Vì vậy, tiếp đó, Tuyết Lang giải quyết những con sâu mà nó nhìn thấy. Mấy người Thẩm Tu Lâm cũng không ra tay, chỉ ở một bên quan sát.
Có lúc, Tuyết Lang cũng sẽ chỉ vào một khoảng không nào đó, Thẩm Tu Lâm dùng lôi điện đánh xuống. Những lúc ấy, luôn có thể nghe thấy được âm thanh vật gì đó bị lôi điện đốt cháy, vì vậy, mấy người Đông Phương Hiển cũng xác định, những con sâu này, dường như là thực sự tồn tại.
Long Thành Uyên có chút lo lắng “Tuyết Lang, chỗ nào còn có sâu, ngươi nói, ta đến giúp.”
“Có con sóc kia ở đây là tốt rồi.”
Tiểu Tùng cùng Tuyết Lang giống nhau, đều có thể nhìn thấu ảo cảnh. Đặc biệt là Tiểu Tùng, mũi nó còn rất thính, chỉ cần ngửi thấy mùi vị của mấy con sâu này, bọn họ có thể căn cứ theo mùi mà công kích.
Thẩm Tu Lâm nói “Không sao, rồi cũng có đường ra thôi. Người kia vẫn luôn dùng thủ đoạn này để nhốt chúng ta lại, có thể chứng minh thực lực của hắn cũng không mạnh, nếu không thì, trận pháp cũng không chỉ đơn giản là khốn trận, thủ đoạn công kích lại chỉ dùng tới sâu.”
“Cũng đúng.” Đông Phương Hiển gật đầu “Nhưng đa số trận pháp cỡ lớn vẫn cần năng lượng để duy trì, người kia có thể bố trí trận pháp lớn như vậy ở nơi này, tiêu hao cũng không ít năng lượng thể đâu.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhíu mày, nói “Nếu có thể gặp được hắn, lại tính tiếp đi.”
Đương nhiên là cướp sạch năng lượng thể của người kia rồi. Đây mới là mấy lời Thẩm Tu Lâm muốn nói nhất, nhưng hiện giờ còn đang ở trong trận pháp, nếu hù người kia chạy mất thì thật đáng tiếc.
“Đông Phương, ngươi có thể bố trí trận pháp này không?”
“Có thể, nhưng vẫn cần năng lượng để duy trì. Ta dù có thể bày trận, nhưng thủ pháp bày trận của mỗi người không giống nhau, số lượng tiêu hao cũng có chênh lệch, cho nên, cùng một trận pháp, cùng một nguyên lý, nhưng nếu như ngươi không thể hiểu thấu được thì muốn phá trận vẫn cần tốn rất nhiều sức lực. Ta có cách có thể bạo lực phá trận, thế nhưng hiện giờ… cũng không cần thiết lắm.”
“Điều này cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Hiện giờ vẫn nên duy trì thể lực.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Tuyết Lang vẫn còn đang giết sâu, lúc này, nó chỉ vào một nơi, nói “Chỗ đó rất nhiều.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, sau đó đồng thời công kích.
Lần này, mùi đồ vật bị đốt cháy khét càng nhiều hơn, Thẩm Tu Lâm nheo mắt, sau đó gia tăng cường độ công kích.
Một lát sau, bên tai mọi người vang lên một tiếng “Ầm ầm”, còn có cảm giác như vật gì bị đánh nát.
Tiếp đó, mọi người phát hiện bọn họ vẫn đang đứng ở trên khu đất hoang này, thế nhưng đã không còn bị vây khốn trong trận pháp như lúc nãy nữa.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời đi tới một hướng, Thẩm Tu Lâm vác một người từ trong bụi cỏ ra.
Khi người này bị ném lên bãi cỏ, mọi người mới phát hiện… Người dùng trận pháp nhốt bọn họ lại… thực sự rất trẻ.
Thoạt nhìn… nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi thôi. Vẫn còn là thiếu niên a.
