Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 165

Sáu giờ chiều ngày hôm đó, đội ngũ của Thẩm Tu Lâm rốt cuộc đi tới Đế đô.

Phía trước còn có một đoàn người xếp hàng thật dài.

Đế đô đã sớm phát minh ra giấy thử, nếu như bị nhiễm bệnh độc của tang thi, giấy thử có thể kiểm tra ra được.

Đoàn người phía trước nhanh chóng rút ngắn lại.

Cuối cùng cũng tới đội ngũ của Thẩm Tu Lâm.

Trước đó, Thẩm Tu Lâm đã cho một đội dị năng giả quay về Thẩm gia căn cứ, cho nên, hiện giờ đội ngũ chỉ còn lại tám mươi người.

Dù là thế, nhân số vẫn được coi là khá nhiều.

Đoàn đội cỡ lớn ra ngoài làm nhiệm vụ khoảng chừng cũng chỉ số lượng như vậy.

Binh lính phụ trách kiểm tra vô cùng coi trọng đội ngũ của Thẩm Tu Lâm, bởi vì tám mươi người của đội ngũ này đều là dị năng giả đấy.

Hơn nữa, đây là không tính chỗ người của Lâm Tôn vào.

Lâm Tôn dẫn theo hai mươi người, cũng là dị năng giả, mà cấp bậc đều là cấp năm, cấp sáu.

Hiện tại, cấp bậc phổ biến của dị năng giả là cấp ba, cao thủ thì là cấp bốn, cấp năm. Vì vậy, tất cả dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn đều nguỵ trang thành cấp bốn.

Nhưng, nhiều cấp bốn như vậy tụ lại, sức mạnh cũng hết sức khủng bố.

Ở Đế đô, trong phạm vi nhất định đã có thể truyền phát tin, nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong Đế đô mà thôi.

Xem ra, Đế đô không hổ là thành thị trung tâm của cả nước. Thẩm Tu Lâm có chút cảm thán.

Sau khi người của Đế đô phụ trách ghi chép lại tình hình của mấy người Thẩm Tu Lâm, cũng không lâu lắm, có hai chiếc xe vùn vụt lao đến cùng lúc.

Đội ngũ của Thẩm Tu Lâm cũng mới chỉ kịp báo danh xong mà thôi.

Hai người đi tới, đều là người trẻ tuổi.

Nhiều nhất cũng chỉ tầm xấp xỉ ba mươi, một người đeo kính trông khá lịch sự nhã nhặn, còn một người, vừa nhìn cũng thấy là quân nhân.

Cấp bậc dị năng của hai người này, Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, Đế đô thực sự là nhân tài tụ tập, hai người này đều là cấp bốn đỉnh cao, sắp đột phá cấp năm.

Xem ra, nơi nào cũng có người gặp được kỳ ngộ.

Tốc độ tăng cấp của dị năng giả đời này nhanh hơn nhiều so với đời trước.

Người đeo kính tên là Lâm Duệ.

Còn người quân nhân tên là Nghiêm Trọng Thiên.

Hai người này, một người là phó đoàn trưởng của đệ nhất binh đoàn Đế đô, một người là con trai cả đích tôn của một phái trong quân đội – Nghiêm gia.

Đều là nhân vật nổi tiếng ở Đế đô này.

Sau mạt thế, tình hình giữa chính trị và quân đội đã thay đổi. Chính trị bị quân đội tiếp quản, cho nên, quân đội trở thành người lãnh đạo, chính trị thành thủ hạ vì quân đội phục vụ.

Hiện tại, quân đội chia làm bốn phái, dựa theo bốn đại gia tộc. Theo thứ tự là Nghiêm gia, Lý gia, Liên gia, Trương gia.

Thực lực của bốn gia tộc đều sàn sàn như nhau, chỉ có Nghiêm gia mơ hồ nhỉnh hơn một chút.

Dị năng giả không theo quân đội thì lại tập hợp thành binh đoàn.

Có ba binh đoàn tất cả, gần như tập hợp hết thảy dị năng giả ở Đế đô.

Theo thứ tự là Hoả Ưng, Vụ Lưu, Phi Vân.

Trong đó, thực lực của Hoả Ưng là mạnh nhất, số người tham gia cũng nhiều nhất.

