Nghe mấy câu của Tiểu Hồng xong, Nghiêm Hạ Khê vẫn chưa phục hồi được như thường.
Mạt thế tới như thế nào… Hoá ra mạt thế là vì vậy mới xuất hiện.
Sau khi trúc trắc giải thích xong, Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục miên man suy nghĩ chuyện của chính mình.
Những thứ như số mệnh, có thì có, nếu như không có, hắn cũng không sao cả.
Hắn trước giờ đều tin tưởng nhân định thắng thiên, số mệnh chỉ là phụ trợ mà thôi.
Sau đó, Nghiêm Hạ Khê vội vàng hỏi Tiểu Hồng xem rốt cuộc Long Thành Uyên ở đâu, Tiểu Hồng dù không muốn nói, nhưng ngặt nỗi đánh không lại người ta, cho nên, nó đành phải nói ra.
Cứ như vậy, Tiểu Hồng bị Thẩm Tu Lâm bóp ở trong tay tiếp tục lên đường. Chỉ là Tiểu Hồng muốn nhào tới chỗ Nghiêm Hạ Khê mà thôi.
Nhất là, nó nhận Nghiêm Hạ Khê là chủ nhân cơ mà.
Nhưng tên xấu xa Thẩm Tu Lâm này hoàn toàn không để cho nó chạy thoát.
Đối với việc này, Tiểu Hồng cũng vô cùng bất đắc dĩ, tâm không cam, tình không nguyện dẫn đường cho người khác.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của nó, mọi người tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc tìm tới một cái hang.
Tiểu Hồng tỏ ra chán ghét nhìn bên trong “Ở trong đó đấy, tôi không muốn đi vào.”
Nghiêm Hạ Khê nói lại lời Tiểu Hồng, Thẩm Tu Lâm hỏi “Có cách nào có thể nói chuyện bình thường được hay không?”
Tiểu Hồng giãy dụa, vặn vẹo người “Muốn nhận chủ.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Nghiêm Hạ Khê, rồi nói “Vậy thì nhận chủ đi.”
Tiểu Hồng lập tức kêu lên “Dù rằng nơi này chỉ có anh ta là thích hợp để ta nhận chủ, thế nhưng ta còn chưa có quyết định mà…”
Nghiêm Hạ Khê nghe vậy thì bùng nổ “Ái chà. Mày sao lại như thế? Tao có chỗ nào không tốt hả? Tao rất lợi hại đấy nhé. Chỉ là gặp phải bọn họ… tao mới không thể hiện được sự lợi hại mà thôi.”
Nửa câu sau, Nghiêm Hạ Khê hạ giọng xuống rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm cười nhạo một tiếng, rồi nói “Cậu có thể nói cho nó biết, không nhận chủ cũng được, chúng tôi không cần nó phải nhận chủ. Đối với chúng tôi, hấp thu năng lượng của nó mới có tác dụng.”
“Không được! Làm sao có thể hấp thu năng lượng của ta được! Các ngươi đều là đám xấu xa. Ta nói cho các ngươi biết, ý chí chủ nhân của chúng ta là đối lập, chúng ta có thể cạnh tranh, có thể tranh đấu, nhưng không thể hấp thu sức mạnh của nhau, nếu không thì chúng ta đều sẽ chết.”
Tiểu Hồng la lên, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một vài điều quan trọng.
Nghiêm Hạ Khê vội vàng nói lại lời của nó.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, rồi Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Trước hết cứ để nó nhận chủ rồi lại nói.”
Nghiêm Hạ Khê gật đầu.
Tiểu Hồng vẫn không tình nguyện làm theo, nhưng Nghiêm Hạ Khê nói một câu, khiến nó phải thoả hiệp.
“Tao thấy mày nên biết điểm dừng đi Tiểu Hồng, nơi này nhiều người như vậy, chỉ có tao là người hiền lành thiện lương nhất. Hơn nữa, tao sẽ đối tốt với mày. Còn nếu mày thật không muốn… Haha, tao nghĩ mày cũng tự biết hậu quả đúng không?”
Tiểu Hồng nếu có miệng, nhất định sẽ co giật một lúc!
Cuối cùng, Tiểu Hồng vẫn là vô cùng bất đắc dĩ đồng ý.
Nghi thức nhận chủ cũng không kéo dài, Tiểu Hồng dù muốn chạy cũng không có đường mà chạy.
Tất cả đường lui đều bị Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đóng kín, nó còn có thể làm thế nào?