Đông Phương Hiển hơi nheo mắt lại, đột nhiên lôi cả người thiếu niên kia dậy, sau đó, y đưa tay kéo cổ áo đối phương ra…
“Ấy.” Thẩm Tu Lâm sợ hết hồn, kéo Đông Phương Hiển lại “Đông Phương, ngươi làm gì vậy?”
Chẳng lẽ coi trọng tên nhóc kia?
Nghĩ như thế, ánh mắt Thẩm Tu Lâm nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất cũng dần dần bất thiện.
Mà thiếu niên kia, sau khi nhìn thấy Đông Phương Hiển cũng ngẩn người.
“Ngươi, ngươi là…”
“Đông Phương, các ngươi quen nhau?” Nhìn bộ dáng thiếu niên kia, Thẩm Tu Lâm hỏi.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không biết. Chỉ là có thể tới từ cùng một nơi.”
Thẩm Tu Lâm nhất thời giật mình, Đông Phương Hiển không phải người của thế giới này, hắn cũng biết y đến từ một vị diện khác, chỉ là không ngờ rằng còn có thể gặp được một người như vậy nữa.
“Vậy hắn…”
Đông Phương Hiển nói “Trở về rồi nói sau.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Trận pháp bị phá, đoàn người cùng nhau trở về, chỉ là trên Hummer của Thẩm Tu Lâm nhiều thêm một người thiếu niên mà thôi.
Đến căn cứ, Khâu Dương Dương cùng Lưu Tương Vân dĩ nhiên là không cùng về Thẩm gia.
Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên cũng đi về phòng, hai động vật cũng có phòng của riêng mình. Biệt thự Thẩm gia lớn như vậy, phòng ở đương nhiên là không thành vấn đề.
Khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trở về, Thuỷ Bạch Sắc chạy ra ngoài “Các ngươi đã về? Các ngươi đi đâu vậy? Ta không cảm ứng được các ngươi, nếu tiếp tục không có tin tức thì ta đang muốn ra ngoài tìm.”
“Bị trận pháp ngăn cách.” Thẩm Tu Lâm giải thích đơn giản, sau đó nói “Được rồi, ngươi cùng sóc con đi nghỉ đi, chúng ta còn có chuyện vần phải xử lý.”
Thuỷ Bạch Sắc nhìn thiếu niên còn lại, đại khái cũng hiểu chính là chuyện của người này, chủ nhân của nó bảo nó không cần để ý tới, thế thì nó cũng không quản nữa. Vì vậy, Thuỷ Bạch Sắc theo sóc con về phòng.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ ba ba và ông nội vẫn đang chờ “Chúng con đã về, ông nội, hai người mau đi nghỉ ngơi đi.”
Lần này Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong không nói gì thêm nữa, cũng không hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Rồi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dẫn thiếu niên về phía phòng của bọn họ.
“Ngươi tên là gì?” Thẩm Tu Lâm hỏi.
Thiếu niên nhìn Thẩm Tu Lâm, lại nhìn Đông Phương Hiển, nói “Nam Cung Tiếu.”
Mắt Đông Phương Hiển hơi co lại, dòng họ của thiếu niên này…
Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Đường, đây là bốn dòng họ lớn ở vị diện của y, hơn nữa cũng là bốn đại gia tộc có thực lực cường đại nhất.
Gia tộc hiện tại của y kỳ thực chỉ là phân gia của Đông Phương gia tộc. Ở vị diện đó, thực lực của phân gia cũng đã rất mạnh, nếu là bổn gia, như vậy tự nhiên càng không cần phải nói.
Thiếu niên kia nhìn Đông Phương Hiển “Ta nghe thấy hắn gọi ngươi là Đông Phương.”
Đông Phương Hiển lạnh nhạt nói “Ngươi tới bằng cách nào?”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển “Vậy ngươi thì sao? Ngươi làm cách nào tới đây?”