Vụ Lưu và Phi Vân chỉ kém hơn một chút, theo sát sàn sạt.

Cho nên, ba đại binh đoàn cũng là sánh vai cùng nhau.

Hiện tại, người tới đây chính là phó đoàn trưởng của Hoả Ưng.

Nghiêm Trọng Thiên, là người đứng đầu thế hệ con cháu Nghiêm gia hiện nay, cũng là người nối nghiệp tương lai của Nghiêm gia.

Hai người này vừa nhận được tin thì lập tức hiểu được tầm ảnh hưởng sâu xa của mấy người Thẩm Tu Lâm, cho nên vội vàng chạy tới.

Cũng đúng thôi, hơn một trăm vị dị năng giả, hơn nữa đều có người lãnh đạo.

Những người này nếu như chỉ vào ở trong căn cứ, không gia nhập vào bất kỳ thế lực nào thì không cần quá mức để tâm.

Thế nhưng nếu như họ cùng nhau tham gia vào một thế lực nào đó, rất có thể sẽ đánh nghiêng cán cân quyền lực của Đế đô hiện nay.

Như vậy, những người cầm quyền ở Đế đô nhất định phải đổi lại chính sách cai trị.

Hơn nữa, nhiều dị năng giả như vậy, nếu như cam nguyện trở thành thủ hạ của người khác, như vậy, thủ lĩnh của bọn họ, không phải càng mạnh hơn hay sao?

Cho nên, Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên vội vàng chạy tới đầu tiên.

Hai người này là nhân vật nổi tiếng khắp Đế đô, có thể nói, ở Đế đô này, không ai là không biết đến.

Mấy người phụ trách ghi danh ở đây tiến lên nghênh tiếp.

“Nghiêm thiếu.”

“Lâm phó đoàn trưởng.”

Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên nhìn thấy mấy người này, đều rất thân thiện gật gật đầu.

Sau đó, Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên liếc nhau cười một cái, rồi đi về phía mấy người Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển.

Còn có Lâm Tôn nữa. Lâm Tôn vốn là không thích tham gia vào mấy chuyện này, vẫn đứng ở phía sau, thế nhưng lại bị Thẩm Tu Lâm kéo qua.

Giữa việc mình mệt hay người khác mệt, thì đương nhiên phải chọn người khác mệt rồi.

“Xin chào, tôi là Lâm Duệ.”

“Xin chào, tôi là Nghiêm Trọng Thiên.”

Hai cái tay dường như đồng thời đưa ra ngoài.

Thẩm Tu Lâm cười, nói “Xin chào, tôi là Thẩm Tu Lâm, đây là người yêu của tôi, Đông Phương Hiển.”

Thẩm Tu Lâm vừa nói vừa bắt tay hai người.

Đông Phương Hiển đứng yên, chỉ thản nhiên gật đầu.

Đời trước, Đông Phương Hiển vẫn luôn ở tại Đế đô, thế nhưng đều sống ẩn giấu khép kín, không lộ năng lực của mình ra ngoài.

Thế nhưng Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên này y cũng biết đến.

Hai người đều rất nổi tiếng.

Chỉ là một năm sau Lâm Duệ sẽ chết. Nghe nói, binh đoàn trưởng của Hoả Ưng thực ra là người yêu của Lâm Duệ. Nhưng hai người luôn giấu kín, không công khai quan hệ. Sau khi Lâm Duệ chết, vị binh đoàn trưởng Tiếu Thành Quân kia suýt chút nữa cũng đi theo chôn cùng đối phương.

Lâm Duệ chết trong một lần bị tang thi vây công. Trong quá trình đó có gặp phải vấn đề gì hay không thì không ai biết, chỉ là, vào lúc ấy, Tiếu Thành Quân quả thực giết rất nhiều người.

Tầm mắt Đông Phương Hiển chỉ đảo qua trên người Lâm Duệ một chút rồi nhanh chóng thu hồi.

Nghiêm Trọng Thiên lại đưa tay về phía Lâm Tôn. Lâm Tôn nắm lấy, lại mau chóng buông tay. Tốc độ kia… giống như chỉ cần chậm một chút sẽ nhiễm bệnh vậy.

