, sau cùng rất hài lòng với hoàn cảnh địa phương và khả năng đầu tư thuận lợi, song phương rất có tiềm lực hợp tác, sau khi trở về chỉnh lý báo cáo cho chủ tịch, đồng thời sẽ thông tin lại sau.

Lãnh đạo Cục rất hài lòng, trực tiếp tiễn đoàn người đi, Lâm thiếu gia đòi ở lại, nói ở đây có nhiều phong cảnh đẹp, mình không vội về Hong Kong, dự định ở lại một thời gian để đi thăm thú. Ngày hôm sau ngay khi An Na tan làm thì chạy tới tìm An Na, nhờ vả cô làm người dẫn đường. An Na từ chối, cầm túi rời khỏi cơ quan, đến trạm xe lửa đón người.

Lục Trung Quân đại khái thực sự rất bận, tuần trước đã không đến rồi, có điều hai ngày trước lúc hai người trò chuyện, anh nói em gái mình Tiểu Lâm được nghỉ học rảnh rỗi muốn đi du ngoạn đâu đó, bởi vì chưa từng đến phía nam nên muốn tới, nhờ An Na chăm sóc con bé.

An Na trước đó ở Hồng Thạch Tỉnh có từng gặp Tiểu Lâm rồi, còn nhớ rõ cô ấy.

Hôm nay là ngày Lục Tiểu Lâm tới, cô tính toán thời gian đến trạm xe lửa để đón.

Xe lửa đến muộn hơn so với dự kiến, An Na đứng ở cổng ngước lên chờ tầm hơn hai mươi phút rốt cuộc đã thấy Tiểu Lâm xuất hiện trong đám đông thì vội vàng gọi tên cô ấy.

Lục Tiểu Lâm cũng còn nhớ An Na, vẫy tay với cô, rất phấn chấn chạy tới.

– Chị An Na, chị xinh quá.

Lục Tiểu Lâm là một người rất dễ thân thiết, theo An Na về nhà miệng liến thoắng không  ngừng, chưa gì đã rất thân thiết với An Na rồi.

– Em được nghỉ, ở nhà lại chán, bảo anh em là em muốn đi chơi, anh ấy liền bảo em đến tìm chị, còn nói chỗ chị nhiều cảnh đẹp. Em mặt dầy tới đây, không làm phiền chị chứ chị An Na?

An Na dĩ nhiên nói không.

Mấy hôm trước  Lục Trung Quân nói với cô Lục Tiểu Lâm muốn tới chơi, còn nói thề thốt với cô là mình rất nghe lời cô không nói quan hệ của hai người cho con bé biết.

Lục Tiểu Lâm chỉ nghĩ hai người là bạn bè ở Hồng Thạch Tỉnh thôi.

Nếu anh đã nói vậy, cô đành phải đồng ý.

Thực ra ấn tượng của An Na đối với Lục Tiểu Lâm cũng rất tốt, rất thích tính cách chất phác lãng mạn của cô gái, xách hành lý giúp Tiểu Lâm, dẫn về nhà.

Trước khi đi đón Tiểu Lâm thì An Na cũng đã báo cho bố mẹ và bà nội biết trước rồi.

Tiêu Du và bà nội không chút nào nghi ngờ, cho rằng lần trước Lục Trung Quân đến chơi một chuyến nghĩ nơi này nhiều cảnh đẹp, nên đề cử em gái tới đây thăm thú, cả nhà đều chờ. Khi thấy An Na dẫn theo một cô gái xa lạ đến, mặt mày giống với Lục Trung Quân, thì biết đó là Lục Tiểu Lâm, cả nhà nhiệt tình tiếp đãi.

Lục Tiểu Lâm chỉ chốc lát đã thân thiết với bà nội, bà An và Tiểu Quang rồi. Mọi người rất thích cô gái hay cười này. Buổi tối ông An về nhà, cả nhà cùng nhau ăn cơm, Lục Tiểu Lâm ngủ cùng với An Na.