Đông Phương Hiển lạnh lùng nhìn thiếu niên, bỗng nhiên tinh thần lực khổng lồ nhắm thẳng vào đối phương, thiếu niên nhất thời hừ một tiếng, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
“Ta nghĩ ngươi đang lầm một chuyện. Chúng ta bắt ngươi trở về chứ không phải cứu ngươi. Sống chết của ngươi hiện giờ đang nằm trong tay chúng ta, hiểu chưa?”
Thiếu niên nghe vậy, môi hơi run lên, mắt nhìn Đông Phương Hiển, quật cường không nói lời nào.
Thẩm Tu Lâm cười, đặt tay lên vai Đông Phương Hiển “Đông Phương, chúng ta nơi này có một câu nói, nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp cố nhân. Đây đều là điều khiến mọi người vui vẻ. Ngươi xem, vất vả lắm mới gặp được một người đồng hương, không cần giương cung bạt kiếm như vậy.”
Thẩm Tu Lâm dứt lời, Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Vậy ngươi tới hỏi hắn.”
Thẩm Tu Lâm cười “Lời của ta vừa rồi ngươi cũng nghe được, ta vẫn duy trì thiện ý với ngươi. Nam Cung Tiếu đúng không? Hi vọng ngươi xứng đáng với thiện ý của ta, ta nghĩ, thêm một người bạn, cũng tốt hơn thêm một kẻ địch mà. Đông Phương nhà ta mặc dù nói hơi khó nghe một chút, thế nhưng vẫn rất có đạo lý, đúng không?
Thẩm Tu Lâm vai ác vai thiện đều có thể diễn, hơn nữa còn hữu ý vô ý nhấn mạnh bốn chữ “Đông Phương nhà ta”.
Đông Phương Hiển liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì.
Vẻ mặt Nam Cung Tiếu lại có chút quái dị “Các ngươi, kết khế?”
Kết khế? Thẩm Tu Lâm phát hiện mình nghe không hiểu hai chữ này, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra.
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm nói “Có vấn đề gì sao?”
Nam Cung Tiếu nhìn Đông Phương Hiển, kinh ngạc nói “Ngươi sao lại làm thế… Tinh thần lực của hắn rất cao sao?”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Có liên quan gì tới ngươi?”
“Haha, tinh thần lực của ta bây giờ không quá cao, thế nhưng có ai mới sinh ra mà đã mạnh hay sao, đúng không?”
Nam Cung Tiếu im lặng, cảm thấy không thể phản bác cách nói của Thẩm Tu Lâm.
Nam Cung Tiếu đến thế giới này nhưng luôn xem thường người ở đây, căn bản cũng chỉ là một vị diện cấp thấp mà thôi.
Thế nhưng, điều làm cho Nam Cung Tiếu không nghĩ tới chinh là, bản linh sinh vật của thế giới này rất mạnh, hơn nữa, còn có một vài người tương đối kỳ quái.
Sau đó, vì để tránh né những người kỳ quái kia nên mới chạy tới đây.
Ở nơi này không tới ba ngày, bố trí xong trận pháp, vốn là muốn đi đánh cướp năng lượng thể, lại không nghĩ rằng, trận pháp mình luôn tự hào lại bị người khác phá. Thế giới luôn bị mình xem thường, hoá ra lại không đơn giản giống như tưởng tượng.
Đến cả Tuyết Lang kia rõ ràng tinh thần lực không mạnh, thế nhưng lại nhìn thấu được ảo cảnh.
Đương nhiên, cũng do tinh thần lực của mình bị áp chế một nửa, nếu không trận pháp cũng không dễ dàng bị phá như vậy.
“Ngươi ở đó bao lâu rồi?” Thẩm Tu Lâm tiếp tục hỏi.
Nam Cung Tiếu nhấp môi, nói “Vài ngày.”
“Ngươi đến thế giới này bao lâu rồi?”
Nam Cung Tiếu trả lời, thời điểm đó chính là ngày Thẩm Tu Lâm trọng sinh.
Hoá ra, ngày đó, đã có nhiều thay đổi đến vậy sao?
