Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển quyết định đi xuống.
Sau khi quyết định, mọi việc ở nơi này đều cần sắp xếp nhanh chóng.
Thẩm Tu Lâm gọi Lưu Tương Vân tới, dặn dò những việc cần giải quyết, hơn nữa còn nói cho đối phương, không cần biết bên dưới xảy ra chuyện gì, mọi người đều không cần để ý.
Lưu Tương Vân gật đầu.
Sau đó, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đi xuống.
“Ba ba.” Thẩm Dật Hiên ôm lấy vai Thẩm Hình “Con cảm thấy phía dưới có đồ ăn rất ngon, đang hấp dẫn con.”
“Đồ. Ăn ngon?” Thẩm Hình trừng mắt nhìn.
“Thế nên, chúng ta cũng đi xuống đi.”
Thẩm Hình suy nghĩ cẩn thận, lắc đầu “Lúc này không được. Thẩm thiếu cùng Đông Phương tiên sinh. Không để cho chúng ta xuống.”
Đứa nhỏ nghe vậy, có hơi thất vọng “Vậy sao, được rồi.”
“Ừm.” Thẩm Hình xoa đầu đứa nhỏ “Lần sau. Ba ba. Tìm cho con đồ ngon hơn.”
“Được.” Đứa nhỏ vui vẻ, hôn lên môi Thẩm Hình.
Kỳ thực đứa nhỏ vốn định hôn lên má, thế nhưng góc độ với vị trí không đúng lắm, vừa vặn hôn lên môi, Thẩm Hình không thèm để ý, đứa nhỏ cũng không để ý luôn.
Đứa nhỏ chỉ cảm thấy môi của ba ba thật là mềm, chụt, lại hôn thêm một cái.
Thẩm Hình nhìn đứa nhỏ, không nói gì, trong mắt chỉ có dung túng.
Bên cạnh có hai dị năng giả thấy được, cười nói.
“Cha con hai người thật là thân thiết.”
“Phải, Hiên Hiên thật đáng yêu.”
Nghe hai người này khen, Thẩm Hình cảm thấy tâm tình vô cùng tốt…
Đây chỉ là nhạc đệm, hiện tại, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đã xuống tới phía dưới.
Vốn nhìn từ trên thì cảm thấy cái hố rất sâu, thế nhưng khi thực sự nhảy xuống sẽ phát hiện, cái hố cũng không sâu như tưởng tượng…
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chạm chân tới mặt đất.
Thẩm Tu Lâm sau khi xuống đây đã cảm thấy khó chịu.
Tử khí chung quanh quá dày.
E rằng Ngô Khánh Liễm sẽ thích nơi này, còn hắn thì hoàn toàn không thích.
Nghĩ vậy, Thẩm Tu Lâm tụ tập lôi quang thành một hoả cầu, treo ở trên đỉnh đầu chính mình.
Khi lôi cầu xuất hiện, Thẩm Tu Lâm phát hiện tử khí quanh mình rõ ràng ít đi một chút.
Lôi, từ xưa tới nay đều là chính năng lượng, dùng để xua tan âm tà, tử khí, đương nhiên là rất có tác dụng.
Thẩm Tu Lâm lại treo một lôi cầu lên trên đầu Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển nhìn lôi cầu, cười cười “Không nghĩ tới lôi hệ dị năng còn có thể sử dụng như thế.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng cười “Tiện lợi mà.”
Đông Phương Hiển nhìn lôi cầu trên đầu đối phương “Đây cũng là thứ tốt, đi thôi, chúng ta đi hướng bên kia.”
Đông Phương Hiển chỉ một hướng.
Không gian phía dưới này lớn hơn nhiều phía trên, hơn nữa, nơi này tựa hồ là hướng về một địa điểm nào đó, con đường phía dưới rất dài.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, chúng ta đi về nơi đó.”
Hai người đi theo hướng đó khoảng chừng năm mươi mét, Đông Phương Hiển ngừng lại, không cần Đông Phương Hiển nói, Thẩm Tu Lâm cũng ngừng lại theo.