Ngày thứ hai, An Na xin nghỉ, dẫn Lục Tiểu Lâm đi thăm thú mấy cảnh đẹp ở thành phố S, ngày tiếp theo, dẫn cô ấy đi Hàng Châu chơi, nhưng không rõ có phải đúng dịp không, lúc ở trên tàu lại đụng phải Lâm thiếu gia cũng đi Hàng Châu. Lâm thiếu gia xin đổi chỗ với người khác, ngồi cạnh An Na và Tiểu lâm, cùng đến Hàng Châu, ra khỏi ga tàu rồi cũng không đi, nói mình cũng không mấy quen thuộc ở dây, muốn được đi theo hai người du ngoạn Tây hồ.

Lục Tiểu Lâm khi ở trên tàu đã bắt quen luôn được với Lâm thiếu gia, lập tức đồng ý. An Na hết cách, ba người sau đó làm bạn đồng hành đi Tây hồ.

Lâm thiếu gia tuy rằng phong cách bóng bẩy, nói năng chém gió, nói chuyện cũng phổi bò, nhưng tính cách cũng không tệ lắm, bị Lục Tiểu Lâm nói anh ta mặc cả như phụ nữ thì cũng không hề tức giận, nghiêm trang giải thích nhà mình có bảy người chị, lớn lên trong nhà toàn phụ nữ, trên đường đi giành thuê thuyền mua đồ uống mua kem, rất có phong độ,

Du ngoạn một ngày rất vui vẻ. Bởi vì kế hoạch ngày mai còn muốn đi thăm thú mấy cảnh nữa, buổi tối cùng nhau ăn cơm ở một quán ngay bên Tây hồ. Ngày hôm sau ba người lại đồng hành đi chơi mấy nơi gần đó, ở lại một tối nữa, ngày thứ hai ba thì về.

Hai ngày đi du ngoạn với nhau, ba người dần dần thân thiết, An Na không còn tránh né Lâm thiếu gia như ban đầu nữa. Trước khi đi, Lâm thiếu gia vô cùng lưu luyến, nói mình có việc cần phải về Hong Kong, đành phải chia tay hai chị em, còn nói nếu như hạng mục đầu tư của công ty đã quyết định, thì anh ta sẽ quay lại thành phố S. Sau cùng còn tiễn An Na và Tiểu Lâm đến trạm xe lửa.

Trở lại thành phố S, Lục Tiểu Lâm ở chơi vài ngày, An Na dẫn cô ấy đi hết những nơi có thể đi, ở một tuần lễ thì mới đi, trước khi đi còn bảo khi nào An Na rảnh rỗi thì tới Bắc Kinh tìm mình. An Na đồng ý.

Đưa Tiểu Lâm đi rồi, An Na lại quay lại sinh hoạt bình thường, đi làm, đôi khi đến xưởng của bố.

Ông An tiếp nhận nhà máy đã được mấy tháng, đã thoát khỏi thời gian bận rộn, gần đây trong xưởng đã bắt đầu có xu hướng ổn định.

Hai ngày trước không may bà nội không cẩn thận bị ngã, chân bị bó bột, may mà không có trở ngại mấy, nhưng vẫn phải nằm tĩnh dưỡng ít ngày. Cũng may trường học của mẹ được nghỉ, có thời gian chăm sóc bà nội, nhưng vân phải quan tâm Tiểu Quang, việc cơm nước chợ búa hằng ngày rất bận rộn. Hôm nay là thứ bảy, An Na tăng ca buổi sáng, chiều được nghỉ. Ra khỏi cơ quan, bất ngờ trông thấy Lục Trung Quân đang đứng bên phân cách bên kia đường đối diện chờ mình. Thấy cô đi ra, anh vội bước nhanh tới.

Đang giờ tan tầm, An Na không muốn bị đồng nghiệp nhìn thấy bèn túm anh kéo đến chỗ vắng vẻ, hỏi anh đến từ lúc nào, đợi bao lâu rồi, tại sao không báo trước.

– Chờ lâu lắm rồi. Anh đến chỉ muốn cảm ơn em đã tiếp đón em gái anh.