Nghiêm Trọng Thiên híp mắt một cái.

“Lâm Tôn.” Lâm Tôn nói.

Nghiêm Trọng Thiên khẽ cười một cái “Lâm tiên sinh và Thẩm tiên sinh đều tới từ thành phố N sao?”

“Chỉ tôi thôi, anh ta không phải.” Thẩm Tu Lâm cười, chỉ tay về phía Lâm Tôn “Anh ta tới từ thành Song Ưu.”

“Thành Song Ưu?” Nghiêm Trọng Thiên và Lâm Duệ nghe Thẩm Tu Lâm nói vậy đều tỏ ra ngạc nhiên “Chỗ nào ở thành Song Ưu?”

Phản ứng kỳ lạ của Nghiêm Trọng Thiên khiến cho Thẩm Tu Lâm và Lâm Tôn quay lại nhìn chăm chú.

Nghiêm Trọng Thiên cười khổ, nói “Thành Song Ưu đó rất quái lạ. Kỳ thực, khá lâu trước đây chúng tôi cũng có phái người đi qua, thế nhưng còn chưa tới được phạm vi nơi đó thì cả người đã cảm thấy khó chịu, giống như có một sức mạnh nào đó ngăn cản không cho chúng tôi đi tới. Hơn nữa, những người đó sau khi trở về đều bị bệnh, thậm chí còn có người chết. Cứ thế lâu dần, không ai đi tới đó nữa.”

Mấy người nghe Nghiêm Trọng Thiên nói xong đều im lặng.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm nói “Hoá ra còn có ảnh hưởng lớn như vậy nữa. Nơi đó xuất hiện một con quái vật, hiện giờ đã giải quyết xong quái vật nên chúng tôi mới có thể ra ngoài. Trước kia, nơi đó chỉ có thể vào mà không thể ra. Không nghĩ tới từ Đế đô qua đó lại đến cả đi vào cũng không được.”

Lâm Duệ nói “Không bằng chúng ta vừa đi vừa nói? Thời gian cũng trễ rồi, mọi người lại vừa tới đây, cũng cần phải nghỉ ngơi đúng không?”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng thực là có chút mệt.”

Vì vậy, đội ngũ theo Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên đi vào bên trong.

Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển, Lâm Tôn lên xe của Lâm Duệ.

Nghiêm Trọng Thiên cũng mặt dày chạy theo lên xe, xe của mình thì để cho người khác tới lái.

Lâm Duệ cũng không từ chối Nghiêm Trọng Thiên cùng đi. Hai người bọn họ cùng tới nơi này, nếu như Lâm Duệ từ chối Nghiêm Trọng Thiên, thì phía bên mình chưa chắc gì đã có thể đối phó với mấy người Thẩm Tu Lâm.

Không bằng hai nhà liên hợp lại.

Nếu như bọn họ không thể hợp tác với Thẩm Tu Lâm, như vậy cũng phải chắc chắn rằng sẽ không có ai có thể hợp tác được.

Sau khi lên xe, Lâm Duệ vừa lái xe vừa nói “Thẩm tiên sinh, quái vật của thành Song Ưu như thế nào? Sao lại mạnh như vậy?”

Thẩm Tu Lâm khoa trương thở dài “Đúng vậy, vô cùng mạnh, mạnh đến mức khiến cho người dân toàn thành suýt chút nữa đều chết hết cả.”

Lâm Tôn lúc này cũng nói “Phải đấy, nếu như không có Thẩm thiếu, thì thực sự đều phải chết hết rồi.”

Thẩm thiếu? Lâm Duệ im lặng, cũng đổi xưng hô “Thẩm thiếu, thứ lỗi cho mắt tôi không nhận ra, cấp bậc của Thẩm thiếu là…”

Thẩm Tu Lâm cười “Cấp bảy.”

Lâm Duệ hít vào một hơi, Nghiêm Trọng Thiên cũng đồng dạng như vậy. Hai người trăm miệng một lời “Cấp bảy?”

“Phải.” Thẩm Tu Lâm giống như không cảm thấy điều mình nói có gì không đúng cả.