Ở phía trước, bọn họ nhìn thấy một đoá hoa ăn thịt người.
Chỉ là, hoa ăn thịt người này lại có một gương mặt phía trên, gương mặt này còn không ngừng biến hoá thay đổi.
Lúc là một thanh niên, lúc là một trung niên, có khi là người già, có khi là phụ nữ. Đủ hết từ người trẻ tuổi, trung niên cho tới lớn tuổi. Cuối cùng, hoa ăn thịt người này cố định thành một gương mặt của trẻ nhỏ.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nhìn sang, đều có chút hoảng hốt.
Bởi vì gương mặt trẻ nhỏ kia lại là kết hợp giữa khuôn mặt của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, có ba phần là của Thẩm Tu Lâm, ba phần của Đông Phương Hiển, bốn phần còn lại là trộn lẫn giữa hai người.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển không nhịn được nghĩ tới, nếu con của bọn họ ra đời, rồi lớn lên, có lẽ sẽ là như vậy, có đúng không?
“Con ơi.” Thẩm Tu Lâm lẩm bẩm hô lên một tiếng.
Đông Phương Hiển lại lập tức tỉnh táo lại, y kéo Thẩm Tu Lâm, còn nhéo mạnh vào lòng bàn tay đối phương.
Thẩm Tu Lâm hoàn hồn, hít sâu một hơi “Xin lỗi, hoa này… có thể tạo thành ảo giác? Hoặc là, có thể đọc tâm?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Có lẽ là như vậy, cẩn thận một chút.”
“Đoá hoa này đang hấp dẫn em sao?” Thẩm Tu Lâm hỏi “Có phải nó hay không?”
“Năng lượng thể bị ô nhiễm.” Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm kêu lên.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Hả? Lại là năng lượng thể bị ô nhiễm?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bị ô nhiễm.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Vì sao lại có nhiều năng lượng thể bị ô nhiễm như vậy?”
“Ta cũng không biết.” Thuỷ Bạch Sắc có chút oan ức “Rõ ràng là không phải như vậy, trước đây cũng không có.”
Thẩm Tu Lâm trầm tư, nói cho Đông Phương Hiển nghe những lời Thuỷ Bạch Sắc vừa nói.
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Gọi nó ra đây đi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, sau đó lôi Thuỷ Bạch Sắc ra.
“Ầy, chủ nhân, ngươi quá tàn nhẫn rồi, ta không thích năng lượng thể này, ta không thích.”
“Hoa ăn thịt người này chỉ có tinh hạch, không có năng lượng thể.” Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói.
“Không đúng, không đúng.” Thuỷ Bạch Sắc điên cuồng giãy dụa “Năng lượng thể nằm ở dưới rễ của nó, còn tinh hạch lại nằm trên đầu của nó.”
Đông Phương Hiển nheo mắt lại, cũng mơ hồ cảm giác được sức hấp dẫn lớn nhất đối với y là từ dưới mặt đất tản ra.
Xem ra, thứ hấp dẫn y là năng lượng thể bị ô nhiễm mà Thuỷ Bạch Sắc vừa nói.
“Hoá ra là như vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, chúng ta giải quyết hoa ăn thịt người này trước.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu, sau đó, hai người cùng nhau công kích.
Hiện giờ, thực lực kết hợp của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm thực sự rất mạnh.
Nếu khi người đàn ông kia tới cướp đứa nhỏ, Thẩm Tu Lâm có thực lực như ngày hôm nay, sẽ không bị động như vậy.
Thế nhưng, điều khiến người khác kinh ngạc là, công kích của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng lúc đánh tới trên người hoa ăn thịt người, đoá hoa này không bị công kích chết đi, trái lại, nó nổi điên.
Đoá hoa này tức giận, không phóng to hình thể lên, mà lại nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng nhỏ chỉ bằng bàn tay.
Thế nhưng, đoá hoa nhỏ xíu như vậy lại khiến cho người khác cảm thấy khí tức uy áp rất mạnh mẽ.