Lục Trung Quân hai tay đút túi quần, mắt nhìn An Na, miệng thì cảm ơn, nhưng giọng điệu thì có vẻ rất lạ.

– Không sao, người nhà em cũng rất thích Tiểu Lâm…- An Na đánh hơi được điều gì đó, nghi ngờ nhìn anh. – Ôi, sao em cứ cảm thấy anh tới để hỏi tội em nhỉ? Có ai đi cảm ơn người khác như thế không?

– Em cũng biết anh không vui à? – Lục Trung Quân thẳng thắn thừa nhận, – Chuyện gì thế, tên thiếu gia Hong Kong lần trước đuổi theo em ở trên máy bay vẫn không dứt à?

– Tiểu Lâm đã nói gì với anh?

– Không có gì, chỉ nói gã thiếu gia Hong Kong kia cứ như cái đuôi theo sau bọn em đi du ngoạn Tây Hồ, còn đi tận hai ngày cơ nữa. – Lục Trung Quân cau mày, – Anh là người yêu của em đúng không? Đừng nói du ngoạn tây Hồ, mà ngay cả nhà em em cũng chẳng cho anh đến ấy. Em lúc nào cũng trêu ngươi người ta như thế, nhưng với anh thì cứ khắt khe, em bảo anh làm sao yên tâm?

– Anh có ý gì? Anh từ xa tới là để cãi nhau với em à? – An Na quay người bỏ đi, – Lục Trung Quân anh mau về nghĩ đến chuyện rời khỏi đội ngũ bay thử đi. Nhân lúc em còn chưa giận, không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh có biết mặt anh đáng ghét lắm không?

Một lát sau, có tiếng bước chân đuổi theo, cánh tay của cô bị Lục Trung Quân kéo lại.

– Được được, anh nhận sai. Là anh đố kỵ ghen ghét, được chưa? Anh đói rồi, em không dẫn anh đi ăn vậy anh đến chỗ khác ăn cơm đây.

– Anh tính toán chuyện kia thế nào?

– Đang đấu tranh tư tưởng, sẽ báo sớm cho em….

Lục Trung Quân lắc lắc cánh tay cô, thân mật bu lại.

– Anh đói lắm rồi, lúc trên máy bay ăn vẫn chưa no. Em nói xem anh bình thường ăn ba bát cơm đấy…

Lúc anh còn đang lắc lắc cánh tay cô, ánh mắt An Na chợt như định trụ lại.

Trùng hợp ông An đang đạp xe đạp đi về hướng bọn họ.

Xem ra, hình như ông đang đi tới cục thương nghiệp.

Lục Trung Quân đưa lưng về phía ông An, lúc này chỉ lo cúi đầu lắc cánh tay An Na đòi đi ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến gì khác.

– Mau buông em ra, chớ lại gần nữa.

An Na mặt biến đổi, vội hất tay anh ra, lui về sau, xoay người định đi.

– Anh thật sự đói lắm. – Lục Trung Quân đuổi theo kéo cô, – Em không dẫn anh đi ăn là anh đến nhà em đó. Anh nói được làm được, dù sao anh An cũng rất hoan nghênh anh…

An Na quay đầu lại, lòng chợt lạnh băng.

Ông An đã đạp xe tới gần phát hiện cô và Lục Trung Quân, liền dừng ở bên ngoài tầm bảy tám bước, tầm mắt rơi vào tay của Lục Trung Quân đang níu kéo cô, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Lục Trung Quân vẫn chưa phát giác ra đằng sau có người.

– An Na, anh đi nhà em thật đó, anh đi thật…

– Lục Trung Quân, anh chết chắc rồi…

An Na nghiến răng hất tay anh ra, nhìn về phía ông An, lúng túng chẳng biết nên nói gì cho phải.

– Sao em…

Lục Trung Quân nhìn theo tầm mắt của cô, tức thì ngây người ngậm miệng lại.

An Quốc Cường chau mày, xuống xe, dắt tới.

– Ai nói cho chú biết hai đứa là như thế nào!
Bình Luận (0)
Comment