“Vậy… Đông Phương tiên sinh và Lâm tiên sinh…”

“À, hai người họ, cũng thế.” Thẩm Tu Lâm nói

Cũng thế…

Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên lại im lặng, sau đó chỉ có thể cười khổ.

Lâm Duệ nói “Thực sự là vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn. Trước đó là tôi kiến thức quá ít rồi.”

Nghiêm Trọng Thiên cũng nói “Phải, chúng tôi hiểu biết quá ít. Thẩm thiếu lợi hại như vậy, là may mắn của cả nhân loại.”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Cấp bậc này cũng không tính là lợi hại. Trên thực tế, tôi có thể nói thực với hai người, ở thành phố N, tang thi cấp bảy cũng đã xuất hiện rồi.”

“Trời.” Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên giật mình “Thẩm thiếu, thật sao?”

“Thẩm thiếu.” Sắc mặt Lâm Duệ đã tái nhợt “Đã có tang thi cấp bảy xuất hiện rồi sao? Không có khả năng. Mạt thế mới tới được bao lâu cơ chứ, sao lại có thể như vậy…”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Phải, tôi cũng không muốn tin, thế nhưng đấy đúng là sự thực.”

“Vậy tang thi cấp bảy đó…”

“Đã tiêu diệt.”

Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên không biết nên cảm thán Thẩm Tu Lâm lợi hại, hay nên cảm thấy sợ hãi nữa.

Tang thi cấp bảy…

Đế đô từng xuất hiện một tang thi cấp năm. Chỉ một tang thi cũng khiến cho Đế đô tổn thất nặng nề.

Nếu như xuất hiện tang thi cấp bảy… Quả thực không thể nào tưởng tượng được Đế đô sẽ như thế nào.

Đúng vậy, trước đó, Đế đô cũng đã từng xuất hiện tang thi cấp năm, hơn nữa con tang thi đó còn sắp đạt tới cấp sáu.

Con tang thi cấp sáu đó còn kéo theo không ít tang thi cấp thấp, đến cả tang thi cấp bốn cũng rất nhiều.

Cho nên, sau trận chiến đó, Đế đô thực sự tổn thất nặng nề.

Chuyện cũng chỉ mới mười ngày trước mà thôi.

Thẩm Tu Lâm nói “Tang thi xuất hiện ở Đế đô có cấp bậc cao nhất là bao nhiêu? Hoặc là nói, bao gồm cả những thứ khác nữa?”

“Gần tới cấp sáu.” Lâm Duệ kể lại chuyện mười ngày trước “Các thế lực lớn ở Đế đô đều tổn thất rất nặng.”

Câu chuyện vừa kết thúc thì Lâm Duệ cũng dừng xe lại.

Lâm Duệ cũng không lái xe tới địa bàn của Hoả Ưng. Việc thu hút sự chú ý như vậy đương nhiên là Lâm Duệ sẽ không làm.

Nhưng mà, chỉ riêng cấp bậc của mấy người Thẩm Tu Lâm thôi cũng đã khiến cho dự định trong lòng Lâm Duệ thay đổi long trời lở đất.

Vốn trước đó Lâm Duệ còn nghĩ, nếu như bọn họ không thể hợp tác với nhau, thì ít nhất cũng phải khống chế được mấy người này. Thế nhưng, hiện tại, Lâm Duệ nhất định chỉ muốn thiết lập quan hệ hữu hảo mà thôi.

Nếu như không thể có quan hệ hữu hảo… thì tận mọi khả năng cũng tuyệt đối tránh khỏi trường hợp trở mặt thành thù.

Lâm Duệ nghĩ như vậy, Nghiêm Trọng Thiên cũng không khác là bao.

Dị năng cấp bảy, không trách bọn họ nhìn không thấ.

Nghiêm Trọng Thiên thậm chí không thể tưởng tượng nổi, nếu như bọn họ là đối thủ, kết quả sẽ như thế nào?

Một tang thi chưa tới cấp sáu gần như đã có thể diệt một binh đoàn cỡ trung, vậy còn dị năng giả thì sao?

Ai cũng không thể gánh nổi hậu quả của việc đối đầu với những người này.

Lâm Duệ dẫn theo mấy người Thẩm Tu Lâm tới khu nhà phồn hoa bậc nhất Đế đô.