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Nam Cung Tiếu, ngươi nói một chút chuyện của ngươi sau khi đến thế giới này đi…”
Nam Cung Tiếu nhíu mày, tựa hồ có chút không cam lòng, thế nhưng suy nghĩ một lát, vẫn nói ra…
“Những người kỳ quái mà ngươi nói là cái gì?”
“Rất lợi hại, đều là tinh thần hệ, hơn nữa tinh thần lực của bọn họ có chút quái lạ. Vốn tinh thần lực của ta cũng không yếu như bây giờ, nhưng đám người kia lại quá mạnh, ta giao thủ với bọn họ, sau đó thành ra như bây giờ…”
“Ngươi gặp phải mấy người như vậy?”
“Ba người, có khả năng đó là bản linh sinh vật.”
Thẩm Tu Lâm hỏi thêm vài vấn đề, thiếu niên đều trả lời. Nam Cung Tiếu cuối cùng vào ở căn phòng sát vách. Căn phòng đó vốn là phòng của Đông Phương Hiển, nhưng hiện giờ Đông Phương Hiển ở cùng với Thẩm Tu Lâm, gian phòng kia không cần tới nữa. Tốt nhất là để cho người bọn hắn cần giám sát ở phòng đó.
Nam Cung Tiếu rời đi, Đông Phương Hiển bày trận pháp cách âm trong phòng, sau đó Thẩm mới nói “Đông Phương, lo lắng trước đó của ngươi là chính xác. Quả thực hiện giờ đã thay đổi quá nhiều, những người này, đời trước chưa từng xuất hiện qua.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển nhấp môi “Ta hoài nghi vào ngày ngươi trọng sinh, ý thức thế giới đã bị đảo lộn, cho nên mới xảy ra nhiều biến hoá đến vậy.”
Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Không biết đây là chuyện tốt hay xấu…”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi nghĩ thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cười “Nếu nói tới góc độ ta được trọng sinh thì đương nhiên là chuyện tốt, dù sao ta cũng nhiều hơn một lần sinh mệnh, nhưng nếu nói tới góc độ mọi chuyện thay đổi dẫn đến khó khăn như hiện nay, thì chính là chuyện xấu.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Đúng vậy.”
Thẩm Tu Lâm Lâm nhẹ nhàng nói “Thôi, đừng nói tới chuyện này nữa. Tối hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút, mai lại tiếp tục suy nghĩ cũng được.”
Đông Phương Hiển nghe vậy gật đầu.
Hai người mau chóng tắm rửa sạch sẽ, hiện tại nguồn nước khan hiếm, thế nhưng trong biệt thự của bọn họ, muốn tắm rửa một chút vẫn là có thể.
Thẩm Tu Lâm không bạc đãi chính mình, càng không nỡ để Đông Phương Hiển chịu thiệt, cho nên, trong vấn đề dùng nước hay ăn uống, hắn chưa bao giờ nguyện ý uỷ khuất đối phương.
Tắm rửa xong, hai người liền đi nghỉ.
Ngày đó, đợi Thẩm Tu Lâm ngủ say, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực mê hoặc Thẩm Tu Lâm. Tinh thần lực mê hoặc này, nếu như không phải dùng với người tin tưởng mình, hoặc là người không có phòng bị, chắc chắn không thể thành công.
Đông Phương Hiển có thể dễ dàng mê hoặc Thẩm Tu Lâm như vậy, chính là bởi vì đối phương thực sự tin tưởng y.
Đông Phương Hiển rời khỏi phòng, sau đó trực tiếp xuất hiện trong căn phòng sát vách.
Nam Cung Tiếu tỉnh lại, nhìn thấy Đông Phương Hiển xuất hiện, nghi ngờ hỏi “Ngươi muốn làm cái gì?”
Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Ngươi là Dấu, trên người có mang theo thuốc chích X không?”
Nam Cung Tiếu nghe vậy hơi ngẩn người “Cái gì?”
“Ngươi nghe rõ rồi, không cần phí lời.”