Thẩm Tu Lâm híp mắt “Khí thế trên người nó manh hơn rồi.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển cũng gật đầu “Đúng là mạnh hơn rất nhiều.”
Thẩm Tu Lâm nói “Tấn công.”
Theo lời của hắn, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đồng thời công kích lần thứ hai.
Hơn nữa, lần này, Thẩm Tu Lâm điên cuồng vận chuyển viên tinh hạch còn lại trong ý thức hải của mình.
Khi năng lượng của viên tinh hạch này được điều động, cả người Thẩm Tu Lâm cũng tiến vào một trạng thái có chút huyền diệu.
Hắn cảm thấy được, đoá hoa ăn thịt người trước mắt này kỳ thực cũng không phải mạnh như vậy.
Hắn cảm thấy được, hắn có thể đạp đối phương ở dưới chân mình.
Ầm ầm ầm, lôi thanh trên trời bắt đầu vang lên, sau đó, lôi điện lớn bằng cánh tay thẳng hướng phía dưới bổ xuống.
Hai mắt Thẩm Tu lâm tràn đầy lôi quang.
Không chỉ như vậy, lúc này, lôi điện cũng quấn quanh trên người Thẩm Tu Lâm.
Đông Phương Hiển kinh ngạc nhìn người bên cạnh, lại nhìn thấy hai mắt của Thẩm Tu Lâm lúc này.
Lôi thể, lẽ nào thân thể của Thẩm Tu Lâm đã biến thành lôi thể trong truyền thuyết rồi hay sao?
Không, không, không phải như vậy.
Còn chưa tới trình độ đó.
Trong truyền thuyết, người có được lôi thể, thiên phú tu luyện tuyệt đỉnh, tinh thần lực nếu như có thể tăng lên tới mãn cấp, như vậy, chính là cao thủ cao cấp nhất.
Cao thủ như thế, dù là ở vị diện trước đây của y, cũng sẽ trở thành đối tượng người người lôi kéo lấy lòng, đồng thời, còn có thể dựa vào thực lực của chính mình để sáng tạo ra một gia tộc.
Đông Phương Hiển xác định, Thẩm Tu Lâm hiện tại còn chưa trưởng thành tới loại lôi thể này, thế nhưng… cũng đang chuyển hoá dần theo phương diện kia.
Nhưng, tại sao?
Công pháp của Thẩm Tu Lâm cũng không có liên quan tới công pháp lôi hệ, hắn chỉ là thức tỉnh lôi hệ dị năng mà thôi, làm sao cả người hắn lại chuyển hoá thành lôi thể được.
Đông Phương Hiển cảm thấy đây là số mệnh trời định, không nhịn được có chút lo lắng.
Dù sao đây cũng không phải là lôi thể trời sinh, cho nên, y không có cách nào kết luận được Thẩm Tu Lâm sẽ trưởng thành tới mức độ nào.
Càng không có cách nào kết luận được, nếu như chuyển hoá thất bại, vậy đối phương sẽ như thế nào…
Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển có chút khẩn trương.
Mà trong lúc y lo lắng, lôi điện lớn như vậy đánh vào trên đầu hoa ăn thịt người.
Hoa ăn thịt người nhanh chóng tránh né, thế nhưng lại không thành công.
Một lát sau, hoa ăn thịt người biến thành tro bụi, chỉ để lại một viên tinh hạch thực vật hệ.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm thu hồi lại khí thế kỳ quái khi nãy.
Thẩm Tu Lâm nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt vẫn ngập tràn lôi quang, Đông Phương Hiển nhìn đều cảm thấy có chút hoảng sợ.
Thẩm Tu Lâm đè xuống lôi quang, khẽ cười một cái “Đông Phương, khi nãy giống như anh vừa tiến vào một loại trạng thái rất kỳ diệu, mỗi khi trạng thái như vậy xuất hiện, sức chiến đấu của anh sẽ tăng lên, vượt cấp giết động vật biến dị đều không thành vấn đề.”