Sau đó, Tiểu Hồng hoá thành một con… thỏ hồng, nằm nhoài trên bả vai Nghiêm Hạ Khê.
Hình dáng của con thỏ này… thật khiến người khác khó có thể bình luận được.
Nhưng cũng may là sau khi nhận chủ, con thỏ này rốt cuộc đã có thể nói chuyện trực tiếp.
“Ta không nên vào trong đó, chính các người tự đi vào đi.”
Thẩm Tu Lâm cười haha, rồi thẳng tay ném Nghiêm Hạ Khê vào.
“Ối, Thẩm thiếu, anh vứt tôi vào làm gì!” Nghiêm Hạ Khê hét lớn.
Thẩm Tu Lâm lập tức đi theo vào, hoàn toàn không để ý tới đối phương.
Nghiêm Hạ Khê đương nhiên là phải đi vào, buồn cười, còn cần đến anh ta ra sức chiến đấu đấy.
Hơn nữa, nếu như không phải là vì tăng sức chiến đấu của Nghiêm Hạ Khê, càng có thể khống chế Tiểu Hồng kia tốt hơn, bọn sao sao có thể để Nghiêm Hạ Khê nhận nó…
Tuy rằng, Thẩm Tu Lâm thừa nhận, điều này cũng có quan hệ với việc chính mình sợ phá đi số mệnh của mình.
Sau khi Thẩm Tu Lâm đi vào, Đông Phương Hiển cũng vào theo.
Cuối cùng mới tới mấy người Lâm Tôn.
Đông Phương Hiển cùng với Lâm Tôn và Ngô Tranh, ba người bọn họ vừa đi vào trong đã liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều có thể thấy được một chút hoảng hốt.
Thẩm Tu Lâm không chú ý đến sự thay đổi vẻ mặt của Lâm Tôn cùng Ngô Tranh, nhưng hắn vẫn luôn để tâm tới Đông Phương nhà hắn, lập tức nhận ra sự thay đổi rõ ràng trên khuôn mặt đối phương.
“Sao vậy em?” Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển chậm rãi lắc đầu “Không có chuyện gì.”
Thẩm Tu Lâm cau mày “Vẻ mặt của em không giống như là không có chuyện gì.”
Đông Phương Hiển im lặng.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Em nói đi, đến cùng có chuyện gì xảy ra.”
Đông Phương Hiển cười khổ, chỉ đành phải nói “Nơi này… Có khí tức giống như ở quê hương của tôi.”
“Cái gì?” Thẩm Tu Lâm giật mình, rồi tỏ ra khiếp sợ.
Ở đây có quá nhiều người, thế nên Đông Phương Hiển mới dùng từ “quê hương” để nói tới vị diện kia.
Thế nhưng, nơi này làm sao lại có thể có khí tức của vị diện kia được!
Đây không phải là vị diện cấp thấp hay sao?
Đông Phương Hiển cũng đã từng nói, vị diện cấp thấp và vị diện trung cấp kỳ thực khác nhau rất nhiều.
Cho nên, ở đây, hoàn toàn không có khả năng cảm nhận được khí tức của vị diện khác mới đúng?
Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Ngô Tranh và Lâm Tôn.
Hai người kia, đều đến từ cùng một vị diện với Đông Phương Hiển…
Hắn lập tức nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ cũng có chút khác thường.
Thẩm Tu Lâm im lặng, cảm thấy không đúng lắm.
Lúc này, Tiểu Hồng kêu lên “Người kia ở phía trước, chính các người đi tìm đi. Ta và chủ nhân không đi. Nói đó rất ghê tởm, ta không đi.”
Thẩm Tu Lâm tạm dừng suy nghĩ “Ghê tởm thế nào, mày nói một chút xem sao.”
“Sao các người lại ác như thế! Cái này có cái gì mà nói! Ghê tởm thì là ghê tởm chứ sao! Rất khó chịu!”
Tiểu Hồng gào lên, thế nhưng mấy người Thẩm Tu Lâm cũng không để ý đến nó.
Hiện tại, bởi vì ba người Đông Phương Hiển tỏ ra khác thường, nơi này cảm giác cũng không tốt đẹp gì, Thẩm Tu Lâm đang thấy bực bội, Tiểu Hồng lại làm ồn, khiến cho hắn trực tiếp ném nó ra ngoài.