Biệt thư nơi này, người không có bản lãnh là tuyệt đối không thể vào ở.

Ở nơi này đều là các thế lực thượng tầng của Đế đô.

Mấu người lãnh đạo của Hoả Ưng, Vụ Lưu, Phi Vân đều ở tại đây.

Nơi này tổng cộng có bốn con phố, rất rộng rãi.

Ngoại trừ khu dân cư, đường phố đông đúc nhất của Đế đô cũng nằm ở đây.

Chỉ là những phố này nằm cách khu dân cư một chút xíu mà thôi.

Hoặc là, nói đúng hơn, khu dân cư nằm ở vị trí lùi vào phía bên trong, còn tất cả cửa hàng là không được phép mở ở trong khu dân cư.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hiện tại vào ở trong một biệt thự ba tầng thuộc khu dân cư này.

Hai người là người yêu, cho nên ở cùng một chỗ là điều bình thường.

Thế nhưng Lâm Tôn, vốn là Lâm Duệ dẫn anh ta tới căn biệt thự sát vách bên cạnh, không biết thế nào lại nói ở chung một chỗ là được rồi.

Vì vậy, Lâm Tôn đi vào chọn một phòng trong biệt thự của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rồi ở lại.

Đối với việc này, Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên dù rằng không hiểu rõ, thế nhưng cũng không can thiệp vào.

Thẩm Tu Lâm chỉ bĩu môi, không đuổi người ra ngoài.

Những người còn lại cũng được sắp xếp chỗ ở. Sau khi tới Đế đô, Khâu Dương Dương lập tức kéo theo Lưu Tương Vân ra ngoài, cho nên chuyện nơi này tạm thời giao cho mấy người trợ thủ của Lưu Tương Vân tới giải quyết.

Kình Thương và Lô Thuỷ đi theo Thẩm Tu Lâm vào nhà.

Nghiêm Trọng Thiên cùng Lâm Duệ cũng đi vào.

Thẩm Tu Lâm cười, nói “Kình Thương, anh có biết Nghiêm tiên sinh không?”

Kình Thương lắc đầu “Không.”

Nghiêm Trọng Thiên nhìn về phía Kình Thương, hỏi Thẩm Tu Lâm “Thẩm thiếu, vị này là…”

“À, anh ta giống như Nghiêm tiên sinh, đã từng là quân nhân, hiện giờ… anh ta muốn tìm thượng cấp của mình.”

Nghiêm Trọng Thiên mịt mờ liếc qua cấp bậc của Kình Thương, cấp bốn đỉnh cao, giống như mình, lập tức nói “Xin chào, thượng cấp của anh là…”

“Đại tá Chu Phong.”

Nghiêm Trọng Thiên dừng lại, tiếc nuối nói “Đại tá Chu Phong thì tôi biết, chỉ là… một tháng trước, ông ấy đã mất rồi.”

Kình Thương mím môi.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, cũng thở dài “Không biết đại tá Chu Phong vì sao lại qua đời?”

“Tang thi cấp ba vây công. Khi đó, đại tá Chu Phong dẫn người đi làm nhiệm vụ, ông ấy chỉ mới cấp hai. Thế nên… cũng chỉ có ba người trở về.”

Kình Thương nhẹ nhàng nói “Thẩm thiếu, tôi đi ra ngoài trước.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm, ra ngoài đi.”

Kình Thương và Lô Thuỷ đi ra ngoài.

“Thực sự xin lỗi, Thẩm thiếu.” Nghiêm Trọng Thiên nói.

Thẩm Tu Lâm cười “Việc này đâu có quan hệ gì tới Nghiêm tiên sinh.”

Nghiêm Trọng Thiên vốn là có quân danh, thế nhưng Thẩm Tu Lâm luôn dùng “tiên sinh” để xưng hô với đối phương, tự nhiên, ở một phương diện nào đó cũng đã biểu lộ thái độ của bản thân.

Đó chính là, không cần biết ở nơi này người làm chủ là quân đội, là chính trị, hay là dị năng giả, tôi chỉ tới bàn chuyện hợp tác, cho nên, ở trong mắt tôi, tất cả đều giống nhau.