Khoé miệng Nam Cung Tiếu hơi co quắp “Ngươi thực sự cùng hắn kết khế?”
Sắc mặt Đông Phương Hiển càng lạnh hơn “Không quan hệ gì tới ngươi.”
“Ngươi là người bổn gia hay phân gia của Đông Phương gia tộc?”
“Phân gia.”
Nam Cung Tiếu nói “Dù là phân gia, nhưng địa vị của ngươi vẫn còn ở đó. Nơi này chỉ là một vị diện cấp thấp, ngươi còn dám cùng người ở đây kết khế? Ngươi cũng là Dấu, ở chỗ chúng ta chắc chắn đã có hôn ước đúng không? Ngươi sao có thể…”
Ánh mắt Đông Phương Hiển lạnh lùng “Ngươi nói nhảm quá nhiều.”
Dứt lời, y đột nhiên nhảy tới trước mặt Nam Cung Tiếu, bóp lấy cổ đối phương…
Cổ bị bóp, hô hấp không thông, Nam Cung Tiếu nhất thời cảm thấy nghẹn thở.
Đông Phương Hiển nắm chặt tay, sắc mặt Nam Cung Tiếu ngày càng tái nhợt đi.
“Thả ra…” Nam Cung Tiếu miễn cưỡng nói ra hai chữ.
Đông Phương Hiển cười lạnh “Không phải ngươi nói nhảm quá nhiều sao? Tiếp tục đi.”
Trong nháy mắt, Nam Cung Tiếu dường như đã thấy được Tu La nơi địa ngục, hơn nữa, điều khiến cho thiếu niên này cảm thấy run rẩy chính là, đôi mắt của Đông Phương Hiển… “Ngươi… Ngươi là kẻ kia… Đông Phương gia tộc… thôn phệ…”
Đông Phương Hiển buông đối phương ra, Nam Cung Tiếu ôm lấy cổ ho khụ lên.
“Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể mở được không gian của ngươi ra.”
Cả người Nam Cung Tiếu cứng ngắc “Ngươi… Ngươi… Ta là người của bổn gia Nam Cung gia tộc.”
Đông Phương Hiển trực tiếp cười lạnh một tiếng “Ngươi thật quá ngây thơ. Ngươi cho rằng tới nơi này thì còn có thể hô mưa gọi gió hay sao?”
Nam Cung Tiếu nhất thời im lặng, một lúc sau mới nói “Ta sẽ rời đi nơi này. Chỉ cần thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang. Ta nhất định sẽ rời khỏi đây.”
Đông Phương Hiển nói “Thật đúng là xin lỗi rồi. Ngươi hẳn phải biết, sức mạnh của Ngũ Sắc Thập Quang cũng chỉ có thể để một người rời đi. Ngươi thấy, ta sẽ cho ngươi đi sao?”
Nam Cung Tiếu đột nhiên trợn to mắt, a a không nói được gì.
Đông Phương Hiển lạnh băng nói “Thuốc chích X, giao ra đây.”
Nam Cung Tiếu nghe vậy giận điên lên, nói “Ngươi muốn thuốc chích X làm gì. Không phải ngươi muốn rời khỏi đây sao? Vậy vì cái gì còn cần thuốc sinh hài tử?”
Khi câu nói này của Nam Cung Tiếu vừa nói xong, đôi tay của Đông Phương Hiển lần thứ hai bóp chặt cổ đối phương.
Lần này, bàn tay xiết còn chặt hơn khi nãy, Nam Cung Tiếu trực tiếp nghẹn thở.