“A! Chủ nhân! Cứu mạng!” Tiểu Hồng thảm thiết kêu lên.
Nghiêm Hạ Khê sợ hết hồn “Ối, đừng mạnh tay như vậy. Đó là thú cưng của tôi mà.”
Thẩm Tu Lâm lười phí lời với đối phương, xách Nghiêm Hạ Khê đi về phía trước.
Đông Phương Hiển nhíu mày, cũng đi theo.
Cứ như vậy, mọi người đi được một đoạn, Tiểu Hồng nhảy nhót chạy đến, dáng vẻ kia, thật giống như đằng sau có thứ gì đang đuổi theo nó vậy.
“Không thích! Thật đáng ghét! Bẩn quá!”
Hoá ra, phía sau nó thực sự có thứ gì đang đuổi theo.
Chỉ là, thứ đuổi theo đằng sau nó, quả thực có chút kỳ quái.
Thứ kia không lớn, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy… buồn nôn.
Thứ đó không giống như tang thi, nói là xác thối thì càng chính xác hơn.
Cả người nó đều thối rữa, quần áo rách rưới hết cả, chỉ còn vài mảnh treo trên người.
Hơn nữa, mùi tanh tưởi trên người nó thực sự quá khó ngửi.
Mọi người hiện tại đều cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Buồn nôn đến không chịu nổi!
Nghiêm Hạ Khê hét “Thật khiếp, đây là cái quái gì vậy! Cơm tối qua còn muốn ói ra.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Sau đó, Đông Phương Hiển trầm ngâm nói “Vật này…”
“Cái gì?” Thẩm Tu Lâm quay đầu lại.
Đông Phương Hiển do dự một chút, lại lắc đầu “Cũng không có gì… Chỉ là thấy, giống như đã từng gặp qua.”
Lâm Tôn nói “Ừm, giống như đã từng thấy qua, bí bảo xuất thế.”
“Trời.” Ngô Tranh hít sâu một hơi.
“Không sai… Bí bảo âm hàn xuất thế, xác thối như vậy sẽ rất nhiều. Ở đây đúng là chưa từng thấy qua.”
“Đây là bí bảo xuất thế…” Lâm Tôn lẩm bẩm, híp mắt lại.
Đông Phương Hiển cũn nghĩ tới, đúng vậy, xác thối này, ở vị diện kia cũng không phải là hiếm.
Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy cũng chỉ là khi có bí bảo xuất thế, hoặc là nói, ở trong nhưng nơi âm hàn mới thấy.
Ở đây, thêm vào ký ức vài năm đời trước, Đông Phương Hiển rất xác định, nơi này chưa từng nhìn thấy xác thối như vậy.
Chỉ là nghĩ đến, đời trước, bản thân mình nhìn tới tang thi có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp năm mà thôi.
Nào giống như hiện tại, không nói tới thực lực của chính mình khôi phục, cấp bậc tang thi cũng càng ngày càng cao.
Cấp bậc của động vật biến dị cũng vô cùng cao.
Cho nên, rất nhiều thứ đều sớm khác đi rồi…
Bọn họ truyền âm nói chuyện với nhau, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng có thể nghe được.
Vốn là Nghiêm Hạ Khê không nghe thấy, bởi vì anh ta không phải là tinh thần hệ dị năng giả.
Thế nhưng sau khi Tiểu Hồng nhận anh ta là chủ nhân, tinh thần lực của anh ta và Tiểu Hồng xem như dung hợp lại cùng nhau.
Tiểu Hồng nghe được… Người làm chủ nhân như anh ta cũng có thể nghe được.
Vì vậy, Nghiêm Hạ Khê chớp mắt “Bí bảo xuất thế? Xác thối?”
Thẩm Tu Lâm im lặng, hắn quên mất còn có Tiểu Hồng này!
Chà chà…
Lâm Tôn cười lạnh “Ngũ thiếu gia, lời này, nghe thôi là tốt rồi.”
Nụ cười của Lâm Tôn, thế nhưng lại mang theo một chút tà khí.
Nghiêm Hạ Khê chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, rồi anh ta lập tức cười lấy lòng “Biết rồi, biết rồi. Yên tâm! Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!”
Lâm Tôn cười.
Lúc này, xác thối kia đã xông tới.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời ra tay, Lâm Tôn hỗ trợ.
Ba người không dùng tới mấy phút, xác thối kia đã được giải quyết.
Sau đó, Lâm Tôn lấy ra… một viên năng lượng thể màu đen từ trong cái xác đó.