Thực lực của Thẩm Tu Lâm như vậy, lại không dò hỏi nhiều tới thế lực ở Đế đô, chỉ là muốn biết người đang giao tiếp với mình là ai. Vì vậy, mục đích của hắn cũng đã khá rõ ràng.

Cũng bởi vì như thế, mấy người Lâm Duệ mới càng xác định phải duy trì quan hệ hữu hảo.

Mọi người nói chuyện một lúc, Thẩm Tu Lâm nói “Tôi có mang theo một ít thứ tới đây, muốn trực tiếp gặp mặt nói chuyện với mấy vị lãnh đạo của Đế đô.”

Nghiêm Trọng Thiên cùng Lâm Duệ nghiêm túc lên.

“Thẩm thiếu, chúng tôi có thể biết đó là cái gì không?”

“Được.” Thẩm Tu Lâm lấy ra mấy khẩu súng, đưa cho Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên.

“Hai người trở về có thể thí nghiệm thử xem. Bản vẽ súng tôi có, hơn nữa trong quá trình chế tác còn cần chỉ đạo riêng biệt.”

Ý tứ chính là mấy người có thể mô phỏng theo, nhưng cũng phải xem xem có tác dụng thật hay không.

“Người bình thường cũng có thể giết tang thi. Mấy khẩu súng này tương đương cấp hai tới cấp bốn.”

Trước kia, trên người Thẩm Tu Lâm chỉ mang theo loại súng có thể giải quyết tang thi cấp hai và cấp ba. Nhưng từ khi bọn họ lên đường, bên phía Thẩm gia căn cứ vẫn duy trì liên tục nghiên cứu phát triển.

Cho nên, chỗ súng có thể xử lý tang thi cấp bốn là mới được đưa tới.

Những chuyện nhỏ nhặt này từ trước tới giờ Thẩm Tu Lâm cũng không phụ trách trực tiếp, chỉ giao hết cho Lưu Tương Vân.

“Trời.” Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên kinh ngạc.

Từ khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện, người này đã mang tới rất nhiều bất ngờ cho bọn họ, hơn nữa còn liên tục khiêu chiến giới hạn chịu đựng của bọn họ.

Bọn họ thậm chí cũng không nhịn được nghĩ tới, có phải là bọn họ lỗi thời rồi hay không, bên ngoài kỳ thực đã tiến hoá đến mức bọn họ không thể đuổi kịp…

Vũ khí như vậy xuất hiện, người bình thường cũng không còn là trói buộc nữa rồi.

Chỉ tiếc là, Thẩm Tu Lâm rất nhanh đã đánh nát nhiệt tình của bọn họ.

“Muốn chế tạo ra chỗ vũ khí này cũng không phải đơn giản như vậy, muốn cho mỗi người một khấu súng là không thể nào. Nếu như không có dị năng giả thích hợp thì không thể chế tạo ra được. Dù cho nơi này là Đế đô, nhưng vật liệu và nhân thủ cũng không dễ kiếm.”

Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên dần bình tĩnh lại.

Một vật quan trọng như vậy, dù hai nhà bọn họ, một là phó đoàn trưởng binh đoàn dị năng giả, một là lãnh đạo nắm quyền trong quần đội, thực sự hợp tác lại với nhau cũng không thể nuốt trôi được.

Huống chi, đây còn là việc lớn liên quan tới sự sống còn của toàn nhân loại, bọn họ còn không có ích kỷ tới như vậy.

Đương nhiên, việc lớn thế này hiển nhiên cũng không phải cấp độ như bọn họ có thể quyết định.

Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên vốn cho rằng, tính tới tuổi tác của Thẩm Tu Lâm, dù cho đối phương có lợi hại đến đâu, ở mức độ nào đó cũng chỉ giống như bọn họ mà thôi.

Thế nhưng chỗ súng này vừa xuất hiện… Bọn họ lập tức hiểu được, bản thân đã không có tư cách đối thoại với Thẩm Tu Lâm nữa.

Cuối cùng, Lâm Duệ và Nghiêm Trọng Thiên cùng nhau đứng lên, cúi người với Thẩm Tu Lâm.