Đông Phương Hiển gật đầu, dùng tinh thần lực lấy tinh hạch trên mặt đất.
“Viên tinh hạch này có tác dụng với em không?” Thẩm Tu Lâm hỏi.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có nhiều tác dụng lắm, chủ yếu vẫn là năng lượng thể bên dưới.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy có chút lo lắng “Nhưng Thuỷ Bạch Sắc nói nó bị ô nhiễm rồi…”
“Tôi đã hấp thu ba lần năng lượng thể bị ô nhiễm, không có chuyện gì, anh yên tâm đi.”
Thẩm Tu Lâm hít sâu “Được rồi, nhưng em phải cẩn thận.”
Đông Phương Hiển khẽ cười “Tôi biết. Anh yên tâm.”
Thật ra Thẩm Tu Lâm rất muốn nói, anh không yên tâm, thế nhưng, hắn biết, hắn không ngừng theo đuổi sức mạnh, Đông Phương nhà hắn cũng là như vậy.
Cho nên, chỉ cần là không phải rất nguy hiểm. Thẩm Tu Lâm cũng không ngăn cản đối phương.
Như vậy, Đông Phương Hiển đi thẳng tới.
Sau đó, tinh thần lực tràn xuống, nổ tung phía bên dưới mặt đất.
Sau khi khối đất nứt ra, Thẩm Tu Lâm cũng cảm giác được năng lượng thể một cách rõ ràng.
Nhưng mà, tử khí tựa hồ càng ngày càng dày đặc.
Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, trên đầu lại nhiều thêm một lôi cầu.
Như vậy, rốt cuộc không cảm thấy tử khí quá nhiều nữa, ngột ngạt cũng bớt đi.
Mà phản ứng của Đông Phương Hiển lại không giống của Thẩm Tu Lâm.
Trước đây, kỳ thực Đông Phương Hiển cũng không thích tử khí như vậy, sẽ cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, từ khi y lưu lại tinh thần lực của mình trên người Ngô Khánh Liễm, y cảm thấy được, trình độ tiếp thu tử khí của chính mình càng ngày càng cao.
Thậm chí, cho tới hiện giờ, lại còn bị tử khí hấp dẫn.
Hơn nữa, đối với năng lượng thể bị ô nhiễm này, trừ bỏ tử khí, y còn cảm thấy được có vật gì khác nữa.
Vật kia… giống như một loại thuộc tính thôn phệ.
Thuộc tính tinh thần lực của y vốn chính là thôn phệ, loại năng lượng thể có mang theo thuộc tính thôn phệ đương nhiên cũng hấp dẫn y.
Đông Phương Hiển nắm viên năng lượng thể bị ô nhiễm trong tay, trong nháy mắt, Thẩm Tu Lâm cảm thấy trên người đối phương tràn ngập một loại mùi vị khiến hắn đề phòng.
Xuyên qua Đông Phương Hiển, tử khí từ trên người đối phương tràn ra cũng khiến cho Thẩm Tu Lâm đề phòng.
Có lẽ, loại tử khí này cùng lôi hệ chính năng lượng đang đối đầu nhau.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Trước thu vào đã.”
Đông Phương Hiển gật đầu, sau đó lấy ra một cái hộp đặc thù, đặt năng lượng thể vào, rồi thu vào trong không gian.
“Chúng ta đi thôi.” Đông Phương Hiển nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được. Chúng ta đi thôi.”
Sau đó, hai người đi lên phía trên. Cách đi lên cũng rất đơn giản, tập trung tinh thần lực lên chân, sau đó có thể bay lên trên…
Nhưng mà, trong thời gian này, Đông Phương Hiển thông qua tinh thần lực để lại trong đầu Ngô Khánh Liễm, nhắn cho đối phương một đoạn truyền âm.
Đó là để cho đối phương nếu có thời gian thì có thể tới nơi này tu luyện.
Tử khí nơi này đối với Ngô Khánh Liễm có thể nói là đại bổ. Tu luyện ở đây, đối với việc nâng lên đẳng cấp đều sẽ là làm ít công nhiều.