Đúng vậy, là năng lượng thể.
Ở vị diện của bọn họ, không có tinh hạch, chỉ có năng lượng thể. Đẳng cấp năng lượng thể cũng chia ra cao thấp.
Như loại xác thối này, cũng chỉ mạnh hơn cấp thấp nhất một chút mà thôi.
Nhưng…
“Mặc dù là cấp thấp, thế nhưng giống như có chút mùi gì đó.” Lâm Tôn trầm ngâm.
Đông Phương Hiển nhận lấy năng lượng thể, ngửi một cái.
“Này, em làm cái gì vậy!” Thẩm Tu Lâm sợ hết hồn, sợ Đông Phương Hiển nhiễm phải cái gì đó không sạch sẽ.
Đông Phương Hiển ho một tiếng, bất đắc dĩ cười cười “Không sao.”
“Đừng ngửi, em cách nó xa một chút.”
Đông Phương Hiển im lặng, đành đưa nó cho Ngô Tranh.
Ngô Tranh cẩn thận kiểm tra một lần, nói “Đúng là có mùi gì đó, rất khó nói… Khá giống như cỏ Huệ Lưu.”
Cỏ Huệ Lưu, tuy rằng tên có một chữ “cỏ”, thế nhưng cũng không phải thực sự là cỏ.
Đó là một thứ có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng mà, cỏ Huệ Lưu, ở vị diện trung cấp cũng rất hiếm gặp, nơi này tại sao lại có thể có mùi cỏ Huệ Lưu?
Cỏ Huệ Lưu này là thứ xác thối thích nhất, cũng là thứ xác thối có thể hấp thu.
Hoàn cảnh sinh trưởng của cỏ Huệ Lưu rất khắt khe, không phải chỗ nào cũng có thể mọc ra được.
Nghiêm Hạ Khê không lên tiếng, anh ta chỉ nhẹ nhàng vây quanh Ngô Tranh.
Ngô Tranh liếc đối phương “Làm sao?”
Nghiêm Hạ Khê nhẹ nhàng nói “Tôi không hiểu mọi người đang nói cái gì, như vậy rất khó chịu. Mọi người không thể chuyện gì cũng mặc kệ tôi, như vậy tôi sẽ không vui đâu.”
Ngô Tranh cười một tiếng “Anh vui hay không, có quan hệ với chúng tôi à?”
Khoé miệng Nghiêm Hạ Khê giật giật “Đừng tàn nhẫn như vậy mà. Tôi…”
Đang nói, phía trước bỗng nhiên xuất hiện mười cái xác thối chạy tới.
Vừa nãy chỉ có một, mấy người Đông Phương Hiển phối hợp giải quyết rất dễ dàng, nhưng hiện giờ số lượng hơn khá nhiều…
Được rồi, hẳn là cũng không quá khó.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng nhau ra tay như trước, rồi Lâm Tôn và Ngô Tranh cũng theo sau tấn công.
Nghiêm Hạ Khê và Tuyết Lang lại ở cuối cùng.
Vào đến trong này, Tuyết Lang không kích động như ở bên ngoài nữa, nó bình tĩnh lại, lúc mọi người chiến đấu, nó đi theo bên cạnh Nghiêm Hạ Khê.
Nó thực sự còn giúp Nghiêm Hạ Khê ngăn cản mấy lần công kích của đám xác thối.
Thuộc tính dị năng của Thẩm Dật Hiên đa dạng, cho nên, đối phó loại xác thối này cũng không gặp phải khó khăn gì.
Hơn nữa, cấp bậc của đám xác thối cũng không cao.
Cứ như vậy, mười cái xác thối bị mọi người chia nhau giải quyết, không tốn mất bao lâu thời gian.
Thẩm Dật Hiên nghĩ tới Thẩm Hình còn ở phía trên, có chút nhớ mong, cậu thu lại vài viên năng lượng thể lấy ra từ chỗ xác thối.
Cũng không biết tại sao, theo bản năng, cậu nghĩ những năng lượng thể này sẽ hữu dụng với baba của mình.
Tuy rằng loại trực giác dựa vào bản năng này có chút mơ hồ, thế nhưng Thẩm Dật Hiên quyết định cứ thu lại rồi nói sau.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, sau khi giải quyết chỗ xác thối này thì tiếp tục đi tới…
Nhưng mà, đúng thật là có chút khó đi…