“Đây là vật có liên quan tới sự tồn vong của cả nhân loại. Có nó, nhân loại chúng ta có thể giảm bớt số người tử vong. Chúng tôi thay mặt tất cả người sống sót ở Đế đô, cảm ơn Thẩm thiếu.”

Thẩm Tu Lâm khoát tay “Đừng. Việc lớn như vậy chúng tôi cũng không thể nhận nổi. Đồ vật này không thể không trả giá một chút. Chỗ của chúng tôi cũng thiếu một vài thứ, có thể trao đổi.”

Lâm Duệ cười “Trao đổi đương nhiên là phải làm. Sao có thể lấy không của Thẩm thiếu được.”

Nghiêm Trọng Thiên cũng nói “Đúng vậy, Thẩm thiếu, chúng tôi đi trước, trở về báo cáo với cấp trên.”

“Được, vậy tôi sẽ không giữ hai người lại.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Lâm Duệ cùng Nghiêm Trọng Thiên lại trịnh trọng nói cảm ơn, sau đó mới cầm chỗ vũ khí kia đi.

Sau khi hai người đi khỏi, Thẩm Tu Lâm lười biếng ngồi trên ghế salon.

Đông Phương Hiển liếc đối phương “Mệt sao?”

“Không phải.” Thẩm Tu Lâm liếc Lâm Tôn “Chỉ là đột nhiên cảm thấy Lâm tiên sinh của chúng ta có vẻ quá rảnh rỗi rồi.”

“Đừng mà.” Lâm Tôn ngồi thẳng dậy “Thẩm thiếu, tôi không có rảnh chút nào đâu. Chúng ta có lẽ phải ở Đế đô một thời gian, tôi đang muốn đi tìm hiểu tình hình nơi này một chút.”

“Như vậy à, cũng được đấy.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Vậy anh đi tìm hiểu đi. Việc đàm phán giao cho tôi. Công việc cũng nên chia ra mà làm, không thì anh đi cùng chúng tôi làm cái gì?”

Lâm Tôn cười khổ, nhún vai một cái “Được rồi, tôi đi trước.”

Lâm Tôn nói xong lập tức rời khỏi, Đông Phương Hiển lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng đối phương.

Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, em nhìn gì thế?”

Đông Phương Hiển nói “Suy nghĩ xem mục đích thực sự của hắn là cái gì.”

“Ngoại trừ Ngũ Sắc Thập Quang thì còn cái gì nữa chứ.” Thẩm Tu Lâm không quá để tâm.

Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Hắn biết, Ngũ Sắc đã có hai Sắc nhận anh là chủ.”

“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Thế nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối. Chúng ta cũng chỉ có hai Sắc và ba Quang mà thôi.”

Đông Phương Hiển hoàn toàn không đem việc của Lâm Tôn để ở trong lòng. Nhắc tới Lâm Tôn cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.

Hai Sắc và ba Quang, theo Thẩm Tu Lâm có vẻ không nhiều, thế nhưng, với Đông Phương Hiển thì đây đã là rất nhiều.

Đời trước, trong ba năm khi Thẩm Tu Lâm chưa trọng sinh, y cũng chỉ tìm được như vậy.

Huống chi, Ngũ Sắc Thập Quang đời trước và đời này khác biệt quá nhiều.

Thuỷ Bạch Sắc, Thiên Thanh Sắc… Đông Phương Hiển suy nghĩ.

Đã có quá nhiều điều thay đổi, y thậm chí còn cảm thấy, mình và Thẩm Tu Lâm giống như bị vây trong một cái bẫy thật lớn…

Không biết tới lúc nào mới có thể hiểu thấu.

Thẩm Tu Lâm quả thực là người có đại cơ duyên, thế nhưng, loại số mệnh này rốt cuộc là thuộc về chính hắn hay chỉ là do ý chí thế giới giao cho hắn?

Nếu là do ý chí thế giới cố ý đưa tới, như vậy, mục đích là cái gì?

Là bởi vì mạt thế… hay là bởi vì điều gì đó khác?

Trước đây, Đông Phương Hiển vẫn luôn không đeo đuổi ngẫm nghĩ vấn đề này, thế nhưng hiện tại lại không thể không suy ngẫm kỹ càng…
Bình Luận (0)
Comment