Thấy đối phương nghẹn thở, Đông Phương Hiển buông tay ra, sau đó dội một thùng nước đá lên đầu đối phương. Nam Cung Tiếu mở mắt “Ngươi… Ngươi…”
“Muốn sống, những thứ không cần nói thì đừng nói. Ta không muốn Thẩm Tu Lâm biết đến thuốc chích X là cái gì, cũng không muốn hắn biết đến thân phận của Dấu, càng không muốn hắn biết được sức mạnh của Ngũ Sắc Thập Quang chỉ có thể để một người xuyên qua thời không. Ba chuyện này, chỉ cần có một chuyện ngươi không làm được, trừ khi tinh thần lực của ngươi cao hơn ta, không thì… cấm chế ta lưu lại trong ý thức hải của ngươi sẽ trực tiếp nổ tung. Ngươi đã hiểu chưa?”
“Ngươi…” Nam Cung Tiếu trợn to hai mắt, dường như không thể tin được Đông Phương Hiển sẽ tàn khốc như vậy.
Đông Phương Hiển cười lạnh “Không tin? Vậy ngươi thử cảm nhận ý thức hải của mình một chút, sẽ biết ta hiện tại đang uy hiếp ngươi hay chỉ là nói đùa với ngươi.”
Nam Cung Tiếu sợ chết. Trên thực tế, thiếu niên này tin tưởng, nếu như có thể sống, không ai sẽ chọn đường chết cả. Chính mình là người của bổn gia Nam Cung gia tộc, từ nhỏ đã sinh sống trong bảo bọc, biết chính mình có tính khí thế nào, cũng biết năng lực bản thân. Khi đến thế giới này, người có thể cưng chiều chính mình một cái cũng không có, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào chính mình… Thế nhưng còn gặp phải ác ma đáng sợ như vậy…
Nam Cung Tiếu chỉ có mười sáu tuổi, lúc này cảm thấy vô cùng uất ức, uỷ khuất muốn khóc, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể mang vẻ mặt tái nhợt, nghiêm túc gật đầu “Ta… Ta biết rồi…”
“Thuốc chích.” Giọng Đông Phương Hiển lạnh như băng.
Nam Cung Tiếu run rẩy, lấy thuốc chích từ trong không gian ra.
“Khoang nuôi dưỡng có mang theo không?”
Nam Cung Tiếu mím môi nói “Ai lại mang thứ đó theo bên người. Ngươi không phải cũng không có sao?”
“Ta không có, vì đối với phân gia, ta cũng chỉ như không khí mà thôi. Nhưng ngươi là thiếu gia của bổn gia, lẽ nào lại không có?”
Bạn đang �
Nam Cung Tiếu quả thực không có cách nào phản bác lại, thứ này, kỳ thực sẽ giống như một chút đồ đạc khác, đều luôn mang theo bên người.
Nếu như không mang theo, chỉ có thể hiểu là người mang thân phận Dấu này rất nghèo, hoặc không hài lòng với hôn ước mà thôi. Nam Cung Tiếu tuy rằng cũng không vừa ý với hôn ước của chính mình, thế nhưng trên người vẫn mang theo, hơn nữa còn mang theo hai phần.
Không phải bản thân Nam Cung Tiếu muốn mang, nhưng bị người trong nhà càu nhàu không chịu được, mới mang theo.
Cuối cùng, Nam Cung Tiếu vẫn lấy ra những thứ mà Đông Phương Hiển muốn, chỉ hy vọng ác ma này đi nhanh một chút.
Đông Phương Hiển lấy được vật mình muốn liền rời đi, để lại Nam Cung Tiếu trong phòng, muốn khóc cũng không được…
Nam Cung Tiếu chỉ cảm thấy được mình quả là xui xẻo quá mức, muốn trốn cũng không được. Ý thức hải bị gieo xuống cấm chế, như vậy sinh mệnh của chính mình đã nằm trong tay người khác…
Chết tiệt, vì sao biện pháp này bọn họ không thể sử dụng với người ở vị diện này, chỉ có thể áp dụng với những người tới từ vị diện trung cấp chứ? Nếu không, chính mình sớm đã thu một đám đàn em rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nam Cung Tiếu càng tối đen hơn…
Mà vào lúc này, Đông Phương Hiển cầm thuốc chích đi về phòng…
Trên giường, Thẩm Tu Lâm còn đang ngủ say.